Chương 1-5
☆ Chương 01 ☆
Nếu thích nhìn như vậy, hay là ngồi gần lại đây mà nhìn?
Con ngõ nhỏ hẹp chật chội.
Hai bên mặt tường dán nham nhở những tờ quảng cáo cầu con với số tiền trả cao đã bị xé mất một nửa. Trong con hẻm vang ra từng hồi tiếng động cùng âm thanh va đập của nắm đấm, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài lời rủa xả thô tục.
Vương Lộ An chạy đến nơi cùng lúc với một tiếng nức nở thảm thiết khôn cùng. Trái tim run lên, cậu ta lao vọt vào trong con ngõ hẹp với cây gậy bóng chày vừa trộm từ trong nhà, hét to: "ĐM thằng khốn nạn đánh lén này, dám động đến anh em của tao! Hôm nay đừng một ai trong lũ chúng mày hòng chạy trốn! Tống Á Hiên mày cố cầm cự, tao tới ——"
Nhìn rõ cảnh tượng trong con ngõ nhỏ, bước chân Vương Lộ An khựng lại, nuốt lời còn chưa nói dứt vào trong bụng.
Cậu ta nhìn mấy kẻ nằm vặn vẹo ngang dọc trên đất, ai nấy đều vừa che chỗ đau vừa há mồm thở hồng hộc, trong đó tên con trai tóc húi cua trông tã nhất còn đang phì phò hít thở vì đau đớn.
Bên cạnh thằng húi cua có một người khác đang đứng.
Nam sinh cao ráo, tay áo xắn đến khuỷu, lộ ra cánh tay vừa trắng vừa gầy.
Tống Á Hiên lau khóe môi, phủi bụi bặm bám trên người, thong thả ngồi xổm xuống, cụp mắt nhìn kẻ nằm trên đất.
Cầm trong tay một con dao gấp đang trong trạng thái gập lại, cậu vỗ vào mặt Húi cua, hạ thấp giọng hỏi lại: "Sau này gặp tao lần nào đánh lần đó?"
Húi cua chỉ vừa mới nghênh ngang ra oai giờ phút này nhắm nghiền hai mắt, nằm rất thanh thản: "Không phải... Lúc đó tao không nói như vậy..."
Tống Á Hiên nói: "Lần sau đưa thêm mấy đứa nữa."
"..."
Hai mươi phút trước, Vương Lộ An gọi điện thoại cho Tống Á Hiên định rủ cậu đi chơi net, không ngờ mới nói được hai câu, đầu bên kia điện thoại đã xảy ra chuyện —— Tống Á Hiên bị người ta chặn đường, nghe tiếng động hình như đối phương còn dẫn theo mấy người.
Tống Á Hiên nhanh chóng ném lại một câu "Lát nữa nói sau" rồi cúp điện thoại làm Vương Lộ An cuống cả lên, cũng may cậu ta đã hỏi trước vị trí của Tống Á Hiên, lập tức sốt sắng gọi xe tới.
Vương Lộ An xấu hổ buông cây gậy bóng chày, đếm được có năm tên nằm trên mặt đất, ai nấy đều cao to.
Tống Á Hiên đứng dậy, tiện tay cất con dao gấp kia vào trong túi, lúc đi qua người đối phương vứt lại một câu: "Đi thôi."
Mãi đến khi Tống Á Hiên đã đi được một đoạn, Vương Lộ An mới sực hồi tỉnh, vác gậy bóng chày quay đầu đuổi theo.
Mấy trăm mét ra ngoài con ngõ là khu phố quen thuộc, sang phải vài bước nữa là cổng trường học của hai người.
Bởi vì vẫn chưa khai giảng, khu vực xung quanh trường vắng tanh.
Hai người bước vào tiệm trà sữa ngày thường hay đến.
Sau khi chào hỏi cô chủ, Vương Lộ An nhìn cửa tiệm quen thuộc cùng người qua kẻ lại trên đường, cuối cùng cũng nhẹ cả lòng: "Đệt, tao sợ gần chết! Sao mày không đợi tao tới cùng?"
Tống Á Hiên mua một gói khăn giấy, ngồi bừa xuống một băng ghế dài ngoài cửa hàng: "Đợi mày? Với tốc độ này của mày thì lúc tới chỉ kịp đắp cho tao một tấm vải trắng là cùng."
"Xùy xùy xùy!" Vương Lộ An nói, "Có bảo mày trơ mặt ra đứng chờ đâu, không chạy được à? Bọn nó đông như thế, lỡ như mày không đánh lại thì sao?"
"Mệt, không muốn chạy."
Vương Lộ An gật gù, đúng là như vậy thì mệt hơn một đánh năm một chút.
Trên mặt Tống Á Hiên có hai vết bầm, khóe môi vương máu, quần áo cũng lấm bẩn, thỉnh thoảng có mấy người đi đường ngang qua cũng không kìm đặng liếc nhìn.
Cậu rút khăn giấy lau hai cái qua quít: "Vừa nãy mày bảo đi đâu chơi net?"
"Mày ra thế này rồi còn đi gì? Thôi nghỉ." Vương Lộ An cầm điện thoại, bấm gửi tin nhắn thoại, "Này bọn mày đừng tới đây, mình Tống Á Hiên đo ván hết lũ đó rồi, đừng tới đừng tới."
"Mày còn gọi thêm người?"
"Đương nhiên, không thì bọn mình hai chọi năm chịu thiệt biết bao! Ầy, tao còn trộm cả gậy bóng chày của bố tới..." Bỗng nghĩ đến cái gì đó, Vương Lộ An nhìn về phía túi cậu, "Phải rồi, mày ra ngoài còn mang theo dao làm gì?"
"Không phải tao, của đám người kia."
"Bọn nó đã chặn đánh một mình mày rồi lại còn mang theo dao?!" Vương Lộ An rùng cả mình, lập tức đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Trước đây tao nghe nói cái lũ trường bên không biết giới hạn là gì, không ngờ lại chó như vậy!"
Tống Á Hiên không nói chuyện, lấy điện thoại trong túi ra.
Cũng may, chưa hỏng.
Trên màn hình điện thoại hiển thị hơn hai mươi thông báo tin nhắn WeChat, đoán cũng ra là tin nhắn trong nhóm chat Vương Lộ An thêm vào, cậu lười không xem.
Vương Lộ An bên cạnh mải nói hăng say, cậu ta ấn tin nhắn thoại, giễu cợt: "Còn là ai được nữa? Cái bọn ở trường bên cạnh đấy. Không phải lần trước có hai đứa bên đó đi trấn tiền ở khu vực quanh trường chúng ta sao? Trấn tiền trên đầu bọn tao, thế là gây sự đánh nhau một trận, nào ngờ bọn nó là tay chân của thằng trùm đầu húi cua trường bên, Húi cua biết chuyện mới tuyên bố rằng về sau gặp bọn mình lần nào sẽ đánh lần đó. Uầy bọn mày không nhìn thấy cái điệu bộ rúm ró vừa rồi của thằng đó đâu, bị Tống Á Hiên đánh đến mức không dám kêu một tiếng cơ mà."
Vương Lộ An đặt điện thoại xuống, quay đầu lại thấy Tống Á Hiên đang cầm khăn giấy chạm lên miệng vết thương nơi khóe môi.
Cậu ta nhăn mặt: "Shh..."
Tống Á Hiên dừng động tác lại: "Làm đau lên mặt mày à?"
"Tao nhìn thấy đau." Vương Lộ An suy nghĩ rồi đứng dậy, "Hay là đi bệnh viện đi?"
"Ừ, mày gọi xe tới nhanh lên." Tống Á Hiên hất cằm, "Chậm thêm hai phút nữa là nó lành rồi."
"..." Vương Lộ An lại ngồi về, "Bị thương ở đâu không bị lại toàn trên mặt. Ngày mai khai giảng rồi, Phóng Cầm nhìn thấy mặt mày mà không mắng cho mới là lạ."
Phóng Cầm là chủ nhiệm lớp hai người, họ Trang. Mấy đứa trong lớp đều thích ngầm gọi thẳng tên cô.
Nói đến khai giảng, Tống Á Hiên theo bản năng nhìn về phía trường học.
"Sao cổng trường đã mở rồi?" Tống Á Hiên nhướng mày.
"Lớp mười hai đi học rồi, bọn họ khai giảng trước nửa tháng." Vương Lộ An hút một ngụm trà sữa, "Khối bọn mình cũng khai giảng sớm, hình như nhà trường chọn ra mấy chục học sinh mũi nhọn tổ chức lớp vào kì nghỉ đông. Làm học sinh mũi nhọn cũng xui xẻo thật."
Tống Á Hiên thu hồi ánh mắt, đáp một tiếng bâng quơ.
Sắp đến giờ tan học, quầy thịt nướng ở đường đối diện đã bắt đầu mở bán, mùi thịt nướng cháy lẫn trong thì là lan tới cách một con đường.
Vương Lộ An ba chân bốn cẳng chạy tới đây nào đã kịp ăn tối, cậu ta hích hích mũi, ngồi không yên: "Mày đánh nhau cả buổi chắc mệt lắm rồi đúng không, đi, chúng ta đi ăn chút gì đó bù lại."
"Tao không ăn, mày tự đi đi." Tống Á Hiên xua tay với cậu ta.
"Ừ, mày đợi tí, tao gói mang về cho."
Điện thoại trong túi cứ kêu hoài, ting ting mãi nghe nhức đầu. Tống Á Hiên mở nhóm chat xem lướt qua, chỉ mỗi việc đi mua thịt nướng thôi mà Vương Lộ An cũng có thể lắm chuyện đến 99+ tin nhắn.
Cậu bật chế độ không làm phiền, lúc nhét điện thoại lại vào túi thì đụng phải đồ vật bằng kim loại bên trong.
Tống Á Hiên khựng lại hai giây, sau đó lấy con dao gấp chuyên dụng màu đen kia ra.
–
Tan học, đám học sinh mặc đồng phục lần lượt rời khỏi cổng trường.
Hai nữ sinh khoác tay nhau cười nói rôm rả đi ra.
"Bài kiểm tra trên lớp lần này thi thế nào?"
"Đừng nói nữa, khó chết đi được, câu hỏi khó cuối cùng tớ mò bừa thôi. Cậu thì sao?"
"Tớ á? Chắc lại đội sổ rồi. Ài, rốt cuộc làm sao mà tớ trà trộn được vào lớp cấp tốc kỳ nghỉ đông được nhỉ, rõ ràng tớ không ở cùng một thế giới với thiên tài mà!" Người nọ nói xong liền vươn vai, "Thôi, dù sao đến mai chính thức khai giảng là tớ lại về tiếp tục lười biếng ở lớp thường rồi. Tớ định đi mua cốc trà sữa nóng, đi cùng không?"
Nữ sinh còn lại gật đầu đồng ý, xoay người vừa mới đi được hai bước về phía tiệm trà sữa, người bên cạnh đã đột ngột giữ chặt lấy vạt áo cô, cương quyết kéo lại.
"Sao thế?" Cô gái sửng sốt.
"Thôi, bọn mình đừng đi nữa..." Cô bạn nhìn tiệm trà sữa không chớp mắt, thì thầm, "Cậu xem ai đang ngồi đó kìa!"
Theo hướng chỉ của người bên cạnh, cô nhìn về phía tiệm trà sữa.
Cửa tiệm này đã mở gần trường lâu năm, vừa ngon vừa rẻ, ngày nào đến giờ tan học bàn ghế trong tiệm cũng kín người.
Thế nhưng hôm nay, trong tiệm vẫn có khách gọi đơn nhưng đều nhận lấy rồi về ngay, bên ngoài cửa tiệm chỉ có một người ngồi.
Người nọ ngồi thoải mái, đôi chân dài thản nhiên duỗi ra, tóc mái trên trán sắp dài tới lông mi, bởi vì làn da quá trắng nên vết thương xanh tím trên mặt gây chú ý vô cùng, khóe môi còn rướm máu.
Mọi người xung quanh đều mặc đồng phục mùa đông rất nghiêm chỉnh, chỉ có mình cậu mặc hoodie trắng dơ hầy.
Cậu cúi đầu ngắm nghía con dao gấp chuyên dụng. Lưỡi dao bị khảy ra, cậu thờ ơ đè trên mu bàn tay như đang xác nhận xem con dao này sắc bén bao nhiêu.
Mặc dù không biết cậu, cô nữ sinh vẫn lùi về sau một bước theo bản năng: "Cậu ta là..."
"Tống Á Hiên!" Cô bạn nói, "Lớp 11-7 ấy!"
"Hình như trên mặt cậu ta có vết thương phải không?"
"Bình thường thôi, chắc là vừa mới đánh nhau xong." Cô bạn không thể tin nổi, "Cậu chưa nghe đến Tống Á Hiên bao giờ á?"
"Chưa." Nữ sinh lắc đầu, ngẫm nghĩ, "Nhưng mà hình như từng nghe thông cáo phê bình cậu ấy trong lễ chào cờ nhiều lần rồi thì phải."
Cô bạn giả vờ đứng chọn đồ trong quầy bán quà vặt, ánh mắt len lén liếc về phía kia, "Tớ có một người bạn cùng lớp với cậu ta, nghe nói cậu ta... năm lớp mười vừa mới vào trường đã quần nhau một trận với lớp mười hai, mà còn đánh cho người ta khóc luôn cơ, ngày thường không ngủ thì trốn học, còn rất cục tính nữa! Có người chỉ liếc mắt nhìn một cái trong nhà ăn thôi mà cậu ta ném cả bàn thức ăn vào mặt người ta đấy, à, hình như còn từng đánh giáo viên nữa... Nói chung là cực kì hư hỏng!"
Đáng sợ vậy sao?
Nữ sinh ngơ ngác nghe kể, vừa định nói vậy chúng ta đừng uống trà sữa nữa thì cậu trai đằng xa kia bỗng nhiên có động tác tiếp theo.
Có lẽ vì không kiểm soát được lực, lưỡi dao rơi xuống mu bàn tay cậu, lập tức có máu chảy ra từ miệng vết thương.
Cô nữ sinh nổi cả da gà. Còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã thấy Tống Á Hiên ném con dao sang bên cạnh, nhíu mày rút giấy ấn vào vết thương, sau đó ngước lên —— nhìn về phía hai người.
Ngẩng đầu rồi, cô gái cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mặt Tống Á Hiên —— Thật ra đã từng gặp trong buổi lễ chào cờ, nhưng từ đằng xa không thấy được rõ ràng như hiện tại.
Đôi mắt Tống Á Hiên hẹp dài, đuôi mắt phải có một nốt ruồi rất nhỏ, xuống dưới nữa còn có một nốt ở má. Mí mắt cậu hẹp, trên mặt lại có vết thương, khuôn mặt ấy chỉ liếc nhìn thoáng qua cũng khiến cô nàng ớn lạnh trong lòng ——
Xong rồi.
Cậu ta muốn hất trà sữa lên người tôi rồi.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra điều không đúng.
Hình như Tống Á Hiên... không nhìn hai người?
Cô gái sửng sốt hai giây, quay đầu lại mới phát hiện ra còn một nam sinh đứng đằng sau mình.
Cậu trai ấy rất cao lớn, đứng giữa đám đông như cây tùng thẳng tắp. Hắn đeo cặp một vai, đồng phục trên người sạch sẽ gọn gàng, thậm chí không có nếp nhăn nào.
Cô còn ngửi được mùi bồ kết nhẹ nhàng.
Giờ phút này, ánh mắt hắn cũng giống với hai người, dừng lại ở cửa tiệm trà sữa.
Cô gái hơi mở to hai mắt —— Cô không biết Tống Á Hiên, nhưng người này thì có ấn tượng sâu sắc.
Nói cho cùng, mỗi lần xếp chỗ ngồi theo thứ hạng thi, người này luôn luôn ngồi ở vị trí đầu tiên ở hàng đầu tiên của lớp số một.
Tống Á Hiên đã phát hiện ra có người ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình từ lâu.
Chỉ là không ngờ khi cậu quay sang nhìn, đối phương vẫn thẳng thắn đối diện với cậu bằng khuôn mặt vô cảm ấy, vài giây sau, có lẽ vì nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, nam sinh kia còn hơi nhíu mày ghét bỏ.
Lần này, trong lòng Tống Á Hiên vô cớ bùng lửa.
Một lát sau, khi đã xác định được nam sinh kia đúng là đang đánh giá mình một cách trắng trợn, Tống Á Hiên cất con dao nhỏ đi, gõ gõ vào vị trí bên cạnh mà nói với người nọ: "Nếu thích nhìn như vậy, hay là ngồi gần lại đây mà nhìn?"
☆ Chương 02 ☆
Gây sự đúng không?
Giờ phút này, tất cả học sinh đi qua đi lại xung quanh vừa không dám dừng chân sợ bị dính líu lại vừa muốn hóng hớt.
Có học sinh làm đề đến ngu người tự động hiểu trong đầu lời nói của Tống Á Hiên có nghĩa đại khái là "Thử nhìn thêm lần nữa đi, xem tao có móc luôn con mắt mày xuống không."
Hai nữ sinh bị kẹp ở giữa liếc nhau, lập tức quyết định bỏ chạy.
Nhưng nam sinh đằng sau đã di chuyển trước cả hai người.
Hắn giơ tay lên, cụp ngón cái giữ lấy một bên đai cặp, bình tĩnh đi về phía Tống Á Hiên dưới ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi của mọi người.
Tống Á Hiên cũng nhìn chằm chằm hắn không tỏ vẻ gì, thấy hắn đi tới thì từ từ đứng dậy ——
"Tan học không về nhà mà xúm xít ở đây làm cái gì?!"
Một giọng nói sang sảng phá vỡ cuộc gặp gỡ hiện tại.
Tống Á Hiên hơi giật mí mắt, nghiêng đầu quét mắt ra đằng sau nam sinh kia, còn chưa thấy người đã bắt gặp một cái Địa Trung Hải(*) bóng loáng.
(*) Địa Trung Hải: Ý chỉ đầu hói.
"..." Khí thế vừa mới căng như dây đàn lập tức tan biến, cậu lười biếng lại ngồi trở về.
Hiển nhiên người nọ cũng nhận ra giọng nói này, dừng chân lại.
Một người đàn ông trung niên dáng người ục ịch xách trên tay cặp táp màu xanh biển đi ra từ cổng trường, vừa đi vừa trừng mắt nhìn đám học sinh đang hóng hớt, chỉ trong chớp mắt, mọi người xung quanh đã giải tán bằng sạch.
Người vừa đến là trưởng ban giáo vụ(*) của trường bọn họ, nhìn thấy kẻ gây nên cuộc xôn xao, ông nhướng mày: "Tống Á Hiên? Sao lại là cậu nữa! Hôm nay còn chưa khai giảng, cậu đến trường làm gì?"
(*) Trưởng ban giáo vụ: Người phụ trách thực hiện các yêu cầu quản lý giảng dạy thường xuyên, chuẩn bị kế hoạch giảng dạy của trường theo chương trình chính thức và các yêu cầu liên quan, phân chia các lớp học, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ dạy học và nâng cao chất lượng dạy học.
Tống Á Hiên nghiêng đầu ra trước nhìn thoáng qua tiệm trà sữa rồi lại nhìn về phía ông: "Cửa tiệm này là của nhà trường ạ?"
"..." Thầy trưởng ban giáo vụ khựng lại mất hai giây, sau khi nhìn rõ mặt cậu thì lại trợn trừng mắt, "Còn cái mặt cậu làm sao thế kia? Lại đi đánh nhau với người ta đúng không?"
"Em bị ngã."
"Cậu đừng có lừa tôi, ngã ở đâu mà thành thế này được?"
Tống Á Hiên suy nghĩ một chút: "Không xa lắm, em đưa thầy đi xem nhé?"
Thầy trưởng ban giáo vụ hít sâu một hơi.
Sau một kì nghỉ dài và vừa qua một năm tốt đẹp, ông đã sắp quên mất cảm giác bị Tống Á Hiên chọc điên tới mức đau tim.
"Cậu chờ đấy, ngày mai khai giảng tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp cậu."
Ông chỉ vào Tống Á Hiên nói hết câu rồi mới quay sang nhìn một học sinh khác đứng bên cạnh mình.
Chỉ trong nháy mắt, Tống Á Hiên đã ngỡ rằng mình đang xem kịch lật mặt Tứ Xuyên.
"Diệu Văn, chuẩn bị về à?" Thầy trưởng ban giáo vụ cười rất ân cần.
Tống Á Hiên nhìn bạn học trông rất thiếu đánh kia cuối cùng cũng rời mắt khỏi mặt mình, hắn cụp mắt xuống trả lời bằng giọng điệu chẳng có cảm xúc: "Vâng."
Trưởng ban giáo vụ vỗ vai hắn: "Khoan đi vội, đúng lúc thầy có việc tìm em, em về trường với thầy một chuyến."
Nói xong, khi lại nhìn qua cậu, trưởng ban giáo vụ nhíu mày: "Còn cậu! Không có việc gì thì mau về nhà đi, đừng có làm loạn khắp nơi như mấy tên côn đồ thế nữa!"
Tống Á Hiên giơ tay vẫy hai cái lấy lệ tạm biệt thầy trưởng ban giáo vụ.
Học sinh xung quanh: "..."
Thầy nhìn xem hiện tại cậu ta có chỗ nào không giống côn đồ?
Nhìn theo thầy trưởng ban giáo vụ rời đi, Tống Á Hiên đang chuẩn bị quay đầu về thì người đi bên cạnh theo thầy về trường học đột nhiên xoay người lại.
Tống Á Hiên nhướng mày, cánh tay vừa buông xuống lại giơ lên lần nữa, hào phóng tặng hắn ngón tay giữa thân thiện.
Đó là những gì Vương Lộ An nhìn thấy khi quay về.
Vương Lộ An thở hồng hộc đặt hộp đóng gói lên mặt bàn, lo lắng hỏi: "Sao Hổ Béo lại ra đây? Không phải tới bắt mày đấy chứ? Hai người nói chuyện gì thế?"
Thầy trưởng ban giáo vụ tên là Hồ Bàng, Vương Lộ An thường lén gọi ông là Hổ Béo.
(*) Hồ Bàng (胡庞/Hú páng) – Hổ Béo (胖虎/Pàng hǔ)
"Chào hỏi." Tống Á Hiên liếc cậu ta một cái, "Mày chạy làm gì? Quỵt tiền à?"
Vương Lộ An thở phào một hơi, ngồi xuống bên cạnh cậu: "Vừa nãy ở bên kia đường tao thấy mày sắp đánh nhau đến nơi rồi, lại chẳng chạy nhanh à? Này, vừa nãy ai chọc phải mày thế? Có cây chắn mất nên tao không nhìn rõ..."
Vương Lộ An vừa nói vừa nhòm về phía cổng trường, chỉ bắt được một bóng hình lướt thoáng qua.
Cậu ta ngẩn tò te, bật thốt: "Lưu Diệu Văn?"
Tống Á Hiên: "Mày quen à?"
"Không phải học sinh lớp 11-1 sao..." Vương Lộ An ngừng lại, "Mày không biết cậu ấy á?"
Nhận thấy ánh mắt như đứa ngốc của Tống Á Hiên, Vương Lộ An mới nhớ ra người anh em của cậu ta dù đã ở trong một lớp học ba kỳ rồi, e là ngay cả tên bạn cùng lớp cũng không nhớ hết.
Nhưng mà ——
"Mày còn nhớ cái vụ đọc kiểm điểm sáu lần trước toàn trường hồi học kì một không?"
Tống Á Hiên trầm mặc: "Không nhớ rõ."
"Vậy mày nhớ lại đi." Vương Lộ An nói, "Mỗi một lần mày đọc bản kiểm điểm xong đi xuống là đến phiên cậu ấy lên sân khấu phát biểu nhận thưởng."
"..."
Đâu ra lắm phần thưởng mà nhận vậy?
"Còn cả cái bảng xếp hạng thành tích trong khối nữa, lần nào tên cậu ấy cũng đứng thứ nhất.... À, mày không biết chuyện này là bình thường, mày cũng đâu có xem mấy thứ đó bao giờ."
Ồ, học sinh xuất sắc.
Tống Á Hiên hiểu rồi, thảo nào nhìn khó chịu như vậy.
Vương Lộ An đã đói tới mức ngực trước dán vào lưng sau, cậu ta vùi đầu ăn xiên nướng, mãi lát sau mới nhớ ra để hỏi: "Vừa nãy Lưu Diệu Văn đụng gì tới mày thế?"
"Chẳng gì cả." Tống Á Hiên cúi đầu chơi điện thoại, "Mày im lặng ăn được không?"
"Cay lắm, tao phải há mồm ăn từ từ."
Vương Lộ An liếc nhìn người bên cạnh, sau đó lập tức hoảng hốt vươn tay ra kéo ống tay áo của cậu: "Đệt, tay mày làm sao thế? Sao lại bị cắt một đường thế này? Vừa nãy sao không nhìn thấy vết thương này nhỉ?"
Tống Á Hiên cũng không ngẩng đầu lên: "Sơ ý cắt trúng."
Vương Lộ An nhìn cậu cứ như không hề có chuyện gì, khiếp sợ nói: "Cái này mà cũng sơ ý được, vết cắt dài thế này... Mày không đau à?"
"Nào, đưa tay mày đây, tao phù phù mấy cái cho." Vương Lộ An vừa nói vừa làm bộ thổi hai lần lên mu bàn tay cậu.
Cậu ta vừa thò đầu tới đã bị Tống Á Hiên đẩy ra: "...Đừng có buồn nôn như thế."
Đúng là cậu không cảm nhận được cơn đau, mặc dù vết thương rất dài nhưng cũng nông, có thể là do khi nãy đánh nhau chưa đã, khi lưỡi dao cắt vào thịt, thậm chí cậu còn có một cảm giác sảng khoái không rõ ràng.
Kỳ lạ thật. Tống Á Hiên nhìn chằm chằm mu bàn tay mấy giây, khi bừng tỉnh lại nhìn vào điện thoại, con rắn săn mồi khổng lồ mà cậu đang điều khiển đã đụng vào viền điện thoại, trò chơi kết thúc.
Cậu mất hứng tắt đi, đứng dậy nói: "Tao về đây."
"Sớm vậy à?" Vương Lộ An nói, "Nhà mày có ai đâu, về làm gì rõ chán, hay là đến nhà tao đi? Tao vừa mới mua mấy đĩa game mới đấy."
"Không đi." Tống Á Hiên từ chối dứt khoát, vừa mới đánh nhau một trận xong, cả người cậu bẩn thỉu, trong xoang mũi còn phảng mùi máu tươi. Cậu quệt nhẹ mũi, nói, "Về đây."
Nam Thành tháng hai, thời tiết thay đổi liên tục, ban chiều mới có mặt trời, chưa được bao lâu đã mưa dầm rả rích.
Tống Á Hiên kéo mũ áo hoodie lên đội, hai tay nhét túi, rẽ trái quẹo phải, cuối cùng đi vào một con đường cũ kĩ.
Cửa hiệu xập xệ, nhà ở lụp xụp, tiệm bán điện thoại second-hand còn phát bản remix của bài hát xui xẻo nào đó không ai biết.
Tống Á Hiên quẹo vào khu dân cư cũ bên đường, thấy một chiếc xe tải nhỏ dừng trước lối vào hành lang, mấy nhân viên vận chuyển đang khiêng đồ đạc lên tầng trên, còn có hai người phụ nữ trung niên đứng đằng sau xe nói chuyện phiếm.
Tống Á Hiên nhìn thoáng qua hành lang bị chặn kín, quyết định lùi sang một bên chờ gia đình này dọn xong rồi mới vào.
Hai người đứng cạnh xe chưa nhận ra đằng sau đã xuất hiện thêm một người, vẫn còn đang nhiệt tình buôn chuyện.
"Sau này có việc gì cứ lên tầng tìm chị. Chỗ chúng ta thiếu điều kiện nhưng giàu tình người, hàng xóm láng giềng xung quanh đây có chút việc nhỏ ai giúp được đều sẽ giúp."
"Cảm ơn chị, em gói ít sủi cảo, đợi em dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi sẽ đem tặng từng nhà."
"Khách sáo gì... À mà này, em đừng có đến cái phòng 201 nhé."
"Dạ? Sao chị lại nói vậy?"
"Cũng không có gì." Người nọ do dự, đè giọng xuống thấp, "Hai cha con ở trong căn hộ đó không phải thứ tốt đẹp gì đâu. Từ khi bà vợ đi, lão kia ngày ngày rượu chè cờ bạc, dăm bữa mới về một lần, thằng nhỏ cũng chỉ biết đi gây chuyện từ sáng đến tối, là thứ cặn bã xã hội không học hành không nghề ngỗng! Từ mấy năm trước là hai cha con nhà kia đã đánh nhau suốt ngày, nghe tiếng thôi cũng làm chị sợ đến mức cả ngày không dám ra khỏi cửa..."
"Mẹ ơi!" Một thanh âm non nớt vang lên từ phía cánh cổng sắt to lớn cũ nát của khu dân cư.
Một bé gái được quần áo bọc kín mít như quả bóng nhảy nhót tung tăng tới với que kẹo mới mua, có lẽ vì quần áo quá cồng kềnh mà nhảy ngược tay. Còn chưa được mấy bước, chân trước vấp chân sau, cơ thể bé nhỏ ngã thẳng xuống nền đất ——
Tống Á Hiên nhanh tay lẹ mắt cúi xuống, ngón trỏ móc lấy cái mũ nhỏ phía sau chiếc áo bông của em.
Cô bé được túm chặt lấy, cả người em chao giữa không trung, tay còn nắm chặt que kẹo, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa đáng yêu.
Tim người phụ nữ gần như nhảy vọt ra ngoài, vội tiến tới kiểm tra tình hình. Cô ngồi xổm xuống ôm bé gái vào trong lòng, sau khi xác định không bị làm sao thì ngẩng đầu nói với sự biết ơn: "Cảm ơn cậu..."
Đối phương đã xoay người lên tầng, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao gầy.
"Thứ cặn bã của xã hội" về đến nhà, ném ổ bánh mì tiện đường mua sang một bên, vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Lúc đi ra điện thoại trên bàn đang kêu không ngừng, Tống Á Hiên đi tới cạnh bàn cầm lên vừa xem vừa lau tóc.
[Vương Lộ An: Đã làm bài tập nghỉ đông chưa? Gửi mày một bản nhé?]
[Vương Lộ An: Hay là mày cứ viết mấy chữ đối phó đi, nếu không ngày mai sẽ phải đứng trên bảng một ngày đấy, cần gì phải vậy?]
[Vương Lộ An: Đâu rồi?]
[Vương Lộ An: Đệt, tao vừa đọc được một tin tức trong nhóm chat của trường, Bộ giáo dục đang làm nghiêm, không cho tiếp tục lớp mũi nhọn trường mình nữa, phải rã lớp rồi, những học sinh mũi nhọn đó sẽ rơi rụng tới mấy lớp bình thường của bọn mình.]
[Vương Lộ An: Không biết lớp mình có học sinh mới không nhỉ.]
[Vương Lộ An: Đúng rồi, sáng mai lễ khai giảng bắt đầu lúc tám giờ, bảy giờ bốn mươi phải tập trung trong lớp, mày đừng đến muộn đấy.]
[Vương Lộ An: ???]
Tống Á Hiên cắn một miếng bánh mì, gõ từng chữ chậm rì.
[–: Gửi tao.]
[Vương Lộ An: Gì?]
[Vương Lộ An: Cuối cùng cũng trả lời, tao cứ tưởng mày lại bị chặn đánh tiếp.]
[–: Bài tập.]
Đối phương liên tục gửi tới mười mấy file.
[–: Nhiều vậy?]
[Vương Lộ An: Mày chép bài tập môn của Phóng Cầm là được, đằng nào mấy giáo viên khác cũng kệ xác mày rồi.]
[Vương Lộ An: Không phải, mày đọc được mấy tin nhắn trước tao gửi không? Trong lớp sắp có học sinh mới!]
Tống Á Hiên lục lọi cả buổi trời mới tìm thấy một cây bút có thể sử dụng được.
[–: Thấy rồi, không có hứng thú.]
–
Tám giờ hôm sau, Tống Á Hiên đứng trước cổng trường đóng kín, nghe tiếng Đại hội thể thao khúc quân hành(*) vang lên từ bên trong.
(*) Đại hội thể thao khúc quân hành (运动员进行曲): Bài hành khúc được sáng tác vào năm 1971 bởi ba nhạc sĩ Ngô Quang Duệ, Cổ Song và Lý Minh Tú, những người đang làm việc trong Ban nhạc Quân đội của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc lúc bấy giờ.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn.
[Vương Lộ An: Anh tôi ơi, cả trường đang đứng trên sân rồi, mẹ nó hiệu trưởng cũng đã ngồi đúng chỗ luôn rồi, ngài đang ở đâu thế?]
[–: Ngủ quên.]
[Vương Lộ An: Vậy làm sao đây, giờ cổng trường đóng cả rồi còn đâu. Trong lúc chào cờ mà mày trèo tường vào thì không hay lắm nhỉ?]
Giờ mà đi vào thì chẳng khác nào bùng thẳng chào cờ.
Tống Á Hiên chẳng chút nghĩ ngợi, nhắn lại một câu, "Chào cờ xong thì gọi tao."
Cậu ném điện thoại vào túi, định đi tìm chỗ nào đó giết thời gian đợi mọi người giải tán rồi mới vào. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã đối diện thẳng với ánh mắt của người đứng bên kia cánh cổng sắt trường học.
Hồ Bàng chắp hai tay sau lưng, quan tâm hỏi thăm: "Đang làm gì thế?"
Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì vậy?
Tống Á Hiên trầm mặc hai giây: "Chào cờ ạ."
Hồ Bàng gật đầu, mở cánh cửa nhỏ bên phải cổng sắt ra: "Vào."
"..."
Cứ như sợ cậu chạy mất, Hồ Bàng theo sát cậu đi từ phía cuối đám đông tới hàng ngũ của khối mười một.
Tất cả giáo viên và học sinh trong trường đã xếp thành hàng trên sân, mấy bạn học đứng cuối thấy cậu đi qua không nhịn được liếc nhìn mấy lần.
Tống Á Hiên làm ngơ trước những ánh nhìn chăm chú ấy, cà lơ phất phơ đi đằng trước Hồ Bàng.
"Mới sáng sớm đã xị cái mặt ra." Hồ Bàng nói, "Làm sao, tôi ngáng chân cậu trốn học à?"
"Không ạ." Tống Á Hiên buồn ngủ đến mức không còn cảm xúc gì khác trên mặt, "Lát nữa lúc chào cờ nhất định em sẽ cười nhiều hơn."
"..."
Hồ Bàng lười lắm chuyện với cậu, chỉ vào hàng ngũ cách đó vài bước: "Lớp các cậu đây, mau vào đứng đi! Lát nữa tôi sẽ phản ánh lại chuyện đi muộn cho chủ nhiệm lớp cậu!"
"Nhớ là xếp hàng theo chiều cao, cậu tự tìm vị trí đứng đi, lát nữa bộ phận nhiếp ảnh của trường sẽ đến chụp hình đấy!"
Hồ Bàng bỏ lại lời nhắc nhở rồi rời đi, Tống Á Hiên đi tới đứng phía cuối hàng ngũ ông vừa chỉ, cúi đầu ngáp.
Gia đình mới dọn đến kia ở căn hộ ngay trên tầng nhà cậu, tiếng dọn đồ đạc kéo dài đến hơn ba giờ đêm mới ngừng.
Trong căn phòng đó cậu ngủ không ngon giấc, chỉ cần một tiếng động thôi cũng sẽ bừng tỉnh, buộc phải chịu đựng suốt một đêm dài.
Cậu vừa định đứng ngủ một lát đã lại nghe thấy một tiếng rít chói tai phát ra từ trên bục phát biểu, là âm thanh micro rơi xuống đất.
Âm thanh này đâm vào tai Tống Á Hiên đau nhức. Cậu bực bội ngẩng đầu, muốn nhìn xem vị lãnh đạo nhà trường nào cầm mic cũng không xong ——
Cậu đối diện với một cái gáy.
Sau đó, Tống Á Hiên ngẩn người.
Trường học bọn họ có truyền thống các lớp xếp hàng theo chiều cao, Tống Á Hiên cao nhất trong lớp, vậy nên lần nào xếp hàng cậu cũng sẽ luôn đứng cuối, ngay đằng trước là Vương Lộ An.
Tống Á Hiên đánh giá bóng lưng của người trước mặt một chút.
Bả vai rộng lớn, tóc cắt gọn gàng, áo khoác đồng phục trắng đến phát sáng còn thơm mùi xà phòng giặt.
Ngược lại, chiếc áo khoác đồng phục của Vương Lộ An vừa cũ vừa ố vàng, sau lưng còn viết "Tao mạnh nhất Trường Trung học số bảy Nam Thành" cứ như nhặt ra từ thùng rác.
Vậy nên là, ai đây?
Giây tiếp theo, cứ như nghe thấy thắc mắc của cậu, đối phương quay người ra sau.
Bởi vì quá buồn ngủ, phản ứng của Tống Á Hiên hơi chậm. Cậu nhìn vào đôi mắt không có bất cứ cảm xúc gì của người kia một lúc thật lâu cho đến khi chậm chạp nhận ra —— Cậu từng gặp cái mặt thiếu đòn này rồi.
Là người hôm qua muốn hẹn cậu đánh nhau.
Tên là Lưu gì Văn nhỉ?
Tống Á Hiên còn chưa nhớ ra, đối phương đã có hành động trước.
Cậu chỉ thấy Lưu gì Văn đó bỗng nhiên nghiêng người bước sang bên cạnh nhường chỗ, giữa bọn họ cách ra một khoảng trống.
Tống Á Hiên đang định xác nhận lại xem có phải mình đứng sai hàng không, thấy vậy thì đút một tay vào túi quần, giọng điệu lạnh lùng: "Gây sự đúng không..."
"Lùn đứng đằng trước."
Câu nói của đối phương lập tức khiến Tống Á Hiên nghẹn lời.
☆ Chương 03 ☆
Bức thư tình này là của Lưu Diệu Văn.
Giáo viên và học sinh toàn trường chen chúc trên sân, hàng ngũ xếp sát nhau dày đặc.
Nghe thấy tiếng động, mấy học sinh xung quanh len lén nhìn về phía bọn họ.
Thật ra Tống Á Hiên cũng không quan tâm việc mình đứng ở đâu, chỉ cần Trang Phóng Cầm đồng ý, bảo đứng lên đầu hàng cậu cũng không ý kiến gì.
Đổi lại là một người khác, chắc chắn cậu cũng sẽ đi lên trước đứng mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Tống Á Hiên nhìn hắn chằm chằm: "Mắt bên nào của cậu thấy tôi lùn hơn cậu?"
Nghe vậy, Lưu Diệu Văn cụp mí mắt xuống rồi lần nữa nhấc lên: "Cả hai bên."
Lại bị đánh giá, Tống Á Hiên gật đầu: "Chọn thời gian đi, tôi xem giùm cậu ——"
"Xem cái gì? Xem ở đâu?" Lưng Tống Á Hiên bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, giọng nữ nghiêm khắc truyền đến từ phía sau. "Thứ gì còn đẹp hơn cả hiệu trưởng nữa? Nhìn lên đài chủ tịch cho tôi!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Á Hiên bĩu môi, nhìn lên đài chủ tịch một cách đối phó.
Hôm nay Trang Phóng Cầm mặc đồ đen từ đầu đến chân, chỉ có khăn lụa thấp thoáng sắc tím, mái tóc được búi cẩn thận sau đầu, cô cầm trong tay một bản danh sách, nhíu mày nhìn người trước mặt.
Bởi vì đeo kính đã lâu nên mắt cô có vẻ khá nhỏ, răng hơi hô, trông cực kì nghiêm khắc.
Giây phút Trang Phóng Cầm xuất hiện, Lưu Diệu Văn có thể cảm nhận được người trước mặt bỗng nhiên thả lỏng lại, thái độ thù địch vừa mới bao trùm khắp người cũng tiêu tan, quay trở về dáng vẻ lười nhác.
"Lát nữa đến văn phòng từ từ giải thích mấy vết thương trên mặt cậu cho tôi." Trang Phóng Cầm cúi đầu, nhìn thấy chiếc áo chui đầu màu đen cậu mặc trên người, sắc mặt lập tức tệ hẳn đi, "Đồng phục của cậu đâu?"
"Em quên mất."
"Sao cậu không quên luôn ngày khai giảng đi?" Trang Phóng Cầm nói, "Tự nhìn lại xem, cả trường đều mặc đồng phục, chỉ có mỗi mình cậu lạc loài! Lát nữa hội học sinh tới lại trừ vào điểm ngoại hình trang phục lớp tôi!"
Chủ nhiệm lớp bên cạnh trêu: "Hôm nay có lãnh đạo tới kiểm tra, nhờ phúc của cậu mà chủ nhiệm lớp cậu bị phê bình trong cuộc họp ngay ngày đầu tiên khai giảng đấy."
Tống Á Hiên vốn chẳng mấy quan tâm, nghe vậy thì cụp hai ngón tay lại: "Vậy em tránh đi trước một lúc nhé?"
"Im miệng." Trang Phóng Cầm đau đầu vung tay, "Đi mượn áo khoác đồng phục của bạn nào đi."
Tống Á Hiên nghển cổ tìm người: "Vương Lộ An."
"Khỏi gọi, bạn cậu cũng chỉ mặc mỗi áo khoác ngoài thôi." Trang Phóng Cầm khó hiểu, "Cậu mượn bạn học đứng ngay bên cạnh này không phải là được rồi sao?"
Bạn học ngay bên cạnh?
Tống Á Hiên không thèm liếc nhìn người bên cạnh lấy một cái, "Mượn áo khoác của học sinh lớp khác thì không hay lắm nhỉ?"
"Lớp khác gì?" Trang Phóng Cầm nói, "Em ấy là bạn cùng lớp của cậu."
"?"
"Vừa mới tới, học sinh chuyển lớp, sau này sẽ học trong lớp chúng ta." Nói xong, Trang Phóng Cầm nhìn qua Lưu Diệu Văn hỏi ý kiến, "Bạn học Lưu, có thể cho em ấy mượn đồng phục mặc một lúc được không? Đương nhiên không đồng ý cũng không sao, không ép buộc."
Tống Á Hiên nhíu mày, vẻ mặt người đi mượn còn ghét bỏ hơn cả người bị mượn.
Tống Á Hiên: "Em không mượn..."
"Được ạ." Lưu Diệu Văn liếc cậu một cái, "Nếu cậu ấy không chê áo khoác quá dài."
Tống Á Hiên: "Cậu cởi ra ngay đi."
Nửa phút sau, Tống Á Hiên nhận lấy áo khoác cẩu thả mặc vào, sau khi mặc xong, cậu cúi đầu nhìn một lượt để xác định lại.
Không dài, vừa vặn, hẳn là cùng cỡ với áo khoác đồng phục của cậu.
"Hơi ngắn." Cậu ngẩng đầu nói, "Giải tán trả lại cậu."
In giữa chiếc áo chui đầu của Tống Á Hiên là hình đầu lâu tróc da, quần dài màu đen, trên mặt dán mấy cái băng cá nhân xiêu vẹo, chiếc áo khoác đồng phục sạch sẽ mặc bên ngoài trông chẳng hề hợp rơ.
Lưu Diệu Văn nhìn vệt xanh tím lộ ra gần miếng băng cá nhân, bỗng nhiên giơ tay lên.
Tống Á Hiên đánh vào tay hắn theo phản xạ có điều kiện: "Làm gì?"
Cởi áo khoác ra, bên trong Lưu Diệu Văn mặc áo sơ mi đồng phục, cài đến tận khuy áo trên cùng. Lưng thẳng tắp, nghiêm chỉnh và quy củ.
Tay Lưu Diệu Văn ngừng giữa không trung, sau đó rất tự nhiên buông xuống: "Cổ áo."
Tống Á Hiên định nói liên quan mẹ gì đến cậu, nhưng nghĩ lại thì mình vẫn đang mặc áo đồng phục của người ta, vì vậy sửa lại một chút cho có.
Trang Phóng Cầm nhìn hết sức hài lòng: "Được rồi, cậu mặc cho tử tế đừng có làm bẩn, hết buổi nhớ phải trả lại cho người ta."
Một lát sau, cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Phút chốc, cô bừng tỉnh, dùng góc tập chọc chọc hai người, "Khoan đã, xếp hàng theo chiều cao, hai người đổi chỗ đi."
Tống Á Hiên: "..."
Hai giây sau, cậu mặt lạnh như tiền từ bỏ đấu tranh, nhường đi "ngai vàng" cuối hàng.
"Đại hội thể thao khúc quân hành" cuối cùng cũng kết thúc, sau khi toàn trường cùng giương cao cờ, hiệu trưởng hắng giọng, bắt đầu bài phát biểu thiết tha đầy xúc động của ông.
Bình thường lúc này Tống Á Hiên đã đứng ngủ luôn rồi, nhưng hiện tại cậu vẫn phải cố chống mí mắt, hai mắt đờ đẫn đực ra nhìn chằm chằm đường mép tóc của thầy hiệu trưởng.
Hôm nay tiếng micro trường vang hơn thường ngày rất nhiều, ồn đến mức cậu không tài nào ngủ được.
Lần này hiệu trưởng có chuẩn bị sẵn từ trước, hùng hồn nói tới nửa tiếng đồng hồ. Tống Á Hiên đứng đến mức cạn kiệt kiên nhẫn, theo thói quen đút tay vào túi áo khoác —— sau đó đụng phải một món đồ.
Rất mỏng, cảm giác trơn nhẵn, có viền góc.
Cậu buồn ngủ nhức cả đầu, tiện tay rút ra.
Sau khi thấy rõ thứ trong tay, Tống Á Hiên khựng lại.
Đó là một phong bì màu hồng nhạt không viết bất kì chữ gì bên trên, nhưng xét theo cảm nhận, bên trong hẳn là nhét một lá thư.
Chỗ miệng dán thư có một miếng sticker hình trái tim màu đỏ be bé giống với màu nền ám muội của phong bì, như thể muốn thông báo cho mọi người về thân phận của nó.
Đây là... thư tình?
Nhét vào từ khi nào vậy?
Tống Á Hiên nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra nguồn gốc của phong thư.
Vừa định nhìn kĩ lại, ánh mắt cậu chợt quét đến ống tay áo đồng phục trắng như dùng thuốc tẩy chẳng hề hòa hợp với những người xung quanh của mình.
Đệt.
Tống Á Hiên bỗng chốc hoàn hồn —— Hiện giờ, cậu đang mặc áo khoác của Lưu Diệu Văn.
Bức thư tình này là của Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên lập tức có phản ứng, nhét cả lá thư trở lại vào trong túi, sau đó theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Lưu Diệu Văn đang nhìn về phía đài chủ tịch, nghe hay không thì không biết nhưng trông rất nghiêm túc.
Ban nhiếp ảnh của trường thích chụp kiểu học sinh như thế này nhất, thái độ nghiêm chỉnh như mọt sách.
Một con mọt sách như vậy mà cũng sẽ yêu sớm sao?
Cảm nhận được ánh mắt cậu, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng rũ ánh mắt: "Sao?"
Nhìn thế này, có vẻ như đối phương không phát hiện ra động tác vừa rồi của cậu.
Tống Á Hiên vội quay đầu lại: "Không có gì."
Vào đúng giây phút kết thúc lễ khai giảng, Tống Á Hiên cởi áo khoác nhét vào trong lòng người phía sau: "Trả cậu."
Lưu Diệu Văn cầm đồng phục đợi hai giây: "Không có gì."
"..."
Vương Lộ An đứng trong hàng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng người anh em của mình rời đi.
Cậu ta vội vàng đuổi theo: "Đệt, sao mày đi nhanh thế? Tưởng bảo không chào cờ?"
Vương Lộ An thường hay nói chuyện riêng trong lễ chào cờ hại cả lớp bị trừ điểm, sáng nay vừa nhìn thấy cậu ta, Trang Phóng Cầm đã cảnh cáo rằng nói một câu tăng thêm một bài tập, cậu ta bị bắt phải nhịn suốt toàn bộ lễ chào cờ.
Tống Á Hiên: "Bị Hổ Béo bắt."
"Xui vậy à?" Vương Lộ An nhìn thoáng qua cầu thang khu dạy học, dòng người chen chúc xô đẩy kín đặc, "Đệt, đông thế này... Hay là bọn mình đến căn tin trước đi, tao ăn sáng chưa no."
"Không đi." Tống Á Hiên cũng không quay đầu lại, "Buồn ngủ, tao về ngủ đây."
–
Vừa vào phòng học, Trang Phóng Cầm đã nhìn thấy một loạt cái đầu nằm bò ra bàn ở hàng cuối.
Cô ném bản danh sách lên bục giảng, sử dụng âm lượng từng bị các giáo viên lớp bên cạnh phàn nàn mấy lần: "Những bạn nào còn buồn ngủ thì tự giác vào phòng vệ sinh rửa mặt, thao tác nhanh lên, chúng ta còn phải họp lớp nữa."
Tống Á Hiên chậm rì rì ngồi dậy, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch vì bị tiếng động này quấy nhiễu.
Cậu xoa mặt, nhíu mày đứng dậy.
"Tống Á Hiên, cậu thì không được đi."
Tống Á Hiên dừng lại tại chỗ, hơi nhướng mày —— Tại sao?
"Cậu đi rồi còn quay về nữa chắc?" Trang Phóng Cầm chỉ vào bảng đen, "Buồn ngủ thì đứng ở đây, đứng một lúc là tỉnh táo."
Tống Á Hiên đứng tại chỗ suy nghĩ mấy giây rồi lại ngồi về.
Cậu ngồi một cách uể oải, đầu hơi gục xuống, nhìn không có tinh thần chút nào.
Trang Phòng Cầm cố nhịn, khom lưng cắm USB của mình vào máy tính: "Trước khi họp lớp, tôi có hai việc cần thông báo."
"Đầu tiên, trong lớp có hai học sinh mới là Lưu Diệu Văn và Ngô Tư, đều chuyển đến từ lớp số một. Tôi sẽ không giới thiệu nhiều ở đây, hết tiết các em hãy ra làm quen với nhau. Thành tích của hai bạn học sinh mới đều cực kì xuất sắc, thái độ học tập cũng tốt, các em phải học tập người ta nhiều vào."
"Chuyện thứ hai," Trang Phóng Cầm mở một bảng biểu excel tên là Xếp hạng thành tích thi cuối học kì của lớp 11-7, "là thứ hạng thành tích thi cuối kì trước của các em."
Trong lớp lập tức có tiếng kêu rền rĩ.
Tống Á Hiên không hứng thú với thứ hạng lắm, cậu liếc mắt qua, vừa nhìn đã bắt gặp cái tên xếp thứ nhất.
"Lưu Diệu Văn, toán 150, văn 110, tiếng Anh 148, tổng môn khoa học tự nhiên... Đệt? Điểm tối đa?" Vương Lộ An kinh hãi thốt, "Tống Á Hiên, mày có chép đáp án cũng đéo thể đạt được cái thành tích này!"
Tống Á Hiên: "Mày tự so sánh với bản thân mày cho tao."
"Chuyện thường thôi." Bàn trước quay xuống, "Cậu ấy khủng cực, ngoại trừ ngữ văn ra thì không còn điểm nào kém cả."
Vương Lộ An gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: "Xem ra học sinh giỏi cũng không thích học thuộc bài."
"Cũng không hẳn." Đối phương nghĩ ngợi, "Tao nghe mấy đứa bạn bên lớp (1) nói cậu ấy viết văn thường xuyên lạc đề."
"..."
"Người đứng nhất khối lần này ở trong lớp chúng ta, cũng chính là bạn học Lưu Diệu Văn."
Nói ra những lời này, ngay cả Trang Phóng Cầm cũng tự cảm thấy không chân thực, "Tôi đã nhìn qua tổng thể bài thi, ngoại trừ môn ngữ văn viết lạc đề làm mất tương đối nhiều điểm ra thì những môn còn lại không có vấn đề gì hết. Trước khi giáo viên bộ môn giảng đề, các em có thể mượn bài thi của em ấy để xem."
Vừa nói dứt lời, đám học sinh trong lớp đều nhìn về phía bàn thứ tư tổ thứ ba.
Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu, hắn kẹp bút trong tay đang lật xem kho đề thi nào đó, dường như không hề quan tâm tới thứ được chiếu trên màn hình dù chỉ một chút.
Rõ là làm màu.
Tống Á Hiên thu tầm mắt về.
"Các bạn khác trong lớp phát huy tương đối bình thường, thậm chí điểm trung bình của lớp còn không cao bằng kì thi trước. Tôi mong rằng các em có thể suy nghĩ lại thật nghiêm túc, nếu cầm số điểm này đi thi đại học thì liệu các em vào được trường nào?"
Dưới lớp có người nói thầm: "Nếu kì thi đại học mà khó như lần này thì tao thà đi bốc gạch còn hơn."
"Người khác thi đạt điểm tối đa, mình đọc còn không hiểu đề."
"Còn có một số ít bạn học..." Trang Phóng Cầm lướt bảng biểu xuống kịch dưới, con chuột dừng lại trên cái tên cuối cùng.
Cô nhìn con số 9 phía dưới chữ "Môn Toán", kìm nén rất lâu mà không nhịn được, "Tống Á Hiên, sau khi tốt nghiệp em định đi nhặt rác sao?"
"Chưa nghĩ ra." Tống Á Hiên suy nghĩ giây lát, "Nhưng em có thể cân nhắc."
Trang Phóng Cầm thành thạo cầm một viên phấn viết nhắm về phía đầu cậu "thăm hỏi".
☆ Chương 04 ☆
Học sinh ba tốt như Lưu Diệu Văn sao có thể yêu sớm được!
Buổi họp lớp bốn mươi phút trôi qua rất nhanh.
Chuông tan tiết vang lên, Trang Phóng Cầm lờ đi âm thanh chói tai này, nói tiếp: "Hai ngày nữa tôi sẽ điều chỉnh chỗ ngồi lại một lần, những bạn nào có ý kiến hay mong muốn gì về chỗ ngồi có thể đến văn phòng gặp riêng tôi. Ban cán sự thì vẫn giữ nguyên những người cũ..."
Có bóng người dừng lại trước cửa phòng học.
Trang Phóng Cầm quay đầu lại đụng phải ánh mắt của Hồ Bàng, tức thời ngầm hiểu.
"Được rồi, vậy thì tan họp ở đây, cán bộ các môn thu đi thu bài tập nghỉ đông đi."
Nghe thấy hai chữ "tan họp", Tống Á Hiên lập tức gục đầu xuống ——
"Tống Á Hiên, tôi có chuyện cần nói với cậu." Trang Phóng Cầm ném xuống một câu lạnh lùng, "Cậu đến văn phòng tôi chờ đi, tôi nói xong mấy chuyện với chủ nhiệm Hồ rồi sẽ tới."
"..."
Vừa mới kết thúc tiết học không lâu, văn phòng giáo viên trống không.
Trên bàn làm việc của Trang Phóng Cầm xếp một chồng sách cao, bên cạnh để máy tính và giáo án, toàn bộ mặt bàn chỉ chừa lại phần giữa.
Gió lạnh luồn qua khung cửa sổ thoải mái dễ chịu.
Tống Á Hiên nhìn chằm chằm khoảng trống trên bàn một lúc, không chút do dự nằm úp mặt xuống ngủ.
...
"Ở lớp mới quen rồi chứ?"
"Vâng."
"Tiến độ học tập của lớp bình thường kém hơn lớp (1) rất nhiều, em phải giữ vững mức độ làm thật nhiều đề, đừng để bị ảnh hưởng."
"Vâng."
"Phụ huynh em rất quan tâm đến vấn đề này, sáng nay còn gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng đã nói với bà ấy rằng việc tổ chức lại các lớp chỉ là một biện pháp để đối phó, đợi tình hình này qua rồi trường học sẽ sắp xếp lại lần nữa."
Tống Á Hiên nhắm mắt đợi rất lâu mà không nghe thấy tiếng "Vâng" trầm nặng kia nữa.
Cậu ngẩng đầu lên từ giữa khuỷu tay, nhìn về phía trước qua chồng sách bài tập cao như núi với vẻ không vui vì bị đánh thức.
Thấy rõ người đứng đằng trước, Tống Á Hiên nheo mắt.
Âm hồn bất tán đúng không?
Lưu Diệu Văn trầm mặc đứng trước bàn làm việc nói chuyện với chủ nhiệm cũ của lớp (1).
Động tác của Tống Á Hiên không gây ra tiếng mạnh, hơn nữa ở giữa bọn họ được ngăn cách bởi ba cái bàn làm việc có vách ngăn, người đằng trước tạm thời chưa phát hiện ra cậu.
"Nhưng mà phụ huynh của em vẫn rất lo ngại, bà ấy có ý muốn nhờ tôi chuyển em sang lớp nào tốt hơn một chút, dù sao cái lớp em đang học hiện tại..."
"Không cần đâu ạ." Cuối cùng hắn cũng đáp lại.
Chủ nhiệm lớp một hơi ngừng lại: "Nhưng mà mẹ em..."
"Đều là lớp bình thường, không khác gì nhau cả."
Cậu thiếu niên nói chuyện thờ ơ, đôi mắt một mí mỏng rũ xuống dưới.
Tống Á Hiên chống cằm, uể oải xem kịch.
"Em vừa mới chuyển đến cái lớp kia nên có lẽ vẫn chưa biết." Chủ nhiệm lớp (1) do dự, "Mặc dù đều là lớp bình thường, nhưng không khí trong lớp bảy... luôn kém hơn các lớp khác một chút. Điểm trung bình hàng năm xếp đáy, bình bầu kỷ luật vệ sinh lớp cũng đứng cuối cùng, trong lớp còn có mấy đứa cứng đầu khó bảo có tiếng —— Học sinh tên Tống Á Hiên, hẳn em đã gặp rồi, thường xuyên lên đọc kiểm điểm trong lễ chào cờ. Mẹ em lo lắng cũng không phải vô lý, đều là vì tốt cho em..."
Lạch cạch.
Có tiếng bút rơi xuống.
Tiếng nói của chủ nhiệm lớp (1) khựng lại, hai người cùng quay đầu nhìn ra sau.
Tống Á Hiên khom lưng nhặt bút, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cả hai người.
Thấy cậu, vai lưng thẳng cứng của Lưu Diệu Văn bỗng nhiên thả lỏng, khôi phục lại vẻ trầm mặc.
Chủ nhiệm lớp (1) vẫn giữ nguyên tư thế há hốc mồm.
Cô nhìn miếng băng cá nhân trên mặt Tống Á Hiên, chợt nhớ tới tin đồn Tống Á Hiên từng đánh giáo viên thì không khỏi e ngại, một lúc lâu sau mới thốt lên được: "Em..."
Tống Á Hiên: "Em thấy cô nói đúng."
"?"
Không đợi cô kịp hiểu, Tống Á Hiên đã nói tiếp: "Em cực kì hung dữ, dọa học sinh mũi nhọn nhiều cũng không hay, em tán thành việc cậu ta chuyển đi."
"Ai cực kì hung dữ? Ai muốn chuyển đi?" Giọng Trang Phóng Cầm vang tới từ ngoài cửa, nhìn rõ tình hình bên trong, cô gầm lên, "Tống Á Hiên! Ai cho phép cậu ngồi vào chỗ của giáo viên? Tôi bảo cậu tới để cậu ngủ à? Tôi đặt luôn cái giường trong phòng học cho cậu nhé?"
Chủ nhiệm lớp (1): "..."
Tống Á Hiên: "Em không ngủ."
"Thế ai in cái vết này lên mặt cậu đây?" Trang Phóng Cầm đặt đồ trên tay lên bàn, "Sao, còn chưa đứng dậy à? Tôi đứng nói, cậu ngồi nghe phải không?"
Tống Á Hiên hừ một tiếng, chậm chạp đứng dậy, dịch sang một bên.
Lưu Diệu Văn thu hồi ánh mắt: "Cô, em không chuyển lớp. Nếu không còn việc gì nữa thì em về lớp trước đây."
Chủ nhiệm lớp (1) hoàn hồn, còn chưa kịp nói gì, đối phương đã xoay người rời đi không hề quay đầu lại.
Có lẽ vì cảm thấy xấu hổ, nửa phút sau, cô cũng ôm giáo án vội vàng rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Mặc dù không nghe được toàn bộ, nhưng chỉ nhìn tình hình khi nãy, Trang Phóng Cầm cũng đoán ra được tám, chín phần.
"Nhìn cậu đạp hỏng hình tượng lớp chúng ta thành cái dạng gì kìa?" Cô cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm, "Nói đi, mặt mũi làm sao lại ra vậy?"
"Em ngã."
"Nói câu này thì lừa được thầy trưởng ban giáo vụ." Trang Phóng Cầm hỏi, "Lại đi đánh nhau với người ta đúng không?"
Tống Á Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không hé răng.
"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu là học sinh, đừng có suốt ngày đánh nhau với lũ thanh niên lêu lổng bên ngoài, có thể đi làm mấy chuyện mà tầm tuổi này nên làm được không?"
Người trước mặt đứng bất cần với vẻ mặt chẳng hề quan tâm, tỏ ra lợn chết không sợ nước sôi.
Trang Phóng Cầm tức giận rót thêm một ngụm nước ấm nữa: "Còn nữa, vừa nãy thầy trưởng ban nói với tôi rằng hôm qua cậu đe dọa học sinh mới ở ngoài trường, lại còn cầm dao trong tay, sao lại như vậy?"
Tống Á Hiên: "Thầy ấy giỏi sáng tác như vậy sao không viết sách luôn đi?"
"Đây." Trang Phóng Cầm gõ gõ lên một cuốn sách bài tập trên bàn, "Đây là giáo trình toán học do chủ nhiệm Hồ biên soạn."
"..."
Sau một hồi căng thẳng, Tống Á Hiên nói không cảm xúc: "Em không đe dọa cậu ta, dao đi nhặt được, người không quen biết."
"Đi đường mà cũng nhặt được dao?" Trang Phóng Cầm nhìn vào túi cậu, "Dao đâu?"
"Ở nhà, giữ lại thái rau."
"..."
Trang Phóng Cầm nhìn chằm chằm cậu một lúc, trong lòng phần nào buông lỏng.
Làm chủ nhiệm cái lớp này lâu như vậy, cô cũng hiểu rõ các học sinh trong lớp, đặc biệt là Tống Á Hiên, nhìn giọng điệu và cái vẻ mặt này, chắc hẳn cậu không làm gì thật.
Tuy nhiên kết hợp với việc quan sát tình hình trong buổi chào cờ sáng nay, cậu cũng chẳng chào đón gì học sinh mới cho cam.
"Tạm tin cậu." Sắc mặt cô không thay đổi, "Bắt đầu học kì mới rồi, đã có kế hoạch học tập gì chưa?"
"Học thuộc bảng cửu chương 9×9."
"Cậu nói thêm mấy câu nữa xem có làm tôi tức nhập viện luôn được không." Trang Phóng Cầm trừng mắt nhìn cậu, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sách phụ đạo mới tinh đặt trước mặt, "Đây là quyển tôi đến hẳn hiệu sách để tìm cho cậu, các đề trong đó đều rất cơ bản, cách giải cũng đơn giản, cậu cầm về đọc nhiều làm nhiều vào, không hiểu thì tới văn phòng tìm tôi."
Tống Á Hiên nhìn chằm chằm bìa sách một hồi, nuốt câu "Đừng lãng phí tiền" vào trong họng: "Vâng."
Trước khi đi, Trang Phóng Cầm lại gọi cậu lại.
"Còn nữa." Trang Phóng Cầm suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, "Học sinh chuyển tới lần này đều là những bạn học thành tích xuất sắc, cậu nên coi bọn họ như tấm gương noi theo, cố gắng đừng gây xung đột với người ta..."
"Cô yên tâm." Tống Á Hiên không quay đầu lại, "Em bị dị ứng với học sinh mũi nhọn. Sau này cậu ta gần một bước em sẽ lùi xa một met, dốc hết sức tạo cho bạn học mới một môi trường học tập hòa đồng tốt đẹp."
–
Tiết học đầu tiên sau khai giảng là thể dục, Tống Á Hiên bùng thẳng.
WC tầng một của tòa thực nghiệm lượn lờ khói trắng. Bên này thường không có giáo viên, Hổ Béo hay tới tuần tra bắt học sinh lại đang họp, đám con trai đứng tụ tập ở WC hút thuốc chẳng hề sợ hãi.
"Đám ngu ở trường bên cạnh không dám giáp mặt trực tiếp mà chỉ biết ngấm ngầm giở trò, lần sau bọn mình tìm thời gian ra cổng sau trường tìm bọn nó đi."
"Mà lũ đó đúng hài, chặn ai không chặn lại đụng đúng anh trai trâu bò nhất cấp ba số bảy Nam Thành..."
"Cảm ơn đã mời, người đang ở hiện trường, anh em của tao đấm một phát bọn nó ỉa cứt ra đầy đất rồi." Vương Lộ An nhìn sang người bên cạnh, "Đúng không, người anh em?"
"Biến."
Tống Á Hiên kéo một cái ghế ở phòng học trống bên cạnh tới, giờ phút này đang vắt chéo chân ngồi lười nhác. Cậu cúi đầu, một tay điều khiển nhân vật trong trò chơi trên điện thoại, tay còn lại kẹp điếu thuốc, "Nói chuyện của bọn mày đi đừng kéo tao vào."
"Mẹ nó." Nam sinh ngoài cùng bên phải ngồi xổm trên mặt đất chằm chằm quan sát bảng xếp hạng thành tích trên màn hình điện thoại, "Tại sao học kì hai lớp mười một rồi vẫn còn học sinh chuyển lớp nữa? Lớp bọn tao còn tới một lượt bốn người, làm tao đang xếp hạng 57 tụt thẳng xuống tận 61!"
Vương Lộ An cười chế nhạo, "Đâu có khác gì mấy, đều là người đội sổ."
"Cút cút cút." Người nọ nhả khói thuốc về phía Vương Lộ An, đứng dậy nói, "Sắp tan học rồi, đi chơi bóng không?"
Mọi người đều tán thành, mấy người còn lại nhao nhao dập tắt điếu thuốc, còn thành thạo xua tay cho tan mùi khói thuốc.
Nhìn người ngồi trên ghế không nhúc nhích, người kia hỏi: "Tống Á Hiên, mày không đi à?"
"Không đi, chơi game."
Vương Lộ An lập tức tỏ ý: "Vậy tao cũng không đi đâu."
Đám người rồng rắn kéo nhau đi.
Tống Á Hiên dựa người vào lưng ghế, đang giết người sướng tay trong game thì nghe bên cạnh vang lên tiếng đánh chữ lộc cộc.
Vương Lộ An rất kì quặc, thích nghe âm thanh bộ gõ mặc định của điện thoại khi nhập chữ, ồn ào chết đi được.
Tống Á Hiên tạm dừng trò chơi, quay đầu hỏi cậu ta: "Mày đang gõ điện báo đấy à?"
"Tao nhắn tin." Vương Lộ An nói, "Đang hỏi thăm về Lưu Diệu Văn."
"?" Tống Á Hiên khó hiểu: "Hỏi thăm về cậu ta làm gì?"
"Mày nói xem?" Vương Lộ An đáp, "Người ta đứng nhất toàn khối đấy! Tao đang nghe ngóng hỏi thử cậu ấy có dễ nói chuyện không, xem sau này có thể nhờ giúp đỡ mấy bài kiểm tra hay bài tập gì đó không."
Tống Á Hiên chẳng mấy hứng thú: "Ồ."
Một lát sau, Vương Lộ An đặt máy xuống, thở dài.
Người mà cậu ta hỏi thăm cũng từng học ở lớp một, đối phương không cần nghĩ ngợi đã uyển chuyển nói khéo với cậu ta: Không có hy vọng đâu.
Cậu học sinh giỏi ở lớp (1) này nổi tiếng lạnh lùng kiệm lời, tính tình y hệt vẻ bề ngoài. Ngày thường hỏi mấy câu không hiểu có khi hắn sẽ ra tay trợ giúp một chút, những cái còn lại thì quên đi, nói không quá được mười câu.
"À phải rồi, bạn tao còn bảo hình như nhà Lưu Diệu Văn giàu lắm." Vương Lộ An nói, "Nó bảo buổi họp phụ huynh lần trước mẹ Lưu Diệu Văn trưng diện cực kì ghê gớm... Ầy, vết thương trên mu bàn tay của mày lành nhanh thật."
Tống Á Hiên xoay xoay cổ tay.
Vết thương nhỏ kiểu này khỏi hẳn rất nhanh, tối hôm qua lúc về nhà đã bắt đầu kết vảy.
Cậu nhìn chằm chằm vết thương một lúc, không hiểu sao bỗng nhiên rất muốn đưa tay cào hai vệt.
Xé rách miệng vết thương ra, hẳn sẽ chảy máu một lần nữa, sau đó lở loét, nhiễm trùng.
Ngón tay còn lại của Tống Á Hiên vừa cong gập lại đụng lên vết sẹo, bả vai bỗng nhiên bị người bên cạnh huých mạnh mấy lần.
Cậu đột ngột hoàn hồn, lơ đễnh hai giây mới hỏi: "Tìm chết à?"
"Không phải, đệt, mày nhìn ngoài cửa này!" Vương Lộ An thì thầm, "Mẹ, đúng là không thể nói xấu sau lưng được, kia là Lưu Diệu Văn phải không?"
Tống Á Hiên theo bản năng nhìn ra ngoài.
Không cần thấy mặt, chỉ cần bắt gặp bộ đồng phục mùa đông màu trắng xanh đã được giặt trắng tinh kia thôi, Tống Á Hiên đã có thể xác định là ai rồi.
Từ góc độ này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của Lưu Diệu Văn.
Đứng trước mặt hắn là một nữ sinh.
Vương Lộ An nheo mắt: "Người đứng cạnh cậu ta là Chương Nhàn Tịnh à?"
Trong lớp 11-7 có hai người luôn khiến Trang Phóng Cầm đau đầu, một là Tống Á Hiên, người còn lại chính là Chương Nhàn Tịnh.
Trái ngược với tên mình, từ năm lớp mười, Chương Nhàn Tịnh (nhã nhặn trầm tĩnh) đã uốn và nhuộm tóc, hút thuốc về sớm, đánh cho không biết bao nhiêu thằng con trai rơi nước mắt. Cô rất xinh đẹp, năm lớp mười còn có nguyên một dàn người theo đuổi, sau khi tiếng tăm vang xa, phần lớn nam sinh cứ thấy cô là đi đường vòng.
"Bọn họ làm gì thế..." Vương Lộ An lẩm bẩm.
Vừa dứt lời đã thấy Chương Nhàn Tịnh bước một bước về phía Lưu Diệu Văn, mái tóc xoăn xinh đẹp đung đưa trong gió theo động tác.
"Ngại quá, cậu tên là Lưu Diệu Văn đúng không?" Cô cười rộ lên, đôi môi được đánh son cong lên rạng ngời, "Tớ thích cậu, có thể hẹn hò với tớ được không?"
Tống Á Hiên hơi giật mí mắt, đứng dậy chực đi.
Vương Lộ An vội vã túm cậu lại: "Đi đâu? Xem hết rồi hẵng đi chứ?"
"Không hứng thú."
"Đừng mà, xem đi." Vương Lộ An nói, "Mày nói xem, Chương Nhàn Tịnh điên rồi à? Học sinh ba tốt như Lưu Diệu Văn sao có thể yêu sớm được!"
Tống Á Hiên nhớ tới phong thư tình màu hồng nhạt kia, nói thầm trong lòng thôi bỏ đi.
☆ Chương 05 ☆
Mong cậu hãy nhận lấy thư tình của tôi.
"Không thể." Hai chữ thốt ra đều đều trôi vào từ bên ngoài cửa sổ.
"Thấy chưa, tao đã bảo mà!" Vương Lộ An đắc ý nói.
Tống Á Hiên phớt lờ cậu ta, lại kéo ghế tới khoanh tay ngồi dựa lưng.
Chương Nhàn Tịnh bĩu môi tiếc nuối: "Cậu có bạn gái rồi à?"
"Không."
"Vậy tại sao lại không được? Cậu không muốn yêu đương? Hay đã thích ai rồi?" Chương Nhàn Tịnh nhìn đồng phục của hắn, suy đoán, "Hay là cậu không thích người điểm kém?"
"Không." Lưu Diệu Văn nói, "Chỉ không thích cậu."
Chương Nhàn Tịnh: "..."
Vương Lộ An: "..."
Cậu ta nhìn góc mặt lạnh lùng của nhất khối, ý định nhờ đối phương giúp đỡ gian lận hoàn toàn sụp đổ, "Đệt, học sinh giỏi nói chuyện thẳng vậy?"
Tống Á Hiên nghịch bật lửa, chẳng hề bất ngờ dù chỉ một chút.
Mặt thiếu đòn nói những lời thiếu đòn, rất phù hợp.
Chương Nhàn Tịnh chỉ mất tinh thần đến giây thứ hai: "Tớ biết, không sao hết, chỉ tạm thời chưa thích thôi mà, chúng ta còn học chung lớp hơn một năm nữa, cứ từ từ, tớ kiên trì lắm. Thật ra tớ đã bắt đầu chú ý tới cậu từ năm lớp mười rồi, hồi đại hội thể thao tớ còn tới xem hạng mục thi đấu của cậu nữa, không ngờ học kì này cậu lại chuyển sang lớp tớ..."
Vẻ mặt Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng có sự thay đổi. Hắn khẽ nhướng mày nhìn thẳng cô hai giây như đang nghĩ ngợi gì đó.
Rất lâu sau, hắn hỏi: "Chúng ta học cùng lớp à?"
Chương Nhàn Tịnh: "..."
Chương Nhàn Tịnh cười đầy cứng nhắc, Lưu thuật lại: "Tớ ngồi trước cậu một ngày rồi."
Lưu Diệu Văn suy nghĩ một chút: "Xin lỗi, không có ấn tượng."
Cậu có bị mù mặt không vậy? Cả một ngày trời tôi quay xuống muốn đứt cái đầu đến nơi mà cậu bảo là không có ấn tượng?
Chương Nhàn Tịnh sắp không giữ nổi nét mặt nữa, cô vừa hé miệng chực nói gì đó đã bị tiếng chuông tan học đột ngột chặn ngang.
Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng thì liếc mắt nhìn về phía sân thể dục rồi lại quay đầu: "Còn việc gì không?"
"Còn." Chương Nhàn Tịnh tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, "Vậy chắc chúng ta làm bạn bè được chứ? Có thể thêm WeChat không?"
"Không có."
"...Gì?"
"Tôi không có WeChat."
Lưu Diệu Văn đi rồi, Chương Nhàn Tịnh vẫn đứng bất động chôn chân tại chỗ rất lâu.
Vương Lộ An rất hài lòng, cậu ta vừa định rời đi thì Chương Nhàn Tịnh đột nhiên quay đầu, đi thẳng tới chỗ hai người họ.
"Vương Lộ An! Mày nói đi!" Chương Nhàn Tịnh đứng ngoài cửa sổ, vói tay vào túm lấy áo Vương Lộ An, "Tao có đẹp không?"
"Đẹp đẹp đẹp!" Vương Lộ An thẳng vai dậy.
"Vậy Lưu Diệu Văn dựa vào đâu mà thái độ như thế với tao?"
"Đúng!" Vương Lộ An nói, "Sao mày biết bọn tao đang ở đây?"
"Thấy lâu rồi. Bọn mày hút bao nhiêu thế? Mùi chết được." Chương Nhàn Tịnh buông cậu ta ra, nhìn sang người còn lại nãy giờ chưa hề mở miệng, "Tống Á Hiên, mày nói xem tao có đẹp không?"
Tống Á Hiên nói: "Thôi đi."
Chương Nhàn Tịnh cười, cô chống một tay lên bệ cửa sổ: "Hôm nay không ngắm kĩ, mặt mày cũng xuất sắc thật."
Vương Lộ An nói: "Mày không hiểu đâu, đây là huân chương vinh dự của anh em tao đấy."
"Tặng mày cái vinh dự này nhé?" Tống Á Hiên hỏi.
"Khỏi, khỏi đi." Vương Lộ An cười hì hì hỏi Chương Nhàn Tịnh: "Này, mày thích Lưu Diệu Văn từ năm lớp mười thật đấy à?"
"Đâu ra, thích từ năm lớp mười mà tao nhịn được đến giờ à?" Chương Nhàn Tịnh nói, "Tiện miệng nói thôi."
"..." Vương Lộ An ngu người, "Vậy mày thích từ cái nhìn đầu tiên sao?"
"Cũng không hẳn."
Chương Nhàn Tịnh vén tóc, quay trở lại dáng vẻ xinh đẹp kiêu ngạo thường ngày.
"Tại tao thấy cậu ấy đẹp trai quá mà, lại còn học giỏi nữa, nếu hẹn hò với người như vậy thì sau này không phải lo lắng chuyện bài tập với kiểm tra nữa rồi." Chương Nhàn Tịnh tưởng tượng đến đây lại thấy động lòng, "Bọn mày nói xem tao còn cơ hội không?"
Tống Á Hiên không ngẩng đầu: "Không."
"Tao cũng thấy..." Vương Lộ An mới nói một nửa đã nhận lại ánh mắt đe dọa của Chương Nhàn Tịnh, lập tức chuyển lời, "Chủ yếu là sở thích của học sinh giỏi thường rất đặc biệt, lỡ như Lưu Diệu Văn không thích kiểu người như mày thì sao?"
"Vậy cậu ta thích kiểu gì?"
Vương Lộ An càng nói càng hăng, còn vung tay vung chân: "Là kiểu tóc buộc ngược ra sau trán, mắt nhỏ môi dày, đeo cặp kính đít chai tám trăm độ, cả ngày chỉ biết học hành, nhỏ nhỏ gầy gầy trên mặt còn có mấy đốm ——"
"Đánh rắm." Chương Nhàn Tịnh dừng một chút, lại hỏi, "Giờ tao đi cắt kính còn kịp không?"
Nghe phiền, Tống Á Hiên đứng dậy đi ra ngoài.
Ống tay áo Vương Lộ An còn nằm trong tay Chương Nhàn Tịnh, thấy vậy, cậu ta vội vàng hỏi: "Mày đi đâu đấy?"
"Về nhà." Tống Á Hiên nói, "Hai mày cứ chơi thong thả."
"Mẹ ai thèm chơi với nó, chờ tao với, bọn mình về chung đi, lỡ như mày lại bị chặn đường... Này này này, tổ tông ơi áo tao sắp rách rồi..."
Chương Nhàn Tịnh không buông tay, như nghĩ tới gì đó, cô nói với lên với bóng lưng kia: "Tống Á Hiên, cấm không được nói chuyện khi nãy ra ngoài! Nếu không tao sẽ nói cho Phóng Cầm biết mày đánh nhau với trường bên ——"
"Tùy." Tống Á Hiên đút hai tay trong túi, rẽ ngoặt lên tầng, đứng ở hành lang trả lại một câu, "Nhớ nói rõ là tao đánh thắng, đừng để bả mất mặt."
"..."
–
"Học sinh giỏi, cậu đem điện thoại đến trường à?" Ngô Tư nhìn người vừa trở về phòng học, hỏi.
Vì đam mê đặc biệt một kỳ phải đổi chỗ hai lần của Trang Phóng Cầm, tạm thời học sinh trong lớp đều tự chọn chỗ ngồi lung tung.
Thân là học sinh chuyển lớp, đương nhiên Ngô Tư ngồi cùng bàn với một học sinh chuyển lớp khác.
Khi còn ở lớp (1), chỗ ngồi của bọn họ thường xếp theo thành tích. Trước khi chuyển lớp, Ngô Tư chưa từng nghĩ tới một ngày mình có thể ngồi cùng bàn với Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn ngồi xuống, cúi đầu thu dọn đồ đạc: "Ừ."
"Vừa nãy tớ mới nghe thấy mấy tiếng rung." Ngô Tư nói, "Trong cặp cậu."
Lưu Diệu Văn lấy điện thoại ra, trên màn hình có năm tin nhắn chưa đọc.
Hắn nhìn chằm chằm tên ghi chú của người gửi một lúc rồi mới ấn ngón tay lên màn hình.
Ngô Tư không định nhìn lén, nhưng chỗ ngồi sát như vậy, cậu ta chỉ chớp mắt đã bất cẩn va phải màn hình điện thoại của Lưu Diệu Văn.
Là giao diện tin nhắn, có thể loáng thoáng bắt gặp mấy chữ "Mẹ", "Giúp con chuyển lớp", "Nhớ về nhà sớm."
Mặc dù không nhìn rõ toàn bộ nhưng xâu chuỗi lại thì vô cùng dễ hiểu —— Phụ huynh của học sinh giỏi không hài lòng với lần chia lớp này, muốn chuyển lớp cho Lưu Diệu Văn.
Chuyện này rất bình thường, bố mẹ cậu ta cũng muốn cho con chuyển lớp, tiếc là gia cảnh nhà cậu ta không khủng như nhà Lưu Diệu Văn, không thể nói muốn đổi là đổi được.
Ngô Tư đương bùi ngùi mình còn chưa hưởng ké được tí gì từ học sinh giỏi người ta đã chuyển đi mất thì thấy Lưu Diệu Văn ném điện thoại vào cặp lần nữa, tiện tay rút ra một quyển ngân hàng đề, cúi đầu yên lặng giải đề.
Cậu ta ngẩn người: "Học sinh giỏi, tan học rồi, cậu còn chưa về nhà à?"
"Ừ."
Một lúc lâu sau, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, Lưu Diệu Văn nghiêng đầu: "Có chuyện gì sao?"
Ngô Tư cười gượng, hơi căng thẳng: "Không việc gì, chỉ là có một câu... mãi tớ chưa giải ra được, vừa nãy tớ đến văn phòng thì giáo viên không ở đó, nên muốn hỏi thử cậu xem qua giúp tớ được không, đương nhiên nếu cậu bận thì cứ coi như là tớ chưa nói gì..."
"Lấy ra đi."
"Hả?" Ngô Tư ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, hai tay cầm quyển đề của mình, "Đây đây đây, mời cậu."
Ngô Tư hỏi được bài sướng cả người.
Cậu ta mãn nguyện ôm cặp sách rời đi, trong phòng học chỉ còn lại một mình Lưu Diệu Văn.
Điện thoại trong cặp lại rung lên.
Lưu Diệu Văn làm như không nghe thấy, tiếp tục đặt bút giải đề.
Ánh chiều tà buổi hoàng hôn trải vàng lên toàn bộ khuôn viên trường.
Làm xong một đề nữa, Lưu Diệu Văn xoay cổ tay, nhìn thấy bên mạn lòng bàn tay dính mực bút liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Rửa tay xong quay ra, ánh mắt thoáng nhìn thấy người phía dưới tầng đối diện, Lưu Diệu Văn khựng bước, đứng yên tại chỗ.
Trước cửa văn phòng trưởng ban giáo vụ, Tống Á Hiên đứng dựa vào vách tường với một tay cắm trong túi và vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Còn cánh tay kia của cậu đang bị thầy trưởng ban xách lên để trước mũi ——
"Thầy không thấy mình giống biến thái sao?" Tống Á Hiên hỏi.
"Nói xằng cái gì đấy!" Hồ Bàng túm tay cậu, chất vấn, "Cậu bảo cậu không hút thuốc, vậy mùi khói trên tay này là sao đây?!"
Tống Á Hiên nghiêng đầu đi, không hé răng.
Nhờ câu flag cuối cùng Vương Lộ An nói trước khi tạm biệt, Tống Á Hiên còn chưa ra khỏi trường đã bị chặn đường.
Cậu đâm trúng Hổ Béo vừa mới ra về từ cuộc họp, đứng cách xa mười mét đối phương đã ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu.
Mũi chó cũng không thính bằng.
"Không ngụy biện nữa chứ gì?" Hồ Bàng buông cậu ra, "Ngày mai gọi phụ huynh của cậu lên đây!"
Trong một khoảnh khắc, trên mặt Tống Á Hiên xuất hiện một sự cáu kỉnh và căm ghét khó mà che giấu được.
Nhưng rất nhanh, cậu quay trở lại với vẻ mặt ban đầu: "Không gọi được."
"Làm sao, nhất định phải để tôi nhờ cô Trang gọi điện thoại về nhà liên lạc với phụ huynh cậu đúng không?"
"Gọi điện thoại cũng vô ích."
"Ý gì?"
"Trong nhà không có ai."
"Em không có mẹ." Tống Á Hiên quay đầu lại, hơi cười với ông, "Người còn lại cũng chết lâu rồi."
"..."
Hồ Bàng nhìn nụ cười của cậu mà sững người tại chỗ, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần.
"Cậu..." Ông hẵng còn khiếp đảm, "Sao tôi chưa nghe cô Trang nói đến bao giờ..."
Tống Á Hiên thờ ơ nói: "Có thể là vì muốn giữ bí mật giúp em."
Hồ Bàng trầm mặc hồi lâu, bối rối xoa xoa cái đầu Địa Trung Hải của mình, "Chuyện này, đúng là tôi không hề hay biết... Vậy hiện giờ em đang sống một mình sao?"
"Có thể xem là vậy." Tống Á Hiên liếc nhìn bầu trời dần ngả tối, "Em không cần gọi phụ huynh nữa chứ?"
Ai còn dám gọi nữa?
Hồ Bàng khụ một tiếng: "Không cần."
Tống Á Hiên đứng thẳng người, vừa định nói tạm biệt với Hổ Béo thì bị giữ vai lại.
"Nhưng mà vi phạm kỉ luật của trường thì vẫn phải chịu phạt." Hồ Bàng vỗ vai cậu như an ủi, "Thế này đi, giờ cậu lên tầng viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ cho tôi, viết tử tế vào, nộp xong thì được về."
"..."
"Tôi chơi cờ ngoài cổng trường, viết xong cứ cầm thẳng tới cho tôi."
Tống Á Hiên di chuyển trên hành lang lớp học với tốc độ chậm như rùa, cúi đầu nhìn ra phía cổng trường.
Sau đó đối diện thẳng với ánh nhìn chòng chọc của Hồ Bàng đang giám sát cậu lên tầng.
Hồ Bàng và ông bảo vệ bày một bàn cờ vây bên ngoài phòng bảo vệ, nhìn thấy cậu thì lập tức xua tay, ông thúc giục bằng dùng khẩu hình miệng —— Mau viết đi!
Tống Á Hiên chậc lưỡi, quay đầu về phòng học.
Cậu không ngờ đến giờ này mà trong phòng học vẫn còn người.
Lưu Diệu Văn ngồi trong ánh hoàng hôn, nghe thấy tiếng cũng không ngẩng đầu, khắp phòng học chỉ nghe tiếng bút đưa trên giấy soàn soạt.
Tống Á Hiên theo bản năng đảo mắt nhìn qua mặt bàn của Lưu Diệu Văn, chỉ thấy một tờ giấy mỏng như giấy nháp.
Không ai trong cả hai định giao lưu với đối phương. Tống Á Hiên đi về chỗ mình như thể xung quanh không hề có ai, dùng chân kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra giết thời gian.
Trên màn hình có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
[Vương Lộ An: Mày bị Hổ Béo bắt à?]
[Vương Lộ An: Ơ, sao lại về phòng học? Tao đang ở cổng trường đợi mày về chung đấy.]
[–: Bắt viết kiểm điểm hai nghìn từ.]
[Vương Lộ An: ...Vậy giờ sao? Mày viết thì đến bao giờ, hay là lên mạng tìm bừa cái nào chép đi.]
[–: Không viết, lười chép.]
[–: Mày về đi, lát nữa tao trèo tường ở cổng sau.]
Ngoại trừ tan học thứ sáu ra, cổng sau của trường luôn đóng kín. Nhưng mà phải đợi đến khi Hổ Béo say sưa chơi cờ rồi, cậu mới có thể lén lút chuồn ra cổng sau từ sau lưng đối phương.
Trả lời tin nhắn xong, Tống Á Hiên bấm mở trò chơi rắn săn mồi trên điện thoại, tiếp tục chơi với thái độ còn nghiêm túc gấp trăm lần ngày thường đi học.
Xung quanh cực kì yên tĩnh, bởi vì không bị làm phiền nên đương đà chơi cực kì hăng. Đến phần sau, con rắn săn mồi khổng lồ gần như đã choán hết màn hình, góc trên bên phải điện thoại không ngừng nhắc nhở chỉ mấy điểm nữa thôi là cậu phá được kỉ lục.
Chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra một âm thanh chói tai cắt ngang qua phòng học yên tĩnh.
Tống Á Hiên không để ý mấy, ngón tay thon dài còn đang lướt qua lướt lại trên màn hình.
Cậu nghe thấy tiếng người còn lại trong phòng học đứng lên, sau đó là âm thanh lật giấy.
Cuối cùng cũng về rồi?
Tống Á Hiên đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân của đối phương càng lúc càng gần, hình như đi về phía cậu.
Lớp học có cửa trước thì không đi, nhất định phải đi cửa sau à?
Bởi vì trong lớp không còn ai khác nên dáng ngồi của Tống Á Hiên tương đối ngả ngớn —— Hơn nửa người cậu ngả ra ngoài bàn học, chân duỗi thẳng tự do chắn ngang lối đi nhỏ.
Cảm nhận được đối phương đang tới gần, Tống Á Hiên lười biếng thu chân về.
Hai giây sau, đối phương dừng trước bàn học cậu.
"Bạn học Tống." Giọng nói lạnh lùng của Lưu Diệu Văn rơi trên đỉnh đầu, không khác gì những lời cậu sẽ nghe được khi hút thuốc là mấy.
Trò chơi đã đến giây phút quan trọng, chỉ còn 300 điểm nữa là phá kỉ lục.
Tống Á Hiên tập trung nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không để ý đến hắn.
Chừng nửa phút sau, phát hiện người nọ vẫn còn đang đứng trước bàn học của mình, Tống Á Hiên hơi nhíu mày, theo thói quen ném ra một câu: "Tôi không nộp bài tập."
Mỗi khi những học sinh khác trong lớp đến nói chuyện với cậu, mười lần thì có tám, chín người là giục nộp bài tập.
"Tôi không thu bài tập."
"Vậy cậu làm gì?"
Lưu Diệu Văn chăm chú nhìn xoáy tóc nhạt màu của cậu, trầm mặc giây lát rồi lấy một phong thư trong túi ra, đưa bằng một tay.
Khoảnh khắc món đồ kia đưa tới, Tống Á Hiên ngẩng lên nhìn theo phản xạ có điều kiện.
Tống Á Hiên cảm thấy có lẽ mình chỉ xao nhãng một giây đồng hồ, thậm chí còn chưa kịp thấy rõ thứ kia là thứ gì đã vội vàng cúi đầu nhìn lại trò chơi ——
Sau đó, cậu chứng kiến con rắn săn mồi to siêu cấp vô địch vũ trụ mình nhọc lòng "nuôi" tới mười phút đâm thẳng vào vách tường, trò chơi kết thúc.
Chỉ còn cách kỉ lục cao nhất 77 điểm.
Mẹ nó.
Tống Á Hiên ném điện thoại lên bàn, không thể nhịn được nữa đứng phắt dậy: "Thiếu đòn hay gì? Đéo thấy tôi đang bận à?"
Cậu liếc mắt nhìn qua phong thư màu hồng nhạt, ngẩng đầu chất vấn, "Ý gì? Thư khiêu chiến..."
?
Khoan đã?
Phong thư màu gì đây?
Câu nói của Tống Á Hiên ngưng bặt, cậu vẫn giữ nguyên khí thế muốn đánh nhau, nhưng cúi đầu cẩn thận nhìn lại.
Ngón tay Lưu Diệu Văn thon dài, xương cổ tay nhô ra, móng tay cắt cực kì sạch sẽ, giờ phút này, hắn đang cầm một phong thư màu hồng phấn được niêm bằng hình trái tim trông quen mắt vô cùng.
"Bạn học Tống."
Tống Á Hiên cứng nhắc ngẩng đầu lên.
Lưu Diệu Văn đeo cặp sách một bên vai, đặt phong thư lên bàn rồi đẩy lên phía trước: "Mong cậu hãy nhận lấy thư tình của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro