Chương 1: Đêm Ngược Gió (H+)

Ánh đèn vàng vọt của khách sạn phủ lên sàn nhà một lớp mờ ảo. Trong căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng thở dốc xen lẫn hơi rượu nồng cháy.

Tịch Vô Y dựa lưng vào mép giường, áo sơ mi bị mở vài nút, cổ áo lệch sang một bên, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh và làn da trắng tái. Cậu say, rất say, nhưng vẫn giữ được chút lý trí mong manh. Cánh cửa bật mở, người đàn ông cao lớn lảo đảo bước vào, đôi mắt Tịch Vô Y mở lớn trong ánh sáng mờ ảo - đó là Trì Minh Uyên.

Anh vừa bị hạ thuốc, cơ thể nóng rát như thiêu đốt, nhưng ánh mắt vẫn không mất đi sự tỉnh táo, dù mơ màng. Khi trông thấy cậu, cả hai đều đứng lặng.

"Sao lại là cậu..." - giọng Trì Minh Uyên khàn đặc, như lý trí và bản năng đang giằng xé nhau.

Tịch Vô Y ngước nhìn, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run nhưng yếu ớt:
"Anh... đừng đi... tôi lạnh..."

Câu nói như vạch ra bức tường lý trí cuối cùng trong anh. Trì Minh Uyên lao tới, ôm chặt lấy cậu. Ánh mắt anh mâu thuẫn, vừa thèm khát, vừa đau đớn. Áo anh cởi ra từng lớp, làn da chạm vào nhau nóng rực. Động tác anh chậm rãi, cẩn trọng như đang giữ gìn một điều quý giá mong manh.

Môi anh khẽ vuốt qua xương quai xanh, mút nhẹ một dấu đỏ, tay đỡ lấy gáy cậu, trán chạm trán.

"Nếu em tỉnh lại... sẽ hận tôi chứ?" Anh hỏi, giọng nghẹn ngào.

Tịch Vô Y cười khẽ, rồi nghiêng người đặt một nụ hôn vụng về lên môi anh:
"Vậy thì đừng để tôi tỉnh."

Nhưng khi mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát, cơn đau bỗng ập đến khiến Tịch Vô Y nghiến chặt răng, giọng thều thào van xin:
"Anh... xin... dừng lại được không... em... đau quá..."

Tay cậu run lên, cố nắm lấy tay Trì Minh Uyên như cầu cứu. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, bất chợt trào ra từ trong sâu thẳm - không thể kìm nén được nữa.

"Anh... xin... dừng... lại..." tiếng nói đứt quãng, yếu ớt, xen lẫn tiếng nức nở nhỏ như sương mỏng.

Nhưng dường như dục vọng đã khiến anh quên mất mọi giới hạn. Ánh mắt Trì Minh Uyên trở nên đắm chìm, nồng nàn đến mức mờ ảo, không còn nghe lời van xin nhỏ bé ấy.

Anh thì thầm bên tai:
"Em là của anh... và anh sẽ không buông..."

Tay anh vẫn dịu dàng nhưng đầy sức mạnh, giữ chặt cậu trong vòng tay mình, mặc cho sự run rẩy và những tiếng nấc nghẹn ngào.

Tịch Vô Y cố kìm nén từng cơn đau, từng giọt lệ, cảm giác vừa bị tổn thương vừa muốn được che chở. Giữa màn đêm lặng lẽ, họ cùng thở dốc, lạc vào mê cung của cảm xúc và dục vọng - nơi ranh giới giữa yêu và đau trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, cuốn theo những chiếc lá khô rơi rụng. Trong căn phòng ấy, một cuộc đời mới vừa chớm nở, kèm theo những vết thương chưa thể lành.

---Hết chap---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro