Chap 11



    Ngoài phòng tiếng sấm rung động, Mặc Nhiên trên giường lông mày nhíu chặt, đầu không tự giác được lắc qua lắc lại, trên trán mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra như mưa, ngủ thập phần không an ổn. Sở Vãn Ninh xoay người duỗi tay đem Mặc Nhiên ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng, trấn an chó nhỏ đang bất an.

     Sáng sớm, chùm tia sáng xuyên qua cửa sổ giấy rọi vào trong phòng, đánh thức hai người. Hai người rời giường, rửa mặt chải đầu đơn giản một phen, ăn xong đồ ăn sáng, liền lên đường, tận dụng hết khả năng để đi tìm một ít manh mối.

     Tuy nói ôn dịch nhiễm cảm đã được trong phạm vi khống chế, nhưng bá tánh sinh hoạt vẫn không khá hơn, bọn họ mỗi ngày đã phải bữa đói bữa no, còn sợ hãi đối mặt với ôn dịch nhiễm cảm, hiện tại còn lo lắng chuẩn bị nghênh đón họa sát sinh.

    Trên đường phố tùy ý nhìn là đã có thể thấy bá tánh ăn xin, hai người nhìn cảnh tượng trên đường, cảm thấy thương tiếc cùng không đành lòng.

     Đang đi tới, Mặc Nhiên đột nhiên lăng ngốc tại chỗ, Sở Vãn Ninh thấy Mặc Nhiên dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía hắn, nương theo ánh mắt Mặc Nhiên nhìn lại thấy một tiểu nam hài. Cái tiểu nam hài kia mặt mày xám tro, tóc đen lộn xộn buông xuống trên vai, gầy trơ xương. Đứa bé vốn đang độ tuổi vô ưu vô lo nên cùng bạn bè tươi cười phóng diều, bây giờ lại dùng đôi tay non nớt bẻ lợi kiếm, chỉ vì quần chúng vui mà cho chút tiền thưởng.

     Mặc Nhiên toàn thân nhịn không được mà run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, mặt dần dần trắng bệch. Sở Vãn Ninh thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng đỡ lấy Mặc Nhiên muốn ngã xuống đất. Thấy Mặc Nhiên dần dần khép kín hai mắt, tâm Sở Vãn Ninh hoảng muốn nhảy ra, y nhanh chóng đem Mặc Nhiên bế ngang lên, hướng khách điếm chạy về.

    Vào trong phòng, Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng mà chậm chạp đem Mặc Nhiên nằm trên giường. Tình hình hiện tại y quan toàn là người ôn dịch lây nhiễm, Sở Vãn Ninh không yên tâm thỉnh đại phu tới xem bệnh, trước mắt đem Mặc Nhiên đặt ở khách điếm, mình thì ở bên chăm sóc.

     Ở trong mộng, Mặc Nhiên nhìn mẫu thân đau khổ cầm mấy đồng tiền khẩn cầu, cúi đầu cúi người mà cầu y quan cứu chính mình đang bệnh tình nguy kịch. Rồi chính mình cùng mẫu thân héo hắt ở trong phòng chứa củi, bên đống lửa sưởi ấm. Rồi mình thì dần dần lớn lên, cùng mẫu thân ở đầu đường bán nghệ, gian nan sinh hoạt. Nạn đói ảnh hưởng đến hai người rất nhiều, vì sống sót đến nhặt lá cây trên đường mà nhai, đồ ăn mốc meo hay thậm chí là con giun cũng có thể ăn được.
    
     Nạn đói kết thúc, chính mình cuối cùng cũng có được một chén cháo thịt ít đến đáng thương. Bốn góc cõi lòng vui sướng hẳn, đẩy cửa hướng mẫu thân bên trong gọi thì người đã đi rồi. Nơi này không ai thương hại hắn, hẳn chỉ có thể kéo Đoạn Y Hàn, đem nàng đặt ở bãi tha ma. Lúc sau chính mình khó khăn chật vật nhiều lần mới đến được với Tử Sinh Đỉnh.

    Đột nhiên hình ảnh trước mắt Mặc Nhiên vỡ ra thành mảnh nhỏ, tửng mảnh rơi xuống mặt đất, thẳng đến khi toàn bộ thế giới một màu đen. Một thân hình cao lớn đứng trước mặt Mặc Nhiên, quần áo không tầm thường, mặt mày thanh tú, cho người ta cảm giác một cổ uy lực không nhẹ.

     “Ngươi là ai?”, Mặc Nhiên khó hiểu hỏi.

     Nam nhân nghe hỏi, môi mỏng khẽ mở: “Mạo muội vì không tự giới thiệu, ta là tôn chủ đời thứ hai của Ma Giới, lần này đến là vì để nói cho ngươi một chuyện, ngươi là anh hùng của ta”.

    “Nói cho ta biết chuyện gì. Vì cái gì gọi ta là anh hùng?”.

    Nam nhân lười biếng trả lời: “Là ngươi phá hủy cấm thuật Phục Hy, Cờ Trân Lung Kỳ Lục đến Thời Không Sinh Tử Môn, ngươi là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch đầu tiên làm được, cùng thần đối địch. Có thể khiến Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch trở về Ma Giới”.

     Mặc Nhiên nghe xong lời nói này, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết đối đáp như thế nào.

     Ma tôn không để bụng Mặc Nhiên trầm mặc, chỉ lo mình nói tiếp: “Ta muốn nói ngươi chính là một phần của Ma Giới chúng ta, ngươi là kế thừa Tống Tinh Di đặc thù của Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, cổng thông Ma Giới sắp mở ra, hy vọng ngươi có thể vào Ma Giới làm việc cho ta, đương nhiên ngươi cũng có vạn năm tuổi thọ cùng chỗ ở tốt, thế nào?”.

     Mặc Nhiên cười: “Thực xin lỗi, ta sẽ không làm việc cho ngươi. Ta sẽ dùng hết toàn lực ngăn cản chuyện này phát sinh, ta cũng không cảm thấy mình là ma, cao nhân nhất đẳng gì đó. Ở nhân gian, mọi người đều sống hết mình, đem mọi thứ tốt nhất cho người mình yêu thương, bọn họ thật tốt, không phải để cho các ngươi tùy ý giẫm đạp”.

     Ma tôn hai lông mày nhíu chặt, trong mắt bùng lửa giận, nói: “Ngu xuẩn!”.

     “Mặc Nhiên! Nhiên nhi!”, từng tiếng kêu to truyền vào trong tai Mặc Nhiên. Hắn mệt mỏi mà mở mí mắt trầm nặng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Sở Vãn Ninh đang gọi mình.

    Sở Vãn Ninh nhìn đến Mặc Nhiên trợn mắt, lòng đang treo rốt cuộc rơi xuống mặt đất. Y gắt gao ôm Mặc Nhiên, lực đạo dường như muốn dung nhập hắn vào trong thân thể.

     “Sư... Sư tôn, người sức lực thật lớn, ta không thở được”.

     Sở Vãn Ninh vội vàng buông Mặc Nhiên ra, sư tôn hắn phập phồng ngực mà nói cho hắn biết rằng y đang nội tâm nôn nóng cùng khủng hoảng thế nào.

     “Sư tôn, ta không có việc gì, ta ở đây”, Mặc Nhiên vỗ nhẹ sau lưng Sở Vãn Ninh, trấn an nói.

     Hai người gắn bó, cảm thụ độ ấm đối phương. Ngoài cửa sổ không biết khi nào mưa lại tí tách rơi.

     Vì nguyên nhân thân thể Mặc Nhiên, hai người liền ở khách điếm nghỉ ngơi một ngày. Lúc này một tràng án mạng khác lặng lẽ phát sinh.

     Một nam tử hắc y ở trong đêm mưa đi tới, giọt mưa bắn trên quần áo hắn lặng yên không một tiếng động. Có lẽ quần áo thấm nhiều nước mưa, quần áo nặng trầm trọng, nam tử dừng bước, nắm quần áo dùng sức vắt, nước từ quần áo chảy ra, chảy trên mặt đất đầy máu loãng.

     Rồi đi không biết bao lâu, cảm thấy phòng ốc bên cạnh có chút động tĩnh. Nam tử cho rằng nơi đây còn người sống, liền lặng lẽ đi đến bên phòng, với thái độ nghiêm cẩn của sát thủ, hắn dùng ngón tay ẩm ướt chọc thủng giấy dán trên cửa sổ, một mắt hướng vào trong phòng quan sát tình huống.

     Bên trong có ba người, một quỳ hai đứng, người quỳ liên tục dập đầu trước mặt hai người kia không ngừng khẩn cầu, máu từ trán người nọ chậm rãi chảy xuống. Cẩn thận phân biệt, có thể thấy người không ngừng dập đầu này chính là người cùng mình chấp hành nhiệm vụ sát thủ.

     Mặt khác hai người kia, một dáng người nhỏ xinh gương mặt kiều diễm, một dáng người cường tráng gương mặt tục tằng. Không cần nhìn quá nhiều hắn liền biết thân biết phận hai người này. Hai người này cả đời hắn sẽ không bao giờ quên được.

     Người quỳ xuống đất, như cũ không ngừng khẩn cầu, chỉ là không đợi đến hai người lên tiếng, liền vẻ mặt đau khổ ngã xuống đất mà chết. Người kia đứng thẳng nhìn thanh niên không ngừng run rẩy nằm trên mặt đất giãy giụa mà không có một chút động tác, thậm chí vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn, tựa như đùa bỡn đồ chơi của mình giống nhau.

     Nam tử nhìn cảnh tượng này, nội tâm khốn đốn, hắn phát hiện ra hai người kia lừa hắn.

     Người quỳ xuống đất hoàn toàn mất đi hô hấp, hai người liền khiêng thi thế thanh niên đó lên, thần thần bí bí đi về một chỗ nào đó.

     Nam tử lặng lẽ đi theo phía sau hai người, cửa phòng đẩy ra, thế nhưng không phải là một cái phòng bình thường. Một màn trước mắt làm người không thể nào tin được. Trong phòng liên thông đến một địa phương khác, hắn chưa bao giờ gặp qua nơi nào huyết quang đầy trời, không có nhân khí, còn có một nơi khiến cho người ta ta sợ hãi. Từ xa nhìn lại là một cây cầu, nhìn gần lại thấy một đống xương trắng, còn có một đống thi thể thối rữa.

     Nơi này khác bãi tha ma, nơi này dùng thi thể dựng ra hình dạng cầu. Hai người vừa mới đến đem thi thể vứt trên cầu.

     Nam tử một đường theo tới phải nói là hãi hùng khiếp vía, hắn vội vàng quay đầu nhanh chân chạy, không quan tâm hướng nào mà chọn đại một hướng phóng đi. Hắn hiện tại chỉ nghĩ rời khỏi địa phương này càng xa càng tốt, hắn phải rời khỏi cái nơi giết người phun xương cốt này, hắn muốn sống.
    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro