Chap 9

    

     Tiếng cành lá cây điểu lao xao va chạm vào nhau. Sở Vãn Ninh lông mi run rẩy, mi mắt hé mở, lộ ra hai tròng mắt minh diễm, con mắt sáng bị hơi nước che phủ. Đôi mắt này liếc mắt đưa tình mà nhìn Mặc Nhiên nằm bên cạnh.

     Người bên cạnh, mi mục thanh tú, hắn cuộn tròn thân thể mình trong lòng Sở Vãn Ninh co rụt lại. Sở Vãn Ninh hướng chó nhỏ trong lồng ngực mình càng ngày rúc càng sâu, khóe miệng cong lên rất nhỏ, trong mắt đầy ý tứ sủng nịch mà nuông chiều, tưới cái nhìn ôn nhu lên thân Mặc Nhiên.

     Không gian xanh thẳm, cây cối sừng sững, hết thảy đều yên bình như vậy. Chim nhỏ đậu trên nhánh cây kêu lên, tựa hồ nói cho hai người trên giường biết, cực khổ hết thảy đã qua đi, quãng thời gian còn lại chính là hai người sớm chiều ở chung làm bạn.

     Sở Vãn Ninh nhìn Mặc Nhiên hồi lâu, thấy xem thế nào cũng không đủ, chỉ nghĩ lại nội tâm mình quá hỗn loạn, nhưng y không biết trải qua hai đời, người trước mắt đã sớm bị y khắc vào cốt nhục, vô pháp trừ bỏ.

     Mặc Nhiên mở mắt liền nhìn sư tôn chính mình, gương mặt cấm dục nhiễm đỏ. Hôm nay không có sự tình gì, hai người liền như vậy nằm trên giường, ngửi mùi hương đối phương, cảm thụ đắc ý sinh hoạt an nhàn.

     Đang lúc hai người nằm nghĩ toàn trên trời, bụng Mặc Nhiên âm thâm sôi sùng sục phá vỡ bầu không khí yên lặng. Mặt Mặc Nhiên càng thêm hồng, xấu hổ dứt khoát chui tọt vào ngực Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh cười cười vỗ cái đầu xù xù nói: “Tiểu Nhiên nhi đói bụng? Chúng ta rời giường ăn cơm, được không?”.

     Mặc Nhiên nhẹ nhàng mà gật đầu. Sở Vãn Ninh rời giường, thong thả ung dung mà rửa mặt. Sở Vãn Ninh mặc quần áo hoàn chỉnh, duỗi tay nắm lấy người đang nằm ăn vạ trên giường, lôi lôi kéo kéo, rốt cuộc Mặc Nhiên lười biếng cầm quần áo tròng lên người.

     Trên đường, thiếu niên thanh xuân dào dạt, đang nói chính mình chí to hướng lớn, nói say sưa về đồ ăn cái nào ngon cái kia ngon, còn nghĩ đến chính mình ngây thơ yêu say đắm một người. Mặc Nhiên cùng Sở Vãn Ninh hai người sóng vai đi tới, trong tay áo rộng ngón tay đan vào nhau, một khắc đều không muốn buông ra. Này giống như yêu đương vụng trộm, làm nội tâm hai người như ngào đường, ngọt đến phát nị.

     Sở Vãn Ninh lui tới thường là một mình ăn cơm, lần này lại bất đồng, là vì có Mặc Nhiên ở bên. Chúng đệ tử giật mình mà nhìn chằm chằm hai người cùng nhau ngồi. Nhìn Mặc Nhiên không ngừng gấp đồ ăn cho Sở Vãn Ninh đối diện, mọi người đều vì Mặc sư huynh lo lắng, sợ Sở tông sư thường ngày trung tính đột nhiên phát hỏa, một lời không hợp rút Thiên Vấn ra đánh, đánh Mặc sư ca da tróc thịt bong.
    
     Một màn quỷ dị xuất hiện trước mắt mọi người, Sở tông sư nhìn Mặc sư huynh cười, còn đem đồ ăn được gắp cho lên ăn. Mọi người cảm thấy bầu trời vỡ thành mấy khối rơi xuống, phá tan đê biển sóng thần cuốn trôi họ đi.

     Mọi người vẫn ngây ngốc tại chỗ cho đến khi hai người ăn cơm xong, hướng ra cửa đi về. Hai người chậm rì rì đi bộ trên đường, gió nhè nhẹ phẩy ngọn cây, lá cây nhỏ phiêu tán trên không trung.

     “Sư tôn! Ca!”, một tiếng kêu từ sau lưng vang lên, một vị nam tử hướng hai người chạy đến. Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh nhìn rõ người tới, luyến tiếc mà buông đôi tay nhau ra. Tiết Mông hướng Sở Vãn Ninh hành lễ, nói: “Sư tôn, ta muốn tìm Mặc Nhiên tâm sự, có thể không ạ?”. Tiết Mông cũng mặc kệ sư tôn nói cái gì, mở to đôi mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh.

     Nhìn Tiết Mông mắt lấp lánh, Sở Vãn Ninh không thể không gật đầu, liền đi kiếm một nơi yên tĩnh. Bàn đá cùng ghế đá, trên bàn để chén sứ cùng một bầu rượu, bên cạnh có một cây hoa quế, lúc này đúng là cuối thu, hoa quế treo ở trên đầu như có như không theo gió đong đưa, mùi hương dũng mãnh ào ạt xông vào khoang mũi, thấm vào ruột gan.

     Vốn là người da thịt dày béo, Mặc Nhiên cũng không nhịn được run rẩy thân thể. Hai người ngồi trên ghế đá đối diện nhau, uống chút rượu, nói Mặc Nhiên nằm 5 năm, hôm nay tình cờ gặp gỡ, kì thật cũng là Tiết Mông đơn phương nói.

     Hai người nói trời nói đất, thời gian bất giác chậm rãi trôi qua, Tiết Mông nằm trên bàn đá nhìn Mặc Nhiên cười, nghĩ thầm, ‘Thật tốt khi hắn sống sót tới giờ, sống sờ sờ trước mặt ta’.

     Hai cái người say rượu đỡ lẫn nhau về chỗ ở, trở về phòng liền lăn đùng ra ngủ, chăn cũng không thèm đắp.

     Ngày thứ hai tới sớm, Sở Vãn Ninh chỉ thấy Tiết Mông, không thấy Mặc Nhiên đâu. Sở Vãn Ninh hỏi Tiết Mông Mặc Nhiên đi đâu rồi, Tiết Mông cũng không biết, chỉ nói là hôm qua hai người say rượu liền trở về phòng của mình ngủ.

     Sở Vãn Ninh đối với việc Mặc Nhiên không xuất hiện, tâm trạng thấp thỏm, nhưng thân là sư tôn cùng trưởng lão y không thể không quan tâm mà mặc kệ.

      Chưa kịp dặn dò xong, Sở Vãn Ninh liền hướng phòng Mặc Nhiên chạy tới. Đẩy cửa phòng ra, một cái bánh trôi bọc bằng chăn ở trên giường thở đều đều. Sở Vãn Ninh mềm mại mà đem cái bánh trôi xốc lên, nhẹ giọng kêu người bên trong.

     Thật lâu sau, một cái mặt hồng hồng chui ra từ trong chăn, Sở Vãn Ninh khều nhẹ tiểu bánh trôi, leo lên giường quy quy củ củ nằm xuống. Sở Vãn Ninh vuốt nhẹ làn da nóng bỏng như bếp lò, trong tâm như xuất hiện vài vết rách, khó có thể khép lại.

     Sở Vãn Ninh vội vàng hướng ra ngoài chuẩn bị chậu nước lạnh, sạch sẽ bày bố khăn ướt, vắt khô, nhẹ nhàng đặt lên trán Mặc Nhiên, mời Vương phu nhân đến xem bệnh.

     Lần này Sở Vãn Ninh không đi, y ở lại chiếu cố Mặc Nhiên, toàn bộ công việc đều đem gánh trên vai. Mặc Nhiên nhìn sư tôn vì mình mà chạy qua chạy lại, có chút đau lòng, nội tâm lại thỏa mãn, vui mừng chiếm cứ phần lớn trong đại não hắn. Không ai muốn hắn, hắn bơ vơ không nơi nương tựa, về sau lại có sư tôn cùng hắn đi.

      Mặc Nhiên bị phong hàn, thương bệnh an dưỡng vài ngày đều đã chuyển biến tốt. Tiết Mông và Mặc Nhiên đều trải qua sinh hoạt y chang nhau, mà Tiết Mông vẫn sinh long hoạt hổ*, còn Mặc Nhiên lại ngã bệnh, bởi vì thời điểm thức hồn sinh ra chút ngoài ý muốn đã làm thân thể Mặc Nhiên chịu một ít tổn thất, so với ngày thường càng nhu nhược.

(*Sinh long hoạt hổ: khỏe mạnh, có sức khỏe dồi dào).

     Chuyện sau này phát sinh, Sở Vãn Ninh càng thêm lo lắng cho Mặc Nhiên, lệnh cho hắn đến ở Hồng Liên Thủy Tạ cùng mình, đối với Mặc Nhiên chăm sóc mọi mặt, sợ Mặc Nhiên bị va chạm, không chú ý liền sinh bệnh. Trừ bỏ điều trên, ngày thường cũng tu luyện nhiều hơn, tăng năng lực thân thể.
    



    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro