Chương 98 + 99 + 100 + 101 + 102end

Chương 98

Edit: Yunchan

Trận đánh với Huyền giới tới nhanh chóng mà hạ màn cũng vội vã, tới khi tất cả lắng xuống, tứ cực đại đế đồng thời xuất thủ phong ấn lối vào Huyền giới, tới đây trận chiến với Huyền giới mới thật sự qua đi.

Sau khi trấn áp Huyền giới xong xuôi, ánh mắt mọi người bèn đổ dồn lên bốn bóng người ấy.

Ai nấy đều biết họ là nhân vật gì, thứ làm mọi người bất ngờ là Sở Khinh Tửu và Mộ Sơ Lương lại có thân phận đáng gờm như thế.

Trần ai đã lắng, Huyền giới về lại Huyền giới, còn Thần giới dĩ nhiên cũng nên trở về Thần giới.

Cổng Thần giới là do Mộ Sơ Lương dùng một thanh thiết kiếm tầm thường để bổ ra, giờ đây cũng đã đến lúc phải khép lại. Bốn bóng người đứng chơi vơi trước cổng Thần giới, mà xa xa bên kia, Vân Khâm chỉ lặng lẽ nhìn một bóng người trong số đó.

Chỉ chốc lát sau, hai bóng người biến mất theo cổng Thần giới, chỉ có hai bóng người là ở lại.

Mộ Sơ Lương đón lấy ánh mắt của Vân Khâm, thấy vẻ mặt này thì biết nàng đang lo lắng điều gì, bèn bật cười nói: "Muội ở đây, dĩ nhiên ta sẽ không về Thần giới."

Tất nhiên Vân Khâm biết rõ tâm ý của Mộ Sơ Lương, nhưng nàng còn lo cho an nguy của Mộ Sơ Lương nhiều hơn nữa: "Thần hồn của huynh không về lại cơ thể liệu có ổn thật không?"

Nói tới đây Mộ Sơ Lương mới nhớ ra, xác phàm của mình đã bị mình thọc cho hai lần rồi.

Hắn nghệt ra, bây giờ mới phát hiện lo lắng của Vân Khâm không phải vô lý.

Khi Ngụy Chước bôn ba đưa thư xong, vượt ngàn dặm về đây thì mới phát hiện chiến sự đã chấm dứt, tuy Không Thiền phái gặp phải đại kiếp Huyền giới, nhiều nơi bị hư hại nghiêm trọng nhưng may mà không có quá nhiều thương vong. Và tới khi y bước vào cửa Lăng Quang Tông thì mới phát hiện Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đã chờ mình lâu rồi.

Ngụy Chước bị Vân Khâm kéo xồng xộc tới một tòa tiểu lâu, trong lúc Ngụy Chước còn đang lơ ngơ thì đã thấy Mộ Sơ Lương lành lặn đang ôm một Mộ Sơ Lương hôn mê bất tỉnh, nhìn y với vẻ mặt hết sức vô tội, còn thở dài thườn thượt: "Ngụy tiên sinh, có thể nhờ ngài... cứu ta lần nữa không?"

Khóe mắt Ngụy Chước giật lên, ngó xuống Mộ Sơ Lương đang hôn mê, cái lổ ban đầu còn chưa vá liền giờ đã khuyến mãi thêm một cái mới.

Trong thâm tâm y sinh ra một loại cảm giác "Biết ngay mà".

Dù sao chuyện này cũng đã gặp một lần nên Ngụy Chước lấy lại bình tĩnh rất nhanh, lập tức bắt tay vào trị thương cho Mộ Sơ Lương, khác là lần này Ngụy Chước chẳng tài nào chịu nổi kiểu nhìn chằm chằm của Mộ Sơ Lương, bèn hục hặc túm thần hồn của đối phương nhét vào trong cơ thể.

Nhờ đó mà quá trình chẩn bệnh trở nên thuận lợi hơn nhiều, nhìn Mộ Sơ Lương mới đó còn ở bên trò chuyện vui vẻ với Vân Khâm, bây giờ về lại xác thì yếu tới mức chẳng tài nào cục cựa, cũng chả còn sức để lắm mồm, Ngụy Chước cảm thấy thế giới thanh bình hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên thấy rõ.

Sau khi chưa trị xong, y nhanh tay thu gom hết đồ đạc, chẳng đợi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đuổi đã tự động rời khỏi đây.

Rồi chạy tới nơi mà y quen thuộc nhất trong Không Thiền phái này.

Căn phòng nhỏ bên cạnh kiếm trì vẫn bình yên như cũ, trận hỏa hoạn mà Huyền giới khơi lên cũng không lan tới nơi này, nhìn vào căn nhà quen thuộc này mà tâm trạng Ngụy Chước phức tạp vô cùng, trong đó còn có một loại vui sướng khó thể diễn tả, tựa như trái tim treo lửng lơ rốt cuộc cũng được đặt xuống, tựa như sống sót qua tai nạn, tựa như qua mấy ngày bôn ba mệt mỏi cũng được về nhà.

Đúng lúc này y nhìn thấy một người.

Hoa Tình đang ôm một gói đồ bước ra khỏi phòng, có vẻ là muốn tới kiếm trì, nhưng nàng vừa ra khỏi phòng thì đã đụng ngay cái người đang đứng tần ngần bên ngoài nhà.

Mai trắng đương độ đẹp nhất, núi Không Thiền giờ đây đã tan đi lớp tuyết trắng vì ngọn đuốc của Huyền giới, cởi bỏ lớp áo ngoài trắng xóa để lộ một vườn màu sắc, khiến đâu đâu cũng đượm màu ấm áp mà trước giờ chưa hề có.

Hai người đều chôn chân trong khung cảnh ấy.

Cả hai chỉ nhìn nhau mà chẳng ai mở lời, gió ấm mang theo hương mai thoang thoảng bao bọc lấy cả hai, mãi tới khi hoa mai bên cạnh vang lên tiếng xào xạc, tiếng bước chân của người Không Thiền phái vọng tới, hai người mới sực hoàn hồn lại, sau đó dứt tầm mắt đi, người nào cũng nhìn thấy trên mặt đối phương màu hồng ửng.

Bẵng qua một lúc, Ngụy Chước mới lên tiếng trước, y chỉ vào gói đồ trong tay Hoa Tình, hỏi: "Cái đó... là gì thế?"

"Cái này à." Hoa Tình chìa cái gói trong tay tới trước, lúc này mới tìm lại được cái giọng nói của mình: "Đây là nguyên liệu ta tìm được trong nhà, lần này huynh đi xa chẳng sinh ra vài chuyện sao, ta nghĩ đi xa thể nào cũng gặp chuyện phiền phức, nên quyết định đúc cho huynh một thanh kiếm, huynh mang bên mình có thể dùng để phòng thân."

Ngụy Chước đờ ra, tới giờ mới hiểu được ý của Hoa Tình, ngập ngừng dọ lời: "Cho ta sao?"

Hoa Tình như cũng cảm thấy mình quan tâm Ngụy Chước quá mức, nàng "Ừ" nhỏ một tiếng, quan sát nét mặt của đối phương rồi vội vàng bồi thêm: "Nếu huynh không thích dùng kiếm... thì ta sẽ tặng nó cho đệ tử ta mới nhận là được rồi."

"Ta..." Ngụy Chước lắc đầu nguầy nguậy, bước gấp tới trước mặt Hoa Tình rồi nhận lấy cái gói nhỏ trong tay nàng, hỏi dồn: "Cái này phải mang tới đâu? Kiếm trì à?"

Hoa Tình thấy phản ứng của y thì phì cười, hai người thoát ra khỏi cảm giác bùi ngùi khi tương phùng, nhanh chóng quay lại với thái độ sống chung trước đây. Theo Hoa Tình thấy, Ngụy Chước vẫn là cái người đã an ủi mình dưới màn pháo hoa rợp trời hôm đó, là cái người quái đản sợ nữ nhân Trung Nguyên ấy.

Người ấy đã trở lại rồi.

Nàng cười đến mức mi mắt cong thành một đường xinh xắn, dẫn đường cho Ngụy Chước: "Theo ta, ở bên này."

Hai người đi tới kiếm trì, trong suốt quá trình, Hoa Tình đúc kiếm, còn Ngụy Chước thì ở bên hỗ trợ, hai người quần quật cả buổi trời, Ngụy Chước đứng canh ở bên mãi tới khi cả hai ra khỏi kiếm trì y mới hết nhịn nổi lên tiếng hỏi: "Thanh kiếm đó phải mất bao lâu mới đúc xong?"

"Đúc kiếm đâu phải chuyện một sớm một chiều, còn phải chờ rất lâu nữa." Hoa Tình đi bên cạnh Ngụy Chước, hai người rảo bước chậm rãi, qua hồi lâu Hoa Tình mới quay ngoắc người sang, ngẩng đầu nhìn Ngụy Chước: "Phải rồi, trận đánh Huyền giới này có mấy vị tiền bối với sư huynh sư tỷ Không Thiền phái trở về, tối nay mọi người muốn tổ chức một buổi thịnh hội, huynh với ta đi dạo một chút nhé?"

Ngụy Chước hoàn toàn không có ý kiến với đề nghị này, chỉ hỏi một câu: "Đi dạo ở đâu?"

"Không Thiền phái còn nhiều nơi huynh còn chưa đi qua đâu, cách nơi ở của đệ tử không xa lắm có một hồ Tinh Sương, Không Thiền phái đổ tuyết quanh năm, chỉ có hồ Tinh Sương là bao giờ cũng nở đầy hoa sen, rất là đẹp, nghe nói là nơi nổi tiếng cho tình..." Hoa Tình nói tới đây thì im bặt, ấp úng một lát như đang nghĩ tới điều gì, sau đó không nói tiếp nữa.

Dĩ nhiên Ngụy Chước không hiểu được ý của Hoa Tình, tò mò hỏi tiếp: "Cho tình gì?"

"Nói chung là có rất nhiều người thường tới nơi đó ngắm hoa." Hoa Tình hạ thấp giọng: "Huynh đi với ta là được rồi."

Ngụy Chước dĩ nhiên không từ chối, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Hoa Tình kể cho Ngụy Chước nghe diễn biến trận đại chiến với Huyền giới, lúc ấy Ngụy Chước không có mặt ở hiện trường, dù chuyện đã qua rồi, nhưng khi nghe kể lại tâm trạng vẫn khác thường.

Lúc hai người chuẩn bị về nơi ở của Hoa Tình, thì Hoa Tình đột nhiên dừng chân.

Ngụy Chước nhìn Hoa Tình, còn tầm mắt của Hoa Tình thì rơi lên bóng người dưới tàng mai.

Nơi họ đang đứng hiện tại cách Lăng Quang Tông không xa mấy, chưa kể rừng mai cũng là nơi mọi người ít khi lui tới, song đối với Ngụy Chước thì bóng người này dường như rất quen thuộc.

Y đã gặp người này, năm xưa khi còn bị giam ở Thập Châu y đã gặp đối phương rất nhiều lần, trong trận hỏa hoạn ở khách điếm Phù Dung Dĩnh thành, y cũng từng gặp cô ta một lần.

Người đứng trong rừng mai Không Thiền phái, chính là Hoa Chi.

Ngụy Chước nhìn chiếc bóng ở đằng xa mà bất giác cau mày, muốn cất giọng hỏi.

Nhưng Hoa Tình đã lên tiếng trước, nàng nhìn đối phương rồi bước lên một bước, nhỏ giọng gọi với vẻ mặt rối rắm: "Tỷ tỷ."

Trong rừng mai, Hoa Chi bỗng ngoảnh đầu nhìn sang Hoa Tình.

***

Chương 99

Edit: Yunchan

Chẳng ai nói với ai lời nào, rốt cuộc phải để Ngụy Chước khơi chuyện trước: "Sao cô lại tới đây?"

Trước đó y từng tới Dĩnh thành nên cũng biết những gì diễn ra ở đó, Hoa Chi có liên quan tới Huyền giới, thế thì chuyện Không Thiền phái lần này cũng có vướng mắc với Hoa Chi.

Như hiểu được suy nghĩ của Ngụy Chước, Hoa Chi nhìn đối phương rồi lắc đầu rũ mắt nói: "Tuy ta biết mình không phải người tốt lành gì, nhưng chuyện Không Thiền phái không liên quan tới ta."

Ngụy Chước chẳng quan tâm tới lời thanh minh của nàng ta, chỉ hỏi lại: "Cô tới đây làm gì?"

Hoa Chi còn chưa trả lời thì Hoa Tình đã hiểu ra, nàng ngập ngừng hỏi: "Lúc Huyền giới xâm phạm Không Thiền phái, nơi nào cũng gặp hỏa hoạn, chỉ có rừng mai cạnh kiếm trì của muội là vẫn bình yên vô sự, chuyện này là do tỷ làm sao?"

Hoa Chi không phản bác cũng chẳng thừa nhận, Hoa Tình nhìn chằm chằm Hoa Chi như muốn đọc được gì đó qua nét mặt, một lát sau nàng mới mỉm cười, thấp giọng nói: "Quả nhiên là thế."

Hoa Chi nói với giọng nhạt nhẽo: "Hắn cũng là đệ tử Không Thiền phái, đã từng ở nơi này, ta không muốn nơi này thay đổi."

Hắn là ai Hoa Chi không nói tên, nhưng Ngụy Chước thì hiểu rõ, y đã từng gặp Hoa Chi bên ngoài khách điếm Phù Dung, chứng kiến mọi chuyện, và Hoa Tình cũng biết, vì chuyện tình của Hoa Chi và Phong Diêu Sở năm xưa từng là giai thoại nổi tiếng ở Mộ Thâm Viện, tình cảm giữa hai người từng là niềm ao ước của biết bao người.

Hôm nay, Huyền giới tấn công, tất cả đệ tử đều đổ về Không Thiền phái tương trợ, thậm chí thịnh hội đêm nay cũng được cử hành để nghênh đón các vị sư huynh sư bá, mọi người đều đã trở về, Không Thiền phái chưa bao giờ nhộn nhịp như thế, mà vào lúc náo nhiệt này Phong Diêu Sở lại không thể tham dự, âu cũng có chút trống vắng.

Có lẽ Hoa Chi tới đây để thay mặt cho Phong Diêu Sở.

"Tỷ tỷ." Hoa Tình than nhẹ, bước lên trước: "Muội muốn nói chuyện với tỷ một chút, được không?"

Hoa Tình lui lại nửa bước rồi mới đáp: "Ta chỉ tới đây nhìn một lát rồi sẽ đi ngay."

Hoa Tình biết một khi Hoa Chi muốn đi thì chẳng ai có thể giữ được, nàng hơi chần chừ rồi hỏi tiếp: "Tỷ định đi đâu?"

"Từ khi ta bước chân khỏi Hoa gia thì chúng ta đã không còn là người thân nữa rồi." Giọng Hoa Chi vẫn lạnh lùng không đổi: "Ngươi nên nhớ điều đó."

Hoa Tình có vẻ thương cảm, nhưng đối diện với câu tuyệt tình của Hoa Chi nàng vẫn lắc đầu nói: "Có vài thứ bất kể tỷ không muốn tới đâu, bất kể tỷ cố chối bỏ nó tới đâu, thì nó vẫn ở đó. Cũng như tỷ dù cố tránh Phong Diêu Sở tới mức nào thì y vẫn tồn tại mãi trong lòng tỷ, chưa rời khỏi dù một khắc. Tỷ cố tình tới nơi này, cản Huyền giới phá hoại Không Thiền phái, có phải chăng trong lòng tỷ đã cho rằng mình sai rồi không?"

"Tỷ tỷ, tại sao tới tận bây giờ tỷ vẫn không dám nhìn vào lòng mình chứ?" Hoa Tình nhìn thẳng vào Hoa Chi, nghiêm giọng.

Hoa Chi thoáng buông mắt, giữa khóe mắt đầu mày đượm đầy mệt mỏi, thế nhưng nàng ta vẫn im lặng lắc đầu, quay lưng định đi.

Hoa Tình lại hỏi với theo: "Tỷ tỷ, muội phải đi đâu mới tìm được tỷ?"

Chân Hoa Chi khựng lại, lần này chỉ trầm mặc chốc lát đã lên tiếng trả lời: "Thập Châu."

Ngụy Chước nghe tới đây thì không khỏi cau mày, Hoa Tình hỏi tiếp: "Vậy muội có thể thường xuyên đi thăm tỷ không?"

Lần này Hoa Chi không đáp lại, nhưng Hoa Tình biết yên lặng chính là đồng ý. Nàng nhìn bóng Hoa Chi khuất dần mà tâm trạng khá lên đôi chút, vì ngăn cách bao năm cuối cùng cũng được tháo dỡ vào giờ phút này.

Tới khi bóng của Hoa Chi khuất dạng trong rừng mai, Hoa Tình mới quay đầu nói với Ngụy Chước bên cạnh: "Sao huynh không nói câu nào?"

Từ nãy tới giờ Ngụy Chước chẳng hề hé răng lần nào, vừa rồi hay tỷ muội bận trò chuyện nên Hoa Tình không thể hỏi, bây giờ Hoa Chi đã đi khuất Hoa Tình mới có thời gian thắc mắc. Ngụy Chước nhìn theo hướng Hoa Chi đi với ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: "Không có gì."

Trước đây Ngụy Chước không hề biết quan hệ giữa Hoa Tình và Hoa Chi, nên lúc nghe hai người nói chuyện y mới không tránh khỏi ngạc nhiên.

Nhưng có một số chuyện Hoa Tình không hề biết.

Ví như cái chết của vạn sinh linh ở Dĩnh thành, Hoa Tình không thoát khỏi lên can, ví như rất nhiều chuyện đều do một tay Hoa Chi tạo nên, rồi ví như trận chiến ở Doanh Châu năm xưa cũng có Hoa Chi dự phần.

Những Ngụy Chước không định nói cho Hoa Tình biết những chuyện ấy.

Đối với Hoa Chi, chuyện mà nàng ta làm ra có lẽ đã mang tới sự đau khổ lớn nhất cho bản thân rồi.

"Chúng ta đi thôi." Ngụy Chước ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp: "Đi tới hồ... hồ gì đó..."

"Hồ Tinh Sương." Hoa Tình tiếp lời y, nhắc tới chuyện này nàng lại nhanh nhảu tóm lấy tay Ngụy Chước, kéo y đi về một hướng khác trong rừng mai.

Hai bóng người khuất dần nơi đây, màn đêm dần buông xuống, và Không Thiền phái đã chào đón một đêm nhộn nhịp nhất trong mấy chục năm qua.

*

Ngặt nỗi có người thì vui vẻ hớn hở, có người thì chẳng tài nào hưởng được không khí tưng bừng.

Ví như cái người tự thọc cho mình hai nhát, bây giờ phải lê tấm thân thương tích đầy mình ở lì trong phòng, không thể ra ngoài uống rượu tán dóc với mọi người.

Mộ Sơ Lương ngồi trong phòng mà chán đến phát rầu, dựa vào giường đọc chừng nửa quyển sách thì lại nghe thấy tiếng pháo hoa nổ lép bép bên ngoài làm hắn ngồi mà chẳng yên, bèn bước thẳng xuống giường bất chấp trên ngực còn một vết thương vừa khâu, nằm xoài bên bệ cửa sổ nhìn lên hoa lửa.

Khói hoa sặc sỡ che rợp cả bầu không, Mộ Sơ Lương chống cằm vừa nhìn vừa nhẩm đếm trong lòng.

Đương lúc đếm tới cái thứ mười thì bên ngoài cửa sổ tiểu lâu đột nhiên vẳng tới tiếng động nhẹ, một bóng người nhẹ nhàng khẽ khàng bước vào từ cửa sổ.

Mộ Sơ Lương mỉm cười, đang định nói gì đó với người đột nhập thì đã nghe thấy một mùi thơm xộc tới, hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện trong tay người ấy đang ôm một bó hoa đào.

Vân Khâm chìa bó hoa tới trước mặt Mộ Sơ Lương, sửa sang lại từng đóa cho ngay ngắn rồi mới nói: "Chẳng biết là vị tiền bối nào trồng loại hoa này nữa, Không Thiền phái tuyết rơi quanh năm suốt tháng nên hoa chưa từng nở lần nào, bây giờ nhờ Huyền giới thiêu cho một trận, rốt cuộc hoa đào cũng chịu nở."

Nói rồi nàng cười khì, Mộ Sơ Lương lại thấy nụ cười với má lúm đồng tiền của nàng còn đẹp hơn cả hoa, nàng còn nói nhỏ với hắn: "Mọi người quen nhìn mai trắng, có nhiều người còn chưa từng thấy hoa đào bao giờ ấy chứ, bây giờ trên cây đào nở hoa ai nấy cũng hớn hở, vừa uống rượu vừa ngắm hoa, muội nghĩ huynh không có cơ hội ngắm nên mới hái một bó về cho huynh xem đây."

Mộ Sơ Lương nhận hoa, cũng cười hỏi: "Mọi người giải tán hết rồi sao?"

"Vẫn chưa, Thư sư bá nói y khó lắm mới có cơ hội uống rượu nên phải say cho quắc cần câu, lúc này đang kéo sư phụ với mấy vị sư huynh nhậu nhẹt ấy." Vân Khâm lắc lắc đầu.

Dĩ nhiên Mộ Sơ Lương biết tại sao Vân Khâm lại tới đây lúc này, hắn ngước mắt lên nhìn Vân Khâm, hỏi: "Muội sợ ta ở một mình quá chán à?"

Lần này Vân Khâm không trả lời ngay mà chỉ ngó lảng chung quanh: "Muội đem bó hoa này cắm vào bình đây."

Nói rồi nàng đoạt lại bó hoa từ tay Mộ Sơ Lương, cắm vào bình hoa trong nhà, chỉnh cho tươm tất xong mới ngoái đầu lại, lúc này mới giật mình thấy Mộ Sơ Lương đang chống cằm nhìn mình đăm đăm.

Vân Khâm đón lấy ánh mắt hắn, sau đó nhoẻn miệng cười.

"Nghĩ lại thì nhiều năm qua muội có rất ít cơ hội ở riêng với huynh, chẳng cần lo gì, chẳng cần nghĩ gì." Vân Khâm nói chậm rãi.

Nghe thấy câu này của Vân Khâm, lòng Mộ Sơ Lương cũng bùi ngùi, từ khi hai người quen biết tới nay dường như lúc nào cũng đi đôi với sóng gió, qua bao nhiêu năm mà thời gian hai người bình yên ở cạnh nhau dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

May mà bây giờ mọi thứ đã qua đi, tương lai họ còn rất nhiều thời gian để bầu bạn với nhau.

"Sư muội." Mộ Sơ Lương nhướng mày nói: "Dìu ta một chút được không?"

Lúc này hắn thật tình không thể không chê cái xác tàn này của mình, vì thương thế mà chỉ ngồi bên cửa sổ hóng gió một hồi đã chẳng còn sức để tự đúng dậy nữa.

Vân Khâm nghe vậy thì lật đật chạy lại dìu Mộ Sơ Lương về giường.

Nhưng về giường rồi Vân Khâm lại không thả tay ra ngay, Mộ Sơ Lương cũng không buông tay, hai người nhìn nhau, tay đan chặt, sau một hồi im lặng đối diện, Mộ Sơ Lương ngồi trên giường bỗng nâng mặt lên, đưa tay vòng qua cổ Vân Khâm kéo nàng cúi xuống.

Với tình trạng thân thể của Mộ Sơ Lương bây giờ hiển nhiên là có sức, nhưng Vân Khâm sợ mình ra sức khiến vết thương của Mộ Sơ Lương hở miệng, do đó đành phải chiều theo ý hắn.

Thế là nàng mất thăng bằng, bị Mộ Sơ Lương kéo ngã xuống giường, sau đó môi chạm vào một cánh môi mềm mại khác.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, trong phòng chìm vào yên tĩnh trong phút chốc, chỉ có gió ấm thổi lùa qua ngoài cửa sổ thổi lay ánh đèn chập chờn trong phòng, hương hoa đào càng thêm sực nức.

Sau một thoáng dây dưa mặt Vân Khâm đã ửng đỏ, nhưng nàng vẫn nhìn người trước mắt chăm chú, như muốn đòi lại hết nhớ nhung suốt năm mươi năm qua.

"Sư huynh." Vân Khâm thở nhẹ, giơ tay lên chạm vào bên má Mộ Sơ Lương.

Trên môi Mộ Sơ Lương vẫn đọng ý cười, đáp khẽ một tiếng, tiếc là ngay khi hắn muốn hé miệng hôn tiếp thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

Ngoài cửa vọng vào tiếng réo quen thuộc: "Tiểu Mộ, biết ngươi chán nên bọn ta tới chơi với ngươi đây!"

Vân Khâm: "..."

Mộ Sơ Lương: "... Mấy người đi đi."

Dĩ nhiên Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương sẽ không đuổi người đi thật, nàng bèn buông hắn ra rồi đứng dậy mở cửa phòng, ngoài cửa là phu thê Sở Khinh Tửu và Tô Tiện, mặt mày Sở Khinh Tửu cười tươi rói, nhìn không khí mờ ám trong phòng rồi quay sang nhìn Tô Tiện cười thâm ý.

Vân Khâm có hơi sượng sùng, trái lại da mặt Mộ Sơ Lương thì dầy cui, nói tỉnh bơ với Sở Khinh Tửu: "Ngươi tới đây là để nhìn ta cười ngốc đó à?"

"Nào phải, chỉ tới đưa thuốc cho ngươi thôi." Sở Khinh Tửu tiện tay đặt thuốc lên bàn, không cầm lòng được lại ngó sang Vân Khâm: "Cứ tưởng ngươi chán nên mới định tới đây tán gẫu, ai ngờ ngươi chẳng những không chán mà hình như còn đang bận."

Mộ Sơ Lương nhìn y như cười như không: "Vậy bây giờ ngươi về được rồi đấy."

"Tới thì cũng tới rồi, ai lại vội đi chứ." Nói đoạn Sở Khinh Tửu bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhìn xuống thì quả nhiên trông thấy mấy cành đào cắm trong bình hoa, y nhìn hoa mà không khỏi mỉm cười: "Xem ra là Vân Khâm cô nương tặng cho ngươi nhỉ?"

"Ừ." Mộ Sơ Lương đáp một tiếng, nghe vậy mắt Sở Khinh Tửu hơi sáng lên, vừa cười vừa hỏi Vân Khâm: "Vân Khâm cô nương thích hoa đào sao?"

Vân Khâm không ngờ Sở Khinh Tửu lại đột nhiên hỏi tới mình, vì sự thật là nàng chưa hề tiếp xúc với đôi phu thê này, chỉ biết họ là bạn cũ của Mộ Sơ Lương còn mang thân phận thần ma, khả năng còn cao cường mà thôi. Lúc này khi nghe Sở Khinh Tửu hỏi mình nàng mới nhẹ gật đầu nói: "Không Thiền phái đổ tuyết quanh năm, chưa bao giờ nở hoa đào, cho nên cũng muốn nhìn nó lâu hơn một chút."

Sở Khinh Tửu bật cười, rồi nhanh chóng chìa tay về hướng Vân Khâm, trong lòng bàn tay đang nở ra một đóa hoa đào to lớn.

"Chuyện này không hề khó, ta có thể trồng cả một rừng đào ngay trong Không Thiền phái này, ngày ngày đều nở ho cho các đệ tử ngắm thỏa thích." Sở Khinh Tửu nhướng mày cười.

Vân Khâm ngớ ra, hơi chưa hiểu ý đối phương.

Tô Tiện đứng bên cạnh nhìn nãy giờ, lúc này mới hết nhịn nổi phải lên tiếng chen vào: "Năm xưa vì tới Ma giới tìm ta mà người này phải nương nhờ vào một đóa đào yên, sau đó chẳng hiểu sao lại tập thành tật xấu đi đâu cũng thích trồng hoa."

Vân Khâm: "..."

Dĩ nhiên Vân Khâm không muốn Sở Khinh Tửu trồng hoa chút nào, nếu buộc phải có thì nàng chỉ muốn nhìn Mộ Sơ Lương trồng thôi, nghĩ rồi nàng bèn bưng chén thuốc mà Sở Khinh Tửu mang tới lại gần Mộ Sơ Lương: "Sư huynh, uống thuốc thôi."

Dù Mộ Sơ Lương có hồn phách của thần, nhưng cơ thể tì vẫn là phàm nhân, bị bệnh bị thương đương nhiên phải uống thuốc. Mộ Sơ Lương bèn uống một hớp từ cái thìa trong tay Vân Khâm, rồi mới nhận ra có gì đó hơi sai, cau mày nhìn sang Sở Khinh Tửu: "Thuốc này không phải do Ngụy Chước kê?"

Sở Khinh Tửu mỉm cười, khoanh tay nói: "Ngươi có thể phân biệt được à."

"Dĩ nhiên." Mộ Sơ Lương đáp: "Phi Yên tới rồi?"

Khâm đứng im lặng ở bên nghe hai người trò chuyện, tới lúc này mới hiểu người Mộ Sơ Lương nhắc tới là ai.

Phi Yên, chỉ có một người mang cái tên này mà còn vô cùng nổi tiếng ở Trung Nguyên, đó chính là thiếu chủ của Cận gia trong bát đại thế gia, thần y thanh danh hiển hách ở Trung Nguyên, Cận Phi Yên.

Bát đại thế gia giao hảo xưa nay, cứ nhìn quan hệ của bọn Mộ Sơ Lương, Minh Khuynh và Sở Khinh Tửu thì biết, và nếu Cận Phi Yên cũng là người của bát đại thế gia, còn cùng trang lứa với bọn Mộ Sơ Lương, thì dĩ nhiên cũng có quan hệ khá "Thắm thiết" với những tên còn lại.

Suy đoán của Vân Khâm chẳng mấy chốc đã được chứng thực, vì ngay khi Mộ Sơ Lương thốt ra câu ấy thì một tốp người nói cười rôm rả đã chen vào phòng, căn phòng vốn chẳng tính là rộng rãi giờ đây càng chật chội hơn, và trùng hợp thay trong toán người này có một người mà Mộ Sơ Lương vừa nhắc tới, thần y Cận Phi Yên.

***

Chương 100

Edit: Yunchan

Cận Phi Yên là một nam tử còn khá trẻ, y mặc một chiếc áo bào vải tối màu, trông có vẻ sơ sài và lượm thượm, mái tóc dài cũng xộc xệch rối bời, nói thật nếu không có Mộ Sơ Lương giới thiệu thì dám Vân Khâm sẽ tưởng y là tên hành khất nào đó ở vệ đường cũng nên. Thật lòng khó thể ngờ được, một người thế này lại mang danh thần y nức tiếng Trung Nguyên.

Vân Khâm cứ tưởng rằng cái vị đệ nhất thần y Thập Châu Ngụy Chước nọ đã không giống đại phu lắm rồi, nhưng tới giờ mới biết hóa ra vị đại phu Cận Phi Yên này cũng không thể dùng đầu óc người thường để phán đoán được.

Đi cùng với Cận Phu Yên còn có nhóm Bạch Hoàng Chúc, truyền nhân của bát đại thế gia đã có mặt hết bốn nên bầu không khí cũng náo nhiệt hẳn lên, Vân Khâm đã hiểu Mộ Sơ Lương quá rõ, biết họ là bạn với nhau từ bé, bây giờ có dịp gặp nhau dĩ nhiên có nhiều chuyện muốn nói.

Quả nhiên, mấy người đi sau vừa thò chân vào cửa đã nói cười om sòm, Mộ Sơ Lương nhướng mày nhìn Cận Phi Yên, cười khẽ hỏi: "Là ai lôi tên này ra ngoài?"

"Ta đây." Bạch Hoàng Chúc cũng cười cười: "Lôi hắn ra ngoài được phải mất công lắm đấy, nhưng hình như lần này hắn có chuyện nhất định phải nói với ngươi."

Mộ Sơ Lương không đoán được là chuyện gì, bèn ngoảnh sang Cận Phi Yên.

Cận Phi Yên buông tay nói: "Thật ra cũng chẳng phải chuyện khẩn cấp gì, ta chỉ muốn nói cho người biết, thứ thuốc mà ngươi nhờ ta nghiên cứu năm mươi năm trước ta đã điều chế được rồi."

Mộ Sơ Lương nghe vậy thì nét mặt khẽ biến, Vân Khâm nhìn biểu cảm của hắn thì buột miệng hỏi: "Thuốc gì thế?"

Mộ Sơ Lương nhìn sang Vân Khâm, yên lặng hồi lâu mới nhỏ giọng giải thích: "Hơn năm mươi năm trước, khi Phong Diêu Sở mới trúng độc, ta đã từng tới chỗ Phi Yên cầu thuốc, hy vọng hắn có thể nghiên cứu ra một loại thuốc loại bỏ được độc tố trong cơ thể Phong Diêu Sở."

Câu trả lời của Cận Phi Yên lúc ấy là không thể được, vì loại độc ấy vốn không thể giải.

Thế nên sau nhìn năm, Mộ Sơ Lương đành ký thác hy vọng vào Ngụy Chước. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, dù qua rất lâu rồi mà Cận Phi Yên vẫn chưa từ bỏ việc nghiên cứu thứ thuốc ấy.

Mộ Sơ Lương không khỏi dời mắt về phía Cận Phi Yên, Cận Phi Yên bèn nói với giọng bất đắc dĩ: "Đó cũng là tính mạng của huynh đệ ta, ta mất nhiều thời gian hơn cũng đáng giá."

Vân Khâm hơi ngẩn ra, rốt cuộc đã hiểu họ cố tình tới đây là vì Phong Diêu Sở, nhưng trước đây không lâu Phong Diêu Sở đã gặp chuyện ở Dĩnh thành, Cận Phi Yên bỏ ra nhiều tâm lực để điều chế loại thuốc này, bây giờ Phong Diêu Sở lại không còn, chẳng biết y sẽ có tâm trạng thế nào nữa.

Nhưng chưa chờ Vân Khâm mở lời thì Cận Phi Yên đã nói tiếp: "Mấy hôm trước ta có tới Dĩnh thành, cũng đã tiện tay xách tên đó theo rồi."

Nghe tới đây Vân Khâm bỗng sững sờ, nhìn chằm chằm vào Cận Phi Yên có mái đầu rối bời xơ xác, trái tim treo lơ lửng tới giờ mới đặt xuống được.

Chẳng riêng gì Vân Khâm mà Mộ Sơ Lương cũng ngẩn ra, ngồi dựa vào đầu giường, nhoẻn môi cười.

Khi ấy Phong Diêu Sở đối mặt với tuyệt cảnh, trăm đường đều khó giữ mạng, vậy mà bây giờ họ lại nhận được tin của hắn. Hắn còn sống, và còn có rất nhiều bạn.

Còn tin nào tốt hơn tin này đâu.

Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đưa mắt nhìn nhau, đều đọc được sự mừng rỡ trong mắt nhau.

"Biết ngay nói cho ngươi biết chuyện này thì tâm trạng ngươi sẽ tốt lên mà." Cận Phi Yên gãi đầu rồi ngáp dài: "Nhưng chuyện này ta không tính nói cho xú nha đầu tên Hoa Chi gì đó đâu, các ngươi cũng không được nói ra, tên Phong Diêu Sở kia hiện phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối cấm dùng dằng với nha đầu đó nữa."

Dĩ nhiên những người ở đây đều biết ân oán tình thù giữa hai người họ, bất kể ra sao thì Phong Diêu Sở còn sống đã là may mắn lắm rồi, còn chuyện tương lai thì cứ gác lại đã, sau này để cho hai người họ từ từ giải quyết, còn bây giờ chẳng ai thích sinh ra rắc rối cả.

Báo chuyện Phong Diêu Sở xong thì nơi tổ chức tiệc đã dời địa bàn sang phòng Mộ Sơ Lương, ai cũng tranh nhau nói tới loạn hết cả phòng, mãi tới khi trời hửng sáng mọi người mới chịu về cho, chừa không gian thanh tịnh lại cho Mộ Sơ Lương và Vân Khâm.

*

Không Thiền phái giữ không khí nhộn nhịp này mãi tới nửa tháng sau, những người ở xa rốt cuộc cũng ra về, Không Thiền phái lại quay về với vẻ thanh bình của ngày xưa, Thư Vô Tri và Yên Lan vốn đã quy ẩn, lần này vì giải quyết khó khăn cho Không Thiền phái nên mới trở về, sau khi xong việc thì cũng nhanh chóng về lại nơi ẩn cư, không quan tâm tới chuyện Trung Nguyên nữa. Còn bên kia, Sở Khinh Tửu và Tô Tiện cũng bảo phải về Ma giới và Thần giới một chuyến, thế là chẳng bao lâu cũng cáo từ, rời khỏi Nhân giới.

Tam môn thất phái và bát đại thế gia Trung Nguyên cũng lần lượt từ biệt ra về, dới sự tương trợ của mọi người rốt cuộc Không Thiền phái cũng được tu sửa lại nguyên vẹn, cũng may nhóm Mộ Sơ Lương và Vân Khâm tiên liệu được tai kiếp Huyền giới, nên mới bóp chết được kiếp nạn này từ trong trứng nước.

Thành thử nơi bị phá hoại nhiều nhất là hậu sơn của Không Thiền phái.

Hậu sơn Không Thiền phái vốn đã bị phá hoại một lần, lần đó là Thập Châu tấn công Không Thiền phái, Vân Khâm phải kéo Hoa Tình chạy tới sơn động ở sau núi, tình cờ phát hiện ra trận pháp do chưởng môn và đại sư huynh Mộ Sơ Lương để lại, Vân Khâm bèn khởi động trận pháp này để tạm bảo vệ Không Thiền phái.

Và cũng vì khởi động trận pháp ấy mà động Tử Yên ở sau núi bị phá sập.

Biến mất cùng nó còn có ảo ảnh mà Mộ Sơ Lương để lại.

Một Mộ Sơ Lương mới mười tuổi đầu.

Đối với Vân Khâm thì quá trình quen biết Mộ Sơ Lương khá là ly kỳ, Mộ Sơ Lương vẫn chưa biết lần đầu nàng trò chuyện với hắn không phải ở trên đảo Thập Châu mà là trong động Tử Yên, nghe Mộ Sơ Lương mười tuổi kể lại chuyện lúc nhỏ.

Lúc này đứng ở sau núi, nhìn các đệ tử Không Thiền phái nghiêm túc dùng thuật pháp tu bổ lại hậu sơn mà Vân Khâm bỗng nhớ lại quá khứ tới thất thần.

"Sư phụ, đây là chỗ nào thế, sao lại ra thế này?" Phượng Tuyên đã thành đệ tử Lăng Quang Tông, ngày thường luôn theo Vân Khâm tu hành, hôm nay Vân Khâm phụ trách tu bổ hậu sơn nên dĩ nhiên Phượng Tuyên cũng đi theo.

Vân Khâm nhìn đống đổ nát trước mắt mà không khỏi bật cười: "Ban đầu chỗ này vốn là một cái sơn động, nhưng vì trận đánh với Thập Châu hơn năm mươi năm trước mà bị sập."

"Sơn động?" Phương Tuyên bắt đầu nổi hứng tò mò.

Vân Khâm gật đầu: "Là sơn động mà sư huynh tu hành."

"À, con biết rồi." Phượng Tuyên ngộ ra, cậu tới Không Thiền phái cũng được một thời gian, bản tính cũng nghịch ngợm nên đã sớm hỏi thăm thói quen và tính khí của mọi người, với bối phận của Vân Khâm khi xưng hô với các vị tông chủ khác thì phải là sư huynh sư tỷ, nhưng khi Vân Khâm trò chuyện với những người này thì bao giờ cũng kèm theo tên của đối phương, chỉ có một người là nàng chỉ gọi độc hai chữ "Sư huynh".

Người đó chẳng ai khác ngoài Mộ Sơ Lương.

Vân Khâm cất bước đi về bên kia sơn đạo, Phượng Tuyên cũng lẽo đẽo bám theo nàng, hỏi tiếp: "Con nhớ vào lần đại hội Huyền Thiên thí, khi con rút Uẩn Hoa kiếm ra có người đã hỏi con là tại sao kiếm của Tiểu Mộ lại ở trong tay con."

Cậu bước nhanh hơn vượt qua Vân Khâm, rồi ngửa đầu lên nói: "Uẩn Hoa kiếm vốn là của y, cho nên y cũng chính là người giao cho cha con thanh kiếm gãy trong rừng hoang năm xưa, và cũng là người sư phụ thích, đúng không?"

Trước giờ có quá nhiều chuyện xảy ra nên Phượng Tuyên không có cơ hội để tìm hiểu kỹ mối quan hệ này, mãi tới bây giờ mới có dịp hỏi, Vân Khâm nghe mà chỉ cười cười, biết nhóc con này thích quậy phá nên cũng đành gật đầu nhận đại: "Ừ."

Phượng Tuyên nghe xong câu trả lời thì cười toe.

Vân Khâm cũng bật cười theo: "Con cười cái gì hả?"

"Vui ạ." Hai người lại đi tiếp, bước chân của Phượng Tuyên có vẻ nhanh nhẹn hẳn lên, háy mắt nói với Vân Khâm: "Sư phụ đợi người đó lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được nên dĩ nhiên là chuyện vui rồi."

Công tác tu sửa hậu sơn vẫn đang tiếp tục, nhưng chẳng có gì cho Vân Khâm phụ một tay cả, hai người đành đi men theo sơn đạo, chẳng bao lâu đã trông thấy một thiếu nữ đang chờ hai người ở dưới chân núi.

Có lẽ Cố Nhã đã đợi ở đây lâu rồi, khi nhác thấy Phượng Tuyên xuống núi thì lật đật huơ tay la lớn: "Phượng Tuyên!"

Phượng Tuyên thật lòng không ngờ Cố Nhã cũng tới đây, cậu nghệt ra một thoáng, không cầm được nụ cười bên môi, nhanh nhảu chạy tới trước mặt Cố Nhã, thế mà miệng vẫn còn lải nhải: "Nha đầu này không chịu ở yên trong môn phái, cứ thích chạy bừa khắp nơi."

"Không muội muội tới tìm huynh sao, cũng một tháng rồi muội chưa được gặp huynh mà." Cố Nhã lí nhí cãi lại.

Phương Tuyên lại chẳng để tâm, chỉ nắm lấy tay Cố Nhã dắt đi, vừa đi vừa ngoái đầu nói với lại: "Sư phụ, vậy con... mang tiểu nha đầu đi dạo quanh môn phái một lát."

Vân Khâm nhìn hai đứa nhóc rồi cười đáp: "Đi đi."

Cố Nhã bị Phượng Tuyên kéo đi, đi chưa được bao xa thì sực nhớ tới một chuyện, bèn ngoảnh đầu lại nói với Vân Khâm: "A phải rồi Vân Khâm tiền bối, lúc con tới đây có gặp ba vị đường chủ của Thiên Cương minh, họ nhờ con giao phong thư này lại cho người."

Vân Khâm nghe thế thì lên tiếng đáp lại rồi nhận lấy bức thư từ tay Cố Nhã, sau đó đưa mắt nhìn hai đứa đi khuất.

Bức thư của ba vị đường chủ Thiên Cương Minh gửi cho nàng rất đơn giản, chuyện Thập Châu còn chưa kết thúc được bao lâu thì đã đụng ngay rắc rối của Minh Khuynh và Huyền giới, thế nên bên ấy cần một câu trả lời.

Suy cho cùng thì Thập Châu bắt nguồn từ tổ tiên Tiêu gia, mà Vân Khâm lại là người Tiêu gia, nên dĩ nhiên chuyện này cần Vân Khâm ra mặt xử lý, ấy mới nói khó khăn lắm mới được bình yên lại, thế mà vẫn còn vài việc cần Vân Khâm lo liệu. Nếu như trước đây thì Vân Khâm sẽ xả thân vì nghĩa, nhúng tay vào ngay mà chẳng cần do dự, vì chúng đã thành thói quen của nàng, suốt năm mươi năm qua nàng bôn ba khắp nơi, thậm chí có tới mấy tháng cũng khó lòng quay về Không Thiền phái một chuyến.

Nhưng giờ thì khác rồi, bây giờ trong Không Thiền phái đã có thêm một Mộ Sơ Lương, Vân Khâm không muốn đi xa lâu như vậy.

Khi báo việc này với Mộ Sơ Lương, Mộ Sơ Lương lại đòi đi theo nàng, nhưng vì lo cho sức khỏe của hắn nên Vân Khâm không muốn hắn đi cùng với mình như trước đây, chỉ bảo mình sẽ mau chóng trở về, sau đó gói ghém hành trang rồi gọi bạch long ra bay tới Thập Châu.

Thập Châu hôm nay đã trở lại với dáng vẻ thanh bình, nhóm Vũ Thiện và Bách Lý Khinh đều đã quay lại Thập Châu, mà người đang chờ Vân Khâm nơi đây chính là Canh trưởng lão đã được bọn Vân Khâm cứu thoát năm xưa. Sau khi Canh trưởng lão được Vân Khâm và Mộ Sơ Lương cứu thoát thì đã ẩn náu ở Trung Nguyên, âm thầm điều tra chuyện Thập Châu, từng giúp Trung Nguyên rất nhiều trong thời điểm then chốt, sau khi trận chiến với Thập Châu kết thúc, Canh trưởng lão mới dẫn những bộ hạ cũ của lão đảo chủ trước đây quay lại Thập Châu, và Thập Châu như rắn mất đầu cũng do Canh trưởng lão đức cao vọng trọng chưởng quản từ đây.

Giờ đây quan hệ giữa Thập Châu và Trung Nguyên đã đổi khác hoàn toàn, Vân Khâm tới đây lần này chỉ để xác định tình trạng hiện tại của Thập Châu, sau đó báo lại cho Thiên Cương Minh mà thôi.

Chuyện này chẳng tốn quá nhiều thời gian của Vân Khâm, mà Vân Khâm cũng không ngờ được mình sẽ gặp lại người quen ở nơi này.

Đó là Phương Vọng, là người của Mộ gia trong bát đại thế gia, cũng là thuộc hạ thân tín nhất của Mộ Sơ Lương.

Phương Vọng ở lại Thập Châu cũng khá lâu rồi, qua hỏi thăm Vân Khâm mới biết hóa ra Mộ Sơ Lương đã đoán trước sau trận chiến Thập Châu sẽ thành đống ngổn ngang, cũng đoán được chuyện này thể nào cũng đổ hết lên đầu Vân Khâm, cho nên trước khi trận chiến ở Thập Châu chấm dứt hắn đã lệnh cho Phương Vọng dẫn người Mộ gia tới giúp đỡ, nhờ đó Thập Châu mới được tu sửa lại trong thời gian ngắn là thế.

Lúc biết chuyện này Vân Khâm đã kinh ngạc ra mặt, càng nhớ Mộ Sơ Lương đang chờ mình ở Không Thiền phái phương xa hơn nữa.

Dù có khoác vào lớp ngụy trang hay không thì Mộ Sơ Lương vẫn luôn rất ôn hòa, nhưng sự ôn hòa của hắn khác với người ngoài nhiều lắm.
Đôi khi hắn sẽ không giang tay giúp đỡ vào lúc người ta cần nhất, mà vào lúc người ta còn chưa nhận ra mình cần gì đã đạp bằng mọi phiền phức cho người ấy. Chính một Mộ Sơ Lương như thế đã trở thành vị đại sư huynh được Không Thiền phái tôn kính nhất, và cũng chính một Mộ Sơ Lương như thế đã khiến Vân Khâm phải nhớ nhung qua vô số bận xuân thu.

May mà đúng như lời Phượng Tuyên nói, rốt cuộc thì nàng cũng đợi được rồi.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì Vân Khâm muốn quay về Không Thiền phái ngay trong ngày, và trùng hợp sao Phương Vọng cũng định ra về, Vân Khâm quyết định đồng hành cùng Phương Vọng, đưa y về Mộ gia rồi bản thân mới về Không Thiền phái.

Tốc độ của bạch long siêu nhanh, sau khi tu vi của Vân Khâm tăng lên thì tốc độ của nó càng thần tốc hơn, chưa đầy nửa ngày Vân Khâm đã đưa Phương Vọng về đến Mộ gia.

Thế nhưng về tới Mộ gia rồi Vân Khâm lại không đi ngay như dự định ban đầu.

Đứng ở trước cổng Mộ gia, ngắm nhìn trạch viện thế gia thanh danh hiển hách này, Vân Khâm đột nhiên nhớ tới những chuyện rất lâu trước đây.

Khi đó họ cùng nhau vượt qua khó khăn trùng trùng để tới được Doanh Châu, phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ nhất của cả Thập Châu. Nàng cõng Mộ Sơ Lương đi mãi đi mãi trong mật đạo, con đường ấy cứ như chẳng bao giờ đi hết, lúc ấy lòng Vân Khâm thậm chí còn sinh ra một nguyện vọng, hy vọng con đường ấy thật sự không có điểm tận cùng.

Trong mật đạo u ám đó Mộ Sơ Lương từng kể với nàng vài chuyện.

Hắn kể khi mình còn bé cũng từng gặp một cái mật đạo thế này, mật đạo đó nằm ngay trong Mộ gia, đi sâu vào trong mật đạo chính là nơi luyện công trước đây của lão gia Mộ gia.

Hồi bé Mộ Sơ Lương cũng từng luyện công ở nơi đó.

Mộ Sơ Lương bảo rằng hắn còn để lại vài món đồ trong mật đạo, bảo là đợi lúc nào rảnh rỗi thì Vân Khâm hãy đi lấy giùm hắn.

Khi đó Vân Khâm không đồng ý và cũng không suy nghĩ nghiêm túc về nó, chỉ coi đó là lời nhắn nhủ sau cùng của Mộ Sơ Lương, nên nàng không muốn nghe và cũng không muốn nghĩ xa thêm.

Chuyện ấy nàng vẫn còn nhớ như in, nhưng cũng như lời ước hẹn cùng ngắm hồ Tinh Sương của hắn vậy, Vân Khâm nhớ đó nhưng không muốn đi chút nào, vì làm thế chẳng khác nào nàng đã chấp nhận sự thật Mộ Sơ Lương đã chết.

Thế là cứ co kéo mãi suốt năm mươi năm, tuy Vân Khâm đi khắp mọi nơi trong Trung Nguyên, cũng từng đi ngang Mộ gia rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ bước chân vào, đừng nói chi là bén mảng tới mật đạo của Mộ gia.

Mãi tới bây giờ, Mộ Sơ Lương sống lại, Vân Khâm mới nhớ tới chuyện này, mới bắt đầu thấy hiếu kỳ, chẳng biết thứ mà Mộ Sơ Lương giấu diếm năm xưa đến cùng là thứ gì.

Nghĩ tới đây Vân Khâm bỗng không cầm lòng được bèn gọi với theo Phương Vọng đang sắp bước vào cổng.

Phương Vọng quay lại nhìn Vân Khâm, quan hệ giữa Vân Khâm và chủ tử nhà mình Phương Vọng đã biết rõ từ lâu, thế nên khi nghe Vân Khâm gọi y cũng nhanh nhẹn đáp lại: "Vân Khâm cô nương, có gì sai bảo?"

Vân Khâm lắc đầu cười: "Có thể dẫn ta vào ngó qua một lát không?"

Dĩ nhiên Phương Vọng đáp ứng ngay lời thỉnh cầu này, lập tức dẫn Vân Khâm bước vào cổng Mộ gia.

***

Chương 101

Edit: Yunchan

Mộ gia không hổ là thế gia đã có rất nhiều năm lịch sử ở Trung Nguyên, trạch viện của Mộ gia cực lớn, tuy năm xưa do không còn Mộ Sơ Lương nên Mộ gia đã xuống dốc dưới ánh mắt người ngoài, nhưng khi vào tới bên trong Vân Khâm mới biết đó chỉ là suy nghĩ thiển cận mà thôi.

Quãng thời gian không có Mộ Sơ Lương mọi sự vụ trong Mộ gia cũng được xử lý vô cùng gọn ghẽ, mà người xử lý tất cả chẳng ai khác ngoài Phương Vọng.

Nghĩ tới đây Vân Khâm không khỏi nhìn Phương Vọng lâu hơn, nhủ bụng thảo nào Mộ Sơ Lương tín nhiệm Phương Vọng như thế, cũng khó tránh Phương Vọng trung thành với Mộ Sơ Lương như thế, tình cảm giữa hai chủ bộc họ có lẽ không phải là thứ mà người ngoài có thể nói rõ trong dăm ba câu được.

Dĩ nhiên Phương Vọng không biết suy nghĩ của Vân Khâm, y dãn nàng đi dạo trong nhà một vòng, thậm chí còn ghé qua nơi ở của Mộ Sơ Lương. Lúc Vân Khâm vào phòng Mộ Sơ Lương mới biết nơi đây được quét tước vô cùng sạch sẽ, như để nghênh đón Mộ Sơ Lương về nhà bất cứ lúc nào vậy.

Mà bên trong tủ còn đặt rất nhiều đồ lặt vặt, ví như thiết kiếm nhỏ xíu được đúc bằng tay, còn vài pho tượng gỗ nhỏ quái dị, có cái xiên xẹo cũng có cái rất tinh xảo. Vân Khâm nhìn thoáng qua là biết chúng được được ai tạo ra, nên không cầm lòng được đứng ở cạnh tủ đánh giá một cách nghiêm túc.

Phương Vọng ở bên cười nói: "Những thứ này được thiếu gia làm hồi bé, còn khá nhiều thứ được thiếu gia giữ lại."

Vân Khâm cũng mỉm cười, vừa theo Phương Vọng ra ngoài vừa nghe y bắt đầu bôi đen mặt mũi của Mộ Sơ Lương, kể lại chuyện hắn chống đối Mộ lão gia lúc nhỏ, và rất nhiều chuyện phá phách khác nữa.

Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương hồi bé rất bướng, cũng từng tưởng tưởng trong đầu khá nhiều lần, nhưng khi chính tai nghe kể thì lại là chuyện khác, sau đó liên tưởng tới Mộ Sơ Lương đứng đắn chững chạc chẳng moi ra được một tật xấu nào hiện tại mà thấy thú vị hết sức.

Hai người đi một đoạn, cuối cùng cũng tới ngoài căn mật thất mà người Mộ gia luyện công, Phương Vọng dẫn nàng tới đây rồi không đi tiếp nữa, chỉ lắc đầu nói: "Nơi đây là cấm địa của Mộ gia, trừ lão già và thiếu gia ra thì không ai được phép đi vào, và ta cũng thế, nhưng Vân Khâm cô nương thì khác, ta nghĩ thiếu gia đã nói cho cô nương chuyện ở đây thì ắt hẳn bên trong sẽ có thứ thiếu gia mong cô nhìn thấy."

Vân Khâm khẽ gật đầu, nói vài câu với Phương Vọng rồi quay gót bước vào trong mật đạo.

Mật đạo này khơi lại ký ức của Vân Khâm trên đảo Doanh
Châu, nó hệt như Mộ Sơ Lương đã miêu tả, hẹp dài và âm u chẳng khác nào mật đạo ở Doanh Châu.

Vân Khâm đi dọc theo mật đạo mờ tối, thi thoảng trên vách đá dọc đường sẽ thắp lên một ngọn đèn, hoa văn trên tường đá rất đẹp, trông như đã có tuổi đời rất lâu. Vân Khâm cứ đi mãi như thế, lắng nghe tiếng bước chân mình gõ cồm cộp bên trong mật đạo mà như quay lại cái đêm cõng Mộ Sơ Lương đi dò dẫm bên trong mật đạo Doanh Châu rất lâu về trước.

Chẳng biết phải đi bao lâu, rốt cuộc Vân Khâm cũng đi tới đầu cuối của con đường mờ tối.

Cuối con đường này có một gian thạch thất, so với mật đạo lập lòe ánh sáng thì nơi này sáng hơn rất nhiều, Vân Khâm im lặng bước vào trong, vì đã quen với bóng tối nên khi đối diện với ánh đèn sáng lóa trong phòng, Vân Khâm phải giơ hai tay lên để che mắt lại.

Rồi nàng nghe thấy một giọng nói, giọng nói đó khá quen, nhưng hình như không lớn thế này, nàng nghe giọng nói đó trêu chọc: "Để ta đoán thử xem là ai tới nào, là Mộ Sơ Lương hay là đời sau của Mộ gia?"

Khi giọng nói kia dứt lời thì mắt cũng Vân Khâm cũng đã quen với ánh sáng, thế là nàng thả tay xuống để nhìn rõ toàn cảnh căn phòng và cả cái người vừa nói chuyện ấy nữa.

Tới khi thấy rõ rồi Vân Khâm bỗng ngẩn ngơ.

Căn phòng này nom rất quen, chỉ liếc sơ qua là Vân Khâm nhận ra ngay, vì vào lần đầu tiên Phong Diêu Sở mò tới Không Thiền phái đã dẫn Vân Khâm tới căn mật thất của Mộ Sơ Lương ở Không Thiền phái, hơn nữa còn kể cho nàng nghe bí mật và tuổi thơ dữ dội của Mộ Sơ Lương. Sau đó Vân Khâm đã bắt tay vào điều tra về Thập Châu từ căn mật thấy ấy, vả lại còn lợi dụng nói ấy để liên lạc với nội ứng, biết những chuyện sắp xảy đến cho Trung Nguyên.

Có lúc Vân Khâm còn ở lì trong đó cả đêm để đọc những bức thư mà Mộ Sơ Lương để lại và tin tức mà người ngoài truyền đến, thế nên đối với Vân Khâm nó là một nơi vô cùng quen thuộc.

Mà hôm nay, căn phòng đang bày ra trước mắt nàng này lại giống như đúc với căn mật thất mà Mộ Sơ Lương để lại trong Không Thiền phái, từ cách trưng bày cho tới cấu trúc.

Nhìn nơi này mà Vân Khâm hiểu ra ngay lập tức, nhủ bụng có lẽ Mộ Sơ Lương đã quen với căn phòng này nên lúc thiết kế mật thất ở Không Thiền phái đã bắt chước nguyên xi.

Nhưng thứ khiến Vân Khâm kinh ngạc không phải căn phòng này mà là cái người vừa lên tiếng.

Vì người đó chẳng phải ai khác mà chính là Mộ Sơ Lương.

Một Mộ Sơ Lương chỉ chừng mười tuổi, mi mục cực kỳ quen thuộc, chỉ khác chăng vẫn còn mang nét non nớt, dáng dấp nhỏ nhắn của một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài.

Vân Khâm nhất thời hóa đá.

Mà Mộ Sơ Lương mười tuổi cũng giật mình y hệt, nó nhìn Vân Khâm chòng chọc với nét mặt kinh ngạc, cứ trợn mắt nhìn như thế thật lâu mới hoàn hồn lại, rồi nhướng mày cười nói: "Hóa ra là muội."

Nụ cười này giống y đúc Mộ Sơ Lương mà Vân Khâm thân thuộc.

Nghe câu này thì hình như Mộ Sơ Lương phiên bản nhỏ biết Vân Khâm, còn Vân Khâm cũng từng gặp một Mộ Sơ Lương bản nhỏ tương tự thế này trong động Tử Yên ở hậu sơn Không Thiền phái năm mươi năm trước. Khi đó hai người trò chuyện với nhau một hồi, nhưng vì trận pháp hộ sơn Không Thiền phái khởi động nên động Tử Yên cũng sụp đổ, Vân Khâm những tưởng Mộ Sơ Lương bản nhỏ do Mộ Sơ Lương bản lớn huyễn hóa ra đã mất rồi, không ngờ sau nhiều năm nàng lại được nhìn thấy nó lần nữa.

Thế nên Vân Khâm không cầm lòng được mà bật cười, nhẹ giọng đáp: "Là muội."

"Đã lâu không gặp." Ảo ảnh vớ lấy một cái ghế trong mật thất để ngồi xuống rồi lên tiếng chào hỏi Vân Khâm.

Vân Khâm vừa cười vừa nói với giọng nghiêm túc: "Muội với sư huynh thì ngày nào cũng gặp."

Ảo ảnh khựng lại giây lát như nghe được tin chấn động, đứng bật dậy rồi nhìn chằm chằm Vân Khâm: "Muội bảo... ta còn sống?"

"Ừ." Vân Khâm gật đầu đáp: "Xảy ra rất nhiều chuyện."

Vân Khâm không nói ra ngay vì còn đang thắc mắc trong lòng, không hiểu sao ảo ảnh mà mình tận mắt nhìn thấy bị chôn vùi trong sơn động bể tan tành bây giờ lại hiện diện ở đây.

Và ảo ảnh đã giải thích thắc mắc của nàng ngay sau đó, nó tiện tay chỉ về một hướng rồi chỉ chỉ mình: "Năm xưa Mộ Sơ Lương không chỉ tạo ra một ảo ảnh, bản thân ta rất sợ buồn tẻ, lúc luyện công chẳng ai tán gẫu thật là chán tới phát rầu, thế nên ở mỗi nơi đều có một ảo ảnh để nói chuyện giải sầu."

Rồi nó giang tay ra, vì Mộ Sơ Lương chính là nó, mà nó lại không hoàn toàn là Mộ Sơ Lương, nên lúc nói chuyện cứ lộn xộn mất trật tự, nhưng nó lại chẳng quan tâm chút nào, cứ nói tiếp: "Động Tử Yên có một ta, Mộ gia cũng có một ta, ta ở động Tử Yên mất rồi thì trí nhớ của nó dĩ nhiên cũng chuyển hết lên cho ta. Nếu bọn ta đều mất hết thì dĩ nhiên trí nhớ của bọn ta sẽ quay lại với Mộ Sơ Lương bản chính."

Nói xong ảo ảnh nhìn Vân Khâm với vẻ mặt quái đản, háy mắt nói: "Có hiểu không?"

Vân Khâm: "... Cái hiểu cái không."

"Thôi bỏ đi." Ảo ảnh xua tay, hỏi tiếp đề tài mà mình thấy hứng thú: "Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, ta thế nào rồi? Tại sao chưa chết?"

Thế là Vân Khâm với ảo ảnh châu đầu vào nói hết những chuyện xảy ra năm mươi năm qua, mà mãi tới giờ này Vân Khâm mới biết tại sao Mộ Sơ Lương năm đó lại tạo ra ảo ảnh này để tán dóc với mình.

Vì nói thật, Mộ Sơ Lương mười tuổi hơn bị om sòm.

Lúc Vân Khâm kể tới đoạn cao trào mình và Mộ Sơ Lương chiến đấu với các cao thủ trên đảo Thập Châu thì ảo ảnh gần như nín thở, mắt nhìn Vân Khâm chằm chằm, mãi tới khi nghe đến đoạn tình hình chuyển biến thì nó mới thở phào một hơi, nhướng mày cười: "Ta biết ngay mình thể nào cũng có cách xử chúng mà."

Rồi lúc nói tới thân phận thật của Mộ Sơ Lương là Bắc cực Tử Vi đại đế của thần giới, ảo ảnh càng kinh ngạc tới trợn to cả mắt, nói với Vân Khâm bằng giọng khó tin: "Ta là thần? Ta mà là cái loại đồ chơi đó thật à? Ta lợi hại thế thật à?"

Vân Khâm: "..."

Khi thấy Mộ Sơ Lương khôi phục thân phận Vân Khâm còn lấy làm kinh ngạc trong lòng, còn thầm thấy lạ vì Mộ Sơ Lương bình tĩnh tới mức bất thường, bây giờ được chứng kiến phản ứng của ảo ảnh này, Vân Khâm đã đoán được sơ sơ lúc Mộ Sơ Lương trở lại làm thần nội tâm đã bão bùng tới mức nào.

Ảo ảnh đã nghe là không dừng được cứ quấn lấy Vân Khâm hỏi tới, hai người nói mãi nói mãi tới mức tâm trí của ảo ảnh đều đổ dồn vào trong câu chuyện, gần như quên mất nhân vật chính là mình, khi nghe tới đoạn hai người gặp lại nó mới hoàn hồn lại, chớp chớp mắt nói với Vân Khâm: "Vậy là..."

Vân Khâm nhìn nó khó hiểu, hỏi nhỏ: "Sao?"

Ảo ảnh chỉ Vân Khâm rồi chỉ chỉ mình, hỏi: "Vậy là hai chúng ta... ở cạnh nhau? Chúng ta thành thân chưa?"

Chẳng hiểu sao khi nghe Mộ Sơ Lương mười tuổi hỏi vấn đề này má nàng lại đỏ lên, lắc đầu rồi thấp giọng nói: "Vẫn chưa thành thân."

Ảo ảnh vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc của bản thân, bẵng qua một lúc mới lẩm bẩm nói: "Tuy có hơi lâu nhưng không ngờ Mộ Sơ Lương lại làm được thật..."

"Cái gì?" Vân Khâm nghe thấy lời ảo ảnh thì buột miệng hỏi.

Ảo ảnh nhoài người qua chiếc bàn trong mật thất, rồi lôi từ đó ra một quyển sách nói: "Ta nhớ, lúc Mộ Sơ Lương vừa biết mình không sống qua ba mươi tuổi đã nổi giận, giận xong rồi cũng chẳng thay đổi được gì, nên đã bắt đầu lên danh sách những điều cần làm khi còn sống."

Ảo ảnh giơ giơ quyển sách trong tay với vẻ rất chi là đắc ý: "Mục tiêu ta đặt ra lúc nhỏ, bây giờ đều thực hiện được hết rồi."

Vân Khâm thật tình không ngờ Mộ Sơ Lương lúc bé còn có bí mật này, chỉ nghĩ khi ấy hắn còn bé mà lại nhận được một tin sét đánh, nên thấy đau lòng mà thôi. Bây giờ nhìn thấy bản ghi chép mà Mộ Sơ Lương bé nhỏ gửi tới bản thân mai sau, nhủ thầm đó chính là con đường hắn phải đi trong tương lai mà lòng lại quặn thắt.

Vân Khâm nhìn quyển sách ấy mà thấp giọng hỏi: "Muội xem qua một cái được không?"

Ảo ảnh gật đầu, cười đắc ý: "Muội là nương tử tương lai của ta nên cứ việc đọc thoải mái."

Vân Khâm bị một câu chẳng nể nang của nó chọc cho đỏ cả mặt, nhận lấy quyển sách rồi cúi đầu đọc từng câu từng chữ.

Phần lớn trong đó viết về trật tự thiên hạ, Trung Nguyên thái bình.

Vân Khâm nhớ Mộ Sơ Lương từng nói đây là trách nhiệm của Mộ gia và cũng là của đại sư huynh Không Thiền phái, từ rất lâu về trước Mộ Sơ Lương đã luôn bôn ba vì nó, cho tới giờ vẫn vậy.

Bên cạnh đó chỉ còn lại vài chuyện nhỏ nhặt lặt vặt, ví như nhất định phải tới hồ Tinh Sương Không Thiền phái bơi thử một lần, nhất định hôm nào đó phải thừa dịp Mai Nhiễm Y ngủ mà viết bậy lên mặt y, rồi phải thả một quả lựu đạn vào trong cái lò luyện đan của Cẩn Phi Yên, phải tráo quyển sách mà phu tử Mộ Thâm Viện hay đọc thành Diễm Phương lục, đại loại thế.

Vân Khâm đọc mà cười ngất, tới khi đọc đến điều cuối cùng mới hiểu được ý của ảo ảnh.

Điều cuối cùng viết là, muốn khi mình còn sống có thể gặp được cô nương mình thích.

Chẳng biết lúc đó Mộ Sơ Lương nghĩ tới điều gì, có lẽ là do dự một lát sau đó lại dùng mực bôi mất hai chữ cô nương, sau đó ghi đè lên mấy chữ vừa bôi, đổi thành "Cô nương xinh đẹp".

Vân Khâm: "..."

Tâm tư thiếu niên quả là phức tạp nhạy cảm, nhất là vị sư huynh này của nàng.

*

Trong khi đó ở Không Thiền phái, Mộ Sơ Lương vốn là thần hồn tại thân nên dù bị thọc hai nhát kiếm vào ngực thì sau vài ngày điều dưỡng vẫn khỏe lại rất nhanh, hôm nay đã không cần ai dìu đỡ cũng có thể tự đứng dậy đi lại được.

Thành ra trong lúc đi lang thang, hắn vô tình đi tới căn nhà nhỏ bên cạnh kiếm trì.

Ngụy Chước trồng khá nhiều dược liêu bên ngoài căn nhà nhỏ, lúc này đang cúi đầu quan sát chúng, khi thấy Mộ Sơ Lương tới thì buột miệng nói: "Ngươi khỏe lại cũng nhanh thật."

Mộ Sơ Lương miễn ý kiến về vấn đề này mà chỉ tán gẫu mấy câu, lúc nói tới hành tung của Vân Khâm, Ngụy Chước mới nói: "Ta nghe Canh trưởng lão truyền tin về bảo đáng ra hôm nay Vân Khâm sẽ trở về, nhưng hình như cô ấy gặp được hạ nhân của nhà ngươi ở Thập Châu, cho nên đưa người đó về Mộ gia trước, chắc bây giờ còn đang ở Mộ gia."

Nghe thế Mộ Sơ Lương mới đáp một tiếng, đang định nói thêm gì nữa thì lại sực nhớ tới chuyện gì, người bỗng cứng đờ ra, còn trút ra một tiếng thở dài thật khẽ.

Ngụy Chước nhìn điệu bộ của hắn thì ra vẻ quan tâm: "Ngươi bị gì thế?"

Mộ Sơ Lương giở giọng rầu rĩ: "Ta thấy... hình như sư muội đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi."

Ngụy Chước: "???"

Bản thân hắn lúc mười tuổi đích thị có một thứ không nên thấy, Mộ Sơ Lương thở than trong lòng, bây giờ chỉ mong mình đừng nói bậy bạ gì thôi.

***

Chương 102

Edit: Yunchan

Mộ Sơ Lương trò chuyện với Ngụy Chước chẳng bao lâu thì quay về phòng mình.

Mấy ngày dưỡng thương này quả là chán vô cùng, lúc nhàn rỗi Mộ Sơ Lương lại bắt tay vào sáng tạo bùa chú với chú thuật, hơn phân nửa đồ đạc trong phòng đều bị hắn cải tạo lại, vừa nhác thấy hắn về là bàn ghế này nọ đều thân thiết nhào tới, huyên áo ầm ĩ.

Mộ Sơ Lương vội chặn bầy lũ mất khống chế này lại, bước thẳng tới ghế ngồi xuống, rồi lấy đầu ngón tay chấm ít nước trà, bắt đầu vẽ trận pháp lên bàn.

Chỉ chốc lát Mộ Sơ Lương đã vẽ xong trận pháp, nét mặt hắn đanh lại, đứng dậy dùng lòng bàn tay áp lên trận pháp kia, linh lực trong cơ thể được điều động, chẳng mấy đã khởi động trận pháp.

Trận pháp thoắt cái phát ra luồng sáng chói lòa, rọi sáng cả gian phòng, trong vòng sáng lưu chuyển có một bóng hình đang từ từ xuất hiện, dần hình thành diện mạo.

Bóng dáng đó có đôi phần tương tự Mộ Sơ Lương, nhưng chỉ mới mười tuổi đầu, trên nét mặt còn mang theo non nớt.

Bóng dáng đó vừa xuất hiện trong phòng đã cong mắt cười với Mộ Sơ Lương, sau đó còn ngồi lên bàn, vểnh chân chào hỏi: "Ề, còn sống thật này, còn càng cao càng đẹp hơn nữa này."

Mộ Sơ Lương nhìn trả lại nó với nét mặt tương tự, khoanh tay nói: "Là đẹp trai hơn hồi bé."

Người bị trận pháp của Mộ Sơ Lương triệu hồi chính là ảo ảnh của bản thân hắn, cũng như ảo ảnh ở động Tử Yên năm xưa hay ảo ảnh trong mật thất Mộ gia đang nhiều chuyện với Vân Khâm hiện tại.

Ảo ảnh chặc chặc lưỡi rồi mới chịu bỏ cái dáng khôi hài lại, nhào tới nói: "Ngươi lợi hại ghê, chẳng những sống lại mà còn hô biến thành thần, mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra đi!"

Nét mặt Mộ Sơ Lương có vẻ quái dị, không trả lời ngay mà ngồi xuống bên cạnh, nhìn ảo ảnh chằm chằm hỏi nhỏ: "Ngươi gặp sư muội rồi à?"

Ảo ảnh nháy mắt trông rất là khoái trá: "Dĩ nhiên."

"Nói gì?"

Ảo ảnh chống cằm suy tư một lát: "Chuyện gì nên nói thì đều nói hết."

Mộ Sơ Lương hỏi tới: "Còn chuyện không nên nói?"

"Có gì không nên nói à?"

Mộ Sơ Lương: "..."

Điệu này là nói hết luôn rồi.

Bản thân lúc bé ra sao chỉ có mình là hiểu nhất, bây giờ Mộ Sơ Lương chỉ hận không thể nhét mình lúc bé về bụng mẹ rồi cải tạo lại từ đầu, hắn nhìn ảo ảnh mà đau khổ ra mặt, hồi lâu mới lắc đầu thở dài: "Sư muội biết rồi có phản ứng gì..."

Ảo ảnh nghe Mộ Sơ Lương hỏi vậy thì lại cười: "Ngươi yên tâm đi, nàng khen chữ ngươi đẹp."

Mộ Sơ Lương: "..."

Hay lắm, vậy là quyển sách nhỏ đó cũng bị sư muội đọc luôn rồi.

Mộ Sơ Lương cố nhớ lại năm xưa mình viết những gì, nhưng do quá lâu mà còn là chuyện từ hồi tấm bé nên hắn chẳng tài nào nhớ nổi, thế là cũng đành bỏ qua.

Vậy mà lúc này hắn còn nghe ảo ảnh bỏ vào một câu: "Có điều tiểu cô nương đó mấy năm qua cũng thay đổi rất nhiều, ta nhớ hồi ta mới gặp nàng, nàng vẫn còn là một bé gái mà."

Mộ Sơ Lương hơi ngẩn ra, nhất thời hiểu được hàm ý trong câu này, bèn quay ngoắc qua nhìn nó.

"Trước đây ngươi từng gặp muội ấy rồi?"

"Phải." Ảo ảnh cười: "Nhiều năm trước ở trong động Tử Yên."

Nói rồi nó chau mày, nghiêm túc nói: "Nói thế thì nàng dâu này là do ta tự tìm cho mình, ta đã nhìn ra từ sớm rồi mà, lúc ấy nàng đã thích ta, thích mãi tới tận bây giờ, thích bao nhiêu là năm."

Mộ Sơ Lương sa sầm mặt, hồi lâu mới nói: "Khi đó muội ấy còn chưa gặp ta."

"Đúng, nàng ấy còn chưa gặp ngươi mà lại đi thích ngươi, ngươi tin không?"

Mộ Sơ Lương trừng mắt nhìn ảo ảnh, rồi lôi mạnh nó xuống, làm nó la í ới: "Ngươi tính làm gì!"

Mộ Sơ Lương nói tỉnh bơ: "Muốn biết chuyện khi đó thôi ấy mà, mau giao trí nhớ của ngươi cho ta."

Ảo ảnh bất mãn: "Ngươi đối xử với bản thân thế mà được à!"

Mộ Sơ Lương cũng bất mãn y chang nó: "Còn ngươi hãm hại bản thân thế mà được à?"

"..."

Hai người nhìn nhau nín thinh, đều cảm thấy hình như mình hơi ngu.

*

Tới chạng vạng, khi ráng chiều trôi lãng đãng trên nóc nhà và góc mái hiên Không Thiền phái thì Vân Khâm đã trở về.

Mộ Sơ Lương ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng dáng xa xa đang đi về hướng này.

Hắn đã biết Vân Khâm nói gì với mình ở động Tử Yên, và cũng biết mình đã nói gì với nàng.

Hóa ra từ lúc ấy hắn đã biết được tâm ý của đối phương.

Hóa ra vòng vo luân chuyển, điểm bắt đầu lại ở ngay đó.

Vậy thì thâm tình đã trao tay, có lý nào cô phụ.

Mộ Sơ Lương đứng dậy đón nàng, trong mắt ánh lên ý cười, kêu khẽ: "Sư muội, muội về rồi."

Trong lúc Mộ Sơ Lương nhìn Vân Khâm thì Vân Khâm cũng đang nhìn Mộ Sơ Lương, bây giờ nàng đã biết quá khứ và hiện tại của Mộ Sơ Lương, mai sau nàng còn có thể biết được tương lai của hai người nữa.

Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy rất đáng mong chờ rồi.

~ Hết ~

Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, cả tuần qua Yun về rừng, không lên mạng được nên đành gõ chay, giờ mới đăng được toàn bộ truyện nè. Tính bỏ edit mà hông được, thôi thì mọi người ráng theo Yun tiếp nghe, độ chừng một tháng hay hai tháng nữa Yun sẽ nâng cấp lên trang web, rồi chị em chúng mềnh lại cùng quẩy truyện tiếp, giờ thì Yun tạm nghỉ kiếm xiền lập trang web đê (ノ^ヮ^)ノ*:・゚✧

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro