Nấu lẩu
(16)
Đại khái là do chạy có chút gấp, cũng có thể là bởi vì mới vừa hết sốt, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là bởi vì do cái nguyên nhân ngu ngốc vừa rồi kia, hai má Đào Lâm có chút đỏ bừng.
"Học trưởng thực xin lỗi, làm cho anh lo lắng!" Đào Lâm đối diện che mặt nói chuyện, giọng mũi nghe càng thêm rõ ràng.
Ứng Diêu đột nhiên liền đưa tay ra, đặt lên trán Đào Lâm khoảng ba bốn giây, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Quả thật không nóng."
Đào Lâm ngơ ngác nhìn anh.
Cũng là do học trưởng cứ ôn nhu với cậu như vậy, quan tâm cậu như vậy nên cậu mới hãm sâu trong đó, lại càng cảm thấy khó chịu.
Thấy Đào Lâm đứng ngây người ra, Ứng Diêu hỏi: "Không mở cửa sao?"
Đào Lâm lập tức phản ứng lại, liên tục nga nga hai tiếng, lấy chìa khóa đem cửa mở ra.
Phòng trước sau như một, được thu dọn thật sự sạch sẽ.
Đào Lâm đem cho Ứng Diêu ly nước, đặt ở trên bàn
"Học trưởng, chúng ta đêm nay nấu lẩu đi." Đào Lâm mở miệng hỏi.
"Ngạch... cậu còn có khẩu vị ăn lẩu?"
"Chính là đột nhiên muốn ăn, kêu Tư học trưởng cùng nhau ăn."
Bình thường khi phát sốt thường sẽ có chút không phấn chấn, thèm ăn, hơn nữa nhìn Đào Lâm giống như cũng là một dáng tinh thần không tốt.
"Cậu xác định muốn ăn?
Đào Lâm vo chân gật gật đầu.
Ứng Diêu nhớ đến trước kia từng có một lần anh cùng Cá chết huynh ở phòng ngủ mà vụng trộm nấu lẩu bị quản lý phát hiện còn bị viết kiểm điểm, điện trong phòng dùng có hạn, quản lý còn hay thường thường kiểm tra đồng hồ điện, ăn một nồi lẩu cũng phải lo lắng đề phòng. Bất quá từ khi quen biết Đào Lâm, ăn lẩu lại có chút tiện lợi, hưng trí sẽ mượn chỗ Đào Lâm nấu lẩu, thậm chí Đào Lâm ở nhà còn chuẩn bị nồi nấu lẩu và nước sôi.
Ứng Diêu khẽ cười: "Vậy được rồi, tôi cùng cá chết đi mua đồ ăn, cậu hảo hảo nghỉ ngơi."
Cũng là suy xét đến Đào Lâm vừa mới lành bệnh, thân thể có điểm suy yếu, việc ra ngoài mua đồ ăn này nọ giao cho anh cùng Cá chết huynh làm là được.
Đào Lâm cúi đầu nga một tiếng.
Không biết như thế nào, Ứng Diêu cảm thấy Đào Lâm cảm xúc đặc biệt không tốt, nhưng là không hướng tới suy nghĩ khác, có thể nguyên nhân là vì sinh bệnh nên tinh thần không được tốt.
"Học trưởng, em không ăn cơm trưa, trước đi ngủ một chút."
"Vậy đi." Suy xét nghĩ đến để Đào Lâm đói bụng lâu thì không tốt, Ứng Diêu đề nghị năm giờ sẽ bắt đầu nấu lẩu.
Ứng Diêu rời nhà trọ, ở trường học ăn cơm trưa xong thì liền kêu gọi Cá chết huynh cùng đi siêu thị.
Vào siêu thị, Cá chết huynh thẳng đến quầy thịt cá trước, nhìn đến thịt là đã muốn mua.
"Tiền chia mỗi người một nửa, đừng mua nhiều thịt như vậy, chiếu cố cho Đào Lâm.
Đào Lâm kiêng ăn, thích ăn cải xanh cải trắng và thịt cá, cho nên Ứng Diêu mới cảm thấy Đào Lâm dinh dưỡng không cân đối, động đến liền dễ dàng sinh bệnh.
"Được rồi." Cá chết huynh đem đồ trong xe đẩy lấy ra rồi để lại chỗ cũ.
Nguyên liệu mua tại cửa hàng lẩu trong trường cơ bản cũng đủ, thuận tiện mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, hai người trong khoảng hai giờ đồng hồ đã rời khỏi siêu thị.
Ứng Diêu đem vật dụng mình cùng Cá chết huynh mua xách về ký túc xá, để cho cá chết huynh qua chỗ Đào Lâm chuẩn bị, còn dặn dò cá chết huynh nếu như Đào Lâm còn đang ngủ thì nói và làm việc nhỏ tiếng.
Cá chết huynh phun tào Ứng Diêu nói chẳng khác nào các bà mẹ.
Ứng Diêu nói Đào Lâm vốn so với bọn họ nhỏ hơn, chiếu cố học đệ là điều phải làm, hơn nữa anh không giống Cá chết huynh vô tâm vô phế như vậy
Chờ Ứng Diêu vừa lúc chuẩn bị rời phòng ngủ, liền nhận được tin nhắn của cá chết huynh.
[Ta là một con cá]: học đệ ngủ tướng hảo manh [ hình ảnh ]
Ứng Diêu xấu hổ, Cá chết huynh phát tán ảnh "Giường chiếu" của Đào Lâm, Đào Lâm còn ngủ sâu ngọt ngào, chui ở chăn mềm chỉ lộ ra nửa cái đầu, hồn nhiên không phát hiện chính mình bị chụp lén.
Cá chết huynh hiển nhiên là đem dặn dò của Ứng Diêu trước đó như gió thổi bên tai, Ứng Diêu chính đang chuẩn bị hồi đáp, ngay sau đó cá chết huynh lại phát thêm một tin.
[Ta là một con cá]: học đệ lông mi còn rất dài ~[ hình ảnh ]
Phóng đại chụp cận cảnh lông mi, còn có ngón tay của cá chết huynh xuất hiện, chỉ vào lông mi của Đào Lâm.
[YY]: huynh hãy an phận
[Ta là một con cá]: một người ngốc nhàm chán a
[YY]: đồ ăn rửa sạch chưa?
[YY]: nghêu sò ngâm nước chưa?
[YY]: củ cải cắt chưa?
[YY]: khoai tây gọt vỏ chưa?
[Ta là một con cá]: ...
[Ta là một con cá]: huynh làm cái này liền
Ứng Diêu ở đem di động cất vào, trước đó đã lưu lại ảnh học đệ mà cá chết huynh gửi qua, thuận tiện xóa lịch sử cuộc tán gẫu đi.
Ứng Diêu cũng cảm thấy, dáng ngủ quả thật rất manh.
(17)
Lúc Ứng Diêu đến, Cá chết huynh quả nhiên rất nghe lời ở phòng bếp mà ra sức chăm chỉ.
Đào Lâm vẫn đang ngủ, Ứng Diêu liền vào phòng bếp cùng Cá chết huynh đứng chung một chỗ.
Cá chết huynh vội vàng đem khoai tây cho anh, nói gọt vỏ rất cực.
Ứng Diêu tiếp nhận, thao tác rất là thuần thục, tước khi những cái lỗ không đẹp cũng rất có kiên nhẫn.
Cá chết huynh chậc chậc hai tiếng: "Nguyên lai chú là nhân thê công."
"So với chân tay vụng về của huynh mà nói, em đây không đáng kể gì."
Cá chết huynh thân thủ vỗ vỗ Ứng Diêu mà nói: "Không quan hệ, về sau huynh liền tìm một nhân thê thụ."
"Chờ huynh tìm được rồi nói sau, không tìm được thì trước tiên mời huynh tay làm hàm nhai." Ứng Diêu đem rổ cải trắng tới trước mặt Cá chết huynh.
"Rửa rau chưa? Rửa sạch sẽ, đừng lưu lại nước bùn."
Hẹp hòi. Cá chết huynh hừ lạnh một tiếng, lấy rổ rau nặng nề mà hướng tới phía vòi nước, có hơn phân nửa rau đều rơi ra ngoài, cá chết huynh đơn giản đều bỏ đi, xắn tay áo bắt đầu rửa đồ ăn. Một bên rửa còn một bên không nhàn rỗi mà cùng Ứng Diêu tán gẫu.
"Học đệ thật đáng yêu, chắc chú phóng to ảnh để mà ngắm đi?"
"Chụp lén người khác là không đạo đức."
"Huynh cũng không chụp cậu ấy lõa thể."
"Cá chết, huynh còn có thể xấu xa hơn nữa không?"
Cá chết huynh suy nghĩ một lúc, rất chân thành mà trả lời: "Huynh là loại đức hạnh này a, nhận thức huynh cũng không phải một ngày hai ngày."
Tròng mắt Cá chết huynh giảo hoạt nhanh chớp chớp một chút: "Bất quá... Nếu như chú muốn ngắm Đào Lâm lõa thể, huynh cũng có thể giúp chú."
Cá chết huynh vỗ vỗ ngực mình, cũng không quản quần áo bị dính ướt, một bộ dạng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại.
Ứng Diêu cười nhạt: "Không cần."
Cá chết huynh còn muốn nói gì, gạch men sứ trước mặt hiện lên hình ảnh ngược đang di chuyển, hình như là bóng người. Cá chết huynh đột nhiên đem chốt vòi nước khóa lại, ôm lấy bả vai Ứng Diêu đem anh kéo về phía mình, tay kia thì cầm trái dâu hướng miệng Ứng Diêu đưa tới.
"Huynh cảm thấy dâu này ngon, nếm thử."
Ứng Diêu không biết là Cá chết huynh muốn làm trò gì, nghĩ đến chỉ là Cá chết huynh là cho anh dâu ăn mà thôi, trên tay dính bẩn đồ ăn nên cũng không có tiện lấy, liền để cho cá chết huynh đút ăn.
Anh nhai nhai, mặt lộ vẻ chua chát: "Có chút chua."
Cá chết huynh cười nói: "Đương nhiên huynh không cho cậu ăn bằng miệng của mình thì làm sao mà ngọt."
"Lại lên cơn thần kinh." Ứng Diêu không nói gì lắc đầu, thở dài một tiếng.
"Học trưởng, có cần em giúp không?" Đào Lâm đứng ở phía sau Ứng Diêu hỏi.
Ứng Diêu còn không có trả lời, cá chết huynh liền ồn ào đứng lên: "Đào Lâm, tới vừa đúng lúc, đến giúp huynh rửa rau đi, huynh đi nghỉ ngơi một chút."
Đào Lâm gật gật đầu, đi tới vị trí vừa rồi của cá chết huynh.
"Da mặt của huynh rất dày phải không? Này mới rửa được bao lâu." Ứng Diêu xem xét, Đào Lâm vừa sinh bệnh nên cần phải nghỉ ngơi nhiều.
"Huynh là thật mệt mỏi." Cá chết huynh ngụy biện nói, một chân đã chạy ra phòng bếp.
Ứng Diêu cũng là hết chỗ nói rồi.
Lúc đi nhìn lại Đào Lâm, Đào Lâm đối với Cá chết cười cười: "Em đến rửa cho."
"Lười chết huynh."
Đào Lâm rửa rau không nói một lời, cũng không cùng Ứng Diêu nói nói cái gì, Ứng Diêu thỉnh thoảng lại liếc cậu một cái, chỉ thấy Đào Lâm một bộ mặt đầy u buồn, bộ dáng đầy tâm sự nặng nề
"Như thế nào, thân thể còn khó chịu?" Ứng Diêu nhịn không được hỏi.
"Không có việc gì a." Đào Lâm rửa xong rau rồi lại đến một bên xử lý các nguyên liệu khác, tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Ứng Diêu lại nhìn xem Đào Lâm, tổng cảm thấy học đệ có điểm không được tự nhiên đi
Không phải Đào Lâm phát hiện bị cá chết huynh chụp lén đi, chính mình cũng có trách nhiệm liên quan đi?
Ứng Diêu nghĩ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro