LYRA VÀ THỜI GIAN LÃO NHÂN


Chương 6: Thời gian không còn nhiều.

Ở chương 5, Bàn Cổ đã sử dụng pháp lực để tạm thời phong ấn Không Gian Ma Thần một lần nữa, nhưng chỉ có thể tranh thủ được 1000 năm do Bàn Cổ đã cạn kiệt pháp lực sau khi khai thiên rồi.

Vực Hỗn Diệt dần trở lại yên tĩnh sau khi tiếng gào thét của Ma Thần tan biến vào hư vô. Những sợi xích bằng quy tắc Thiên Đạo đang siết chặt lấy vực tối, mỗi sợi đều rung lên bần bật như bị một lực lượng kinh khủng từ bên trong phá vỡ.

Bàn Cổ đứng bất động, thân hình cao đến mức ngay cả bầu trời cũng như bị che khuất. Từng vệt ánh sáng vàng kim trên người ông mờ đi từng chút một.

Hồng Quân bước đến cạnh, giọng trầm ổn:

"Ngươi đã tổn hao thêm pháp lực rồi."

Bàn Cổ lắc đầu, đôi mắt như chứa đầy hồng hoang nguyên sơ:

"Không sao. Chỉ cần 1000 năm... để bọn trẻ kịp lớn."

Ông ngẩng mặt lên nhìn sâu vào tầng trời, nơi có vô số quy luật đang dao động vì sự thức tỉnh của Ma Thần. Dù đã bị phong ấn, bóng tối kia vẫn như đang nuốt dần ánh sáng xung quanh nó.

"Nhưng 1000 năm... là quá ngắn."


Tại Hồng Hoang – Nguyên Thủy Cung:

Lyra, Kael, Selene và Tarian được đưa đến một nơi tràn ngập linh khí thuần khiết. Trước mặt họ là ba vị Thánh Nhân: Nguyên Thủy, Thái Thượng và Thông Thiên. Khí tức của họ khiến cả thiên địa cúi đầu.

Nguyên Thủy mở lời:

"Các con đã được Hồng Quân chọn. Từ giờ, vận mệnh của lượng kiếp này... gắn liền với sinh tử của các con."

Kael nuốt khan:

"Nhưng... chúng con chỉ mới Chuẩn Thánh Sơ Kỳ. Làm sao đối đầu Ma Thần?"

Thái Thượng Lão Quân khẽ phất tay, một luồng sáng bao phủ cả bốn người, giống như đang soi thấu căn cơ của họ.

"Không phải các con phải giết hắn."
"Các con phải mạnh đến mức... không ai có thể tiêu diệt các con."

Selene nhíu mày:

"Ý người là... trở thành tồn tại sánh ngang Thánh Nhân?"

Thông Thiên mỉm cười, một nụ cười hiếm thấy:

"Không. Cao hơn một bậc!"

Tất cả chấn động.

Lyra run giọng:

"Chẳng lẽ... là cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên?"

Nguyên Thủy gật đầu:

"Phải. Cảnh giới của Ma Thần... và cũng là cảnh giới của những người đứng ngang Thiên Đạo."

Không ai nói nên lời. Một con đường mà ngay cả Thánh Nhân cũng không chạm tới được... lại đặt trước mặt họ.


Ở Vực Hỗn Diệt:

Dù bị phong ấn, Không Gian Ma Thần vẫn mở một con mắt nhỏ. Sự phẫn nộ và sát ý dày đặc như muốn phá nát cả tầng không gian quanh hắn.

"Bàn Cổ... ngươi nghĩ 1000 năm đủ để chúng trưởng thành ư?"
"Haha... thật nực cười!"

Một vệt nứt nhỏ hiện lên trên xiềng xích Thiên Đạo.

"Đừng mơ... Ta sẽ không đợi ngoan ngoãn đâu!"


Hồng Quân Đạo Cung:

Hồng Quân nhìn xuống thiên địa, nơi bốn tia sáng chứa Lyra và đồng đội đang bay về bốn hướng khác nhau.

"Các con... hãy mạnh hơn nhanh nhất có thể."
"Vì 1000 năm sau... chính là ngày quyết định vũ trụ này tồn tại hay diệt vong."

Lão nhân khẽ nâng một quân cờ trên bàn cờ thiên địa.

Quân cờ ấy... tỏa ra khí tức bóng tối của Không Gian Ma Thần.

Hồng Quân đưa quân cờ lên, nhìn nó thật lâu, rồi đặt xuống một vị trí hoàn toàn mới trên bàn cờ — vị trí chỉ khi Lượng Kiếp bắt đầu mới được phép đặt.

Cùng lúc đó, tại một nơi vô danh ngoài Tam Giới:

Một đạo nhân áo đen, chân trần, lưng vác kiếm gỗ, đột nhiên mở mắt.

"Ồ? Lượng kiếp của Hồng Hoang lại bắt đầu rồi sao?"

Gã đứng dậy, phủi bụi trên áo:

"Thú vị đây... Đã bao lâu rồi ta chưa ra tay?"

Gã xoay thanh kiếm gỗ trong tay, cười khẽ:

"Hy vọng bọn trẻ không làm ta thất vọng."

Đột nhiên, Lyra được ánh sáng của Hồng Quân đưa đến một nơi kỳ lạ.

Không phải Hồng Hoang.

Không phải Thiên giới.

Mà là... một dòng sông vô tận, uốn lượn giữa khoảng không mờ đục màu bạc. Mỗi gợn sóng đều chứa hình ảnh của những thời đại khác nhau: sinh – diệt – thịnh – suy của vô số thế giới.

Một giọng nói vang lên:

"Chào mừng con đến Trường Hà Thời Gian."

Lyra quay lại, thấy một người đàn ông tóc bạc dài đến thắt lưng, đôi mắt như chứa cả bầu trời sao đang xoay chuyển. Ông mặc đạo bào lam nhạt, tay cầm trúc trượng khắc vô số runes thời gian.

Ông mỉm cười:

"Ta là Thời Gian Lão Nhân."

Lyra run giọng:

"Ngài là... một trong những tồn tại ban sơ của vũ trụ!?"

Thời Gian Lão Nhân gật đầu.

"Ta đứng trước cả Tam Thanh...
Trước cả lúc Bàn Cổ vung rìu khai thiên."

Lyra hít vào thật sâu.

Một tồn tại vượt qua cả Thánh Nhân, đứng chạm vào giới hạn thời gian, và ông đang nhận nàng làm học trò?

Thời Lão Nhân đưa trúc trượng chạm vào Trường Hà.

Một phần dòng sông tách ra thành một nhánh nhỏ.

"Lyra, từ giờ con sẽ tu luyện Thời Đạo.
Một nghìn năm của con ở đây... là một tỷ năm bên ngoài."

Lyra sững người.

"Nhưng ta cảnh báo..."

"Tu luyện thời gian... nghĩa là đấu với chính bản thân con ở vô số thời đại."

"Chỉ cần suy nghĩ sai một nhịp, linh hồn lập tức hóa tro bụi."

Lyra nắm chặt tay.
Dù sợ hãi, nhưng vẫn kiên định:

"Con chấp nhận."

Thời Gian Lão Nhân mỉm cười hài lòng.

"Vậy... bắt đầu thử thách."

Ông gõ trượng xuống.

Toàn bộ Trường Hà nuốt lấy Lyra.

Cảnh vật vỡ nát.

Thời gian đảo ngược.

Và Lyra đối mặt với... chính mình ở hàng triệu khả năng khác nhau — mỗi bản thể đều có một con đường tương lai riêng.

Cuộc tu luyện của nàng... còn đáng sợ hơn cả chiến trường.


Trong khi đó, Kael bị đưa đến một không gian hoàn toàn phủ đầy... tinh thể đen.

Mỗi tinh thể chứa một sinh vật cổ xưa: cự thú, thần thú, long tộc, yêu tộc, quái vật hồng hoang... nhưng tất cả đều đã chết từ những cuộc diệt thế xa xưa.

Một giọng nói lạnh lẽo vang vọng:

"Ngươi đã mang huyết mạch của Chiến Tổ mà ngươi không hề biết."

Kael giật mình:

"Chiến... Tổ?
Đó là ai?"

Không gian run lên.
Một bóng hình khổng lồ từ từ hiện ra:

Cao như một dãy núi.
Cơ bắp như được tạo thành từ sấm và lửa.
Hai con mắt đỏ như máu, nhưng trầm lặng.

Giọng nói trầm như cổ lôi:

"Ta là Chiến Tổ Vạn Giới."
"Tổ tiên của toàn bộ hệ chiến đấu cổ xưa."

Kael đứng im, toàn thân tê dại vì khí tức.

Chiến Tổ nhìn hắn:

"Ngươi luôn nghĩ mình chỉ là nhân tộc bình thường."

"Nhưng thật ra, ngươi là truyền nhân cuối cùng của chiến tộc cổ đại — tộc đã bị Thiên Đạo xóa khỏi lịch sử."

Hắn không nói được lời nào.

Chiến Tổ tiếp:

"Không Gian Ma Thần tỉnh dậy không phải ngẫu nhiên..."
"Hắn biết ngươi, trong tương lai sẽ trở thành chiến lực duy nhất có thể... chém nát quy tắc của hắn."

Kael nghẹn lại.

"Tổ tiên... Ta phải làm gì?"

Chiến Tổ chậm rãi đưa tay.
Một giọt máu đen như hư không rơi xuống giữa không gian.

ẦM!

Không gian rung như sụp đổ.

"Toàn bộ huyết mạch chiến tộc... chỉ còn lại một giọt này."
"Nuốt nó đi... và ngươi sẽ trở thành Chiến Tổ đời thứ hai."

Nhưng ông nhìn Kael sâu sắc:

"Nhưng nuốt nó cũng đồng nghĩa...
Ngươi phải chịu toàn bộ nghiệp lực chiến tộc, chịu nỗi thống khổ của vô số tổ tiên bị Thiên Đạo giết chết."

"Nếu chịu không nổi, ngươi sẽ bị huyết mạch nuốt ngược, hóa thành kẻ điên."

Kael nắm chặt nắm tay.

Không do dự.

"Con... chấp nhận!"

Chiến Tổ mỉm cười — lần đầu tiên trong hàng tỷ năm.

"Vậy thì... tỉnh lại đi, huyết mạch của ta."

Kael ngửa cổ, nuốt giọt máu.

Cả thân thể hắn bùng nổ ánh sáng đen.

Xung quanh, vô số bóng chiến tộc cổ đại hiện lên, gào thét, rít lên, truyền lại những ký ức diệt tộc đầy máu và nước mắt.

Kael hét lên, toàn thân nứt ra như đồ gốm.

Nhưng hắn không ngã.

Hắn thét:

"Ta... là Kael!"
"Ta chịu được!!!"

Không gian nổ tung.

Khí tức của hắn... bắt đầu vượt khỏi cấp Chuẩn Thánh. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro