Chương 5

Buổi tối.

Bầu trời đêm im ắng, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường vàng vọt hắt lên mặt đất. Trong phòng, Dương Bác Văn đang ngồi trên giường, điện thoại trong tay. Hắn đã kiểm tra tin nhắn của Trần Dịch Hằng trên WeChat nhiều lần, nhưng vẫn chưa thể quyết định sẽ nhắn lại như thế nào.

Những cuộc trò chuyện bình thường, những tin nhắn vui vẻ, đó không phải là điều Dương Bác Văn quen làm. Hắn chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với ai, và thật sự, cảm giác ấy khiến hắn có phần lúng túng.

[Trần Dịch Hằng]: Xin chào, bạn cùng bàn!

Câu chào ấy vẫn hiển thị trên màn hình điện thoại, đơn giản nhưng lại khiến Dương Bác Văn cảm thấy khó xử. Hắn nhìn nó một lúc, suy nghĩ một hồi, rồi quyết định...

Không nhắn lại.

*

Một lúc sau, Dương Bác Văn nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà. Những suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu hắn. "Mình nên trả lời như thế nào? Lỡ đâu cậu ấy nghĩ mình quá lạnh lùng thì sao?"

Hắn thở dài một tiếng, lại lần nữa mở điện thoại lên.

Bàn tay hắn run rẩy một chút khi chuẩn bị nhấn vào ô nhắn tin. Mỗi chữ mà hắn nhập vào dường như đều được cân nhắc kỹ càng. Cuối cùng, sau một hồi lâu, Dương Bác Văn nhấn gửi.

[Dương Bác Văn]: Chào.

Ngay sau đó, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa đầy một phút sau, điện thoại lại rung lên.

[Trần Dịch Hằng]: Cậu trả lời rồi đấy à!

Dương Bác Văn nhìn tin nhắn đó, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong đầu. Hắn không nghĩ Trần Dịch Hằng lại trả lời tin nhắn nhanh như vậy.

[Trần Dịch Hằng]: Lâu quá, tôi tưởng cậu không muốn trả lời tôi chứ!

Cậu ấy đúng là... luôn có cách khiến người khác không thể không cười.

Dương Bác Văn ngồi dậy, nhìn vào màn hình, cảm thấy một chút ấm áp nhẹ nhàng trong lòng. Hắn không thích nói nhiều, nhưng ít ra, hắn đã mở lòng hơn một chút.

[Dương Bác Văn]: Không phải.

Sau đó, hắn lại tiếp tục ngồi im, không biết phải nói gì thêm. Hắn không giỏi trong việc duy trì cuộc trò chuyện, nhưng cũng không muốn khiến Trần Dịch Hằng thất vọng.

Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

[Trần Dịch Hằng]: Tôi đang làm bài tập. Mà hôm nay cậu học có mệt không?

Câu hỏi bình thường, nhưng lại khiến Dương Bác Văn phải suy nghĩ. Hắn không quen chia sẻ cảm giác của mình cho người khác, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ là Trần Dịch Hằng lại có thể hỏi một cách tự nhiên như vậy.

[Dương Bác Văn]: Không mệt lắm.

[Trần Dịch Hằng]: Cậu luôn như vậy à? Không bao giờ mệt?

Dương Bác Văn nhìn màn hình, một chút bất ngờ. Hắn không nghĩ cậu lại quan tâm đến cảm giác của hắn như vậy.

[Dương Bác Văn]: Có đôi lúc thôi.

[Trần Dịch Hằng]: Vậy sao? Tôi lúc nào cũng mệt, nhưng mà lại không muốn nghỉ ngơi.

Câu nói này khiến Dương Bác Văn cảm thấy hơi lạ, như thể Trần Dịch Hằng đang giấu giếm một chuyện gì đó. Nhưng hắn cũng không biết phải hỏi thêm gì, chỉ im lặng đọc tin nhắn của cậu.

Cuối cùng, Trần Dịch Hằng lại gửi một tin nhắn khác, lần này có chút hài hước.

[Trần Dịch Hằng]: Mà nói thật nhé, tôi cũng không biết tôi đang làm gì nữa. Có khi nào tôi đang làm phiền cậu không?

Dương Bác Văn ngồi đó, suy nghĩ một chút. Hắn không biết phải trả lời thế nào, nhưng cảm giác nhẹ nhàng của cuộc trò chuyện này khiến cậu không muốn dừng lại.

[Dương Bác Văn]: Không phiền.

Tin nhắn này khiến Trần Dịch Hằng gửi lại một dòng "Cảm ơn!" vui vẻ, kèm theo một biểu tượng cảm xúc cười hì hì.

Dương Bác Văn nhìn tin nhắn, cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy trong lòng. Có lẽ... đây chính là cách mà những người bạn thực sự bắt đầu kết nối.

Cuối cùng, khi nhìn thời gian trên điện thoại, hắn nhận ra đã quá khuya. Hắn không muốn làm phiền Trần Dịch Hằng nữa, liền gửi một tin nhắn ngắn gọn:

[Dương Bác Văn]: Ngủ ngon.

Hắn không biết tại sao, nhưng khi gửi xong, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù là một tin nhắn đơn giản, nhưng hắn vẫn thấy nó có chút gì đó khác biệt.

Vài giây sau, Trần Dịch Hằng gửi lại một tin nhắn, kèm theo một biểu tượng cười.

[Trần Dịch Hằng]: Ngủ ngon, Dương Bác Văn.

Dương Bác Văn ngồi lặng lẽ nhìn màn hình một chút, sau đó đặt điện thoại xuống bàn. Trong không khí tĩnh lặng của căn phòng, hắn cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu mà trước đó chưa từng có.

————————


Hai mẻ này nhắn tin có hơi vô tri mọi người thông cảm nhe =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro