Chap 6

     Sở Vãn Ninh đi vào bệnh hồn quán phía trước, hướng trong quán định tiến lên một bước, không biết thế nào mà chân treo trên không trung không có động tác tiếp theo. Mặc Nhiên thật sự muốn gặp mình sao? Vấn đề này không ngừng xoay quanh trong đầu Sở Vãn Ninh, một chân vươn ra kia bỗng trở về chỗ cũ.

     "Bành" một tiếng Sở Vãn Ninh không hề phòng bị ngã trên mặt đất. Một huyền y nam tử vội vàng đứng lên, duỗi tay kéo Sở Vãn Ninh đang ngây ngốc đứng dậy, khom lưng vỗ vỗ bụi trên quần áo Sở Vãn Ninh nói: "Vị công tử này thật xin lỗi, ta xót ruột quá, không chú ý tới ngươi, ngươi không sao chứ?".

    Nam tử thấy đối phương không đáp liền ngẩng đầu nhìn lại, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn khiến cho hắn lăng ngốc tại chỗ. Người bị hắn đụng ngã không ngờ là sư tôn hắn!

     Sở Vãn Ninh nhìn hình bóng quen thuộc, hai mắt dần nhiễm đỏ cùng cực nóng mà nhìn chằm chằm đối phương, cảm giác có thể đâm thủng đối phương vài lỗ. "Mặc Nhiên... ", âm thanh Sở Vãn Ninh run rẩy.

     "Sư tôn? Người như thế nào lại ở đây? Khoan, người cũng đã chết? Không đúng, ta rõ ràng đã dùng kết giới nha", Mặc Nhiên thấy sư tôn xuất hiện tại đây, trong mắt lộ rõ kinh ngạc. Mặc Nhiên còn tưởng đang mơ, chợt một cỗ hải đường xâm nhập vào khoang mũi, mắt dừng ở bờ ngực ấm áp, đối phương đem Mặc Nhiên ôm càng chặt.

     Cái ôm này đóng đinh Mặc Nhiên tại chỗ, nhất thời trong lòng bùng lên một ngọn lửa.

     "Khụ khụ khụ khụ". Âm thanh chủ sự ho khan kéo Mặc Nhiên trở về hiện thực. Mặt Mặc Nhiên hồng như trái táo đỏ chín, hắn đẩy Sở Vãn Ninh đang ôm chặt ra, đứt quãng nói: "Cái kia... Sư tôn trước buông tay được không... Ta bây giờ còn việc phải làm, buổi tối chúng ta lại nói được không?".

     Sở Vãn Ninh vốn không có ý định buông tay, nhưng y không muốn làm Mặc Nhiên khó xử, trong lòng đấu tranh kịch liệt rốt cuộc buông tay.

     Mặc Nhiên vội vàng hướng chủ sự hành lễ cũng giải thích: "Chủ sự, vị này là sư tôn ta, y mới đến, còn chưa có chỗ đặt chân, mới đến nhờ cậy ta, thỉnh chủ sự thương ta ngày thường vất vả mà chấp nhận cho sư tôn ta ở cùng".

     "Phòng của ngươi ngươi có quyền quyết định, ta cũng không phản đối, chỉ là có một điều kiện, đừng khiến cho y quán thêm phiền, còn ngươi còn không mau chạy nhanh đi làm việc! ", chủ sự nghiêm khắc nói.

     Được chủ sự cho phép, Sở Vãn Ninh hướng chủ sự quy củ làm một cái tạ lễ, Mặc Nhiên đáp: "Tạ ơn chủ sự, ta đi liền đây".

     Mặc Nhiên nói xong liền kéo Sở Vãn Ninh tới một cửa hàng son phấn hướng xa. Lão bản cửa hàng là một nữ tử, xinh đẹp động lòng người, dáng điệu thướt tha, có thể nói là đặc biệt hiếm thấy. Mặc Nhiên thành thạo giao gói thuốc cho nữ tử, còn cùng người ta trêu ghẹo vài câu.

     Sở Vãn Ninh nhìn hình ảnh trước mặt, nội tâm như ủ lu giấm, nháy mắt dấm chua tràn cả phòng.

     Hai người nói xong, Mặc Nhiên đi đến bên cạnh Sở Vãn Ninh : "Đi thôi sư tôn, chúng ta giao xong rồi trở về, sau đó liền mang người đi dạo một chút".

     Giao xong xuôi hết hai người ở trên phố sóng vai mà đi, Mặc Nhiên vẫn luôn hướng Sở Vãn Ninh giới thiệu, cửa hàng nhà ai có cơm ăn ngon, lão bản cửa hàng nào là người tốt, cửa hàng nhà ai chặt chém, thậm chí còn nói về bát quái.

     Hiện tại Sở Vãn Ninh nghe không vào, đầu óc y ngập tràn hình ảnh lão bản cửa hàng son phấn cùng Mặc Nhiên qua lại, y chỉ muốn tự hỏi xác nhận mối quan hệ của hai người, nhưng nếu hỏi ra tâm tư xấu của mình liền có khả năng bại lộ nên rốt cuộc đành nuốt xuống.

     "Sư tôn, người như thế nào lại không nói gì a", âm thanh thanh thúy của Mặc Nhiên đánh gãy rối rắm của Sở Vãn Ninh, nghi vấn trong lòng Sở Vãn Ninh rốt cuộc buột miệng nói ra: "Mặc Nhiên, ngươi cùng vị cô nương kia có quan hệ gì?". Mặc Nhiên nghe xong dừng một chút, cười trả lời: "Sư tôn chớ nghĩ nhiều, ta chỉ có nhiệm vụ đưa dược cho cô nương kia, chẳng qua là xã giao, nói nhiều thêm vài câu thôi".

     Sở Vãn Ninh không nghĩ chính mình thật sự hỏi tới, cảm giác tâm tư xấu xa bị phơi bày trần trụi dưới ánh mặt trời, không khỏi cảm thấy ảo não, liền kéo Mặc Nhiên bước nhanh về phía quán rượu, nói: "Vi sư mệt rồi, mau ăn chút cơm rồi về nghỉ ngơi cho".

     Mặc Nhiên cười trả lời: "Vâng ạ. Hết thảy đều nghe sư tôn ", tùy ý để Sở Vãn Ninh lôi mình vào quán rượu.

     Hai người nhanh chóng dùng xong bữa tối, liền đi về bệnh hồn quán. Trong quán có một gian nhỏ, đó là chỗ ở của Mặc Nhiên, chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ ngũ tạng, tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng vẫn có thể khiến người thoải mái. Trên mặt nói chủ sự miễn cưỡng thu nhận Mặc Nhiên, sau lưng lại âm thầm giúp hắn, chủ sự cấp cho Mặc Nhiên gian phòng nhỏ, lại còn có cả một ít tiền bạc để sinh hoạt, Mặc Nhiên đáy lòng thật sự vô cùng cảm kích.

     Mặc Nhiên nhìn trong phòng không lớn mà nội tâm phát sầu, chỉ sợ sư tôn không thích, không thoải mái, hắn quay đầu nhìn Sở Vãn Ninh buồn rầu xin lỗi mà nói: "Sư tôn, phòng không giống như có thể cho hai người ở, không bằng chúng ta chịu khó chật chội một chút". Sở Vãn Ninh nghe xong, không có thần sắc gì đáp: "Được".

     Thấy Sở Vãn Ninh đồng ý, Mặc Nhiên cũng không kiêng kị gì nữa, cởi áo ngoài nằm trên giường nghỉ ngơi, trong miệng khuyên Sở Vãn Ninh sắc trời không còn sớm cũng nhanh chóng nghỉ ngơi.

      Đợi đến khi Mặc Nhiên khuyên một lần nữa, Sở Vãn Ninh mới thôi đứng bên giường, chậm rì rì cởi áo ngoài lên giường nằm xuống.

     Đột nhiên Mặc Nhiên thẳng thân ngồi dậy, hướng Sở Vãn Ninh hỏi: "Sư tôn, ta từ rất sớm đã muốn hỏi người, người như thế nào lại ở đây? Lại còn ôm đèn trong ngực a", hắn dùng ánh mắt tò mò đánh giá dẫn hồn đăng bên giường.

      Ngơ ra, Sở Vãn Ninh cũng ngồi dậy, nhìn Mặc Nhiên thật lâu, trả lời: "Mặc Nhiên, kỳ thật ta không có chết, ta tới đây là để tìm ngươi, ngươi cùng sư tôn trở về có được không?", Mặc Nhiên nội tâm phức tạp, tiêu hóa lời Sở Vãn Ninh vừa nói, "Sư tôn, lời này của người có ý gì?".

      Mặc Nhiên không thể tin được nhìn Sở Vãn Ninh, hai mắt đỏ bừng, nước mắt như mưa rơi xuống, nói: "Không không không! Ta không cần! Ta là mội tội nhân... Ta không xứng...".

     Sở Vãn Ninh đau lòng nhìn Mặc Nhiên không ngừng tự trách bản thân, duỗi tay đem người ấn trong lồng ngực, trong miệng không ngừng nói: "Không, này không phải Nhiên nhi sai, cùng sư tôn trở về được không? Sư tôn sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu được không?".

      Được Sở Vãn Ninh an ủi, cảm xúc Mặc Nhiên dần dần ổn định, hai người dưới ánh sáng của dẫn hồn đăng ôm nhau, cảm nhận ấm áp của đối phương.

     Không biết qua bao lâu, Mặc Nhiên mệt mỏi nói: "Sư tôn, ta mệt rồi, chuyện này chúng ta để lúc sau nói". Nói xong liền nằm xuống, đắp chăn, vùi đầu ở trong, toàn thân bày tỏ không muốn nhắc gì đến đề tài này.

      Sáng sớm hôm sau, Mặc Nhiên tỉnh lại nhìn bên cạnh, nước mắt trong lúc lơ đãng chiếm đầy hốc mắt, bên cạnh lạnh băng không hơi ấm giống như nói cho Mặc Nhiên biết, sư tôn đã đi thật rồi, là thái độ hôm qua của mình khiến sư tôn sinh khí sao, y một câu từ biệt cũng không cùng mình nói.

     Sở Vãn Ninh đẩy cửa vào nhà, liền thấy chó nhỏ hồng hốc mắt, trộm khóc thút thít, trong lòng một cỗ đau đớn. Y đem đồ vật đặt lên bàn, bước nhanh đến đem chó nhỏ ôm vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt sống lưng, lời nhỏ ý nhẹ mà trấn an.

     Đầu Mặc Nhiên như cái lông xù xù, hướng vào lồng ngực Sở Vãn Ninh mà cọ cọ, âm thanh chứa giọng mũi nói: "Sư tôn, người đừng đi, đừng không cần ta". Sở Vãn Ninh nhìn đầu chó nhỏ trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Được, sư tôn sẽ không không cần ngươi, sư tôn ở chỗ này chờ ngươi, chờ ngươi nói cho sư tôn một đáp án".

      Mặc Nhiên nghe Sở Vãn Ninh nói giống như một liều thuốc an thần, nước mắt chậm rãi thu lại, hắn nhìn theo hướng Sở Vãn Ninh chỉ cho hắn, phát hiện trên bàn là một chén hoành thánh nóng hổi. Mặc Nhiên nhìn ánh mắt dò hỏi của Sở Vãn Ninh, mới phát hiện mặt sư tôn cùng quần áo toàn là bột trắng, là sư tôn tự mình làm, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua.

     Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên nhìn chằm chằm, đỏ mặt, ngón tay lau lau chóp mũi: "Ta đã lâu không có làm, không biết hương vị thế nào".

     Mặc Nhiên cười xuống giường, hướng chén hoành thánh kia đi đến, tay dùng muỗng đem từng viên hoành thánh nhìn nhìn rồi đưa vào trong miệng. Hoành thánh trong miệng tản ra hương vị quen thuộc, vẫn là ngon như vậy, nước mắt không chịu khống chế chảy ra. Sở Vãn Ninh thấy thế, lấy ra khăn tay, lau lau nước mắt trên mặt Mặc Nhiên: "Ăn ngon sao? Ăn ngon thì nói, về sau sư tôn làm cho ngươi ăn mỗi ngày ".

     Mặc Nhiên cũng không biết gần đây làm sao vậy, tuyến lệ luôn hoạt động, luôn khóc, nội tâm buồn rầu, thân thể lại thành thật gật đầu.









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro