18. Cái chết.
- Ta có thể cứu hắn.
Phiên Nhiên như không tin vào tai của mình, nàng nhìn về phía Diệp Băng Thường đang đứng trên cao. Cái nhìn nóng rực của Phiên Nhiên làm cho Văn Tiêu xấu hổ, nàng tiến về phía Phiên Nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay lau vết máu trên miệng nàng.
Phiên Nhiên là một yêu quái biết đùa giỡn lòng người, nhưng lại ngây thơ trong tình yêu. Một khi yêu ai đó nàng sẽ là người chịu thiệt nhất. Trước đây là tình ti, hiện tại lại là nội đan.
- Diệp Băng Thường, đúng là có thể nói dối cô, nhưng Văn Tiêu ta sẽ không. Bạch Trạch lệnh có một phép cấm, một khi sử dụng có thể cứu người, nhưng đổi lại chính là thọ mệnh của Thần nữ sử dụng. Ta có sử dụng nó cứu Diệp Thanh Vũ.
- Nhưng cô sẽ chết.
Phiên Nhiên mặc dù muốn cứu Diệp Thanh Vũ, nhưng nàng cũng hiểu rõ về đúng sai. Nàng có thể hi sinh bản thân, nàng không muốn ai khác phải làm vậy. Càng là vị thần nữ trước mắt này.
- Ta làm vậy không phải vì cô, cũng chả phải vì Diệp Thanh Vũ. Ta cùng với Diệp gia đã không liên quan đến nhau rồi. Ta làm vậy vì lên dân bá tánh, Diệp Thanh Vũ là một vị tướng tốt, có thể kìm lại Đàm Đài Tẫn. Cô cũng biết Đàm Đài Tẫn là một người thế nào mà.
Phiên Nhiên nghe vậy liền mờ mịt không rõ ý, Văn Tiêu nhìn nàng rồi tiếp tục nói.
- Hiện tại ta chỉ là một phàm nhân, ở kiếp Diệp Băng Thường này, ta vốn dĩ không thể sử dụng Bạch Trạch lệnh, nhưng cô không thắc mắc vì sao ta lại sử dụng được sao.
- Cô.... cưỡng ép sử dụng.
Giọng nói run rẩy của Phiên Nhiên phát ra, nàng nhìn kiên định về Diệp Băng Thường, không phải là Văn Tiêu mới đúng. Chỉ là lấy lại trí nhớ của mình, nhưng tại sao kiếp này, nàng lại thấy đổi lớn như vậy.
- Đúng vậy, nên mạng của ta sẽ không sống được bao lâu nữa. Ta hận ông trời bất công, hận Thiên Đạo vô tình, tại sao không cho ta nhớ ra mọi chuyện nhanh hơn hay bây giờ chính là kiếp thứ 10. Nhưng cũng ta cũng nên cảm ơn, vì đã cho ta sống lại, nhớ tới những người thân của ta, nhớ đến người ta yêu. Nhưng Phiên Nhiên à....
Văn Tiêu nói đến đây liền ngập ngừng, không phải nàng là chưa thấy chuyện tình của yêu và người, trước đây khi đại hoang còn tại, đã có vô số chuyện tình được khắc sâu. Nhưng cái kết mà những chuyện tình này luôn chỉ có một là không thể.
- Nhưng Phiên Nhiên à, ta mặc dù cứu được Diệp Thanh Vũ. Nhưng cô nên biết người và yêu khác biệt, rồi sẽ có một ngày Diệp Thanh Vũ sẽ đối mặt với sinh lão bệnh tử, mà cô thì sẽ vẫn vậy. Cô vẫn tiếp tục chọn lựa sao.
Phiên Nhiên nghe vậy mỉm cười, nàng lắc đầu, sao nàng chấp nhận đầu hàng chứ, nàng sẽ chống đối lại với Thiên Đạo này. Nàng nhìn về Văn Tiêu.
- Nếu là cô, cô sẽ lựa chọn thế nào.
Văn Tiêu bị hỏi như vậy liền ngẩn người, nàng cũng không biết sẽ làm gì. Văn Tiêu không trả lời Phiên Nhiên.
Mọi chuyện kết thúc, Đàm Đài Minh Lãng đã chết, nghe nói hắn bị Đàm Đài Tẫn giết, chết rất thảm. Nghe nói Diệp Tịch Vụ chết rồi, cô ấy vậy mà lại tình nguyện đổi tẩy tủy cứu rỗi Đàm Đài Tẫn, hi sinh bản thân để không cho một thế hệ Ma thần đời tiếp theo ra đời, Đàm Đài Tẫn cứ như vậy mà ôm thị thể nàng trên chiếc giường băng lạnh lẽo. Nghe nói Diệp gia, Diệp đại tướng quân cùng với người con trai đầu của mình đã hi sinh rồi, Diệp gia hiện tại chỉ còn mỗi Tổ mẫu cùng với Diệp Thanh Vũ. À còn cả Diệp Băng Thường nữa. Mà cũng nghe nói Tiêu Lẫm chết rồi.
- Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa.
Văn Tiêu nhìn về phía người đạo sĩ trước mặt nàng. Nàng sao không biết được hắn là ai, tiểu sư thúc của Tiêu Lẫm, Bàng Chi Nghi. Hắn nói với nàng Tiêu Lẫm chết rồi, đội quân cũng đã tan ra. Hắn tới là đưa cho nàng một vật và xin nàng một thứ.
Văn Tiêu dường như cảm thấy thế giới này ngừng hoạt động, bởi lẽ khi nghe thấy Tiêu Lẫm chết, nàng hiện tại chỉ là Diệp Băng Thường của kiếp này. Mặc dù nhớ lại kí ức, nhưng trước đó nàng đã cùng với Tiêu Lẫm là phu thê. Ban đầu Diệp Băng Thường cảm thấy bản thân mình không được bảo vệ, tự ti, mặc cảm, nhưng khi có được tình ti, nàng mọi người yêu thương nhưng lại cảm thấy, nó bất quá chính là sự giả tạo mà tình ti mang lại cho nàng, trong đó có cả Tiêu Lẫm.
Diệp Băng Thường không biết mình có từng yêu Tiêu Lẫm hay không. Nàng sợ, sợ bản thân mình không đúng, sợ bản thân mình có lỗi. Nhưng khi Bàng Chi Nghi đưa ra lá thư mà Tiêu Lẫm viết cho nàng.
" Thực ra, không có tình ti thì cũng có người thích nàng "
" Kiếp này không phụ quốc gia, chỉ phụ Băng Thường"
Tiếng khóc nấc nghẹn từ trong cổ họng, đây hình như là cảm xúc thật của nàng. Xâu chuỗi hết tất cả mọi chuyện, vì sao Đàm Đài Tẫn lại có hộ tâm lân bảo vệ, vì sao Đàm Đài Tẫn lại chọn bảo vệ nàng, khi lựa chọn giữa nàng và Diệp Tịch Vụ. Hoá ra tất cả đều là an bài của Tiêu Lẫm, chàng đã đến tìm Đàm Đài Tẫn, muốn hắn cho nàng một con đường lui, hộ tâm lân chính là điều kiện.
Giọt Lệ tình của người mà Tiêu Lẫm yêu được Bàng Chi Nghi thu vào trong chiếc lọ. Không biết hắn cần nó để làm gì, nhưng với sự thân thiết của hắn và Tiêu Lẫm. Chắc hẳn là liên quan đến Tiêu Lẫm. Bàng Chi Nghi thu được thứ mình muốn liền rời đi, bỏ lại Diệp Băng Thường thẩn thờ mình lá thư trong tay.
Kiếp này, coi như Diệp Băng Thường đã làm tròn nghĩa tình với Tiêu Lẫm.
Ở kiếp này nàng chỉ là Diệp Băng Thường nhưng có kí ức của Văn Tiêu.
Mọi người mong đợi kiếp sau của Văn Tiêu không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro