Chap 19 : Chính thì ngọt , phụ thì đắng ngắt (2)

Dư Chấn giật mình, nhìn Tưởng Vân nhắm mắt ngủ mà tay vẫn còn bịt miệng cô, trợn mắt, theo phản xạ ngã ngồi ra phía đằng sau.

"Có muốn...nhìn thêm không?"

Tưởng Vân đang cười với cô, cười thật sự đó! Chính là nhoẻn miệng cười, còn lộ cả hàm răng trắng nữa, chú...trước đó, chưa từng cười tươi như thế.
Dư Chấn lắc lắc, bị nụ cười của chị làm cho xao xuyến, nhìn chị ngốc ngốc cười .

Tưởng Vân nhìn bộ dạng của cô, áo sơ mi che chưa đến nửa đùi, cổ áo cũng không có đóng lại, bỏ máy tính sang một bên, chống tay sang hai bên, chặn lại, nhìn cô .

"Sao hả...vui lắm sao?"

Dư Chấn gật gật, chỉ chỉ vào chỗ chấm đen ban nãy cô phát hiện ra, ngọt ngào nói

"Chỗ này có một chấm đen!"

"Còn gì nữa?"

Dư Chấn quay sang lật lật mấy ngón tay chị xem thử, nhìn bên trái lại nhìn bên phải.

"Hết rồi!"

"Chắc chưa? Có cần cởi đồ ra, nhìn lại không?"

Dư Chấn : "..."

Tưởng Vân cúi xuống muốn hôn, lại bị Dư Chấn cự tuyệt, kéo áo lên che miệng, kết quả, vạt áo đã ngắn, vốn dĩ che không hết, bây giờ lộ nguyện cả một đoạn.

"Em muốn câu dẫn chị?"

Áo bị cô kéo xuống dưới, Tưởng Vân tranh thủ hôn trộm được một cái, sau đó bày ra vẻ mặt không có chuyện gì hết. vỗ vỗ má cô:

"Ở yên đây, đợi chị quay lại chúng ta về nhà!"

Dư Chấn lắc lắc, bám lấy cánh tay chị, không chịu buông. Không thích, dì đi rồi, lát nữa người đó lại xông vào, Dư Chấn phải làm sao?

"Em ở đây trông đồ cho chị, được không?"

Dư Chấn nhìn máy tính trên bàn, tài liệu đồ đạc của dì đều ở đây hết, nghĩ ngợi một lúc, thì gật đầu.

"Dì đi nhanh nha!

Tưởng Vân đi khỏi, cô thu dọn lại chỗ tài liệu bị bày ra trên bàn, xếp lại thành một chồng, cũng để lại máy tính lên trên bàn, cầm áo vest đi ra ghế ngồi đợi

Tưởng Vân đích thân đi mua đồ cho cô, nhìn một loạt mẫu váy khác nhau thì đau đầu. Chọn lựa mãi mới lấy được một bộ ưng ý, không lộ lưng, không lộ vai, cũng không quá ngắn, hài lòng cầm lấy một lúc năm chiếc như thế.

Lúc trở về lại thấy có quầy bán bánh kem, hào phóng đi vào mua lấy một chiếc.

Dư Chấn nhất định chưa ăn thử loại bánh này.

"Chị, kia không phải Tưởng Vân sao?

"Sao thế?"

"Chị ta sao lại đi mua bánh? Còn kia...không phải là váy sao? Là mua cho con nhỏ câm đó!"

"Em muốn làm gì?"

"Em chỉ vì tương lai tốt đẹp cửa em mà thôi!"

Hứa Giai Kỳ nghiến răng nói, nhìn chị xách theo túi đồ rời đi, tức giận bỏ đi.

---------------------------

"Đi thôi! Có thành công hay không đều dựa cả vào em đấy!"

Tưởng Vân ôm lấy eo Dư Chấn đi vào nhà hàng, Trương Ngữ Cách nhăn nhó, khó chịu, cúi xuống nhìn bộ váy nó đang mặc, váy thì ngắn, lại còn lộ cả vai, phía đằng trước thì....

"Này, tôi là thư kí, không phải loại người đó!"

"Tôi biết, mấy người đó nhất định cũng không đến mức đói khát mà vồ lấy em đâu."

"Vậy tôi mặc mớ rẻ rách này làm gì?"
Nói rẻ rách cũng đúng thôi, trông chẳng khác gì bộ đồ rách, mẹ nó, đi kí hợp đồng hay đi tiếp rượu đây không biết. Trương Ngữ Cách nhẫn nhịn, không được để chị mày thất vọng.

"Giám đốc Dương, mời ông!"

Trương Ngữ Cách nghe ám hiệu của Từ Tử Hiên , nở nụ cười tươi rói, rót một ly rượu ngồi xuống bên cạnh lão Kang đó.

Hắn ra hiệu mời rượu, chứ không có nói ngồi cạnh lão già dê đó, nhìn Trương Ngữ Cách tươi tỉnh ngọt xớt cười nói, trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Thư kí Trương cũng thật à xinh đẹp, một lát nữa, chúng ta đi đến chỗ khác tâm sự đi! Tôi có rất nhiều..."

Nó buồn nôn, nhét ly rượu lên miệng lão béo, cười cho qua

"Giám đốc Dương, uống cạn nhé!"

"Được, uống cạn, rượu cô Trương , nhất định phải uống cạn chứ!"

...

Cười nói một hồi, nó ôm lấy hợp đồng ngồi bên cạnh Từ Tử Hiên , trong lòng sốt ruột, muốn về nhà.

"Hợp đồng ký rồi, tôi về được chưa?"

"Ngồi thêm một lát!"

Từ Tử Hiên nhấp ngụm rượu, ghé tai nó nói nhỏ. Trương Ngữ Cách nhẫn nhịn, chịu thêm một lát, sau đó có thể về rồi. Ai ngờ, lúc nói lời tạm biệt, giám đốc Kang đó lại ngỏ ý muốn rủ cô đến một nơi khác, Trương Ngữ Cách cười lấy lệ

"Bây giờ muộn rồi, chi bằng để khi khác đi, giám đốc Dương cũng mệt rồi!"

"Hẹn tới hẹn lui, đến khi nào mới có dịp gặp mặt, chi bằng, giám đốc Kim cứ về trước đi, hai chúng tôi còn có việc!"

Trương Ngữ Cách cầu cứu hắn, Từ Tử Hiên không những không cứu, còn đẩy nó cho lão già đó, cầm lấy hợp đồng rời đi.

Từ Tử Hiên là một kẻ khốn nạn.
Trương Ngữ Cách bị lão già đó kéo lại, dần dần mất bình tĩnh, la hét

"Giám đốc Dương, ông say rồi, để tôi gọi xe!"

"Không cần, chúng ta còn chưa có tâm sự, sao tôi có thể về được!"

"Vậy xin phép ông, tôi còn có việc, để khi khác chúng ta gặp lại rồi tâm sự!"
...

Từ Tử Hiên đi ra ngoài hành lang, trong đầu vẫn còn bàng hoàng, hôm nay mục đích dẫn nó đi kí hợp đồng, mục dích là để xem thử xem, nếu như nó tiếp xúc với kẻ khác, hắn có cảm thấy khó chịu không!

Kết quả, nhìn nó mặc bộ váy đó, hắn đã không muốn dẫn nó đi kí cái hợp đồng kia rồi.

Lúc nó cười nói với ông già bệnh hoạn đó, hắn muốn xông đến, kéo nó rời khỏi chỗ đó.

Rốt cuộc thì hắn thích nó thật sao? Thích từ bao giờ?

Giám đốc Dương nói muốn tâm sự riêng cùng với nó, hắn cũng không có phản đối, hắn không tin rằng hắn lại thích Trương Ngữ Cách . Kết quả, đứng ở ngoài hành lang, nghe tiếng khóc lóc cầu xin của nó, rốt cuộc cũng có thể chắc chắn rồi.

"Từ Tử Hiên, cô dám đánh tôi?"

"Dương Định , hợp đồng này, chúng ta có lẽ là không kí được rồi!"

Trương Ngữ Cách cầm lấy áo khoác của hắn che đậy lên người, loạng choạng đi ra cửa.

Lão già đó còn không muốn buông tha, hợp đồng kí hay không không quan trọng, bây giờ miếng mồi còn ở trước mặt, hắn không nỡ buông bỏ, lão đưa tay muốn kéo nó lại, cũng may có Từ Tử Hiên kịp đẩy ra, ôm lấy nó đi ra cửa.

"Cái này, trả cho ông!"

Hợp đồng kí vừa mới kí không lâu, hắn ném bỏ lại, kéo Trương Ngữ Cách rời khỏi nhà hàng. Ra đến cửa, Trương Ngữ Cách rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ có một chữ

"Cút!"

"Xin lỗi, chị không..."

"Cút!"

"Chị đưa em về!"

"Không cần!"

Trương Ngữ Cách rốt cuộc cũng nhìn thấu bộ mặt thật của hắn rồi, hóa ra, hắn cũng chỉ có thể.

Từ Tử Hiên muốn giải thích, nhưng hắn...có tư cách gì? Bây giờ hắn mới thấy hắn sai, bao nhiêu cách để thử hắn lại thử cách này, còn đẩy nó cho kẻ già bệnh hoạn đó, Trương Ngữ Cách nhất định là hận hắn đến chết!
Cũng đúng, hắn chưa từng coi trọng người nào, kết cục như thế cũng đáng.
"Từ Tử Hiên bây giờ mới thấy được bộ mặt thật của chị! Chị không những có mấy cái tư tưởng khốn nạn kia với chị dâu tôi, còn dám đẩy cả tôi cho ông già đó, tôi kinh tởm chị, chị...rốt cuộc không khác ông ta là mấy! Cút, tôi không muốn gặp chị, cả đời này cũng không muốn gặp.

"Để chị đưa em về."

Từ Tử Hiên chỉ biết nói có thế, hiện tại hắn cũng cảm thấy rối bời, việc hắn làm, Trương Ngữ Cách có thể cả đời này cũng sẽ không tha thứ. Không tha thứ, không nhìn mặt hắn cũng được, miễn sao hắn có thể làm gì đó, giống như đưa đón nó đi làm, ngày ngày ngày có thể gặp nó, vậy là tốt rồi.
Thế nhưng Trương Ngữ Cách có chấp nhận không?

Lần đầu tiên, hắn thấy nó khóc, trước đó, chứng kiến nó từ bé đến lớn cũng không có thấy nó khóc như thế, Jisoo không biết phải làm cái gì, bây giờ ngoài việc đưa nó về nhà hắn cũng không biết phải nói cái gì, làm cái gì cho đúng, Từ Tử Hiên xưa nay ăn chơi hóa ra cũng có lúc khốn đốn, khó xử như thế.

"Không cần, tôi nói cút, chị không biết xấu hổ sao? Làm ơn, biến khỏi tầm mắt của tôi, loại người như chị, tránh xa tôi càng xa càng tốt!"

Nó ném áo khoác xuống dưới đất, nhìn bộ dạng nhếch nhác hiện giờ, tự cảm thấy bản thân nực cười. Trương Ngữ Cách không có lên xe của hắn, trên người cũng không có tiền, chỉ còn cách đi bộ về nhà. Con đường này cũng không đến nỗi xa, cùng lắm thì mười giờ về nhà, ít nhất còn hơn là đi xe chung với Từ Tử Hiên .

Từ Tử Hiên lái xe đi phía sau, Trương Ngữ Cách chật vật đi ở phía trước, giày cao gót quá cao, đi được một lúc thì cũng chịu không nổi, đành tháo giày đi chân trần.

Trương Ngữ Cách , nhìn bộ dạng nhếch nhác của mày đi, có đáng không?

Ban nãy lúc ông già kia muốn nó đi theo, nó còn nghĩ Từ Tử Hiên sẽ ngăn cản hoặc thậm chí là gây gổ một trận to thế nhưng...hắn không có làm như thế, nó là em gái của chị, ít nhất với cái lí do như thế, có lẽ hắn cũng có chút động lòng mà bảo vệ nó, hắn đã bỏ đi, cầm theo hợp đồng mà bỏ đi!
Từ Tử Hiên, khốn nạn như thế!

-------------

"Dì, em chồng đâu rồi?"

Dư Chấn nhìn bánh ngọt ở trước mặt, nhỏ giọng meo meo. Tưởng Vân lại bình thản ngồi đọc sách, thi thoảng còn nghịch nghịch mấy ngọn tóc của cô, không có gì là đang đợi hết. Dư Chấn bực bội, cau mày, gọi thêm lần nữa

"Dì!!!!"

Tưởng Vân nhìn cô, lại cúi đầu tiếp tục đọc.

Chín giờ tối, Dư Chấn nói bánh ngọt để ở ngoài lâu sẽ bị hỏng, cho nên đem bánh cất vào trong tủ lạnh, Tưởng Vân với vấn đề này không có am hiểu, cũng không có ngăn cản để cô đem cất vào trong tủ. Chaeyoung một phần vì không được ăn bánh, một phần vì ngồi đợi em chồng quá lâu, ngồi bên cạnh mè nheo

"Dì..."

"Em chồng đâu rồi? Dì...."

"Dì...."

Tưởng Vân không trả lời, Dư Chấn tức giận, xỏ dép đi ra cửa, muộn như thế, em chồng đi đâu mất rồi?

"Nó có Từ Tử Hiên đi cùng rồi, em lo lắng cái gì?"

Tưởng Vân ôm lấy cô ở phía sau, xoa xoa cánh tay trần của người nào đó, nhỏ giọng trấn an, Dư Chấn vẫn cảm thấy lo, không chịu đi vào nhà, muốn đứng ở ngoài này đợi nó về. Chị cũng nghe theo cô, ngồi ngoài cửa nhà làm "cột nhà" cho cô.

Hơn chín rưỡi tối, rốt cuộc bên ngoài cổng nhà cũng có tiếng động rồi, Trương Ngữ Cách thất thần đi vào trong, Từ Tử Hiên không có đi xuống, đưa nó về cũng lập tức lái xe đi.

Tưởng Vân chỉ cần nhìn qua cũng biết là có chuyện rồi, đứng ở một bên. Từ Tử Hiên nhìn hai người, cười qua loa

"Chị, chị dâu, hai người đợi em sao?"
Dư Chấn ngốc ngốc gật gật đầu, cười tươi rói

" Dì mua bánh cho Dư Chấn , nhưng mà Dư Chấn chưa có ăn..."

"Nhóc con, em đừng có làm loạn!"
Tưởng Vân che miệng cô, nhìn bộ dạng của nó, dặn dò đi ngủ sớm cũng không hỏi rốt cuộc có chuyện gì, cái này hỏi Tưởng Vân thì tốt hơn.

Dư Chấn giãy giụa, chân tay quơ loạn, nhìn em chồng đi vào trong nhà rưng rưng.

"Đi ngủ thôi!"

"Nhưng bánh dì mua ...!"

"Em muốn mập ú luôn sao?"

Tưởng Vân buồn cười, ôm eo cô đi lên phòng, hôm nay, bà dì đó vẫn chưa có đi, hôm nay lại chỉ có thể nhìn mà không được ăn rồi.

Đêm nay, nhất định sẽ dài lắm!

-----------

Trương Ngữ Cách ở trong phòng tắm, cảm thấy, người của nó thật bẩn. Lão già đó, còn chạm vào tay nó, chỗ khuỷu tay, cánh tay, ngón tay đã từ bị hắn liếm qua, bẩn đến mức, nó muốn chặt đứt ngón tay ấy. Trương Ngữ Cách bước ra khỏi phòng tắm, cả người đã bị cọ rửa đến mức đỏ ửng lên, chỗ cổ còn cảm thấy hơi xót, cánh tay cũng bị cào một vết.

Ngày mai, nó có thể ở nhà không? Không muốn đến công ty phải nhìn bản mặt của hắn, cũng không muốn làm chân chạy bàn hay chức thư kí gì đó nữa.

Từ Tử Hiên về đến nhà, cũng lập tức gọi điện cho nó, ai ngờ vừa mới bấm máy đã bị tắt, hắn bị chặn số!

--------------------

"Cậu làm gì con bé rồi?"

" Tưởng Vân , tôi vừa phát hiện ra một chuyện! Tôi còn không bằng kẻ cầm thú!"

"Cậu tốt nhất là làm lành trước khi tôi ra tay đi, kể cả cậu, tôi cũng sẽ không bỏ qua!"

Từ Tử Hiên cười ở bên kia, đúng là chị em chí cốt, hiểu tâm tư của hắn.
Tưởng tắt máy, mở cửa phòng nhìn Trương Ngữ Cách đã đi ngủ, cẩn thận đóng cửa phòng lại, trở về phòng.

"Sao không chịu ngủ?"

"Không có dì, ngủ không được!"
Dư Chấn rũ mắt, hai mắt díp lại muốn ngủ nhưng lại cố ngồi dậy đợi chị về, bộ dạng chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ rồi. Cô ôm lấy chị, rúc rúc vào ngực chị, lẩm bẩm

" Dì...không...được...ăn...vụng, bánh Dư Chấn...cất kĩ lắm!"

Tưởng Vân buồn cười, hôn chụt một cái lên trán, bánh kia có ngọt cũng không ngọt bằng người trong lòng, Tưởng Vân có ăn, cũng sẽ ăn cô ngốc nào đó trước.

---------------

"ăn sáng xong, chị đưa em đến công ty!"

Trương Ngữ Cách đang uống ngụm nước, suýt chút nữa thì nghẹn chết, lắp bắp

"Không...không c...cần, tự...tự em đi!"

"Em chồng, giọng của em!"

Dư Chấn nghe giọng khàn khàn, tò mò hỏi. Tưởng Vân lại đưa cốc sữa lên đến miệng ép uống, cô còn chưa nói hết câu, dì cứ thích ngắt lời cô thế.

"Cái đó...một lát ngậm chút kẹo là lại ngọt ngay thôi!"

"Ngọt...có bánh ngọt, hôm qua Dư Chấn đợi em chồng mãi!"

Cô chạy lại bên tủ lạnh, cầm bánh kem đem ra bàn, cau mày, sao lại cứng như thế...hình như bị hỏng rồi.

"Chị dâu, chị đem bánh cất lên ngăn đông à?"

"Ngăn đông?"

Vậy là không có bánh ăn nữa, tại Dư Chấn ngốc, đến cả bánh không được cho vào ngăn đông cũng không biết, Dư Chấn ngốc, ngốc, ngốc, ngốc.

"Vậy...vậy thì phải làm sao? Tại dì cả, hôm qua dì không có nói gì hết! Dì mua đền bánh cho Dư Chấn đi!"

Dư Chấn rõ ràng là sai, thế nhưng lại đi đổ thừa. Vấn đề là cô đổ thừa thì thôi đi, Tưởng Vân còn phối hợp, dỗ dành cô. Trương Ngữ Cách buồn cười, nhìn hai người họ hạnh phúc như thế, tự dưng có cảm giác hơi bị chạnh lòng, không biết, khi nào nó có thể giận dỗi đổ thừa, mà lại có kẻ cưng chiều không chấp vặt với nó.

"Oa, em chồng, làm ở đây sao?"
Dư Chấn nhòm nhòm qua cửa xe, phấn khích, chỗ này cao hệt như chỗ dì làm, cũng đông người nữa.

"Chị dâu, có muốn đi xem thử không?"

Dư Chấn lắc lắc, giơ tay chào tạm biệt với nó. Sau đó xe cũng phóng đi, Trương Ngữ Cách thở dài, rốt cuộc thì thoát không được chỉ đành đối diện thôi.

"Khi nào tôi mới có bàn làm việc?"

"Khoảng ngày mai sẽ có, em tạm thời ở bên ngoài làm việc đi, có việc gì chị sẽ bảo!"

"Cảm ơn, giám đốc Từ !"

Trương Ngữ Cách cúi đầu cảm tạ, xoay người, bỏ ra ngoài, lúc đi đến cửa lại nói them

"Tôi làm thư kí, sau này hi vọng ngài giao phó công việc, còn có nếu như không phải công việc, thì cũng không cần gọi!"

Từ Tử Hiên nhìn nó thờ ơ như thế, cảm giác nhói lên trong lòng, chỗ ngực trái có cảm giác khó chịu khó tả, chỉ nói một chữ

"Được".

Trương Ngữ Cách ra ngồi ở bên ngoài, ngoài đó có một cái ghế sô pha, có cả bàn nước ở ngoài đấy, chỗ đó có thể ngồi. Thư kí nhìn nó dè chừng, đứng ở một bên bàn tán.

"Mấy người không có việc gì để làm?"

"Không...không có!"

"Bớt bàn tán mấy chuyện sau lưng người khác đi!"

Trương Ngữ Cách cảnh cáo, quay sang đọc mấy chồng tài liệu giết thời gian. Hi vọng, sau này công việc có thể thuận lợi.

-------------

"Em mua loại thuốc này làm gì?"

"Em muốn có tương lai, chị Lương , chị phải giúp em!"

Chị Lương cầm gói thuốc trong tay, nghi ngờ

"Em muốn....!"

"Đúng, hôm nay chị đi bàn hợp đồng không phải sao?"

"Thuốc này..."

"Tương lai của em, tốt hay xấu, đều nhờ cả vào nó, chị, chị phải giúp em!"
Hứa Giai Kỳ , tương lai tốt xấu gì đều dựa cả vào ngày hôm nay. Phía trước, có trải thảm đỏ chào đón nó hay không cũng sẽ nhờ cả vào gói thuốc này, ả tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì sơ sót.

Tưởng sẽ sớm thôi, chúng ta...

---__--

Cách nửa tiếng đăng chap 1 lần

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro