Chương 24: Tiểu tiên cá nhẹ nhàng nép vào anh.
Editor: Chúi Ú.
Trong quá trình kiểm tra miệng vết thương, Lâm Hiểu Đông không cẩn thận đụng vào vết thương trên bụng của Cố Hi.
Đau đớn trên bụng khiến người đàn ông đang hôn mê kêu rên một tiếng, rồi tỉnh dậy. Nhưng hình như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, người đàn ông giãy giụa một lúc rồi ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt mà nhìn Lâm Hiểu Đông.
“…… Cậu là ai?”
Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt đen nhánh nhìn có vẻ hoàn mỹ, nhưng Lâm Hiểu Đông là người quá am hiểu đối phương, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông đang che giấu sự cảnh giác, cùng với một tia mờ mịt không biết phải làm sao.
Nhân ngư không thể nói, nếu có thể nói, thì bọn họ có ngôn ngữ độc đáo của riêng mình, giống như cá heo biển sẽ giao tiếp bằng sóng âm mà con người không thể nghe được, chỉ khi ca hát thì người bình thường mới có thể nghe thấy.
Vì vậy, Lâm Hiểu Đông há miệng, lại ngậm lại lần nữa, bắt đầu dùng các loại tư thế khoa tay múa chân khác nhau để ra hiệu cho đối phương.
Cố Hi trầm mặc trong giây lát.
“Cậu không nói được à?” Hắn nhìn chằm chằm vào cái đuôi bạc phía sau lưng Lâm Hiểu Đông, trầm giọng hỏi, “Được rồi, thế khi tôi hỏi, cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, được không?”
Lâm Hiểu Đông vẻ mặt ngây ngô gật đầu, trong lòng nhớ kỹ bản thân là một tên ngốc.
“Cậu sống ở đây một mình sao?”
Gật đầu.
“Cậu có thấy ai khác ngoài tôi không?”
Lắc đầu.
Sau khi hỏi xong hai câu, Cố Hi hít một hơi thật sâu, chân mày cau có và sắc mặt tái nhợt cho thấy hắn đang trong tình trạng rất tồi tệ, Lâm Hiểu Đông muốn biết hắn có thể chịu được không, nhưng tốt nhất vẫn nên nói ít đi, nếu không thì cậu thật sự sẽ bị ép thành sasimi.
Hệ thống: “Ngài hình như rất quan tâm đến hắn.”
“Đúng vậy, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa.” Lâm Hiểu Đông nói, thuận tiện nhìn tay trái của Cố Hi.
Trên ngón áp út của người đàn ông, đeo một chiếc nhẫn kim loại màu đen, không rõ chất liệu.
“Cút đi.” Cậu mặt không cảm xúc mà buông lỏng tay, tùy ý để Cố Hi một chân té ngã trên mặt đất.
Hệ thống: “Vừa rồi không phải ngài nói cái gì mà vợ chồng……?”
“Đó là, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ ập đến từng người bay đi.” Lâm Hiểu Đông hùng hồn nói.
Hệ thống: “…………”
Cố Hi chống trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt hồn nhiên lương thiện của tiểu nhân ngư (Hệ thống: Ngươi chắc chứ?).
Sắc mặt người đàn ông hơi giật mình, nghi ngờ ban đầu lập tức đánh mất bảy phần, còn tưởng rằng là bản thân quá nặng, khiến Lâm Hiểu Đông không đứng vững nên mới quăng ngã.
“Câu hỏi cuối cùng,” hắn chậm rãi, dùng giọng điệu bình thản nói ra chuyện kinh thiên động địa, “Tôi mất trí nhớ, cậu biết tôi là ai không?”
Lâm Hiểu Đông trừng mắt nhìn hắn khoảng chừng mười giây.
Cuối cùng, cậu yên lặng mà lắc lắc đầu.
Cố Hi còn đang định nói gì đó, thì một làn khói dày đặc từ phía sau bay đến cắt ngang.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khoang cứu hộ bị hư hại hơn phân nửa đột nhiên bốc cháy, tia lửa bắn ra chạy dọc theo dây điện đang lộ trên mặt đất, đồng thời còn có một mùi khét nồng nặc thoang thoảng trong gió, mắt thấy liền không chịu đựng được.
Lâm Hiểu Đông đồng tử co rụt lại: Đáng chết, tại sao cậu lại quên mất chuyện này chứ!
“Chạy mau!”
Người đàn ông lập tức hô lên, nhưng Lâm Hiểu Đông không cần hắn nói cũng biết tình hình không ổn, liền nắm lấy tay Cố Hi chạy nhanh về hướng hồ Jailan. Nhưng trong số bọn họ thì một người đi bằng đuôi, một người bị thương nặng, nghĩ cũng biết chạy không nhanh được bao nhiêu.
Không bao lâu, ngọn lửa liền đuổi đến.
Nhưng đi được nửa đường, Cố Hi vấp phải đống rác dưới chân vì không quen thuộc địa hình. Lúc ngã xuống đất, sắc mặt người đàn ông lập tức tái nhợt, hắn che lại bụng, ho khan hai tiếng, khàn giọng nói với Lâm Hiểu Đông: “Cậu đi trước đi, đừng đợi tôi.”
Lâm Hiểu Đông điên cuồng lắc đầu.
Nếu Cố Hi chết ở đây, đợi khi quân đội đến, cho dù cậu có một ngàn cái miệng cũng không thể giải thích được!
Hơn nữa, Lâm Hiểu Đông cũng không muốn hắn chết, tiểu nhân ngư không chút do dự xoay người lại, giơ hai tay lên, kéo hắn loạng choạng đi về phía trước.
Còn chưa đi được trăm mét, phía sau liền vang lên một tiếng nổ lớn.
Ngay lập tức, ngọn lửa bốc lên cháy theo đống rác mà tràn lan bốn phương tám hướng, mắt thấy liền sắp đuổi đến đây!
Cố Hi nhìn nhân ngư bên cạnh đang đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng, nội tâm nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, hắn rũ xuống đôi mắt, im lặng không nói, chỉ nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Hiểu Đông, vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trong cơ thể mình, tăng nhanh tốc độ.
Giữa hồ Jailan và núi rác vẫn còn một khoảng đất trống rộng lớn, Lâm Hiểu Đông biết chỉ cần đến đấy trước khi ngọn lửa ập đến thì sẽ an toàn, tuy nhiên khoảng cách ngắn ngủn không đến 800 mét này, hiện tại đối với bọn họ lại dài vô tận.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ phía sau đang tăng nhanh chóng, ngọn lửa thiêu đốt mặt đất tạo ra một làn sóng nhiệt, giường như muốn đem lớp da trên cái đuôi mỏng manh của nhân ngư lột xuống.
Tuy nhiên Lâm Hiểu Đông không phải là loại người khó tính, cậu thậm chí còn không thèm khịt mũi, chịu đựng cơn đau kéo Cố Hi ra bãi trống, sau đó thở dài một hơi, chính mình cũng nằm liệt bên cạnh hắn.
Lửa giận bùng cháy thiêu đỏ cả nửa bầu trời, hai người chật vật nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười lớn.
Cố Hi nhịn không được cười vài tiếng liền chạm đến miệng vết thương mà nhăn mày, hắn thả lòng tinh thần, nhìn vết bẩn trên mặt nhân ngư, nụ cười của cậu còn sáng hơn cả ngọn lửa sáng nhất, trong mắt ánh lên một tia nhỏ không thể phát hiện mà mềm mại vài phần.
“Vừa rồi, có phải là phi thuyền mà tôi lái không?” Hắn hỏi.
Thấy Lâm Hiểu Đông gật đầu, Cố Hi trầm mặc mà thu hồi ánh mắt, nhìn làn khói dày đặc che trời ở phía xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Hiểu Đông suy nghĩ một chút, quả thật, khi mà cái gì cũng không biết, vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang nằm trên đống rác, khoang cứu hộ duy nhất có thể tìm ra manh mối thân phận thì đã bị tiêu hủy, cho dù là ai đi nữa thì cũng cảm thấy chán nản.
Cậu xê dịch cái đuôi, an ủi mà vỗ nhẹ vào vai người đàn ông.
“Tôi không sao.” Cố Hi nhẹ giọng nói, “Cảm ơn cậu. Cậu có tên không?”
Câu hỏi hay.
Nhân ngư không có tên, bởi vì dân số thưa thớt, nên không có hình thành tầng lớp xã hội phức tạp, bọn họ căn bản không cần phải dùng tên để phân biệt lẫn nhau. Vì vậy Lâm Hiểu Đông nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn dùng khẩu hình nói với hắn tên thật của mình.
“Hiểu…… Đông?” Cố Hi phản ứng rất nhanh, “Đông trong mùa đông phải không?”
Lâm Hiểu Đông gật gật đầu.
“Tên đẹp,” Cố Hi thấp giọng nói, “Tôi thích nhất là mùa đông.”
Tuy rằng hắn quên mất thân phận và quá khứ của bản thân, nhưng ký ức cơ bản thì vẫn còn. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, người đàn ông đứng lên, nhìn về phía hồ Jailan và muốn đi đến đó, nhưng lại bị tiểu nhân ngư đứng ở phía trước cản lại.
“Tôi không thể đi?” Hắn nhíu nhíu mi, nghi hoặc hỏi, “Vì sao?”
Bởi vì đó là thánh địa của tộc nhân ngư, không cho phép con người tiến vào, Lâm Hiểu Đông thầm nghĩ.
Ngoài cốt truyện của thế giới, hệ thống cũng cung cấp một số thông tin hỗ trợ về thế giới này. Mà dữ liệu cho thấy, bất kể là loài người nào, chỉ cần không nhận được sự công nhận chân thành của nhân ngư, thì căn bản không thể đến gần hồ Jailan nửa bước.
Vì vậy, cho đến nay, con người duy nhất có thể thấy được bên trong, cũng chỉ có thái tử phi Lộ Tỉnh.
Đồng thời, anh ta cũng là nhân loại đầu tiên phát hiện ra hành tinh nhân ngư.
Sau một hồi khoa tay múa chân, đại khái Cố Hi cũng hiểu được tình huống, hắn tôn trọng văn hoá của tộc nhân ngư, chỉ là chuyện này tương đối phiền toái khi Lâm Hiểu Đông không thể giao tiếp với hắn một cách đoàng hoàng.
“Cậu thật sự không nói được sao?”
Lâm Hiểu Đông thanh thanh giọng, dùng giọng hát nói với hắn: “Có thể, nhưng phải làm theo cách này.”
Giọng hát của nhân ngư đẹp như âm thanh của thiên nhiên, ngay cả Cố Hi cũng nhịn không được mà ngây người một chút.
Sự mệt mỏi cùng đau đớn trong cơ thể ập đến như thủy triều, buộc hắn phải tỉnh táo một lúc, không bao lâu, lại rơi vào trạng thái hôn mê.
“…… Không thể nào, giọng hát của ta còn có tác dụng thôi miên sao?”
Lâm Hiểu Đông kinh ngạc mà nhìn hắn.
Khi ánh mắt cậu liếc sang một bên, liền chú ý đến quân phục màu đen của người đàn ông bị ướt một mảng, lập tức đưa tay ra sờ, quả nhiên toàn là máu.
Không chỉ thiêu chết mà còn bị mất máu quá nhiều mà chết sao, cậu bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, quay trở lại hồ nước, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, cậu hái một ít dược liệu có thể hạ nhiệt cầm máu, chuẩn bị nghiền nát đắp lên miệng vết thương.
Cảm nhận được sự thay đổi của thế giới bên ngoài, tinh thần cảnh giác cao độ đã đánh thức Cố Hi khỏi cơn hôn mê.
Nhưng khi người đàn ông chuẩn bị đứng dậy, thì tình hình hiện tại khiến đồng tử của hắn co rút lại.
Nhân ngư đuôi bạc cúi đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu khoa học mà nhìn qua nhìn lại đánh giá nửa thân trên trần truồng của hắn, còn một tay đặt trên bụng hắn sờ tới sờ lui, giống như đang bôi một loại thạch cao nào đó. Mà bộ quân phục màu đen trên người hắn trước đó đã được gấp gọn để sang một bên, cùng với áo sơ mi trắng bên trong, tất cả đều bị lột sạch sẽ.
Mùi thơm nhẹ nhàng của cỏ cây truyền đến, cơ bắp Cố Hi căng chặt, ánh mắt loé lên nhanh chóng.
Nhưng hắn lại không đẩy Lâm Hiểu Đông ra.
Bởi vậy, Lâm Hiểu Đông có thể quang minh chính đại mà ra tay, nhân cơ hộ bôi thuốc mà sờ soạng khắp thân thể hắn.
“Cơ bụng săn chắc hơn so với lúc trước,” cậu nghiêm nghị nói, “Không tồi, quả nhiên người trong quân đội có khác.”
Hệ thống: “Không biết xấu hổ.”
Lâm Hiểu Đông: “Ta chỉ đang quan sát xem trên người hắn còn vết thương khác không, đừng nói nhảm.”
Hệ thống: “Không biết xấu hổ.”
Bản chất của con người là những hành động lặp đi lặp lại, không ngờ hệ thống cũng bị nhiễm loại virus này. Lâm Hiểu Đông một mặt vô cùng đau đớn mà khiển trách, một mặt lại đưa bàn tay hư hỏng của mình mò xuống phía dưới / cơ thể của người đàn ông ——
Kết quả bị Cố Hi một tay bắt được.
“Chỗ này không thể đụng.” Cố Hi giọng khàn khàn nói.
Nhân ngư chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt tiếc nuối mà thu tay lại.
“Làm như xa lạ lắm ấy,” cậu hừ một tiếng, “Có phải chưa thấy bao giờ đâu. Ta còn %¥@&…… nữa đó.”
Hệ thống không thể chịu được nữa mà lựa chọn cô đơn chặn ký chủ một giờ.
Có thể là do ấn tượng của Cố Hi đối với Lâm Hiểu Đông quá sâu, cho nên hiện tại, hắn thậm chí còn không nghi ngờ rằng nhân ngư trước mặt mình là một cái bánh mì sandwich vỏ trắng với nhân nhồi màu đen. Sau khi uống thuốc xong và miệng vết thương bớt đau, hắn nhìn xung quanh bắt đầu tìm kiếm một nơi để nghỉ qua đêm.
Nhưng Lâm Hiểu Đông không có nhu cầu này.
Ngày thường nhân ngư đều ngủ trong hồ Jailan, mặc dù cũng có thể ngủ trên giường, nhưng không thoải mái bằng ngâm mình trong nước.
Thấy người đàn ông mà mình nhặt được chuẩn bị dựng nhà, cậu cũng háo hức bắt đầu hỗ trợ, đi đến bên hồ nhặt những nhánh cây và dây leo có độ dài khác nhau. Tuy nhiên, sự thật chứng minh rằng, điều duy nhất mà cậu có thể làm để giúp Cố Hi chính là không gây thêm bất kì trở ngại nào, sau khi lần thứ ba vô tình làm sập nhà mà đối phương đã vất vả xây được, thì Lâm Hiểu Đông tự biết mình sai, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, ôm đuôi to nhìn hắn làm việc.
Cố Hi thở dài một hơi.
Động tác của hắn nhanh nhẹn, rất nhanh đã xây xong một căn nhà, hoặc gọi là lều sẽ dễ hình dung hơn. Phía trên được bao phủ bởi dây leo và tán cây, không gian nho nhỏ chưa đến ba mét vuông, miễn cưỡng coi như chỗ ở tạm thời cũng không tồi.
Sau khi xong việc, Cố Hi liền khom lưng đi vào trong lều nằm nghỉ.
Thần sắc hắn mệt mỏi, ánh nắng chiếu xuống, gương mặt góc cạnh ẩn hiện trong bóng tối, giống như có vô vàn tâm sự.
Lâm Hiểu Đông nhìn thoáng qua, yên lặng mà đi ra ngoài.
Thấy Cố Hi đã nghỉ ngơi, nên cậu cũng quay trở lại hồ Jailan, thả người trôi nổi trên mặt nước, cảm nhận được gợn sóng dập dìu đưa cậu ra giữa hồ, phía trên là bầu trời rộng lớn vô tận.
Jailan, theo ngôn ngữ của nhân ngư, có nghĩa là mẹ.
Nơi này là hồ mẹ đã sinh ra các nhân ngư, đồng thời cũng là vùng đất thuần khiết cuối cùng trên hành tinh mà bọn họ liều chết để bảo vệ.
Đêm khuya, xung quanh đều im lặng.
Hệ thống đột nhiên nói: “Sau khi kiểm tra, hiện tại nhiệt độ cơ thể Cố Hi đã cao hơn nhiệt độ trung bình của người bình thường khoảng 3.2 độ, bước đầu chuẩn đoán sốt cao là do nhiễm trùng miệng vết thương.”
Nhiễm trùng miệng vết thương?
Lâm Hiểu Đông mở to hai mắt, lập tức nhớ đến lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, lúc đó người đàn ông đang nằm trên đống rác, khắp nơi đều là nước bẩn bốc mùi hôi thối, đừng nói trên người nhiều vết thương lớn như vậy, cho dù chỉ là vết thương nhỏ trên đầu ngón tay cũng có thể bị nhiễm trùng!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cậu nhíu mày nói, “Nơi này không có thuốc hạ sốt, càng không thể làm phẫu thuật cho anh ta, ta cũng không phải là bác sĩ.”
“Nếu có thể liên lạc với trụ sở chính thì tốt biết mấy,” hệ thống thở dài, “Với điểm số của ngài, tuy rằng không mua được pháo đài bay, nhưng mua thuốc hay băng gạc thì chắc chắn dư.”
Lâm Hiểu Đông mặt vô cảm xúc nói: “Đừng nói những chuyện không thể làm được, khó chịu lắm.”
Cậu đến bên hồ tìm một vòng, không ngoài dự đoán, quả nhiên chiều nay cậu đã hái gần hết số thảo dược ở đây rồi, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Lâm Hiểu Đông đành đi xung quanh hồ Jailan, nhưng cũng chỉ hái được năm sáu cây thảo dược ít ỏi đến đáng thương, tất cả đều có tác dụng cầm máu.
Chờ đến lúc cậu quay lại, trong bóng đêm, trán của Cố Hi đã đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt khô nứt, hoàn toàn lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cậu múc một bát nước đưa đến, nhưng Cố Hi lại mím chặt môi, căn bản không nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài, nên không há miệng.
Lâm Hiểu Đông không còn cách nào khác, đành phải tự mình uống một ngụm, miệng chạm miệng đưa qua.
Dòng nước mát lạnh làm ẩm khoang miệng khô khan, theo yết hầu nóng như lửa đốt chảy xuống dạ dày rỗng tuếch.
Cố Hi mê man, trong đầu nhanh chóng hiện lên một số mảnh kí ức nhỏ về sinh tồn tự nhiên.
Có một loại cây mọc rất nhiều trên các hành tinh, quả của chúng nó chứa rất nhiều nước, chỉ cần đập vỡ lớp vỏ cứng ở bên ngoài, thì có thể dùng miệng hút hết nuớc với thịt quả ở bên trong. Ý thức của người đàn ông còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, yết hầu lên xuống, theo bản năng mà ngậm lấy nguồn nước mềm mại kia, ngang ngược mà muốn nhiều hơn nữa, nhưng vào lúc này lại nghe thấy một tiếng kêu rên ở bên tai.
Trong bóng tối, mí mắt người đàn ông run rẩy, chậm rãi hé mở.
Đập vào mắt hắn, không phải là trái cây ngon ngọt đầy nước như trong tưởng tượng.
—— mà đó là tiểu nhân ngư bị chính mình đè ở dưới thân, đang che lại đôi môi bị mút phá, đôi mắt ngân ngấn nước tràn đầy ủy khuất, mềm nhũn co rúm lại thành một quả bóng nhân ngư.
~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Thời xưa có một quả dưa chuột già phun sơn màu xanh để được trở nên mềm mại, ngày nay có Lâm Hiểu Đông diễn ngốc bạch ngọt để lừa người.
Bổ sung —— không biết xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro