Chap 14 : Cũng Muốn có tình yêu như thế
Tưởng Vân hôm nay không có tâm trạng, sáng nay đến công ty đã không vui rồi, đọc tin nhắn của Trương Ngữ Cách liền cảm giác như có mây đen xung quanh, tâm tình làm việc không có, chưa đến bốn giờ chiều đã bỏ về, không đúng, là đi mua đồ về lấy lòng.
Hôm nay trước khi bỏ đi, có người đã kịp nán lại chỗ thư kí, hỏi một số câu tựa như
"Phụ nữ lúc giận thì nên mua cái gì?"
Hoặc là
"Trang sức có được không? Hay là thẻ?"
Kết quả sau một hồi dò la, cuối cùng có người cũng đã biết nên làm cái gì rồi.
"Chị gái trẻ, mua hoa tặng người yêu đúng không?"
"Không phải!"
"Không phải? Vậy là tặng mẹ đúng không?"
Tưởng Vân liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, hơi cau cau mày, chị ghét nhất là kẻ nhiều lời, bình thường nhất định sẽ không làm mấy chuyện mất mặt như đi chọn hoa như này, bất quả, đối phương lại là Dư Chấn .
"Không phải!"
"Ồ, vậy là mua tặng ai?"
"Có nhất thiết phải nói ra không?"
Phiền chết đi, bán hoa thôi, lại hỏi lắm chuyện điều tra rõ ràng như thế làm gì?
Chị gái bán hoa cười cười, đối với vị khách ăn mặc sang trọng như thế này đương nhiên là món hời lớn rồi, phải để tâm đến khách, bán nhất định sẽ được nhiều.
"Đương nhiên, mỗi loài hoa đều có một ý nghĩa khác nhau!"
Lisa chưa từng mua làm sao biết được hoa còn có ý nghĩa của nó.
"Vậy là...mua cho bà xã đúng không?"
"Là vợ chưa cưới!"
Dư Chấn mà nghe thấy lời chị nói, nhất định là sẽ từ muốn làm lành sang giận dỗi tiếp cho mà xem. Trương Ngữ Cách nếu như mà biết chị nó đi mua hoa, còn tranh cãi từng chữ "Vợ" với "Vợ chưa cưới" cùng bà chủ quán, nhất định là tức hộc máu cho mà xem, cũng không cần phải tranh luận mấy thứ vô ích ấy, sớm muộn chẳng là vợ, có cần để ý như thế không?
Chị chủ quán cười, chỉ vào từng loài hoa
"Chị thảo muộn, là tình yêu thầm lặng. Hoa dã bách hợp, đem lại hành phúc. Hoa lan ư là nói đến sắc đẹp lộng lẫy! Hoa cúc thạch thảo là tình yêu thầm lặng, hoa tulips chính là xin lỗi người yêu, hoa...."
"Hoa tulips!"
Chị chủ quán còn chưa nói hết đã bị người nào đó cắt ngang lời, nhất định là muốn làm lành bạn gái nhưng lại không biết mở lời như thế nào đây mà.
"Vậy cậu đợi một lát, cậu muốn loại nào? Bó vừa hay bó lớn, bó lớn sẽ thêm tiền thêm hoa!"
Tưởng Vân rút ví đặt tấm thẻ lên quầy thanh toán, không nói gì. Chị chủ quán đương nhiên hiểu ý, chọn lấy những bông hoa to nhất, kèm thêm mấy loại hoa nổi tiếng về tình yêu, trước khi thanh toán, nhanh tay viết một tấm thiệp: "Bà xã, chị sai rồi, đừng giận nữa, sau này sẽ không làm em buồn nữa! Yêu em!"
Thực ra người bình thường chị không có hơi đâu lo chuyện bao đồng làm gì, bất quá, vị khách này có chút đặc biệt, mua hoa thôi mà vẻ mặt nghiêm túc như đi bầu cử, lúng túng chọn hoa là biết lần đầu đi mua rồi, nhất định là không biết cách dỗ dành bạn gái, là chị tốt bụng nên mới viết hộ tấm thiệp để làm lành, cậu trai trẻ nên biết ơn chị mới phải.
Mua hoa thì khó, còn mua trang sức Tưởng Vân chỉ nói đúng một câu
"Một bộ, vòng tay, nhẫn, vòng cổ, bộ đắt nhất gói lại cho tôi!"
Chưa đến mười phút đã mua xong.
Hiện tại, gần sáu giờ tối, cũng vừa đúng lúc nên về nhà làm lành rồi, Lisa ngồi trong xe nghĩ ngợi một hồi, đem bó hoa để một bên, lập tức lái xe trở về.
Biệt thự đã lên đèn, trong nhà có tiếng cười nói hình như rất vui, Tưởng Vân vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của người nào đó, lâu lắm rồi không thấy cô cười thoải mái như vậy, Dư Chấn đứng ở trng bếp, vừa cười vừa cầm cọng rau vẩy lại phía Trương Ngữ Cách , trò này chơi rất vui thì phải, đến cả thím Mạc thường ngày chỉ có cặm cụi làm cũng cầm lấy cọng rau hất lại phía cô
Trương Ngữ Cách buồn cười, nhìn chị dâu nhỏ đột nhiên nghiêm mặt
"Chị dâu nhỏ, mau, mau lên thay đồ đi, sấy tóc khô đừng để chị em biết nếu không nhất định sẽ không xong đâu!"
Dư Chấn dừng hình, nhìn nhìn lại váy áo một chút, vội vàng chạy lên phòng. Kết quả đi được vài bước thì khựng lại, đến cả miệng đang cười cũng cứng đờ, nhìn chằm chằm người đối diện.
"Chị, chị dâu đi tắm đúng không? Mau đi đi!"
Dư Chấn không dám đi , vẫn đứng im như tượng, nhìn chị đứng ở đối diện, bỗng nhiên cứng đờ người, Trương Ngữ Cách phải vẽ đường mãi, nhắc nhở cô đến lần thứ ba mới có người lục đục chạy lên thay quần áo.
Chị dâu nhỏ đi rồi, Trương Ngữ Cách cười trừ quay sang nhìn chị, lại có trò vui rồi.
"Hoa tulips sao? Chị, là chị đích thân đi mua à?"
"Thư kí Oh mua!"
"Thật sao? Vậy là... chị nói "Thư kí Trần, cậu, mau đi mua hoa cho tôi, bà xã tôi đang giận tôi, cậu mau mua hoa về để tôi xin lỗi bà xã đi", chị nói thế thật à?"
Trương Ngữ Cách làm sao lại biết được ý nghĩa của hoa tulips?
"Em nhàn rỗi lắm đúng không?"
Tưởng Vân liếc nhìn kẻ phá đám đang bám riết lấy tay chị, nhàn nhạt hỏi một câu rất tự nhiên nhưng lại đầy ý nghĩa. Đương nhiên nó không dám trêu nữa, gãi gãi đầu vờ như không nghe thấy đi vào trong bếp, trước khi đi còn cố nói thêm một câu:
"Nhẹ nhàng thôi, đừng cáu gắt, phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn...haizzzz!"
--------------
Dư Chấn làm việc gì cũng đều chậm chạp, Tưởng Vân ở bên dưới nói chuyện một hồ rồi lúc lên phòng vẫn thấy cô đang đứng ở trước tủ quần áo, ngắm nghía tủ đồ rất lâu rồi nhưng không có làm gì, thực ra...là không biết lấy ở đâu, thường ngày đều là do dì lấy đồ giục cô đi tắm hết, cho nên...từ lúc cô chuyển sang bên này, đây là lần đầu tiên cô phải tự đi lấy đồ, đồ của cô đi đâu hết cả rồi, có phải là bị ném đi rồi không?
Một ngày rồi không gặp cô, hôn một cái cũng không sao đâu.
Dư Chấn đứng ở trước tủ đồ đột nhiên bị kéo giật lại, chân tay quơ loạng choạng lại bị người nào đó túm lại, môi chạm môi, Dư Chấn bị dồn vào thế bí, vặn vẹo để cho người nào đó hôn, kết quả là sắp ngạt chết rồi người nào đó mới chịu thả cô ra. Dư Chấn mặt mũi đỏ ửng không dám ngẩng đầu nhìn chị, mãi mới rút được tay thoát khỏi tay chị, vội vàng đưa lên che miệng, quay ngoắt sang bên trái.
"Có nhớ tôi không?"
Dư Chấn vờ như không nghe thấy, cúi gằm mặt.
"Dư Chấn ! Nếu như em vẫn không nói chuyện thì...chúng...ta..."
Dư Chấn trán đổ đầy mồ hôi, bàn tay cũng đổ mồ lạnh, lại nghĩ đến cảnh tiếp xúc thân mật mấy ngày trước, bụng dưới nghĩ đến thôi cũng có cảm giác đau đớn rồi, em chồng nói dì sẽ không làm như thế nữa, nói là dì sẽ không ức hiếp cô nữa không phải sao???
Không khí lại trở nên căng thẳng, Dư Chấn nức nở trong lòng chị, Lisa chỉ muốn trêu cô mọt chút thôi, không nghĩ đến Dư Chấn lại có phản ứng này, bắt đầu luống cuống
"Tôi cũng không có nói đánh em! Được rồi, không ép em, khi nào em muốn nói thì nói, không trêu em có được không?"
(Thật à? Tưởng Vân lại không trêu chọc Dư Chấn nhà cậu??? Có mà trời sụp à???)
"Dì xấu lắm"
Dư Chấn vừa khóc vừa đẩy chị ra, Tưởng Vân ngược lại rất vui, bị cô đánh, cô đuổi mà lại cười như kẻ ngốc.
"Dì bảo không giận Dư Chấn mà, không làm Dư Chấn bị đau nữa, nhưng mà dì vẫn dọa Dư Chấn , không muốn ở đây nữa!"
"Được, là tôi sai, không nên trêu chọc em, cho nên, Dư Chấn em có thể tha lỗi cho tôi một lần không? Sau này tuyệt đối không như thế nữa!"
Sóc con ngước đôi mắt ướt nhẹp nhìn chị, vừa khóc vừa quay nhìn chỗ khác giận dỗi, không tin đâu, trước dì cũng hứa như thế, Dư Chấn không tin nữa đâu.
Làm thế nào để làm lành với bà xã, đã vậy "bà xã" mà chị nhắc đến còn là kẻ mau nước mắt, chỉ cần chịu uất ức một chút là sẽ khóc sau đó không chịu nói chuyện!
"Cái này...tặng cho em!
Dư Chấn ngơ ngác bị chị nhét bó hoa to đùng vào tay bắt cầm lấy, còn muốn la hét một trận lại nhìn thấy bó hoa này thật to a, còn có rất nhiều hoa trong đó. Hai mắt ướt nhẹp đầy nước mắt giờ đã háo hức nhìn đủ loại hoa bên trong, có bao nhiêu bông hoa ở trong này?
"Cho...cho Dư Chấn thật ?"
Tưởng Vân buồn cười, cố giữ vẻ mặt bình thường, nhìn cô ngốc nào đó hai mắt long lanh đang nhìn chị
"Thật!"
"Thật, dì sẽ không đòi lại chứ?"
"Em tha thứ cho tôi, mỗi ngày sẽ tặng em một bó như vậy!"
Hình như là rất thích hoa đúng không? Nếu đã vậy sao chị lại không nhân cơ hội này đòi làm lành?
Dư Chấn không nói gì, ngồi đần ra hình như đang suy nghĩ gì đó, nếu như đồng ý làm lành thì mỗi ngày đều sẽ có hoa thật sao? Nhưng mà lúc trước dì nói không lớn tiếng với Dư Chấn nữa kết quả vẫn bị dì vẫn đuổi Dư Chấn đi đấy thôi! Hoa này bảo thím Mạc mua cũng được.
"Cái này thím Mạc mua cũng được!"
Lại còn không chịu làm lành với chị!!!
"Cái này chỉ có tôi mới biết chỗ mua!"
Tưởng Vân cướp lấy bó hoa không cho cô cầm nữa, thà nhận hoa của người khác cũng không muốn làm lành với chị?
Dư Chấn từ khi nào lại cứng đầu như thế.
"Em chồng cũng biết mua! Em chồng giỏi lắm, cái gì cũng biết! Dư Chấn đi bảo em chồng!"
Dư Chấn nhìn bó hoa bị chị đòi lại, phụng phịu đứng dậy, không thèm nói chuyện nữa, đi nói với em chồng, em chồng nhất định sẽ biết chỗ mua.
"Không cho đi, tôi nói cho em đi chưa? Không tha lỗi thì đừng hòng đi!"
Tưởng Vân lại để cho cô đi? Nhanh tay giữ lại Dư Chấn đang muốn bỏ chạy, lại dúi vào tay cô một hộp quà, lại ôm lấy eo sợ cô chạy. Cũng may Dư Chấn ngoan ngoãn để cho chị ôm, toàn bộ đều tập trung vào chiếc hộp đang cầm trên tay. chị cầm lấy chiếc hộp trên tay cô, giúp Dư Chấn mở ra xem.
"Lại đây!"
Dư Chấn bước thêm một bước, chần chừ nhìn thứ bên trong hộp quà. Tưởng Vân vòng tay qua vén tóc cô sang một bên, khuôn mặt chị ghé sát vào cô, giúp Dư Chấn đeo vòng cổ, sau đó lại nâng niu đeo vào tay cô một chiếc lắc. Thế nhưng vẫn còn một sợi nữa. Cái đó...chẳng lẽ là đeo nốt vào tay bên kia?
Rõ ràng là nói đủ một bộ, chẳng lẽ là nhân viên kia gói nhầm?
Không phải, Tưởng Vân đem toàn bộ trí tuệ dồn vào sợ dây còn lại, suy nghĩ mất một lúc vẫn không biết đeo vào đâu.
Dư Chấn nãy giờ vẫn mải mê ngắm cái lắc tay, có hình bông hoa bé xíu xiu lại có cả cái lá, còn lấp lánh...không để ý đến người nào đó đang nghĩ nát óc về sợi dây còn lại, vòng cổ thì bé quá, mà đeo vào tay lại quá rộng!
Mãi một lúc sau, Tưởng Vân còn cảm tưởng như có dòng điện chạy qua người, mới nhớ đến chân cũng có thể đeo vòng, quỳ xuống dưới chân cô đeo vào, Dư Chấn giật mình cũng cúi xuống xem thứ, thấy chân cũng có một cái lắc bé bé xinh xinh như thế, nhoẻn miệng cười, nghiêng nghiêng đầu muốn nhìn người nào đó.
"Dì mua cho Dư Chấn hả?"
Tưởng Vân đột nhiên đứng dậy, kéo lấy Dư Chấn ôm vào người, gấp gáp hôn lên môi cô, bỏ qua Dư Chấn có muốn hay không, môi lưỡi dây dưa muốn được nhiều hơn như thế.
Dư Chấn tay run run bám lấy cánh tay chị không còn tỉnh táo để đứng vững nữa, toàn bộ dồn hết lên người chị. Tưởng Vân mấy chuyện yêu đương, tiếp xúc đều không có kinh nghiệm, một chút cũng không có, em chồng nói cô và dì là vợ chồng, vợ chồng tiếp xúc như vậy là đương nhiên, thế nhưng mà rất đau!
"Đừng...đừng mà!"
Dư Chấn đang chìm đắm trong nụ hôn của chị, đột nhiên cả người cứng đờ ra, hai tay run run bấu mạnh vào cánh tay chị, muốn đẩy chị ra. Tưởng Vân ở bên cạnh khẽ hôn lên vành tai cô, lại thấy cô ngốc nào đó như chịu oan ức, ban nãy còn rất nghe lời chị, giờ đã nước mắt trực trào như thế!
Tưởng Vân lại hôn lên môi cô, chỉ là môi chạm môi, khẽ thủ thỉ.
"Xin lỗi, sau này sẽ không làm em sợ nữa!"
"Chỉ lần này nữa thôi. Dì mà còn lớn tiếng nữa, Dư Chấn không nói chuyện với dì nữa, không chơi với dì!"
Dư Chấn òa khóc, hình như là chịu uất ức lắm, nhẫn nhịn mấy ngày vừa rồi trút bỏ qua câu nói vừa rồi, chỉ tha lỗi cho dì nốt một lần nữa thôi, sau này dì mà lớn tiếng quát Dư Chấn nữa là sẽ không chơi với dì!
"Được, sau này sẽ không làm em buồn nữa!"
"Dì hứa rồi nhé! Ngoắc tay đóng dấu không được nuốt lời!"
Dư Chấn kéo tay chị ra nghệch ngoạc vài nét giả vờ viết viết lên đấy, nhìn chị
"Ký tên"
Tưởng Vân nhìn cô không hiểu gì cả, lại bị cô ngốc nào đó cứ liên tục lắc lắc cánh tay đòi chị ký lại tên, Dư Chấn lắc lắc cánh tay chị, bắt chị nắm tay lại, chìa bàn tay ra muốn Tưởng Vân giống như cô làm khi nãy kí lên đấy, thế nhưng lại bị người nào đó nhân cơ hội hôn lên môi cô một cái còn hỏi
"Ký tên, có đủ không?"
"Không phải! Dì phải ký như này!"
Dư Chấn lại bị hôn thêm một cái, nhăn nhăn mặt, che vội miệng, bỏ chạy xuống dưới phòng ăn.
"Chị dâu, nãy giờ mà hai người vẫn chưa tắm xong à?"
"Quên, quên mất rồi!"
Dư Chấn che miệng lắp bắp nói với nó, kết quả bị Tưởng Vân giữ lại bắt đứng im một chỗ để nó đi kiểm tra. Kỳ quái, chị dâu nhỏ thường ngày làm gì đeo trang sức đâu, vòng cổ, lắc tay a còn có cả lắc chân?
"Chị dâu, hai người rốt cuộc vừa làm cái gì?"
"Không...không làm gì cả."
Dư Chấn lắc lắc, tay vẫn che lấy miệng.
Trương Ngữ Cách kinh nghiệm tư vấn tình ái bao nhiêu năm lại không đoán được hai người làm cái gì à? Còn che miệng nhất định là bị chiếm tiện nghi rồi, còn là bị chiếm rất nhiều lần thì có!
"Cái này... chị em tặng?"
Dư Chấn : *Gật gật*
"Cái lắc tay này cũng vậy?"
Dư Chấn : *Gật gật*
"Còn cái lắc chân kia?"
Dư Chấn : *Gật gật*
Hay lắm, em gái ở với chị hai mươi mấy năm, giúp chị giải nguy, cứu chị ra khỏi vũng lấy của giận dỗi vậy mà một bông hoa cũng không thấy, chị dâu nhỏ chỉ giận dỗi vài ngày là sốt sắng lên nghĩ cách làm lành,còn mua cả hoa để tặng, bất công, bất công quá mà, Trương Ngữ Cách này cũng phải kiếm lấy một tấm chồng thôi, nhưng mà...kiếm ai bây giờ? Từ Tử Hiên ? Không đâu, sau này có đánh chết cũng không nói chuyện với Từ Tử Hiên , Trương Ngữ Cách từ giờ sẽ mặc kệ, không quan tâm đến kẻ kia nữa.
Chị dâu nhỏ với chị nó làm lành rồi, tối nay có thể đi chơi rồi, đêm nay đi chơi một chút, nhất định cũng sẽ tìm được giai nhân vừa ý nó. Trương Ngữ Cách ăn cơm tối xong, nhìn thấy đôi vợ chồng nọ ân ân ái ái trước mặt thì chịu không nổi, cố ý đuổi hai người kia lên phòng, nhanh tay kéo thím Mạc ra nói vài lời trước khi đi tìm "Chồng".
"Thím, đêm nay con đi chơi với bạn, thím giữ bí mật cho con nhé!"
"Nhưng mà cô muốn đi đâu? Đêm rồi cô còn ra ngoài!"
"Không sao cả, bạn con ở bên ngoài rồi, sáng sớm mai con sẽ về, thím nhất định không được nói với chị con đâu!"
"Nhưng mà..."
Thím Mạc khó xử đứng ở giữa hai chị em nhà này, vừa mới thở phào chuyện Dư Chấn giờ lại bảo thím giữ bí mật cho nó, nếu như để cậu Tưởng Vân biết...
"Thế nhé! Con sẽ về sớm! Thơm thím một cái"
Trương Ngữ Cách hôn chụt một cái lên má thím, xách giày cao gót rón rén đi ra ngoài.
Tình yêu ơi, chị đến rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro