LYRA VÀ HỒNG HOANG THẾ GIỚI
Chương 3: Nguyên Anh và Phi thăng Hồng Hoang:
Nguyên Anh là đỉnh cao của tu luyện trên Trái Đất: nơi nội lực, nhận thức, nguyên thần và tầm nhìn vũ trụ hoà quyện vào nhau. Chỉ người nào thực sự hiểu về mối liên hệ giữa bản ngã và vũ trụ mới có thể giữ được Nguyên Anh mà không nổ tung. Và Nguyên Anh có thọ nguyên lên đến 1500 năm!
Nguyên Anh không đến một sớm một chiều. Cánh cổng dẫn lên đỉnh núi Bạch Nguyệt mở ra thử thách cuối cùng: một chuỗi các vòng thử thách gọi là "Khúc Nhạc Thiên Địa". Mỗi vòng tượng trưng cho một lớp thực tại: vật chất → mạch khí → thông tin → linh thể.
Lyra đứng trên đỉnh núi Bạch Nguyệt, nơi cơn bão hỗn nguyên xoáy mạnh, tạo thành những cột sáng khổng lồ từ lõi Trái Đất vươn lên trời cao. Không gian quanh cô liên tục biến dạng – băng đá uốn cong, đá núi bay lơ lửng, dòng không khí như chất lỏng hỗn mang. Mỗi bước đi là một quyết định sống còn: sai một nhịp, cơ thể sẽ bị nghiền nát, hòa tan vào năng lượng nguyên thủy.
Sau khi đan điền ổn định, bốn người ngồi trên bàn đá tròn, thân thể tĩnh lặng nhưng nội tâm như biển động. Hào quang Kim Đan xoay tròn trong bụng dưới mỗi người, tỏa ra những vòng sáng tinh tế, như nhịp thở của vũ trụ.
Lyra mở mắt trước tiên.
Khoảnh khắc nàng thở ra, hơi thở hóa thành từng luồng khí trắng mỏng, bay lững lờ như sương.
"Không... đây không phải bình thường." – nàng tự nhủ.
Kim Đan trong cơ thể nàng xoay nhanh một vòng—
Tách!
Một âm thanh cực nhỏ, chỉ mình nàng nghe.
Nhưng tiếng ấy như tiếng động mở cửa của một thế giới mới.
Lyra thấy... không phải thế gian này nữa.
Trước mắt nàng là một khoảng không vô tận, không sáng, không tối, không trên, không dưới. Chỉ là một mặt phẳng vô hình, trải dài đến vô cùng vô tận.
Một giọng nói mơ hồ như từ chính tâm hồn nàng vọng ra:
"Đây là Tâm Cảnh Nguyên Anh."
"Ta... đã bắt đầu rồi sao?" – Lyra tự hỏi.
Từ khoảng không, từng mảnh ký ức xuất hiện:
Tiếng cười của Kael.
Bóng lưng Selene đứng dưới trời mưa axit.
Jorin chăm chú nghiên cứu những đường năng lượng cổ.
Tarian đứng chắn trước nàng trong trận đánh đầu tiên.
Rồi tất cả tan.
Thay vào đó là... chính nàng.
Hàng ngàn bản thể Lyra, mỗi bản thể với một nỗi sợ khác nhau.
— Lyra khi nhỏ, run rẩy trước thế giới máy móc.
— Lyra khi bất lực, chứng kiến thành phố bị xóa sổ vì bão năng lượng.
— Lyra khi cảm thấy mình chẳng bằng ai, chỉ là một đứa trẻ mồ côi vô danh.
— Lyra khi ôm Kael lúc anh hấp hối.
Tất cả những bản thể ấy đứng quanh nàng, ánh mắt trống rỗng, như những bóng ma của chính tâm nàng.
Nàng run lên:
"... Đây là ải Nguyên Anh... ải giết bản ngã."
Một bóng Lyra bước tới, ánh mắt tối đen:
"Ngươi nghĩ ngươi đủ mạnh để bước vào Hồng Hoang sao?"
Nàng hít sâu.
"Ta không mạnh." – Lyra nói khẽ.
"Nhưng ta không còn đường nào để lùi, tu tiên vốn là nghịch thiên mệnh."
Trong không gian vô tận, hàng ngàn bản thể Lyra lao tới.
Tiếng bước chân vô thanh.
Nhưng áp lực như cả ngàn núi đổ lên tim.
Lyra siết tay, linh lực xoay tròn quanh cơ thể. Kim Đan tỏa sáng thành vòng tròn vàng nhạt, bao lấy nàng.
"Đến đây!"
ẦM—!!!
Hàng trăm bản thể cùng lúc giáng xuống.
Một cú đấm.
Một cú đá.
Một đường chém bằng ánh sáng của chính nàng.
Lyra bị đánh bật khỏi mặt phẳng vô hình, lăn trên hư không như rơi vào vực sâu. Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, dù chỉ là tâm cảnh.
Một bản thể khác lao đến, thì thầm vào tai nàng:
"Ngươi yếu lắm..."
Một bản thể khác nắm tóc nàng kéo ngược lại:
"Ngươi chỉ sống nhờ người khác bảo vệ!"
Một giọng khác nữa:
"Ngươi chưa từng tự mình chiến thắng."
Lyra cắn răng, máu trong tâm thức rơi thành từng giọt hư ảo.
"Im đi... Im đi!..."
Bản thể đầu tiên ánh mắt lạnh tanh:
"Ngươi không xứng thành tựu Nguyên Anh."
Nàng nhắm mắt.
Nhớ lại...
Giọng Kael nói: "Đừng chết ở đây..."
Giọng Tarian: "Ta tin vào em."
Selene: "Lyra, em không đơn độc."
Jorin: "Em chính là nhân tố không ai thay thế được."
Lyra mở mắt, ánh sáng bùng lên:
"Ta không cần phải là mạnh nhất."
Nàng đứng dậy, ánh sáng quanh người bùng nổ.
"Ta chỉ cần tiếp tục bước."
Bản thể Lyra mạnh nhất lao vào trước.
Nàng tung một cú đấm thẳng vào ngực nó.
RẮC!!
Bản thể vỡ tan thành sương sáng.
Một bản thể khác dùng kiếm ánh sáng xé đôi không khí.
Lyra bắt lấy lưỡi kiếm—máu chảy—nhưng nàng không thả. Nàng giật mạnh, kéo bản thể đó tới trước mặt.
"Ngươi là ta của ngày hôm qua. Ta... không còn là ngươi nữa."
ẦM!!!
Nàng đánh nát nó.
Cứ thế...
Nàng đánh nát từng bản thể một!
Không phải vì nàng mạnh, mà vì nàng không còn sợ chính mình.
Cuối cùng, chỉ còn một bản thể duy nhất.
Đó là Lyra... yếu đuối nhất.
Lyra run rẩy, đôi mắt ngập nước:
"Ngươi... muốn giết ta sao?"
Lyra lắc đầu, nhẹ nhàng bước lại, chạm vào bản thể yếu đuối nhất của mình.
"Không. Ta đến để ôm ngươi."
Nàng ôm lấy bản thể ấy.
Ánh sáng tràn ra.
Tiếng khóc hóa thành tiếng cười nhẹ.
Bản thể yếu đuối hòa vào cơ thể nàng—
Nguyên Thần bắt đầu hình thành.
Trong thế giới thực, cả ba người còn lại cũng chìm vào tâm cảnh.
Tarian:
Anh thấy mình trở về chiến trường năm xưa, nơi đồng đội bị nghiền nát bởi những tảng đá rơi từ trên trời.
Anh bị buộc phải chứng kiến từng khuôn mặt quen thuộc chết đi—không làm gì được.
Một giọng nói vang lên:
"Ngươi suốt đời chỉ biết bảo vệ mà không đủ mạnh để cứu ai."
Tarian gào lên, hai tay đào đất, cố kéo đồng đội ra.
Đất hóa thành máu.
Máu hóa thành cát.
Cát hóa thành tro.
Anh đập đầu xuống đất, mắt đỏ như máu:
"Dù ta yếu... ta vẫn sẽ bước tiếp... để một ngày có thể bảo vệ họ!"
Mặt đất nứt ra, một tảng đá khổng lồ rơi xuống—
Anh đứng chắn, dùng cơ thể mình làm khiên.
Địa Khí Nguyên Anh trỗi dậy.
Selene:
Nàng lạc giữa một biển dữ liệu vô tận.
Những dòng số chạy như sóng thần, nhấn chìm cơ thể nàng. Mỗi dòng số là một ký ức, một sai lầm, một tổn thương.
Một giọng nói lạnh như máy tính:
"Ngươi nghĩ tri thức cứu được ai? Ngươi chỉ là kẻ trốn trong thư viện."
Selene bật khóc:
"Đúng... ta yếu. Nhưng... chỉ ta mới nối được mạch dữ liệu giữa các thế giới!"
Nàng đưa tay vào biển dữ liệu—
Cả đại dương số hóa sáng bừng.
Trí tuệ Nguyên Anh hiện lên như một thiên hà thu nhỏ.
Jorin:
Anh bước trên một sa mạc kim loại vô tận.
Trước mặt anh là hàng ngàn robot và AI do chính anh từng tạo.
Tất cả quay đầu, ánh mắt đỏ như máu:
"Tại sao tạo ra chúng ta rồi bỏ mặc?"
Jorin ngã xuống, run rẩy:
"Ta... đã sai."
Robot cao nhất bước đến, đưa tay bóp cổ anh:
"Ngươi phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình."
Jorin mỉm cười mệt mỏi:
"Vậy... ta sẽ trả."
Anh ôm lấy robot đó, để nó xé cơ thể mình thành từng mảnh, nhưng mỗi mảnh lại sáng lên.
Từ đau đớn—Nguyên Anh được tái sinh.
Khi tất cả cùng vượt qua tâm cảnh, bầu trời của bí cảnh nứt ra.
Một luồng ánh sáng giáng xuống, quấn lấy bốn người như dây tơ vàng.
Trong cơ thể mỗi người, Kim Đan xoay nhanh đến cực hạn—
RẮC!!!
Kim Đan nứt.
Nứt nữa.
Nứt vỡ hoàn toàn.
Từ trong mảnh vỡ ấy, một "tiểu nhân" bé bằng nắm tay, được tạo thành từ tinh hoa linh lực, từ ánh sáng của linh hồn, từ ý chí vượt qua bóng tối—nguyên thần Nguyên Anh.
Lyra nhìn "người nhỏ" của mình, nở nụ cười nhẹ:
"Chào ngươi... bản thể mới của ta."
Tarian thở dài nhẹ nhõm:
"Chúng ta... đã qua cửa tử rồi."
Selene lau nước mắt, cười rung cả vai:
"Ải Nguyên Anh... còn tàn bạo hơn ta tưởng..."
Jorin nâng kính:
"Nhưng... chúng ta đã làm được."
"Nguyên Anh... không chỉ là sức mạnh... mà là khả năng chịu đựng và hy sinh," Lyra thầm nghĩ, khi ánh hào quang Nguyên Anh lan tỏa khắp cơ thể cô, làm từng sợi tóc bay bồng bềnh, mắt sáng rực, trái tim tràn ngập dòng năng lượng nguyên thủy.
Khi Nguyên Anh định hình nơi từng người, họ không chỉ mạnh hơn, nguyên thần hoàn thiện hơn. Họ có một cục lõi nhận thức — một điểm mà từ đó, tâm có thể nhìn thấy vũ trụ dưới nhiều lớp, và ý chí có thể vươn tới những cánh cổng khác.
Ánh sáng trong bí cảnh gom lại thành một vòng tròn lớn, khắc thành chữ cổ:
"Người vượt Nguyên Anh — đủ tư cách nhìn Hồng Hoang."
Ánh sáng bùng lên.
Cả bốn người bị hút vào một cánh cửa vũ trụ đang mở,
Con đường Phi Thăng đến Hồng Hoang bắt đầu.
50 năm sau, Lyra thành tựu đỉnh phong Nguyên Anh, một cánh cổng không gian khổng lồ xuất hiện trên không trung, giữa bầu trời thành phố NeoTerra đầy mây bão. Nó xoáy vòng, ánh sáng và bóng tối đan xen, như trăm nghìn vũ trụ hội tụ trong một điểm. Nhóm Lyra đứng trước cổng, cảm nhận áp lực không gian, thời gian và năng lượng vũ trụ hội tụ.
Mỗi nhịp tim là một quyết định: nếu ai lưỡng lự, cổng có thể phản ứng, cuốn trôi họ vào hỗn nguyên vô định. Lyra dẫn đầu, cảm nhận từng rung động của đồng đội: nhịp thở, dòng máu, năng lượng và ý chí hòa làm một. Cô bước qua, cơ thể tan ra, hòa vào dòng chảy nguyên thủy của Hồng Hoang. Tarian, Selene và Kael lần lượt đi theo, cơ thể và ý chí họ cũng hòa cùng vũ trụ.
Sau khi tiến vào Hồng Hoang, tu vi của họ lập tức đạt đến Địa Tiên. Toàn bộ sinh linh ở Hông Hoang khi vừa sinh ra đều đã đạt Địa Tiên, không cần khổ luyện giống như họ nên địa vị của những người phi thăng từ hạ giới lên giống họ rất thấp kém.
Sau đó, họ gia nhập một tông môn hạng hai có tên là Hành Dương Tông và làm đệ tử ngoại môn. 1000 năm sau, họ nhờ vào tài nguyên của môn phái mà thuận lợi đạt đến đỉnh Địa Tiên. Sau đó, họ được thăng làm đệ tử nội môn, có thể bái một vị trưởng lão trong tông môn làm sư tôn, Tarian, Tyra đã chọn nhị trưởng lão, Kael, Selene đã chọn Đại trưởng lão.
Trong thời gian này, họ cũng cố gắng tìm hiểu về Hồng Hoang, theo truyền thuyết, hàng tỷ năm trước, Bàn Cổ đại thần - người đã đạt đến cảnh giới cực hạn đỉnh phong Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên cảnh, đã dùng Khai Thiên Phủ chém 3000 nhát vào sâu thẳm vũ trụ, giết chết 2995 Ma Thần, hi sinh nhục thân để khai mở thế giới Hồng Hoang - thế giới cao cấp nhất. Hồng Hoang chia ra thành 5 đại châu lần lượt là: Đông Thắng Thần Châu, Tây Thắng Thần Châu, Nam Thắng Thần Châu, Bắc Thắng Thần Châu và Trung Thắng Thần Châu, trên trời còn có đến chín tầng trời, được gọi chung là Cửu Thiên Ngũ Địa. Ở Hồng Hoang có mười thế lực lớn: Huyền Môn, Tam tộc tiên thiên, Thiên Đình, Tây Phương giáo, Triệt Giáo, Xiển Giáo, Nhân Giáo, Yêu Đình, Vu tộc và Ma Giáo. Trong những thế lực này, Huyền Môn là thế lực mạnh nhất với sáu vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên và hai vị Bán bộ Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên duy nhất của Hồng Hoang trấn thủ.
(tấu chương xong)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro