LYRA VÀ NHÓM BẠN

Chương 2: Hành trình từ Luyện Khí đến Kim Đan.

Cơn bão điện từ vẫn gào thét trên NeoTerra, ánh sáng nhấp nháy đỏ xanh xen lẫn tia sét dài như rừng rậm kim loại vỡ vụn. Những tòa nhà chọc trời lắc lư, kính vỡ rơi xuống, đập vào mặt đất phát ra âm thanh sắc như dao cắt. Dòng năng lượng nguyên thủy từ Trái Đất bùng lên, xoáy vòng khắp thành phố, tạo ra những cột sáng xoay tròn không ngừng, những vòng xoáy hỗn mang biến không gian xung quanh thành mê cung di chuyển.

Lyra đứng giữa cơn bão, hít sâu, cảm nhận từng dòng khí hỗn nguyên chảy qua cơ thể. Tim cô đập mạnh, nhưng từng huyệt đạo mở ra, khí lực hòa vào dòng năng lượng Trái Đất. Những cột sáng xoay tròn không chỉ tấn công cơ thể mà còn phản chiếu trực tiếp nỗi sợ sâu kín trong tâm trí. Cô nhìn thấy hình ảnh mình bị bỏ rơi, những thất bại, và cảm giác bất lực trước cái chết của những người thân đã mất. Ánh sáng xoáy cuốn cô vào ảo cảnh, và cô cảm thấy cơ thể như đang bị tan ra thành vô số mảnh sáng, từng tế bào như phản kháng, đau đớn đến mức gần như gục ngã.

"Không... không thể gục ngã... không được bỏ cuộc..." Lyra thầm nhủ, toàn bộ ý chí tập trung vào từng hơi thở, từng nhịp tim. Dòng năng lượng hỗn nguyên xoay quanh, như muốn thử thách cô đến cùng, nhưng cô nắm chặt quyền trượng ánh sáng của mình, tạo ra vòng bảo hộ đầu tiên, chặn những luồng năng lượng cuồng nộ. Trái tim Trái Đất đang đập mạnh hơn bao giờ hết.

Nàng ngẩng lên, nơi bầu trời nứt toác thành từng lớp, để lộ dải khí hỗn nguyên mờ ảo đang trút xuống như thác lũ.

Một luồng khí chạm vào cơ thể nàng.

Ấm. Rát. Rung động.

Như một bản nhạc thần bí từ thời đại sơ khai, vừa dịu dàng, vừa dữ dội.

Lyra rùng mình, hai mắt mở lớn:

"Là năng lượng... nhưng không giống năng lượng bình thường... giống như... trời đất đang thở... linh khí!"

Selene đứng ngay phía sau nàng, tay run nhẹ:

"Không phải bão năng lượng tự nhiên... đây là dạng năng lượng... như có ý chí."

Jorin, người từng nghiên cứu AI cả đời, khựng lại:

"Nếu chúng ta cảm nhận được nó... thì thế giới này đang thay đổi theo hướng không còn do con người kiểm soát."

Kael thì siết chặt khẩu súng đã cháy sém một phần:

"Dù nó là gì... thì cũng phải sống sót trước đã."

Luồng khí thức tỉnh

Một cơn gió xoáy từ mặt đất trỗi dậy.

Không phải gió của thiên nhiên, mà là gió do tầng năng lượng sâu trong lòng Trái Đất bị khuấy động. Bụi đá bay vòng, từng hạt li ti sáng xanh như sao đêm.

Lyra cảm thấy bụng dưới nóng rực, các huyệt đạo toàn thân như mở ra. Khí lưu nóng bỏng chảy vào kinh mạch, khiến nàng bật tiếng thở khẽ:

"Đây là... Luyện Khí?"

Tarian nhìn nàng, kinh ngạc:

"Em... em đạt Luyện Khí rồi?"

Lyra lắc đầu: "Không... chưa hoàn toàn. Nhưng khí lưu đã bắt đầu dao động..."

Selene cũng đặt tay lên ngực:

"Cơ thể mình đang... hòa vào một mạng lưới khổng lồ."

Jorin khẽ nói, giọng lạnh đi:

"Trái Đất đang ép chúng ta tiến hóa."

Kael bật cười:

"Tu tiên bằng cách bị ép? Nghe cũng hợp thời thế..."

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—

ẦM—!!!

Một cột sáng hỗn nguyên giáng xuống, đập nát cả một tòa nhà phía xa. Vụ nổ kéo dài như một tiếng chuông thảm khốc:

Luyện Khí không phải món quà. Nó là cánh cửa mở vào tử lộ.

Cột sáng thứ hai rơi xuống gần hơn.

Lyra hét lên: "TẢN RA!"

Nhóm phóng mình về các hướng khác nhau, nhưng cơn gió xoáy năng lượng tạo thành lực hút mạnh đến mức mặt đất nứt vỡ, kéo cả khối bê tông lên trời.

Kael bám vào một trụ điện đổ nghiêng, cơ bắp căng cứng:

"Cái quái gì thế này!?"

Jorin nhìn vào thiết bị trong tay, mắt mở lớn:

"Sóng năng lượng hỗn nguyên—nếu chúng ta chạm vào nó trực tiếp, thần kinh sẽ bị xóa sổ!"

Nhưng chưa kịp tránh—

Gào—!

Một tiếng thét quái lạ vang lên. Từ trong cột sáng, một thực thể bằng năng lượng kéo dài thân hình, như con thú được sinh ra từ dòng chảy hỗn nguyên.

Lyra siết chặt tay:

"Quái vật... được sinh ra từ năng lượng?"

Tarian thở gấp:

"Nó không có cơ thể thật. Vậy phải đánh thế nào?"

Kael nạp đạn, bắn một loạt — viên đạn xuyên qua thân thể quái vật như bắn vào sương mù.

Sinh vật rít lên, vung tay. Một lưỡi dao năng lượng phóng ra.

Lyra chỉ kịp hét:
"TẢN RA—!"

BỐP!!!

Lưỡi dao cắt trúng vai Kael, khiến anh lảo đảo đổ xuống. Máu phun ra, hòa vào ánh sáng.

"Kael!!"

Anh nghiến răng:

"Không chết được! Đánh nó đi!"

Selene đưa tay, điều khiển dữ liệu xung quanh, biến thành một sợi xích ánh sáng trói lấy cánh tay quái vật.

"Lyra! Dùng khí lưu của em xem!"

Lyra đặt hai tay lên không khí.

Nàng cố cảm nhận.

Tầng năng lượng trời đất rung động—run rẩy—rồi cuộn vào lòng bàn tay nàng như nước bị hút vào một xoáy nhỏ.

Nàng hét:

"Linh khí hộ thể!"

Một luồng sáng từ tay nàng bùng ra, đẩy lùi quái vật vài bước.

Tarian nhân cơ hội dùng đất đá gần đó dựng lên một tấm chắn. Lưỡi dao năng lượng tiếp theo va vào nó—tấm chắn vỡ tan, nhưng Tarian không ngã.

Anh đứng vững, trán đổ mồ hôi:

"Lần đầu thử dùng năng lượng đất... nhưng ít nhất... còn chống được!"

Nhóm hợp lực.

Năng lượng giao nhau như lưới trời.

Cuối cùng—

quái vật nứt vỡ, rồi tan vào không khí.

Lyra thả lỏng người, thở dốc:

"Luyện Khí... thật sự khắc nghiệt như vậy sao?"

Jorin trả lời bằng giọng trầm nặng:

"Chúng ta chưa thấy 10% của nó đâu."

Cơn bão năng lượng thứ ba ập đến.

Không phải chỉ một cột sáng—mà ba cột.

Không phải một quái vật—mà một đàn.

Lyra hét:

"Chạy—! Tách ra sẽ chết hết!"

Nhưng ngay lúc họ chạy, mặt đất nổ tung. Một con quái vật lớn hơn vất kỳ cái nào trước đó phóng ra, thân hình như biển lửa xoáy.

Nó nhắm thẳng Lyra.

Kael nhìn thấy điều ấy.

Anh không do dự.

Không nghĩ.

Không chần chừ.

Không cân nhắc.

Anh lao tới, dùng toàn bộ sức lực còn lại đẩy Lyra ra ngoài luồng sáng nguy hiểm.

ẦM—!

Đòn đánh chém ngay vào bụng Kael, hất anh bay qua ba bức tường.

Máu văng thành từng vệt dài trên không.

Lyra hét lên, giọng gần như vỡ:

"KAEL!!!"

Nhưng Kael chỉ kịp nhìn nàng, cười mệt mỏi:

"Đi đi... nhóc... còn tương lai... đừng... chết ở đây..."

Rồi mắt anh khép lại.

Không khí im lặng như chết.

Tarian run giọng:

"Chúng ta... không được bỏ anh ấy lại. Nhưng nếu quay lại... tất cả sẽ chết..."

Selene siết chặt tay, môi cắn đến bật máu:

"Đây là hy sinh... đầu tiên của chúng ta."

Lyra dụi nước mắt, hít sâu một hơi dài:

"Đi thôi. Kael không muốn chúng ta dừng lại."

Cả nhóm lao đi trong ánh sáng loạn cuồng của bão năng lượng.

Sau lưng họ, quái vật gào thét, nhưng cũng dần tan biến khi cơn lốc thứ tư kéo tới.

Họ trốn vào một hang đá cổ—một nơi trông như từng là đền thờ xa xưa bị chôn vùi dưới lòng Neo-Terra.

Không còn ánh sáng đèn neon.

Không còn âm thanh của máy bay hay vũ khí.

Chỉ có hơi thở của đất đá và gió cổ xưa.

Lyra đặt tay lên mặt đất... và lần đầu tiên nghe thấy tiếng "trái tim" của thiên địa.

Thình thịch.

Thình...

Thịch...

Nàng thì thầm:

"Đây... đây mới là Trúc Cơ thật sự."

Các huyệt đạo nàng mở rộng, nối liền với từng dòng khí sâu dưới lòng đất.

Selene cũng cảm nhận dữ liệu năng lượng chảy qua xương cốt mình như mạch quang cổ.

Jorin lấy sổ tay, vẽ lại từng đường khí lưu đã thấy:

"Trúc Cơ là giai đoạn thân thể và mạch khí hợp nhất... Một khi hoàn tất, chúng ta mới có thể bước vào Kim Đan."

Tarian rên nhẹ khi thực hiện điều tiết khí:

"Đau... nhưng cũng dễ chịu. Giống như cơ thể đang đập lại theo nhịp của... chính vũ trụ."

Lyra mỉm cười mệt mỏi:

"Vậy chúng ta sống sót rồi."

Selene gật đầu:

"Không chỉ sống sót... mà còn tiến bộ."

"Chúng ta từng tin khoa học là cứu cánh... giờ đây, tu tiên mới là vũ khí duy nhất," Jorin nói, giọng trầm ngâm.

"Chiến lược kết hợp phép màu... không còn lựa chọn khác," Lyra mỉm cười.

Trong suốt quá trình này, nhóm Lyra nhận ra: Luyện Khí không chỉ là tu luyện năng lượng, mà là trận chiến với chính bản thân và thiên nhiên. Dòng năng lượng Trái Đất thử thách thể chất, tâm hồn và ý chí, mỗi bước đi, mỗi nhịp thở đều là một lựa chọn: sống hay chết, tiến lên hay bỏ cuộc.

Sau hơn 10 năm tu luyện, cả nhóm họ đều đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Luyện Khí và bắt đầu thử đột phá Trúc Cơ - cảnh giới nội lực hoàn thiện. Khi vượt cột năng lượng xoay cực mạnh, một cơn sóng hỗn nguyên bất ngờ tràn tới. Kael, đứng gần Lyra để bảo vệ cô, bị đánh văng ra xa. Máu rỉ ra từ nhiều vết thương, gương mặt méo mó vì đau đớn, nhưng anh vẫn đưa tay ra, đỡ Lyra khỏi bị cuốn theo dòng xoáy.

"Đi đi... các người còn đường... Tôi sẽ theo sau!" Kael hét lên, giọng đau đớn nhưng kiên định.

Lyra nhìn Kael với ánh mắt rưng rưng, vừa muốn chạy theo vừa muốn nắm lấy tay anh để cứu. Nhưng cậu đã quyết định hy sinh bản thân để nhóm còn đường sống. Tim Lyra đau nhói – đây là lần đầu tiên cô thấm thía cái giá của tu tiên.

Tarian và Selene đứng bên, cảm nhận từng luồng năng lượng xoay quanh, nhận ra rằng nếu dừng lại một giây, cả nhóm sẽ mất mạng. Họ phải mài giũa ý chí, dùng mọi sức lực và kinh nghiệm để vượt qua cơn bão. Tarian tạo ra các khiên năng lượng liên tục, bị phản lực đập đến mức tay chân bầm tím, nhưng không bỏ cuộc. Selene phải tách dòng dữ liệu nguyên thủy, hi sinh một phần ý thức để ổn định năng lượng quanh đồng đội.

Cơn bão kéo dài hàng giờ, từng giây đều như một thế giới khác. Mồ hôi, máu, nước mưa trộn lẫn, tạo thành dòng nhựa sống trên nền đất nát. Nhưng cuối cùng, khi cột năng lượng xoay cuối cùng lắng xuống, nhóm Lyra vẫn còn đứng, cơ thể tàn tạ nhưng tinh thần kiên định.

Lyra cảm nhận cơ thể mình hòa vào dòng năng lượng Trái Đất, từng tế bào rực sáng – Trúc Cơ đã hình thành, mở ra cảnh giới tiếp theo. Nhưng họ biết: đây chỉ là bước đầu, và con đường phía trước còn gian khổ gấp bội. Hy sinh của Kael sẽ in dấu mãi trong tâm trí họ – mỗi bước tiến từ đây không chỉ đòi hỏi sức mạnh mà còn là sự dũng cảm, lòng trung thành và tinh thần đồng đội.

"Chúng ta sẽ không quên anh," Lyra nói, giọng run run nhưng kiên định.

"Và chúng ta sẽ sống... không chỉ vì mình, mà vì tất cả những gì Kael đã hy sinh," Tarian gật đầu, đôi tay vẫn bám chặt cột năng lượng cuối cùng. Cuối cùng, tất cả họ đều thành công bước vào Trúc Cơ.

Kim Đan là trọng điểm: viên năng lượng bên trong thân xác, một trái tim thứ hai. Nó đòi hỏi sự tinh luyện tinh thần cao nhất — thất bại ở đây có thể cướp đi mạng sống hoặc khiến người luyện trở nên loạn mạch.

Sau 50 năm tu luyện, họ đã không thể chờ đợi để thành tựu Kim Đan. Trước khi đột phá, Jorin dẫn họ tới nơi bí cảnh ở Trái Đất — một hang đá cổ, nơi vết tích của những cường giả xưa còn in hằn. Bên trong là một hồ thủy tinh phát sáng; trên bề mặt hồ, các vòng sóng dao động theo tần số kim đan cổ truyền. Nhiều lớp dấu vết, nhiều lớp câu chú — khi Selene chạm vào, dữ liệu bật lên như chim kêu: "Tăng 50% khả năng đột phá? Đúng là cổ tịch."


Nhưng bí cảnh không cho quà miễn phí. Nó đặt ra một yêu cầu: mỗi người phải "hiến" một phần hiện hữu — kỉ niệm, ký ức, vật sở hữu có liên hệ sâu với bản ngã — để hồ chấp nhận và truyền phần năng lượng cổ xưa giúp ổn định giai đoạn hình thành Kim Đan. Lyra nhìn viên đá khắc tên mẹ, Tarian đặt lên một chiếc sợi dây chuyền của đồng đội đã mất, Selene đóng góp một file dữ liệu cô thuộc lòng, Kael đặt một mảnh vũ khí cũ — tất cả là hy sinh nhỏ, nhưng mang giá trị tinh thần lớn lao.

Ngay khi bắt đầu khởi tạo Kim Đan, ảo cảnh lớn mở ra: một vòng xoáy thách thức, phản chiếu mọi sợ hãi và tội lỗi. Lyra thấy mình quay về thời điểm khi cô không cứu được ai đó; cảnh đó lặp mãi, làm rung mạch. Cô nhận ra kim đan không chỉ là vật lý — đó là sự chấp nhận lỗi lầm: "Tôi đã bất lực, nhưng tôi không thể để nỗi khiếp sợ biến tôi thành một kẻ đóng băng." Cô phải dùng lời nói tự an ủi, một hành động đơn giản mà quyền năng: thừa nhận và buông bỏ.

Tarian đứng đối diện một thử thách khác: ảo cảnh đặt ra hai con đường — một là sức mạnh tối thượng đổi bằng việc đánh đổi đồng đội, hai là yếu hơn nhưng giữ lấy nhân tính. Tarian chọn con đường thứ hai, và trong khoảnh khắc đó, ánh sáng kim đan trong người anh kết thành lõi — nó là viên hạt sáng giàu tính người chứ không phải vũ khí vô cảm.

Selene, với trí não nhanh, nhận ra một mô thức dữ liệu ẩn trong ảo cảnh — nếu cô đảo ngược luồng thông tin, ảo cảnh sẽ tan. Cô làm vậy nhưng phải trả giá: một phần ký ức nghiên cứu về DarkNet mờ dần. Khi viên Kim Đan của cô lóe lên, Selene rơi lệ; cô vừa tiến mạnh, vừa mất đi một phần nguồn gốc khoa học từng làm nên con người cô.

Kael, vì vết thương cũ, không thể lao vào cuộc thử thách với tràn năng lượng như trước. Thay vào đó anh chọn đứng chắn trước cổng ảo, bảo vệ đồng đội bằng tinh thần. Khi Kim Đan của họ hình thành, Kael nhận ra mình như bị rút bớt vài sợi mạch sống — anh đã dùng một phần nội lực để cứu Lyra lúc trước, và giờ trả giá trong một cảm giác mệt mỏi dai dẳng. "Anh vẫn ổn chứ?" Lyra hỏi, giọng ngập ngừng. Kael mỉm cười yếu: "Chỉ là vết sẹo khác thôi."

Khi tất cả viên Kim Đan ổn định, ánh sáng ấm áp lan tỏa trong cơ thể họ. Đó là một cảm giác giống như có một người bạn im lặng ở trong ngực — nhắc chặn nỗi sợ, nhớ nép vào quyết tâm. Những người đạt Kim Đan không chỉ có nội lực; họ có một trung tâm ý chí, có thể điều hướng năng lượng cơ thể lẫn thiên địa. Bây giờ họ đã là một trong những người mạnh nhất Trái Đất vì phần lớn người Trái Đất hiện tại đều mới đạt Luyện Khí hoặc Trúc Cơ mà thôi. Trúc Cơ có tuổi thọ hơn 200 năm nhưng Kim Đan mạnh hơn Trúc Cơ một trời một vực nên Kim Đan có thọ nguyên lên đến hơn 600 năm.
(tấu chương xong)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro