Chương 16: Nhờ cậu tớ dần yêu thích môn Toán hơn!
Chớp mắt một cái đã đến cuối tuần, hôm nay là ngày hẹn đầu tiên học nhóm cùng với Duy.
Hân và cậu ấy cũng đã thống nhất hôm nào được nghỉ học ở trường thì ngày hôm đó họ sẽ cùng nhau học ở thư viện trường. Thư viện nhà trường luôn mở cửa cả tuần cho ai muốn tìm một không gian yên tĩnh học bài và đó cũng là một kho tàng tri thức đồ sộ của trường.
Ai mới bước chân vào cũng phải ngỡ ngàng và thốt lên một tiếng "wow". Sự đồ sộ ấy không thể diễn tả nổi bằng một từ.
Nơi đây ít người ra vào nhưng những người ở trong đây đều là những học sinh xuất sắc có xếp hạng cao trong trường. Họ học như thể ngày mai sẽ chẳng được học nữa, họ coi bài tập đồ ăn mà nhai một cách ngấu nghiến.
"Học Toán trước nhé?" Duy hỏi.
"OK." Hân đồng ý và chọn đại một bàn trống bên cạnh cửa sổ rồi kéo ghế ngồi xuống, Duy thấy vậy liền theo chân cô ngồi xuống.
Cậu ấy và Hân lấy sách vở trong cặp sách ra để lên mặt bàn.
Những tia nắng nhẹ nhàng xen qua từng kẽ lá chiếu vào tấm cửa sổ bằng kính. Ánh nắng nhẹ nhàng không gay gắt như những ngày hè oi bức, nó muốn cùng ngồi học với Duy và Hân sao?
"Cậu học thuộc công thức hết chưa?"
"Cũng sương sương rồi, tại nhiều quá mà cậu phải để cho tôi chút thời gian học thuộc chứ." Hân xoay xoay chiếc bút bi trên tay, tay còn lại gãi gãi đầu.
Thật ra cô mới học thuộc được một phần tư số công thức kia, đó đã là sự cố gắng nổi trội của cô rồi. Cậu ấy nghĩ não Hân làm bằng thứ gì có thể học thuộc nhanh được như thế?
Não của cô sao có thể so bì được với não cậu ấy.
"Tạm ổn, giờ áp dụng công thức rồi làm bài tập này đi. Kiến thức cơ bản thôi, không hiểu thì hỏi." Duy đưa một đề cương bài tập, nhìn lướt từ trên xuống dưới cũng đã thấy hoa hết cả mắt.
Hân nhận lấy bài tập rồi đặt bút làm, đúng thật là quá dễ. Nửa tiếng sau Hân cũng giải được kha khá câu hỏi trong đây, thế nhưng đời không như là mơ.
Còn năm bài cuối cùng khó đến vắt óc ra cô cũng chẳng nghĩ được cách giải.
Cứ nháp hết tờ này đến tờ khác, cứ viết đi viết lại.
"Không giải được ư?" Cậu đang giải bài tập của mình thấy Hân đã một lúc rồi vẫn ngồi viết vào giấy nháp.
"Ờ... bài này tôi vắt chân suy nghĩ mãi mà không tìm ra cách giải, cậu dạy tôi được không?"
Duy đọc lướt qua đề bài rồi đẩy tờ giấy nháp lớn ra giữa để cho cả hai cùng dễ nhìn.
Đề bài: Cho phương trình x2 - 2(m + 1)x - 9 = 0 (ẩn x, tham số m). Tìm các giá trị của m để phương trình có hai nghiệm phân biệt x1, x2 sao cho x1 < x2 và |x1| - |x2| = - 6.
*(Đề bài được tìm kiếm và tham khảo trên mạng)
Trước tiên Duy viết công thức ra nháp, rồi bắt đầu vừa nháp vừa giảng cách làm bài cho cô.
"Hiểu chưa? Nếu không thì để tôi giảng lại."
"... cậu rộng lượng thì giảng lại một lần nữa cho tôi nha." Hân vừa cười vừa gãi đầu tỏ vẻ vô tội, mặc dù Duy đã giảng bài rất kỹ cho cô. Nhưng não cô còn chưa load kịp cậu ấy đã giảng xong bài mất tiêu.
Duy kiên nhẫn giảng bài cho cô lần nữa, dáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy thật đáng khâm phục. Thần thái ngút trời, chắc tốn gái lắm nhỉ?
"Hiểu rồi chứ?" Duy lần nữa hỏi.
"Ờ... cũng hiểu rồi á."
"Bài 6 cũng tương tự với cách giải này, cậu làm đi rồi tôi kiểm tra." Duy đẩy lại tờ đề về phía Hân, Hân nhận lấy nhưng có vẻ hơi e ngại.
Hận dè dặt đặt bút xuống nháp làm thử trước nhưng thành quả không dành cho kẻ nói dối như cô. Cô vẫn chưa hiểu bài nên vẫn chưa làm được bài, cô lấy sách vở che đậy lên tờ giấy nháp giống như một kẻ trộm có tật giật mình.
"Đầu cậu chứa phân chó sao?"
Duy lật quyển sách của Hân đang cố gắng che đậy tờ giấy nháp.
"Chép công thức này 50 lần đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro