Chap 13
Chuyện đám cưới Lưu Diệu Văn đã quyết định chắc chắn rồi, cho nên chỉ cần Tống Á Hiên đồng ý. Cuối năm nay hắn và cậu sẽ chính thức là của nhau.
Lưu Diệu Văn không sợ mất đi sự nổi tiếng này, càng không sợ chuyện tình của họ sẽ bị bại lộ. Bởi đơn giản hắn thật sự chỉ cần Tống Á Hiên thôi.
Mà sau khi nghe được lời hứa hẹn này, cùng với ánh mắt đậm sâu của hắn. Tống Á Hiên suy yếu vừa cười vừa trả lời.
"Nếu anh có thể nuôi em cả đời, vậy thì em cũng sẵn sàng cưới anh làm chồng."
"Anh đủ sức nuôi em!! Chỉ cần em khoẻ mạnh thôi."
"Ha ha... em biết rồi!! Bay về cấp tốc như vậy anh có mệt không? Nằm ngủ chung với em nhé? Muốn anh ôm em."
Tống Á Hiên làm sao không biết người này bay về cấp tốc trong đêm chứ, vali không mang theo. Cái gì cũng không có, cả người chỉ độc nhất một bộ đồ vest vừa nãy còn được chiếu trên tivi. Chừng đó cũng đủ hiểu người này đã vội vàng như thế nào rồi.
Yêu nhau lâu như vậy, đến cọng tóc của nhau cũng quan tâm. Nhìn người trước mặt đã mệt mỏi bụi trần, nay còn khóc vì mình. Tống Á Hiên cảm thấy ngay lúc này, không cần gì nhiều. Chỉ cần hắn ôm cậu ngủ một giấc là đủ rồi.
Nhưng mà Lưu Diệu Văn lại từ chối lời đề nghị của cậu. Nhẹ giọng trả lời.
"Anh không thể ngủ chung với em được đâu, chân em bị bỏng thành ra như vậy. Buổi tối lỡ có động chạm gì sẽ rất nguy hiểm. Anh ngủ sofa."
Đây là phòng bệnh loại cao cấp, giường bệnh cũng rất thoải mái. Nhưng mà vết thương của cậu nặng như vậy. Hắn thật sự phải ưu tiên sức khoẻ của cậu lên trên hết.
Vuốt mái tóc mềm mại, hôn lên mái tóc đen vẫn còn chút mùi khét sau vụ cháy. Lưu Diệu Văn nói nhỏ.
"Em mau ngủ đi, anh ở bên cạnh em. Khi nào vết thương lành mới buông lỏng em ra một chút."
Sức khoẻ vẫn còn yếu, Tống Á Hiên cũng thật sự đã thấm mệt. Nhưng mà vì có Lưu Diệu Văn xuất hiện nên cậu cầm cự đến bây giờ. Giờ đây được hắn nhẹ nhàng đặt xuống giường, con mắt của cậu cũng từ từ nhíu lại. Trước khi vào giấc ngủ còn không quên nói.
"Anh còn phải đi làm nữa, lịch trình của anh đã kín hết rồi. Em không sao đâu."
"Chuyện này anh lo liệu được, em cứ ngủ đi. Anh ở bên em, ngủ ngon nhé Hiên Hiên."
Tống Á Hiên rất thích được người khác gãi cằm, mỗi lần được ai đó gãi ở cằm cậu sẽ cảm thấy phiêu phiêu buồn ngủ. Lần này vốn dĩ đã mệt sẵn, bây giờ còn được mấy ngón tay của người yêu chơi đùa cái cằm nhỏ của mình. Tống Á Hiên mất hết sức kháng cự, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lưu Diệu Văn ngồi trên giường gãi cằm cho cậu một hồi lâu. Sau khi nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của Tống Á Hiên, hắn liền biết cậu ngủ say rồi. Lúc này mới nhẹ nhàng giở ống tay áo của cậu lên.
Những vết bỏng nhỏ trên cánh tay cũng có. Không chỉ riêng ở chân thôi đâu, mà ngay cả vùng bụng cũng có mấy vết bỏng lớn.
Lưu Diệu Văn nhìn cậu bị vậy mà đứt từng khúc ruột. Người hắn yêu, thật sự đã chịu khổ quá nhiều rồi.
Hôn lên mấy chỗ thịt còn lành lặn, Lưu Diệu Văn cưng chiều người yêu đang ngủ say. Mãi đến lúc Lưu Diệu Liên mở cửa, nhỏ giọng gọi hắn ra ngoài nói chuyện thì hắn mới đứng lên đi ra.
Dãy hành lang bệnh viện buổi tối vẫn mở sáng đèn, chị hắn ngồi trên ghế chờ nhìn đứa em trai đã lớn của mình. Ôn nhu hỏi hắn.
"Thế nào? Hồn phách đều đi lên mây rồi phải không?"
Lưu Diệu Văn dựa người vào tường, mệt mỏi trả lời.
"Lúc Hi Hi nói Á Hiên gặp chuyện, em run đến hai chân đi cũng không vững. Nhưng vì Á Hiên, em đã cố gắng gồng gánh rất nhiều."
"Buổi sáng chị vừa đến bệnh viện đã nghe tin có bệnh nhân cần cấp cứu. Đến khi nhìn thấy Á Hiên đang trong cơn nguy kịch. Chị đã phải rất cố gắng để mang cậu ấy về. Bởi lẽ chị biết rằng, nếu như em hay tin cậu ấy đã ra đi. Chắc chắn em sẽ không tin rồi điên loạn."
"Nếu có lúc đó, em chắc chắn sẽ tự sát theo cậu ấy."
Lời nói kia không dễ để có thể nói ra. Nhưng mà Lưu Diệu Văn đã nói vậy, thì chắc chắn hắn sẽ làm được. Lưu Diệu Liên bất lực nói.
"Á Hiên giống như là cả mạng sống của em ấy nhỉ? Cha và mẹ có vài lần định tìm cậu ấy nói chuyện. Nhưng vì sợ em biết được nên họ không dám làm gì. Em thử về thưa chuyện với cha mẹ thử xem nào."
Hắn xoa xoa hai thái dương mệt mỏi của mình, rất bình tĩnh trả lời.
"Mẹ gọi điện cho em, nói rằng cha đã chấp nhận chuyện của em và Á Hiên. Bản thân em cũng đang tính rút khỏi giới giải trí để quay về tiếp quản công ty. Tiện thể chăm sóc Á Hiên tốt hơn, lúc đó có thể nắm tay cậu ấy đi trên phố. Cùng cậu ấy làm những chuyện mà người yêu hay làm. Em không muốn vợ của em chịu khổ."
Lưu Diệu Liên nhìn đứa em trai mình giờ đây còn nhận người ta làm vợ. Vừa nãy còn thấy con người này khóc với Tống Á Hiên như một đứa trẻ. Cô nở nụ cười yên tâm, chắc nịch nói.
"Chỉ có Á Hiên mới làm em thay đổi thôi, đến cả ước mơ còn dám từ bỏ chỉ vì một người thì chị cũng đủ hiểu tình cảm của em rồi."
"Có được Á Hiên, đó mới chính là ước mơ lớn nhất của em hiện tại."
Tưởng tượng đến ngày bọn họ chính thức nên vợ chồng. Mệt mỏi dường như tan biến đi, Lưu Diệu Văn nở nụ cười hiếm có. Trả lời chị hắn một cách chuẩn xác nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro