Chap 7
Sở Vãn Ninh nhìn tiểu đồ đệ rưng rưng gật đầu, lòng đau không tả nổi. Y nâng tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Mặc Nhiên, không tiếng động an ủi người trước mặt, ngầm nói cho Mặc Nhiên biết từ nay về sau hắn luôn có sư tôn bầu bạn.
Hoành thánh bất tri bất giác đã thấy đáy, Mặc Nhiên trong quán còn nhiều sự việc phải làm nên không thể không cùng Sở Vãn Ninh tạm biệt. Mặc Nhiên trước khi đi, thấy Sở Vãn Ninh ngồi trên giường, ánh mắt nói cho Mặc Nhiên biết y sẽ không đi, y sẽ ở đây chờ Mặc Nhiên về.
Được Sở Vãn Ninh an ủi hết lần này đến lần khác, tâm Mặc Nhiên mới buông xuống, hướng gian ngoài bệnh hồn quán mà đi đến. Hắn cầm giẻ lau lên chà lau tủ dược, suy nghĩ hôm qua lại bay tới, những lời Sở Vãn Ninh nói tối qua cứ quanh quẩn trong đầu.
Mặc Nhiên tay chân bất động đình trệ, hai mắt mơ mơ màng màng. Đồng sự nhiều lần quan tâm dò hỏi cũng chưa có được câu trả lời.
“Mặc Nhiên! Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Làm việc có thể hay không chuyên tâm chút?”. Chủ sự căm tức nhìn Mặc Nhiên, đôi mắt trừng trừng có cảm giác tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Cái gầm lên giận dữ này cuối cùng đã kéo Mặc Nhiên khỏi dòng suy nghĩ, nhưng lúc Mặc Nhiên đang cúi đầu xin lỗi thì âm thanh giận dữ lại kéo tới.
Chủ sự đem đồ trong tay Mặc Nhiên cướp lấy, nói: “Ngươi đừng làm! Chờ ngươi đem sự tình suy nghĩ cẩn thận xong xuôi lại trở về làm!”. Tay Mặc Nhiên bị chủ sự túm, hướng quầy đi đến, không chờ Mặc Nhiên giãy giụa, chủ sự ấn Mặc Nhiên ngồi trên băng ghế.
Tuy rằng chủ sự đối nhân mạnh bạo, nhưng về cách làm người lại cực kì tốt. Ở trong khía cạnh này, Mặc Nhiên vô cùng tôn trọng.
Mặc Nhiên duỗi tay giữ chặt chủ sự muốn đi, nói: “Chủ sự, ngươi có nghe nói qua một câu chuyện xưa chưa? Một sát nhân ma đầu muốn chuộc tội, nhưng hắn đã chết, sau khi chết hắn muốn chuộc tội để bù đắp hết thảy lỗi lầm không thể quay đầu, lại có một ngày, có người nói với hắn rằng có biện pháp khiến hắn sống lại, sống lại ở thời điểm mọi người còn chưa có chết, nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn thế nào?”.
Chủ sự nghe Mặc Nhiên nói xong, suy nghĩ chốc lát, liền trả lời: “Nếu là ta, ta liền sẽ chọn sống lại đi. Nếu ma đầu kia muốn chuộc tội, sau khi chết chuộc tội cũng không thể thay đổi được gì, nhưng sống lại còn có thể cứu bọn họ trở về, ngăn chặn để sai lầm của mình không phát sinh”.
“Ngươi nói rất đúng”, Mặc Nhiên dãn cái nhíu mày thật chặt, nói. Hắn quyết định đi về, giống như chủ sự nói, toàn lực cố gắng để những sự việc đó không phát sinh.
Ngày cuối cùng này, Mặc Nhiên kết thúc công việc chính mình, bước nhanh đến gian trong, hắn muốn nói cho sư tôn biết quyết định của mình.
Đẩy cửa phòng ra, một hình ảnh tựa như muốn xuyên qua tâm phách đập vào mắt, Sở Vãn Ninh dựa trên đầu giường, tia nắng hoàng hôn chiếu lên mặt, tô lên vài điểm nhu hòa cho khuôn mặt vốn dĩ đã tuấn mỹ.
Mặc Nhiên nhìn ngây người, cũng không biết Sở Vãn Ninh phát hiện ra hắn khi nào, khi nào ngồi dậy.
“Mặc Nhiên, làm sao vậy?”, Sở Vãn Ninh quan tâm dò hỏi Mặc Nhiên đang ngây ngốc ở khung cửa.
Âm thanh ôn nhu lại thanh lãnh đem Mặc Nhiên đánh thức, “Không... Không sư tôn, cái việc ngày hôm qua kia, sư tôn, ta đồng ý”. Nói xong lại đến trước bàn để lại thư cho chủ sự.
Sở Vãn Ninh bị lời nói Mặc Nhiên làm cho chút sững sờ, bình tĩnh một chút, liền nói: “Được, sư tôn liền mang ngươi trở về”. Sở Vãn Ninh đứng dậy nắm chặt tay Mặc Nhiên, tay cầm dẫn hồn đăng, trong miệng niệm chú quyết, lặp lại mấy lần, dẫn hồn đăng chợt lóe lên ánh sáng chói lóa, chiếu ra làm người không mở được mắt.
Âm thanh hư vô mịt mờ truyền vào trong tai Sở Vãn Ninh: “Sở tông sự, thức hồn Mặc thí chủ có chút không thích hợp, ta cần một ít thời gian ”.
“Sở tông sư không cần kinh hoảng, bần tăng sẽ toàn lực bảo hộ Mặc thí chủ không có việc gì”, âm thanh Hoài Tội đại sư khàn khàn trả lời.
“Vâng, làm phiền đại sư”.
Nhìn Sở Vãn Ninh hơi nhíu mày, Mặc Nhiên hỏi: “Sư tôn, phát sinh chuyện gì sao?”.
“Không, chỉ là Hoài Tội đại sư cần một ít thời gian, chúng ta chờ một chút”.
Hai người cũng chưa nói cái gì, chỉ nhìn đối phương, đem toàn bộ chân tình trao qua ánh mắt.
“Đông” một tiếng mõ vang lên, hồn Mặc Nhiên dần biến thành kim quang, thân thể biến mất từng chút. Sở Vãn Ninh nhìn miệng Mặc Nhiên lúc đóng lúc mở, hình như là “Sư tôn, gặp lại sau”.
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt gật đầu đáp một tiếng: “Ừm”.
Quỷ Giới hết thảy trước mắt tiêu tán. Chỉ thấy Hoài Tội đại sư cầm dẫn hồn đăng theo trước mặt, Sở Vãn Ninh vội vàng muốn mở miệng thăm dò tình huống Mặc Nhiên.
Hoài Tội đại sư duỗi tay ngăn cản Sở Vãn Ninh muốn hỏi, nói: “Việc này Sở tông sư không cần lo lắng, mọi thứ đều thuận lợi. Bần tăng đã thông báo cho Tiết thí chủ sắp xếp một gian phòng, đem thi thể Mặc thí chủ dời đi, bần tăng muốn ở đó nhập hồn thể cho Mặc thí chủ, bế quan thi pháp, việc này không gấp được, thời gian ít nhất 5 năm”.
“Vâng, thỉnh cầu đại sư nhọc lòng chăm sóc Mặc Nhiên”, trái tim đang treo của Sở Vãn Ninh rốt cuộc buông xuống, tuy rằng thời gian có chút lâu, nhưng chỉ cần Mặc Nhiên sống lại liền tốt.
Ngày sau đó, Sở Vãn Ninh ngoại trừ làm nhiệm vụ, đều ở Tàng Thư Các, y muốn tìm biện pháp giải quyết, phải che chở Mặc Nhiên thật tốt, y sẽ không để sự việc kiếp trước lại lần nữa phát sinh lên người.
Liền như vậy ngày qua ngày, thẳng đến 5 năm sau Mặc Nhiên tỉnh dậy.
Tại một góc nào đó, có hai người diện mạo tương đồng bí mật mưu đồ gì đó. Chỉ mơ hồ nghe được: “Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ, ta cũng không biết phải tính thế nào, con rối Đạp Tiên Quân kia không nghe ta sai sử, liền bạo tẩu”.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro