Chương 27: Cầu hôn!

Mọi việc khi nãy diễn ra quá nhanh, đến khi kịp nhận ra thì anh đã bị bắt.

Mở cửa thì mới biết cửa bị khóa, tức giận lên đến đỉnh điểm. Lưu Diệu Văn lấy đà, đạp gãy cánh cửa mục nát. Bên trong Tống Á Hiên bị bọn hắn trói chân trói tay, miệng bị dán băng keo không nói được. Áo sơ mi bị cởi một nửa, trên cổ và ngực có không ít vết hôn đỏ xen lẫn bầm tím. Vũ Minh Triết và Trần Lập Thành đang định cởi đồ, nghe tiếng động thì quay lại nhìn. Mặt bọn hắn đều tái xanh khi nhìn thấy cậu. Lưu Diệu Văn đầy sát khí bước đến, vừa đi vừa xắn tay áo lên.

"Người của tao mà bọn mày cũng dám đụng? Hôm nay mày chết chắc rồi". Lưu Diệu Văn càng bước đến, bọn hắn càng sợ hãi lùi về sau. Cậu nhẹ nhàng cởi trói cho Tống Á Hiên, nhìn anh mà xót muốn rớt nước mắt. Cậu gỡ băng dán trên miệng anh, lấy áo mình khoác cho anh rồi dịu dàng nói. "Ngồi đây chờ anh, anh xử bọn chúng thay em".

Tống Á Hiên không nói gì, chỉ gật đầu. Đợi Lưu Diệu Văn bước đến phía chúng thì anh mới nhìn về phía Minh Triết và Lập Thành nhếch miệng cười khinh, môi mấp máy khẩu hình. "Chết m* mày đi".

Vũ Minh Triết và Trần Lập Thành đang sợ hãi thì bắt gặp nụ cười cùng câu nói thầm của anh, tức giận định lao đến phía anh. Nhưng Lưu Diệu Văn nhanh tay hơn, giữ cổ áo Vũ Minh Triết kéo đến đập vào tường. Trần Lập Thành thấy vậy liền lấy roi mây quật về hướng cậu, lần này Lưu Diệu Văn cũng thành công bắt được roi, một phát kéo về phía mình. Cậu cầm roi lên nhìn, trên cây roi mây rất nhiều gai. Vậy mà dám quật vào chân bảo bối của cậu, thật tức chết đi mà.

"Dám dùng roi quật bảo bối tao. Giờ tao sẽ trả lại mày, mày quất em ấy một thì tao quất mày mười". Vừa nói vừa quất liên tiếp lên người hắn, quần áo đều bị gai xẻ rách. Da hắn bắt đầu nứt nẻ, máu chảy càng ngày càng nhiều. Một tay bóp cổ Vũ Minh Triết, tay còn lại thì hành hạ Trần Lập Thành. Hình ảnh Lưu Diệu Văn bây giờ thật khác xa thường ngày, Tống Á Hiên chưa từng thấy cậu như vậy. Có lẽ đã quen với sự cưng chiều của cậu nên khi nhìn như vậy có hơi bất ngờ chút. Đến khi cả hai tên đều hấp hối, cậu mới ngừng tay. Gọi điện báo cảnh sát đến bắt về, trước khi đi còn dặn dò phải chú ý canh hai tên này.

Đến khi cảnh sát đi được nửa đường thì nhận ra bọn hắn không còn hơi thở nữa. Lưu Diệu Văn quả thật biết cách đánh, nhìn từ ngoài không cảm thấy thương nặng nhưng bên trong bộ phận đều nát hết. Thật thảm hại!

"Xin lỗi, do em..." Tống Á Hiên chớp chớp mắt nhìn cậu.

"Không, là do anh. Anh đã nói sẽ bảo vệ em mà lại không thể". Lưu Diệu Văn ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng bế anh lên đi ra xe."Nếu như có một điều ước, anh ước sẽ bảo vệ được em".

"Anh hôm nay đã bảo vệ em rồi mà. Nếu muốn ước, chúng ta cùng tìm đến nơi có sao băng nhé? Em nghe ở đó rất đẹp, bầu trời xanh huyền ảo đủ màu phát sáng, và cực quang nữa...rất lãng mạn a". Tống Á Hiên mỉm cười vòng tay ôm cổ cậu. Khi nãy bọn hắn không quật trúng anh, vì anh né được. Nhưng do đường trơn nên mới ngã xuống, không ngờ từ góc nhìn của Lưu Diệu Văn lại thành anh bị đánh trúng. Không sao, như vậy cũng tốt! Bọn hắn xứng đáng bị thế.

"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ đi chơi thật nhiều nơi được không?". Lưu Diệu Văn đặt anh vào ghế, cúi xuống hôn lên má anh.

"Đồng ý hai tay luôn". Tống Á Hiên cười tít mắt, giơ hay tay lắc qua lắc lại. Nhờ có Lưu Diệu Văn ở bên, dần dần nỗi ám ảnh của anh cũng không còn. Bởi vì anh biết chắc rằng cậu sẽ luôn có mặt khi anh cần.

Những ngày tháng đại học trôi qua thật êm đềm. Chỉ chốc lát đã đến tốt nghiệp, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên mặc lễ phục tốt nghiệp tay ôm hoa đứng chụp ảnh cùng với nhóm Mã Gia Kỳ.

"Chúng ta tốt nghiệp rồi. Cảm thấy buồn quá". Hạ Tuấn Lâm ủ rũ nhìn mọi người.

"Sau này có lẽ sẽ ít gặp nhau...mỗi người một nơi". Mã Gia Kỳ cũng buồn bã, nhìn mấy đứa em mặc lễ phục than thở. Thanh xuân ở lứa tuổi thiếu niên vẫn sẽ mãi là kỷ niệm đẹp đẽ, hồn nhiên trong sáng trong tâm trí chúng ta.

"Á Hiên nhi". Lưu Diệu Văn đứng cạnh anh bỗng chốc quỳ xuống, lấy trong túi ra một hộp nhẫn hình trái tim đỏ rất đẹp mắt. Cậu mở hộp ra dâng trước mặt anh, mỉm cười nói.

"Trong thế giới rộng lớn bao la này, thật may mắn khi chúng ta gặp nhau. Tuy chỉ là một con người nhỏ bé, nhưng tình cảm tôi dành cho em luôn lớn hơn vũ trụ. Duyên phận đã định ta vốn sinh ra là của nhau. Hãy để tôi yêu em, bảo vệ em được chứ?".

"Oa, đồng ý đi Hiên nhi". Hạ Tuấn Lâm cùng Mã Gia Kỳ ồ lên, huých huých anh. Mọi người xung quanh cũng hò hét, thi nhau lấy máy ảnh ra chụp lại. Cảnh tượng cầu hôn của hai thiếu niên mặc lễ phục tốt nghiệp thật sự rất đẹp...Có thể hiểu rằng thanh xuân của họ chỉ có nhau, luôn trân trọng những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.

"Bất ngờ quá đó Văn ca. Em biết nói gì bây giờ". Tống Á Hiên mở to mắt, che miệng cười nhìn cậu. Không để cậu chờ lâu, anh liền đưa tay phải ra trước mặt cậu, mỉm cười dịu dàng. "Anh đeo cho em đi".

Thật hạnh phúc quá đi mất!

Lưu Diệu Văn ngơ ra, thấy anh cười tít mắt nhìn mình thì cũng nhanh chóng lấy nhẫn đeo vào cho anh. Cậu đứng dậy ôm chầm lấy Tống Á Hiên, hôn má anh. "Đã đeo vào thì là mãi mãi người của anh đó. Sẽ không được tháo ra nữa đâu".

"Em tự nguyện bên anh". Tống Á Hiên vòng tay ôm lấy cổ cậu kéo xuống hôn. Nụ hôn ngọt ngào trong không khí vui tươi sôi nổi như đang chúc mừng hai người vậy. Niềm vui này sao có thể diễn tả nổi.

Không lâu sau đó hai người cũng tổ chức đám cưới linh đình, mọi tập đoàn khác đều đến chúc phúc cho cặp đôi xinh đẹp tài năng. Thật sự rất xứng đôi. Hai người họ như sinh ra là chỉ dành cho nhau vậy.

Mùa đông năm nay, Tống Á Hiên không lo sợ lạnh giá rét buốt nữa rồi. Vì còn một Lưu Diệu Văn luôn quan tâm lo lắng cho anh mà. Nhìn các cặp đôi tình tứ đang chơi với tuyết kia, anh bất giác nở nụ cười. Chúc cho họ cũng sớm kết hôn, hạnh phúc mãi mãi như mình. Lưu Diệu Văn đi đến, thấy anh đứng ở ban công nhìn cảnh vật. Cậu lấy áo khoác ra mặc cho anh, xoa đầu anh nhắc nhở.

"Nhớ mặc ấm vào. Trời rất lạnh đó".

"Cảm ơn anh, Văn ca."

"Sao lại cảm ơn anh? Vì anh mặc áo giúp em à?". Lưu Diệu Văn nhéo má anh, cúi xuống hôn lên môi anh một cái.

"Cảm ơn vì đã đến bên em lúc em cần. Thanh xuân em không còn nhàm chán khi có anh nữa. Cảm ơn vì đã giúp em vượt qua nỗi sợ chính bản thân mình và cùng em đi hết đoạn đường này."

"Không cần cảm ơn. Vì anh yêu em nên sẽ luôn bên cạnh em, mọi điều làm đều vì em. Em luôn nghĩ cho mọi người, vì mọi người mà không nghĩ cho bản thân mình. Vậy anh cũng sẽ không vì bản thân, sẽ luôn đứng sau em để bảo vệ cho em".

"Hì hì, chúng ta ở bên nhau rồi. Hạnh phúc quá" Tống Á Hiên cười híp mắt nhìn cậu, khóe mi rơi vài giọt nước mắt.

"Vui thì em phải cười chứ, sao lại khóc". Lưu Diệu Văn lau nước mắt trên khóe mắt anh, cười cười dỗ dành.

"Người ta đây là hạnh phúc nên mới khóc chứ bộ". Tống Á Hiên chu môi nói với cậu.

"Yêu em, học trưởng nhỏ của anh". Cậu mỉm cười ôn nhu, hôn lên trán anh.

"Ừm. Em cũng yêu anh, hot boy của em".

Thanh xuân cấp ba và đại học đều có cậu. Cuộc đời tôi như một con đường trải đầy hoa, chỉ tồn đọng mùa xuân đầy sắc màu. Cậu đến bên tôi như một tia sáng, dù không lớn nhưng rất ấm áp. Theo thời gian tia sáng ấy cũng thành ánh mặt trời, chiếu sáng đường đi tăm tối. Từ khi nào đôi ta như hình với bóng, không thể tách rời. Cậu chính là định mệnh của tôi, Lưu Diệu Văn! Cảm giác ở cạnh cậu thật an toàn, cậu chưa từng nuốt lời, lần đầu tôi thấy một người yêu thương tôi hơn cả gia đình tôi tới vậy. Đến giờ tôi mới hiểu được ánh mắt niên thiếu ta dành cho nhau, hiểu được tại sao lại rơi nước mắt vì đối phương. Vui mừng tái ngộ sau 4 năm xa cách. Tôi không bao giờ hối tiếc vì đã chọn cậu, vì cậu đã từng nói " hãy tin tưởng ở Lưu Diệu Văn ", cảm ơn vì đã chứng minh rằng lựa chọn của tôi là đúng đắn. Vì thế chúng ta hãy nắm tay nhau đi đến tận chân trời và cùng nhau ngắm sao băng nhé!

Ai cũng sẽ có một tình yêu định mệnh riêng, chỉ chờ đến ngày gặp nhau thôi. Tôi đã có rồi, cậu ấy tên Lưu Diệu Văn. Là người tôi yêu nhất trên thế gian này, thật hạnh phúc khi có cậu ở bên.

_____Hoàn_____

.23.09.21

Happy Birthday bé Sói nhà ta🎂🎁🎊🎊. Chúc bé tuổi 16 càng ngày càng soái hơn nè, ăn nhiều hơn, hạnh phúc, tài giỏi và gặp nhiều may mắn hơn trong cuộc sống.

Mãi yêu ❣️

Mình đã ra 1 bộ fic mới tên là "Nuôi sói trong nhà". Nếu các bạn yêu thích thì hãy qua ủng hộ mình nhé. Cảm ơn ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro