Chương 22: Anh sẽ đi tìm em.
Editor: Chúi Ú
Hai ngày qua, khi bọn họ đi dạo trong thành phố cổ.
Cố Hi có thể nhận thấy, Lâm Hiểu Đông thật sự rất thích nơi này.
Non xanh nước biếc, không khí trong lành, khi đi ra ngoài liền thấy một cây cầu nhỏ bắc qua một dòng suối, khác xa với sự huyên náo bận rộn của thành phố, thì nơi đây, nhất là vào buổi sáng sớm ít khách du lịch, ánh mặt trời chiếu trên mặt nước, phản chiếu trong làn sương mờ ảo / hiện lên hào quang bảy sắc cầu vòng, những cây mạ xanh tươi trên ruộng bậc thang đung đưa theo gió, đây quả thực là một khung cảnh thơ mộng giống như chốn thần tiên nơi hạ giới.
“Nếu em thích, chúng ta sẽ mua một căn nhà ở đây, sau này có thời gian thì đến đây nghỉ dưỡng.” Hắn đề nghị.
Lâm Hiểu Đông cười từ chối: “Không cần thiết phải tiêu tiền cho việc này đâu.”
“Vì sao?”
Thanh niên nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là vì có những nơi, cả đời chỉ cần đi một lần là đủ.”
Ngày hôm sau, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, mọi người liền xuất phát đi tham quan thác nước với hang động. Hiển nhiên, Lâm Hạ Miên rất khó chịu khi phải ngủ một mình đến sáng, nhưng sự khó chịu này càng lên đến đỉnh điểm khi Lâm Hạ Miên nhìn thấy Cố Hi ở chung một phòng với Lâm Hiểu Đông.
Tối hôm qua, bởi vì muốn hành lý của Lâm Hiểu Đông để ở trong phòng của hắn, nên nhân lúc thanh niên đi xuống lầu ăn cơm, Cố Hi liền chủ động xin đi cùng, cầm thẻ phòng đến phòng Lâm Hạ Miên giúp cậu lấy lại hành lý.
Lâm Hạ Miên lạnh lùng nhìn người đàn ông ở trong phòng đang thu dọn hành lý, sau đó hắn còn nhìn xung quanh một lượt, dường như đang kiểm tra xem còn đồ vật nào sót lại hay không, Lâm Hạ Miên đột nhiên hỏi: “Hiện tại ngươi có vẻ như đang rất đắc ý?”
Cố Hi thu lại tầm mắt.
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạ Miên, im lặng không trả lời.
“Nếu ngươi không nói, thì ta cũng biết rồi,” Lâm Hạ Miên suy đoán đầy ác ý, “Chắc chắn rằng ngươi đang nghĩ như vậy. Nhưng họ Cố, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống được ngày nào, thì tuyệt đối ta sẽ không bỏ cuộc, chắc ngươi cũng biết rõ anh ấy là một người rất dễ mềm lòng? Cho dù như thế nào đi nữa, thì ta cũng là em trai của Lâm Hiểu Đông, mối quan hệ huyết thống giữa chúng ta, không ai có thể chia cắt được!”
“Không ai muốn chia cắt các ngươi cả,” Cố Hi thờ ơ nói, “Chẳng qua, bởi vì các ngươi là anh em ruột, cho nên Lâm Hạ Miên, cả đời này ngươi với em ấy không bao giờ có khả năng, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên dẹp bỏ ý niệm đó đi.”
Một câu này của Cố Hi, khiến sắc mặt thanh niên lập tức trở nên khó coi.
Quan hệ huyết thống, quả thật Lâm Hạ Miên đã dựa vào nó, nhưng đây cũng là điểm yếu lớn nhất của cậu ta.
Lâm Hạ Miên nhìn chằm chằm gương mặt của hắn, trong ánh mắt âm trầm đầy ác ý: “Anh em ruột thì sao? Sự gắn bó của ta đối với anh ấy không thể nào ít hơn so với ngươi, tính khoảng thời gian khó khăn chúng ta dựa vào nhau mà sống, thì Cố Hi, ngươi tính là gì?”
Đang nói, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ.
Hai người đột nhiên quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào, Lâm Hiểu Đông đã đứng ở cửa.
Cậu thất thần nhìn bọn họ, túi đựng đồ ăn sáng trên tay rơi trên mặt đất.
Một quả trứng gà ùng ục lăn đến bên chân Lâm Hạ Miên.
Với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, thì gương mặt của Lâm Hạ Miên dần dần tái nhợt không còn chút máu.
Hệ thống: “Ngài diễn giả trân vậy.”
Lâm Hiểu Đông: “Nói bậy, ta là ảnh đế đấy, ngươi không nhìn thấy tên nhóc này đã bị dọa sợ chết khiếp rồi sao?”
Không biết qua bao lâu, Lâm Hạ Miên mới run rẩy nói: “Anh, em...”
“Hạ Miên,” Lâm Hiểu Đông đột nhiên cắt ngang lời hắn, “Đủ rồi, đừng nói gì nữa.”
Cậu xoay người rời đi.
“Anh!”
Rất nhanh Lâm Hạ Miên liền vội vàng đuổi theo, bắt gặp Lâm Hiểu Đông trong phòng vệ sinh ở cuối hành lang, thanh niên chống tay lên bồn rửa mặt, mặt mũi toàn là nước, bởi vì cúi đầu nên không thấy rõ biểu tình trên gương mặt, dường như không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Thấy vậy, Lâm Hạ Miên do dự dừng lại động tác.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc hoảng loạn lúc nãy, bây giờ Lâm Hạ Miên lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Hắn chậm rãi đi đến sau lưng Lâm Hiểu Đông, thăm dò tính vươn tay, giống như trước đây, ôm lấy eo của đối phương.
“Anh ơi, em xin lỗi,” Lâm Hạ Miên nói khẽ, cúi đầu gục mặt vào gáy của thanh niên, “Nhưng em không hối hận.”
“Bỏ tay ra.”
Cố Hi đứng phía sau Lâm Hạ Miên, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng.
Người đàn ông nắm lấy cổ áo của Lâm Hạ Miên, trực tiếp ném Lâm Hạ Miên sang một bên tường. Lâm Hạ Miên che lấy bả vai, đau đến kêu lên một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Hiểu Đông, trong mắt mang theo một sự mong chờ đầy hi vọng ——
Anh sẽ không bao giờ giận em, đúng không anh?
Nhưng thanh niên lại không giống như dự đoán của hắn mà quay đầu lại.
“Hạ Miên,” Trầm mặc một lúc, Lâm Hiểu Đông đứng thẳng quay lưng về phía Lâm Hạ Miên, dùng ngữ khí bình tĩnh nói, “Chắc ngươi chưa biết, lần đầu tiên ta gặp Cố Hi là ở đâu.”
Lâm Hạ Miên không hiểu, vấn đề này có liên quan gì đến tình hình hiện tại của chúng ta chứ?
“Ngay sau khi ngươi rời khỏi Vạn Tiêu, ta đã đến gặp giám đốc ở đó,” Lâm Hiểu Đông vẫn như cũ phối hợp nói, “Hắn nói với ta, ngươi ở đấy đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, còn chọc phải người không nên chọc, biện pháp giải quyết duy nhất chính là để ta đến thay ngươi làm việc, đi tiếp những vị khách nhân khó tính kia.”
Nghe vậy, hơi thở của Lâm Hạ Miên dần trở nên nặng nhọc.
Mà Cố Hi - một trong những "vị khách khó tính" đang đứng bên cạnh cậu, sáng suốt mà chọn cách im lặng, không nói một lời.
“Ta đồng ý.” Lâm Hiểu Đông nói.
“Sau đó ta liền gặp Cố Hi.”
“Hắn giúp ta thoát khỏi chỗ đó, ta cam tâm tình nguyện đi cùng hắn, đồng thời quyết định dùng tất cả những gì mà ta có để trả ơn hắn, cuối cùng bọn ta ở bên nhau. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Lâm Hạ Miên nghe đến choáng váng.
Nếu như những lời Lâm Hiểu Đông nói là thật. . .
Không, Lâm Hạ Miên tuyệt vọng nghĩ, anh ấy sẽ không bao giờ nói dối mình, cho nên chuyện này nhất định là sự thật.
—— Vậy, chính mình đã tự tay đẩy anh ấy vào trong vòng tay của Cố Hi sao?
Nghe tiếng thanh niên suy sụp ngồi trên mặt đất, Lâm Hiểu Đông im lặng, bình tĩnh quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cậu không hề quay đầu lại nhìn Lâm Hạ Miên dù chỉ một chút.
Cố Hi không chút do dự liền đuổi theo cậu.
“Trả ơn?” Người đàn ông vừa đi vừa nói, giọng nói trầm thấp, hình như có gì đó bất mãn, “Em có suy nghĩ như vậy sao?”
“Thì?,” Lâm Hiểu Đông liếc mắt nhìn hắn, “Lấy thân báo đáp, anh còn chê không đủ?”
Cố Hi dừng bước.
Một lúc sau, hắn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lâm Hiểu Đông tiêu sái rời đi, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười.
Lâm Hiểu Đông đi xuống dưới đại sảnh, thấy các đồng nghiệp liên tục kinh ngạc hết lần này đến lần khác đang vây quanh một vị thầy bói, cậu hiếu kì đi qua nghe vài câu, liền phát hiện người này thật ra chỉ là một tên lừa đảo, mọi lời nói đều lập lờ nước đôi, cái gì mà “Trong vòng ba năm tới, tôi thấy anh có khả năng gặp hoạ liên quan đến nước”, chết đuối cũng có thể được coi là gặp hoạ liên quan đến nước, đi bộ trong khu dân cư bị con chó đái vào chân cũng được coi là gặp hoạ liên quan đến nước, câu này có thể nói rõ được điều gì?
Rất nhanh cậu liền mất đi hứng thú, nhưng không ngờ đến tên thầy bói kia khi nhìn thấy Cố Hi đang từ trên lầu đi xuống, lại hét lên: “Không thể tin được, không thể tin được!”
“Sao vậy?" Các đồng nghiệp lập tức hưng phấn, bình thường không dám nói chuyện với cấp trên, thật vất vả mới có cơ hội, làm sao có thể không hỏi cho rõ ràng, “Đây là sếp của chúng tôi, hắn có chuyện gì sao?”
“Theo như tôi thấy, hai mắt của anh ta ảm đạm, quầng mắt xanh đen, phía sau hình như còn bị ma ám, đây chính là điềm gở.” thầy bói gật gù đắc ý nói, “trong mấy ngày này phải kỵ nước, kỵ lửa, kỵ cắt quần áo, kỵ lên chỗ cao, xuất hành động thổ, nếu không có thể sẽ gặp tai hoạ.”
Khi nghe những lời nói ngay thẳng này của ông ta, sắc mặt mọi người đều có chút xấu hổ.
Nhưng bản thân Cố Hi lại tỏ ra khá bình tĩnh: “Theo như những gì ông nói, thì tôi chỉ nên nằm trên giường chứ không được đi đâu à?”
“Cũng kỵ dọn gường.” Thầy bói trịnh trọng nói.
Lâm Hiểu Đông trầm mặc vài giây, liền hỏi: “Vậy ông nói xem, anh ấy còn kiêng kỵ điều gì nữa không?”
Đôi mắt kia có màu xanh đen, không phải chỉ là quầng thâm thôi sao?
Thầy bói bấm ngón tay và chắc chắn nói: “Nên chôn cất rồi cưới.”
Nói năng vô nghĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của những người xung quanh, đang muốn bỏ đi, thì thầy bói ngăn họ lại và nói: “Nhưng không phải là không có cách giải quyết. Nhìn xem, tôi thấy khuôn mặt của anh ta có tướng "giàu sang phú quý". Cha mẹ sống trường thọ, thân bằng hữu như mây*, hễ gặp xui rủi liền hóa thành may. Luôn có quý nhân phù trợ hóa giải tai họa— ”
* Thân bằng hữu như mây: có thể hiểu là xung quanh toàn những người bạn, người thân ưu tú, tài giỏi.
“Cha mẹ tôi đều qua đời khi tôi mười sáu tuổi,” Cố Hi lạnh lùng nói: “Và tôi không bao giờ tin vào bói toán, đi đi không tiễn.”
Ông thầy bói đột nhiên không nói nên lời.
“Đúng là tên lừa đảo.” Tất cả mọi người đều thất vọng, đúng lúc này hướng dẫn viên du lịch đến gọi mọi người tập hợp, bọn họ liền trở về đội của mình.
Lâm Hiểu Đông đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, chơi trò SpongeBob SquarePants để giết thời gian, thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng nôn mửa truyền đến, cậu không nhịn được mà tắt điện thoại, cau mày nhìn sang.
Đó là một cô gái trong văn phòng của cậu.
Cô ấy là một đôi với thanh niên làm trong bộ phận khác, lần này mặc dù họ đi du lịch cùng nhau, nhưng người thanh niên kia đã tự bỏ tiền túi của mình ra trả. Lâm Hiểu Đông bước tới gần họ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chàng trai vỗ vỗ lưng cô gái với vẻ mặt lo lắng, khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Hiểu Đông, anh ta ngẩng đầu lên cười toe toét, vẻ mặt không giấu được sự hạnh phúc: “Giám đốc Lâm, vợ tôi đang mang thai.”
“Thật sao? Vậy chúc mừng nhé,” Lâm Hiểu Đông cũng ngạc nhiên, “Nhưng cô ấy đang mang thai, vậy mà anh vẫn đưa cô ấy đi chơi sao? Hôm nay chúng ta sẽ đi leo núi, phải xếp hàng mất mấy tiếng đồng hồ. Một người phụ nữ đang mang thai làm sao có thể chịu đựng được?”
“Tôi chỉ vừa mới biết thôi.” Nam thanh niên ngại ngùng xoa mũi. “Vì chưa đăng kí kết hôn, nên chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng để có con. Đây là chuyện ngoài ý muốn. Chúng tôi chỉ mới phát hiện vào đêm qua thôi, tôi còn tưởng cô ấy bị nôn do say xe.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu phải vui lên chứ!”
Đồng nghiệp bên cạnh la lên, một nhóm người tụ tập xung quanh khiến anh ấy đỏ mặt. Nhưng gạt những câu nói đùa sang một bên, Lâm Hiểu Đông nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái liền cảm thấy chuyện này cần phải được giải quyết ổn thỏa.
“Tôi đi bằng ô tô, để tôi đưa cô ấy đến ga tàu cao tốc.” Cố Hi nói.
Chàng trai sợ hãi xua tay, vừa muốn nói thì cô gái không nhịn được mà cầm thùng rác nôn xuống.
“Ôi, thế thì tôi đành làm phiền Chủ tịch Cố vậy.” Anh ta nói với vẻ mặt biết ơn, “Tôi sẽ lái xe.”
“Phắn!”
Cô gái cũng rất cứng đầu, tát thẳng vào mặt anh ta: “Anh ở trên núi cho em, đừng có quay trở lại! Hiện tại bà đây không muốn nhìn thấy mặt anh!”
Mọi người không nhịn được cười, cậu nhóc cũng không dám hé miệng, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành. Lâm Hiểu Đông cũng cười một tiếng, cậu nói với Cố Hi, “Em sẽ đưa cô ấy đi, anh ở lại đây đi.”
Trong thời gian ở biệt thự nhà họ Cố, anh cũng đã tranh thủ thi lấy bằng lái xe. Có thể nói là rất chăm chỉ.
“Vì sao?” Cố Hi khó hiểu.
“Không phải thầy bói đã nói gần đây anh không được phép đi ra ngoài sao, cô gái này lại là cấp dưới của em” Lâm Hiểu Đông viện đại một lý do, thấy Lâm Hạ Miên đang đứng cách đó không xa liên tục nhìn về phía mình, cậu liếc Lâm Hạ Miên một cái, sau đó thu lại tầm mắt, “Với lại, em muốn đi ra ngoài một mình để thư giãn đầu óc. Anh đừng quá lo lắng, ga tàu cao tốc cách đây không xa, đi tới đi lui chỉ mất ba tiếng mà thôi.”
Người đàn ông cau mày, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản cậu, đành gật đầu đồng ý.
Lâm Hiểu Đông vui mừng cầm chìa khoá xe đi ra ngoài, nhưng lại là chiếc Phaeton: “Hả, 66688? Biển số xe của anh nổi bật vậy.”
Cố Hi thở dài: “Anh không định lái chiếc xe này ra ngoài, nhưng thư ký đã chuẩn bị từ trước, anh không thể thay đổi được, nên đành lái tạm vậy.”
Đành lái tạm? Khi nghe câu này có nghĩa là gì!
Khuôn mặt Lâm Hiểu Đông trắng bệch nhìn hắn, sau đó lập tức mở cửa ngồi vào ghế lái, mơ màng cầm vô lăng. Cố Hi đứng bên ngoài liên tục dặn dò: “Ở đây nhiều đồi núi, đi đường nhớ cẩn thận nghe chưa?”
“Em biết rồi.”
Nhìn thấy cô gái lên xe, Lâm Hiểu Đông nhắc nhở cô gái chú ý thắt dây an toàn, nhưng mới đi được vài mét, cậu dừng xe lại, hạ cửa sổ xuống sau đó vẫy tay với Cố Hi: “Lại đây.”
“Có chuyện gì vậy?” Cố Hi khó hiểu, nhưng vẫn đi lên phía trước.
Lâm Hiểu Đông duỗi một ngón tay ra, nâng cằm hắn lên, hôn một cái chụt thật to lên đôi môi mỏng xinh đẹp của người đàn ông.
“Hôn anh một cái.” Cậu nghiêm nghị nói, “Em đi đây, đừng nhớ em quá đó nha.”
Cố Hi: “…”
Nụ hôn chạm nhẹ môi hắn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Sau khi lấy lại tinh thần, đôi mắt hắn tối sầm lại: “Anh sẽ đợi em quay về.”
Tất nhiên Lâm Hiểu Đồng hiểu, ý của người đàn ông là sau khi cậu trở về sẽ ăn sạch cậu.
“Cũng chưa chắc nha”, cậu nửa đùa, nửa thật nói: - “Em thích đi chơi hơn. Nếu không có định vị, em có thể bị lạc đó.”
“Vậy thì đậu xe ở bên đường.”
“Hả?”
“Nếu thật sự em bị lạc, thì hãy đậu xe bên lề đường hoặc trên làn đường khẩn cấp”, Cố Hi bình tĩnh nói: “Anh sẽ đi tìm em.”
Lâm Hiểu Đông sững sờ vài giây, sau đó bất giác nhếch lên khoé môi.
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro