Chương 6 : Truyền thuyết bi thương

Thần Cực thoáng ngẩn người.

Noãn Yến cười nhẹ.
"Ở núi này có một truyền thuyết,hồi nhỏ mẫu thân kể cho muội nghe,bà dạy muội như vậy !"

" Truyền thuyết kể rằng, từ thuở hồng hoang lập địa, khi mà tiên giới chưa phân thành cửu tộc như bây giờ mà chỉ có thủy thần,hoả thần,khí thần và thổ thần,thủy tộc có một tiên nữ mang nửa thân trên là người nửa thân dưới là cá.Nàng là con gái cuả một ngư thần và một phàm nhân lên mới có hình dạng kỳ lạ như vậy.
Nhưng Thủy thần lại cho đó là vết tích của sự thấp hèn và ấu trĩ lên đem nàng tiên ngư phong ấn tại sông Thiên Vũ.
Nàng tiên ngư bị cô lập ở đó, xung quanh không một linh khí, duy chỉ có một cây ngô đồng lão mọc đơn độc trên đỉnh núi cao vạn trượng.Nàng ngày ngày vận tiên pháp đem nước cùng tiên khí tưới cho cây.
Cứ như vậy cả trăm năm, cây ngô đồng thành ngô đồng tinh, có thể hóa phép thành hình dạng người.
Ngô đồng tinh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, nàng tiên đứng dưới thác nước nhìn lên, xa cách vạn trượng.
Ngô đồng tinh quyết định trả ơn nàng bằng cách đi tìm thần dược để nàng tiên ngư có một đôi chân như những tiên nữ bình thường khác.Chàng đạp mỏm núi độ khí bay đi.
Khi bay qua thác nước nơi nàng thường ngồi nhìn lên ngọn núi một giọt nước mắt của chàng rơi xuống lòng bàn tay nàng tiên.
Tháng ngày mòn mỏi đợi chờ ở sông Thiên Vũ, nàng tiếp tục hiến dâng linh khí cuả mình cho giọt nước mắt cuả chàng, nuôi dưỡng thành cây hoa."

Thon thon ngón tay ngọc,Noãn Yến chỉ xuống một thảm cỏ thảo vô vàn màu sắc.
Hàng ngàn hàng vạn cánh hoa mỏng manh lay động trong gió như những cánh con điệp bay lượn trong gió.
"Chính là hoa này,hoa cánh điệp,đẹp rực rỡ nhưng lại mỏng manh tới đau lòng như tình duyên của nàng tiên ngư và ngô đồng tinh nọ...."

"Năm này qua năm khác, xuân hạ thu đông không biết đã bao lần, nàng tiên ngư đã trồng quanh bến Thiên Vũ cả một vườn hoa mà ngô đồng tinh vẫn chưa trở về.Thật lâu sau, tiên tử đem thần dược trở về..."

Noãn Yến dừng lại, quay sang nhìn Thần Cực, mỉm cười hỏi đầy mong chờ

"Thần Cực ca ca, ca đoán xem chuyện gì đã xảy ra ?"

Thần Cực trầm mặc nhìn đám mây một lúc mới trả lời
"Tiên nữ đó đã chết?"

"Phải, tiên nữ đó không đợi được tiên tử đem thần dược về.Tiên tử tâm can vụn vỡ khi thấy dòng chữ nàng khắc trên hòn đá 'kiếp này đoản mệnh vô phúc, hẹn chàng kiếp sau', chàng không màng thế sự, từ bỏ tất cả, ở bến sông này trồng hoa chờ nàng tiên tới tìm.
Cứ như thế mãi đợi mãi chờ cho tới khi tan biến vào hư vô cũng không thể có được nhau.
Kiếp sau, tiên nữ là thiếu chủ một bang hội thế lực khuynh đảo còn tiên tử là hoàng đế cả một quốc hùng mạnh.
Tiên tử sợ rằng sẽ có ngày tiên nữ uy hiếp tới hoàng quyền của mình lên xuất chinh tiêu diệt thế lực cuả nàng.
Nghiệt duyên, chàng lại vướng vào ái tình với nàng, yêu người ngàn vạn lần không lên yêu.Để rồi cuối cùng trút lấy kết cục bi ai đau xót.
Chàng diệt cả bang hội cuả nàng, giết chết người thân nàng, tàn sát những người cùng nàng sinh tử duy chỉ để lại nàng sống, một mình nàng sống.
Nàng hận chàng, nàng đâm một nhát kiếm xuyên qua tim chàng.Nàng cùng chàng oan nghiệt đoạn duyên, đành cùng nhau xuống hoàng tuyền, nàng ôm xác chàng ngã xuống dòng sông Thiên Vũ."

Noãn Yến không nén được chút bi thương trong mắt, ngừng lại chút rồi cười gượng gạo nhìn Thần Cực.
"Bởi vậy lên mỏm núi gần chỗ chúng ta đang ngồi còn được gọi là Đoạn Niệm, bến sông này còn được gọi là sông Đợi..."

Thần Cực như nén tiếng thở dài, mỉm nhẹ
"Chỉ có thể trách duyên kiếp hai người họ quá ngắn, tam kiếp tình tam kiếp nghiệt duyên, Nguyệt lão làm rối tơ chăng?"

"Muội không biết, câu chuyện này mẫu thân kể cho muội từ rất lâu rồi...."

Thần Cực đặt tay lên vai Noãn Yến, mỉm cười
"Mẫu thân muội kể cho muội nghe nhất định là muốn muội kiên cường, tự bản thân đi tìm hạnh phúc thuộc về muội !"

Noãn Yến cười hạnh phúc gật đầu với y.
Thần Cực đặt vào tay nàng ấy một chiếc chuông nhỏ, cẩn thận dặn dò
"Chuông này cho muội, chỉ cần rung nó ta sẽ tới tìm muội !"

Noãn Yến ngắm nhìn chiếc chuông bạc như đang ngắn nhìn một vật hết sức trân quý, nở một nụ cười tựa phù dung.
"Cảm ơn ca, muội nhất định sẽ giữ nó cẩn thận !"

Nàng ấy làm sao dám nghĩ tới bản thân lại có thể gặp được Thần Cực, có thể gọi Thần Cực hai tiếng ca ca.

Ngẫm lại, số phận cũng không quá bạc đãi ta, kiếp này ta có thể gặp được Thần Cực ca ca, ta chết cũng mãn nguyện.

Vương cung Lang tộc, Tuyết viện, Noãn Yến tiểu viện.

Noãn Yến cười tủm tỉm, nét mặt tràn ngập hạnh phúc trở về tiểu viện.Chưa bước qua ngưỡng cửa, một tách trà nóng đập thẳng vào nàng ấy.
"A....nóng quá !"

Nước trà làm ố một mảng trên y phục nàng ấy, vùng da lân cận đỏ ửng, rát...
"Hay lắm Nhạc Noãn Yến, cả ngày hôm nay ngươi đã đi đâu ?"

Chưa dứt đau đớn vì vết bỏng ở cổ, da đầu đã bị người ta giật mạnh như muốn dứt đứt cả những sợi dây thần kinh.

Ánh mắt Noãn Yến đầy căm phẫn và bất khuất nhìn lên.

Một phụ nhân phục sức quý giá nổi bật dung mạo có thể gọi là đẹp.Nhưng sâu trong đôi mắt bồ câu kia là sự ác độc không hề giấu diếm, là tầng tầng lớp lớp những âm mưu rẻ mạt.

"Còn đi đâu được nữa, ả ta chỉ có thể đi ve vãn tiên tử chứ đi đâu được !"
Bước tới cạnh nàng ấy, một nữ nhân hồng y, gương mặt xinh đẹp với một đội mắt bồ câu biết cười tựa như viên ngọc trong suốt quý giá.Nhưng đôi mắt đẹp đẽ ấy hoàn toàn không xứng với nụ cười cao ngạo thị miệt luôn hiện hữu trên môi ả.

Ả ta nắm vạt áo Noãn Yến kéo xuống, cố tình cào một vệt dài trên vai nàng ấy.

Noãn Yến cắn chặt răng, âm thầm nhịn nhục.

"A, ngươi giỏi lắm Nhạc Noãn Yến, đường đường là tiên nữ mang họ Nhạc, công chúa Lang tộc mà dám đi quyến rũ nam nhân làm trò đồn bại, người đâu mang gia pháp lên đây !"
Nữ phụ đang kéo tóc Noãn Yến thuận thế đẩy nàng ấy ngã nhoài ra đất.

"Mẫu hậu, nó đâu phải người Nhạc gia chúng ta, nó chính là nghiệt chủng, nó cũng giống như tiện tì kia thôi, vô liêm sỉ !"

Ả ta, Nhạc Ngoạ Oanh, công chúa được sủng ái nhất Lang tộc cùng với mẹ ả, Vương hậu Lang tộc, Mộ Dung Nhược kẻ xướng người hoạ sỉ nhục nàng ấy, đục khoét vết thương cuả nàng ấy.

" Các người không xứng nhắc tới mẫu thân ta !"
Noãn Yến vịn cạnh bàn đứng lên, nâng mí mắt nhìn, giọng nói thản nhiên như chuyện thường tình lẽ ra phải thế.

"Ngươi !"
Mộ Dung Nhược chỉ hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống nàng ấy, giận đỏ bừng mặt mũi.

Nhạc Ngoạ Oanh tức nghiến răng nghiến lợi cướp cái khay lớn từ tay cung nữ vừa tới.
"Mẫu hậu , ả ta hôm nay ăn gan hùm, dám chống trả kìa, mẫu dạy cho ả một bài học đi !"

Trong khay là 100 cây kim vừa dài vừa nhọn tưởng chừng như có thể đâm chết người được .

Mộ Dung Nhược hung hăng tóm lấy 3 cây kim, vận tiên pháp cắm sâu vào lưng Noãn Yến.
"Aaaaa...."

Nhạc Noãn Yến vạn phần đau đớn  muốn thoát khỏi bọn họ liền liều mạng dãy dụa.

Nào ngờ, Nhạc Ngoạ Oanh nhanh tay tới giữ chặt người nàng ấy lại, cười vui sướng nhìn nàng ấy đau đớn.

Mộ Dung Nhược cười đắc ý, tiếp tục đâm vào lưng nàng ấy rất nhiều rất nhiều cây kim nữa.

Kim này vừa dài vừa nhọn, phàm nhân bị đâm chắc chắn đau chết, tiên nhân cũng chưa chắc thoát kiếp tàn phế vậy mà nữ nhân ngoan độc này còn vận tiên pháp đâm liên tiếp lên lưng nàng ấy, đủ độc ác.

Noãn Yến cắn chặt răng, thầm tự nhủ không được khóc, không được kêu.
Lưng nàng ấy đã đau tới không còn cảm giác.Bàn tay xiết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt, máu cứ thế chảy xuống từng giọt từng giọt.

Đau, ánh mắt cũng trở lên mơ hồ.
Nàng ấy nghĩ tới Thần Cực, nghĩ tới nụ cười ấm áp cuả y.Muốn rung chiếc chuông nhỏ nhưng cả người nàng ấy không còn sức lực nữa...

Nhạc Ngoạ Oanh buông nàng ấy ra.
Noãn Yến vô lực ngã xuống đất.
Mộ Dung Nhược cười sảng khoái.

Nhạc Ngoạ Oanh trong lòng hả hê, giả bộ lắc đầu tiếc nuối.Tay ả nâng cằm nàng ấy lên, cố tình dùng sức làm nàng ấy đau.
"Ây da, ta mà là muội thì ta sẽ ra bờ sông nhảy xuống đó chết luôn cho đỡ nhục nhã ! Muội muội à, nghe tỷ đi, bờ sông Thiên Vũ có nhiều cá lắm,bị bọn chúng rỉa cũng không tệ đâu.Đi đi-chết sớm- một chút-đỡ làm-Nhạc gia cuả ta-mất mặt !"
Ả nghiến răng phun ra từng chữ độc địa rồi cười lớn rời đi.

Noãn Yến nằm thoi thóp dưới đất, mí mắt nặng trĩu, muốn ngủ.

Không được, ngủ ta sẽ chết, ta chết bọn họ sẽ vui vẻ, ta không thể chết, không được chết.

Noãn Yến gắng gượng vung tay , chiếc chuông nhỏ bật ra, vang lên một tiếng thanh thúy.

Nàng ấy an tâm nhắm mắt lại.
Thần Cực ca ca tới rồi.

Thần Cực vội đỡ Noãn Yến lên, nhanh chóng độ khí cho nàng ấy.
"Yến Nhi,tỉnh!"

Noãn Yến mỉm cười hạnh phúc, an ổn dựa vào người Thần Cực.

Tiên khí cuả Thần Cực là hàn khí, thuộc bộ Tuyết Long lạnh lẽo nhưng khi vào cơ thể Noãn Yến lại trở lên thành lạnh vô cùng dễ chịu, giống như cơn gió mát giữa mùa hè lại ấm áp vô biên.

"Thần Cực ca ca, ca đã thăng lên tầng thần* rồi sao?"

"Không có, chỉ tu vi cuả ta ở tầng thần còn ta vẫn đang là thượng tiên !"

(* : Cấp bậc thần tiên trên tiên giới,thấp nhất là tiểu tiên,rồi tới tiên,kế tiếp là thượng tiên,rồi tới thần,cao nhất là thượng thần )

Noãn Yến cười vui vẻ
" Không hổ danh là Thần Cực điện hạ của Thiên Kỳ Cung !Muội theo Thần Cực ca ca bái sư học nghệ thôi !"

Thần Cực cười,tâm trạng vui vẻ
"Được a,vi sư nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố sư đồ Yến Nhi a !'"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro