Chap 25 : Vũ Trinh có thai sẽ như thế nào ???

"Đói không?"

Tưởng Vân nhìn cô, cả ngày không ăn gì rồi, vẫn còn đủ sức khóc tiếp?
Dư Chấn sờ sờ cái bụng xẹp lép, vừa khóc vừa gật gật đầu, đói rồi nhưng mà không muốn ăn ở đây, muốn về nhà ăn thôi!

Chị kéo cô đứng dậy đi ra cửa, kết quả Dư Chấn gật đầu than đói lại không chịu đi, nhất quyết ngồi trên giường

"Muốn chị vác em xuống dưới? "

Tưởng Vân lại gần đến chỗ cô, chậm rãi nói mấy chữ, Dư Chấn đã nhảy dựng lên, ngồi thụt lùi lại muốn chuồn lại bị chị túm lấy cổ chân, kéo lại

"Muốn tự đi hay để chị vác em?"

-------------------

"Cháu dâu, ăn cái này!"

Ông Tưởng bưng đĩa rau để trước mặt chị, chuyển đĩa thịt đến trước mặt cô. Trương Ngữ Cách cũng hệt như thế, còn đứng dậy, chuyển toàn bộ thịt đến trước mặt chị dâu, rau luộc, rau xào gì đó để hết ở trước mặt chị, phân biệt.

Tưởng Vân hôm nay tâm trạng phấn khởi lạ thường, đây là lần đầu tiên, sau khi hai người cãi nhau chị được ăn chung với cô, tính ra cũng đã ba tuần rồi, ba tuần, rốt cuộc bây giờ có thể ôm cô ngủ, cùng cô ăn cơm, vậy là tốt rồi.

Dư Chấn đối với ông Tưởng vẫn còn sợ, ngồi cúi gằm mặt không dám động đũa, hai tay túm chặt lấy váy, lo sợ.

"Chị dâu, thức ăn không hợp sao?"

"Cháu dâu, có phải khó chịu không? Ông nội đưa đi bệnh viện được không?"

"Dư Chấn à, sao không chịu ăn, hay là con không đói!"

Mỗi người một câu, lại càng làm cho cô càng hoảng, ngồi trước bàn ăn, cảm giác lại giống như cực hình, cúi gằm mặt. Ông Tưởng nhìn cô, dưới gậm bàn, tức giận đá vào chân chị, Tưởng Vân còn đang vui vẻ nghĩ mấy chuyện kia, bị cú đá kia kéo lại, mới phát hiện thức ăn đều bị đổi chỗ, nhìn Dư Chấn hệt như pho tượng không động đũa thì cau mày, gắp miếng thịt vào bát cô

"Sao không chịu ăn?"

Ông Tưởng nghe mà tức thay cho cô, tức giận lại đá thêm cái nữa, lườm chị.

Con nhóc con, cháu dâu của ông còn chưa ăn miếng nào, nó cũng không biết, còn ngồi đấy mà cười!

"Ông nội, con ăn xong rồi!"

Trương Ngữ Cách ăn vội bát cơm, lúc cô còn chưa động đũa đã đứng vội dậy, có ý chuồn. Ông Tưởng còn định mắng cho một trận thì nhận được ám hiệu của nó, nhăn mặt lắc lắc đầu

"Con ra ngoài trước! Ông nội, con còn có chuyện muốn hỏi, ông ăn nhanh lên!"

Thím Mạc cũng đứng dậy đem bát của thím với nó bưng đi, ông Tưởng cũng ăn với tốc độ ánh sáng, còn chưa lau miệng, đã chống gậy đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người, Tưởng Vân kiên nhân đem sữa đẩy đến trước mặt cô

"Uống sữa đi!"

Không muốn ăn, Dư Chấn muốn về nhà!

"Không chịu uống? Có cần tôi bóp miệng đổ vào không?"

Phải làm cứng với cô, Từ Tử Hiên nói như vậy, nói rằng lúc làm lành nếu như dịu dàng không có tác dụng, thì phải lạnh nhạt, làm cho đối phương sợ mà làm. Bây giờ, cách nào cũng đã thử, vô ích, vậy thử cách Từ Tử Hiên chỉ một lần đi, chỉ sợ, làm lành không thành, còn làm cô ghét chị hơn, như vậy thì đau đầu rồi!

Dư Chấn nghe ngữ điệu chị nói, chậm chạp cầm lấy cốc sữa, uống một ngụm, cảm thấy cổ họng nhạt nhẽo, sữa uống vào cũng giống như nước, nhăn nhăn mặt.

"Uống hết!"

Tưởng Vân ở bên tai lải nhải, nhạt, nhạt đến mức muốn nôn ra bên ngoài, thế nhưng nghe chị nói như vậy, thì sợ đến không dám nôn ra, Viên Vũ Trinh hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt hết chỗ sữa đó xuống dưới bụng, đưa tay lau đi giọt nước ở khóe mắt, khịt khịt mũi nén nhịn.

Thế nhưng chưa đến hai phút đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, Tưởng Vân luống cuống chạy vào, vỗ đều đều lên vai cô, làm sao mà, uống có mỗi cốc sữa mà giống như cực hình như thế!
Khó chịu quá, cũng may trong bụng không có gì, nôn hết sữa thì cũng thôi, cô ngồi bệt dưới sàn, tay run run bám vào tường. Tưởng Vân rót cho cô cốc nữa, đưa đến trước mặt cô, Dư Chấn  xua tay không dám uống nữa

"Không phải sữa, uống vào sẽ đỡ hơn!"

Cô uống một hớp, bụng lại nhói lên vì đói, uống một mạch hết cốc nước, cả người xụi lơ vạ vào người chị đi ra bàn ăn.

"Ông nội, chị dâu...chị dâu nôn rồi ông vào xem!"

"Xem cái gì, có chị con ở đấy, con còn lo cái gì!"

Ông Tưởng giơ gậy ngáng đường của nó, chặn không cho nó vào vào phá đám, Trương Ngữ Cách ngồi ngoài phòng khách sốt ruột đứng ngồi không yên, nhìn chị dâu nhỏ ra ngoài bàn ăn rồi mới an tâm ngồi xuống, lẩm bẩm.

Có em bé lại khổ sở như thế, sau này, nó làm sao dám có em bé nữa!

"Thím, chị dâu như vậy là bị nghén sao?"

"Dư Chấn có thai cũng gần một tháng rồi, ốm nghén cũng là đương nhiên thôi, ngày mai tôi mua một số loại quả ăn vào có lẽ sẽ đỡ hơn một chút!"

"Nhưng con nghe nói...có người còn nghén tận đến lúc sinh đấy! Chỉ sợ..."

"Được rồi, con lo cho con đi, chị dâu con mà có làm sao? Đều là lỗi của con, đừng có than vãn!"

Ông Tưởng nhăn mặt cướp lời, cái gì mà nghén đến tận lúc sinh, ngày xưa bạn già của ông mang thai con cũng không đến mức ấy!

Vừa dứt lời thì bên trong lại nghe thấy tiếng chị dâu khổ sở nôn, ông Tưởng với hai người kia, ở bên ngoài nghe mà xót cả ruột, nhưng không có ai đi vào, cũng không có ai nhắc nhở ai, phòng của ai người nấy về, Trương Ngữ Cách dìu ông về phòng cũng bịt tai chạy lên trên phòng, chị dâu, không phải em không muốn vào giúp chị, chỉ là, có chị em ở đấy rồi, hai người tốt nhất là sớm làm lành đi, em cũng không muốn ngày nào cũng vội vàng ăn bát cơm rồi té đi như chạy loạn thế đâu! Thật sự, rất dễ đau ruột thừa a~~~

---------------------

Dư Chấn ngồi xép lép ở trong nhà vệ sinh, nước mắt cũng chảy xuống, vừa khóc vừa đẩy chị, ban nãy cô đã nôn rồi, dì còn bắt cô ăn, phản kháng như thế ào cũng bị ép ăn, giờ thì lại nôn tiếp một trận nữa, vừa khóc vừa giận dỗi.

Tưởng Vân nhìn cô hết sức ngồi thụp dưới đất, thở dài, kéo tay cô vòng qua cô ôm lấy

"Em không chịu ăn thì làm sao mà có sức? Muốn ăn cái gì?"

Dư Chấn cũng đói lắm, chỉ là ăn cái gì cũng thấy nhạt nhạt muốn nôn, lắc lắc đầu.

"Ăn thử xem!"

Cô nhìn miếng xoài, lắc lắc.

"Một miếng cũng được!"

Cái bụng cô đã gần một ngày không ăn gì rồi, bây giờ nó đang sục sôi gào thét, Dư Chấn miễn cưỡng cầm lấy miếng xoài cắn thử một miếng, chờ đợi. Tưởng Vân cũng nhìn miếng xoài cẩn thận.

Hết một miếng, không thấy bị làm sao, chị lại đưa tiếp một miếng, Dư Chấn ăn không được cái gì, đột nhiên ăn xoài không bị nôn, với lấy quả xoài muốn cắn

"Bẩn, cái đó phải rửa rồi gọt đã ."

Tưởng Vân giật lấy quả xoài cô đang cầm, nhét vào tay miếng xoài cuối cùng , lại với lấy con dao gọt vỏ.

Một quả, hai quả, bốn quả rồi, cô còn muốn ăn nữa, Dư Chấn nhìn đĩa vỏ xoài ở trên bàn, liếm liếm mép, Tưởng Vân đã kiểm tra tủ lạnh rồi, hết xoài không còn quả nào cả, lại nhìn Dư Chấn vẫn còn tóp tép muốn ăn tiếp, bưng một đĩa hoa quả ra để lên trên bàn.

Có nho, táo, cả lê nữa, thế nhưng không có xoài.

Dư Chấn lắc lắc không ăn nữa, chỉ thích ăn xoài thôi, mấy cái kia đều không ngon!

----------------------

"Từ Tử Hiên , cậu qua siêu thị mua cho tôi mấy quả xoài đi!"

"Này, cậu cũng biến thái quá rồi, đêm hôm sao tôi phải đi mua cho cậu! Cậu có chân tự đi mà mua!"

"Mua tạm một kí, à không, có bao nhiêu mua hết về cho tôi!"

Tưởng Vân nói vào điện thoại, cũng không cần biết hắn có đi hay không, tắt máy nhìn chỗ vỏ xoài trước mặt.

"Đợi một lát, Từ Tử Hiên sẽ mua về cho em! Còn muốn ăn gì nữa?"

Không muốn ăn gì nữa, chỉ muốn ăn xoài thôi! Dư Chấn lắc đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài mong chờ.

"Bà xã, em muốn im lặng với chị cả đời sao?"

Dư Chấn không nói gì, nhìn Tưởng Vân đang xoa xoa cái bụng của cô, khó hiểu, từ sáng đến giờ, dì lúc nào cũng nhìn vào bụng của cô, nhiều khi còn cười cười một mình, tròn tròn mắt.

"Khi nào em chịu nói chuyện, sẽ dẫn em đi gặp bà Viên !"

Tưởng Vân cầm đĩa vỏ xoài đứng dậy đi vào trong bếp, lúc đi ngang qua chỗ của cô, nhẹ nhàng nói một câu.
Dư Chấn nghe xong lập tức có phản ứng, cả người lúc nãy còn uể oải không có sức, vậy mà chỉ cần câu nói đó, đã lập tức chạy theo chị, ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ.

Bà Viên, có thể gặp bà Viên sao? Có nghĩ là, bà Viên không có bỏ cô?

"Đi theo chị làm gì?"

Tưởng Vân cúi đầu, nhìn hai tay cô bám riết lấy góc áo của chị, giả vờ lạnh nhạt.

Dư Chấn chỉ muốn đi gặp bà Viên thôi, lâu lắm rồi không được gặp bà rồi, nhớ, nhớ bà Viên lắm! Cô vừa khóc vừa bám lấy góc áo chị giật giật, thế nhưng chị lại không có nói sẽ dẫn cô đi gặp, chị nói rồi, khi nào chịu nói chuyện thì chị sẽ dẫn đi, nếu không...

"Cho Dư Chấn đi gặp bà, đi gặp bà đi!"
Rốt cuộc, thì cũng chịu mở miệng rồi, vẫ giọng nói nũng nịu như lúc trước, chỉ là hơi khàn khàn một chút, có lẽ là vì không chịu mở miệng nói chuyện, nên ban đầu có hơi khác. Nước mắt lăn xuống gò má, chảy xuống mu bàn tay của chị, khóc lóc cái gì, mới ăn được có một chút đã lại khóc tiếp rồi!

"Được, chỉ cần em ngoan sẽ dẫn em đi gặp!"

Ban nãy dì nói chỉ cần nói chuyện dì sẽ dẫn đi không phải sao? Tại sao bây giờ còn muốn cô nghe lời nữa, dì quá đáng!

Vân Tỷ ngồi ôm chân dưới đất khóc một trận, Tưởng Vân càng dỗ, cô lại càng khóc, không cần, tự Dư Chấn đi tìm bà. Cô đứng dậy, quệt nước mắt, xoay người đi ra ngoài, chị còn cho rằng cô ra ngoài phòng khách ngồi, vứt xong rác đi ra đã không thấy cô đâu rồi, điện bên ngoài còn bật sáng trưng.

Dư Chấn chỉ kịp bật đèn ở bên ngoài, chân đất chạy ra ngoài cổng, không cần dì, cô tự tìm, còn nói là dẫn cô đi gặp, đều là lừa cô hết!

-------------------------------

"Ông nội, hình như chị dâu lại bị chị con bắt nạt rồi!"

Trương Ngữ Cách ngồi trong phòng, ghé sát tai vào cửa phòng nghe ngóng, vừa nghe vừa nói vào điện thoại. Ở bên kia, ông Tưởng cũng đang lo lắng, ông ở ngay tầng một, nghe rõ cháu dâu khóc còn rõ hơn cả nó, ông cũng muốn ra ngoài xem.

"Con không được phép đi xuống, cháu dâu nín khóc rồi, không có chuyện gì hết!"

Ông đúng là không có nghe cháu dâu khóc nữa, chỉ là không biết có bị làm sao hay không thôi! Nhưng tóm lại, là không được đi ra làm kì đà cản mũi. Trương Ngữ Cách gật đầu chắc nịch, nhét tai nghe vào, coi như không có chuyện gì hết! Bình thản lướt web, ngày mai nhất định là sẽ làm lành!

-------------------

"Em còn chạy nữa, tôi cưa chân em bây giờ!"

Tưởng Vân đuổi kịp cô, kéo cô ngốc nào đó vào trong nhà, bực mình gắt lên.

"Bà ơi!"

"Được rồi, đừng khóc nữa, ngày mai dẫn em đi gặp, đừng khóc nữa!"

Lúc trước tại sao chị không phát hiện cô lại thích khóc như thế? Chỉ cần có gì không vừa ý, là sẽ rơi nước mắt ngay, hai chị làm cái gì cũng không được, muốn giả vờ trêu cô một chút, kết quả nhìn thấy nước mắt là đã bị đánh bại rồi! Sau này, chị còn làm được cái gì?

"Ngoan, không khóc nữa! Nhìn xấu chết đi!"

Tưởng Vân kéo cô lại lau sạch nước mắt, lại nhìn chân cô, vuốt tóc

"Đi rửa chân đi!"

---------------------

Từ Tử Hiên dừng xe ở trước cổng, khó chịu xách một túi to đùng đi vào trong.

"Tên bệnh hoạn nhà cậu!"

"Mua bao nhiêu?"

"Bảy kí đấy, người ta đi còn tưởng tôi đổi nghề đi bán buôn rồi! Bệnh thần kinh!"

Từ Tử Hiên vừa nói vừa nhìn chị.
Tưởng Vân chỉ ồ lên một tiếng, cầm lấy mấy quả xoài đem đi rửa

"Con bé ở trên phòng, có muốn lên chào hỏi không?"

Quen biết lâu như vậy, hắn không nghĩ Tưởng Vân có thuật độc tâm đâu, cười ác, vỗ vỗ vào vai chị

"Coi như cậu biết điều!"

Sau đó cầm lấy mấy quả xoài rửa sạch thì ôm lên trên phòng nó.

Nếu như để nó biết, chị nó bán rẻ nó cho Từ Tử Hiên chỉ bằng bảy kí xoài , liệu Trương Ngữ Cách có chịu nổi hay không????????????????

"Ăn nữa không?"

Tưởng Vân nhìn chỗ vỏ trên bàn, lại hết hai quả nữa, nhìn Dư Chấn vẫn còn ngồi xoa xoa cái bụng, thèm thuồng liếm mép.

"Thêm một quả nữa thôi, rồi ngày mai lại ăn!"

Dư Chấn lắc lắc, nhét thêm một quả xoài nữa vào tay chị, một quả nữa, thêm một quả nữa rồi đi ngủ.

PHỤ NỮ CÓ BẦU LẠI ĂN NHIỀU NHƯ VẬY?

"Thơm một cái, cho em ăn thêm một quả!"

Dư Chấn nhìn chỗ xoài ở trước mặt, liếm liếm mép, lại nhìn vẻ mặt của chị, cúi xuống nhìn cái bụng, xoa xoa một lúc, thì chồm người qua, đẩy Tưởng Vân ngã xuống ghế, hôn tới tấp.

PHỤ NỮ MANG THAI LÀ MẠNH BAO NHƯ THẾ?

Tưởng Vân buồn cười, ban nãy còn cho rằng cô sẽ vẫn giận dỗi không chịu, ai ngờ lại chủ động như thế! Cũng cúi xuống đáp trả.

"Muốn nữa không?"

Chị nhìn cô cười, liếm liếm mép, Dư Chấn lắc lắc trèo xuống khỏi người chị, đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh nhìn cái này cái kia, không dám nhìn chị.
Hôn xong rồi, cô được ăn thêm ba quả nữa, đến quả thứ tư cuối cùng cũng lắc đầu, ăn không nổi. Ngoan ngoãn ngồi ở ghế đợi chị đi đổ vỏ, khúc khích cười một mình, ngày mai sẽ được đi gặp bà Viên rồi, hôm nay phải ngủ sớm, thế là cô đi thẳng lên trên phòng, cũng không có đợi chị đi cùng, leo lên giường ngủ. Tưởng Vân đi trở ra đã không thấy người, đi được vài bậc, lại quay lại, cầm mấy quả xoài đem theo lên trên phòng

"Bà xã!"

Dư Chấn cười ngốc hai cái, mắt vẫn nhắm tịt, tiếp tục ngủ.

" Dì, ôm...ôm!"

Hai tay Dư Chấn lần mò ôm lấy chị, chân cũng gác lên người đúng vào chỗ nhạy cảm, còn cười ngây ngô như thế.
Đêm nay dài rồi, Tưởng Vân hít một hơi, nhấc chân cô đặt xuống bên cạnh, quấn chăn quanh người cô như cục cơm nắm, mới yên tâm nhắm mắt lại.

-------------------------

"Này, chị muốn ở đây đến bao giờ?"
Trương Ngữ Cách càu nhàu ngồi ở ghế, nhìn Từ Tử Hiên mặt dày ngồi xem phim ở trên giường của nó, là nó ngu, nó còn tưởng là chị nó cho nên mới mở cửa, ai ngờ lại gặp phải kẻ biến thái như hắn.

"Nhà chị hỏng TV rồi, xem hết cái này rồi về!"

"Dưới phòng khách cũng có TV, chị xuống đấy mà xem, cầm theo mấy quả xoài này biến đi!"

"Không ăn sao? Em có biết, xoài này chị em lấy cái gì đổi không?"

Từ Tử Hiên nhìn nó, lắc lắc quả xoài trên tay, cười biến thái. Này là giá trị của nó đấy, một Trương Ngữ Cách đổi lấy bảy cân xoài , như này hời quá rồi.

"Liên quan đến tôi sao? Đứng dậy! Đem xoài của chị đi đi!"

Nó ôm lấy mấy quả xoài dúi vào người hắn, kéo áo muốn lôi ra ngoài, mặc kệ là đổi lấy cái gì, nó đều không muốn ở chung với hắn.

"Em đấy!"

"Tôi làm sao?"

"Bảy kí xoài đổi lấy em!"

"Từ Tử Hiên , chị bị thần kinh à?"
Bảy kí xoài đổi lấy nó? Tưởng Vân chị có cần bán rẻ em gái như thế không? Nó lao ra khỏi phòng, chạy sang phòng đối diện hung hổ muốn đập cửa

"Này, em muốn làm gì?"

"Buông ra, tôi còn chưa tính sổ với chị, đợi tôi xử xong vụ này, tôi chém chết chị!"

Nó kiên quyết muốn đập cửa, cũng may có Từ Tử Hiên ngăn cản kịp thời, túm hai tay nó lôi về phòng

"Giá như vậy là hời cho em lắm rồi, ra ngoài kia, không phải ai cũng trả cái giá đấy đâu!"

Tưởng Vân buồn cười nói, đứng chắn ở cửa không cho nó đi phá, nếu như để Tưởng Vân biết hắn chọc giận nó, làm cho nó chạy đi phá hỏng không khí của hai người họ, Tưởng Vân đối sẽ không tha cho hắn!

"Bảy kí xoài ra ngoài kia vơ đại một kẻ ăn mày còn có giá hơn, tôi là Trương Ngữ Cách , Trương Ngữ Cách mà phải chịu bán rẻ như vậy à?"

"Tránh ra, tôi phải đi hỏi cho rõ!"
Trương Ngữ Cách giơ chân đá vào chân hắn, Từ Tử Hiên không dẹp đường, cười nguy hiểm nhìn xuống chỗ đó, đá một cái.

"Mẹ nó, em muốn Viên gia đoạn tử tuyệt tôn vì em à?"

Đáng đời chị, cho chừa cái tội coi thường tôi! Trương Ngữ Cách khoanh tay, nhìn Từ Tử Hiên khúm núm ôm chỗ bên dưới, cười dịu dàng:

"Thôi chết, tôi lại đá trúng chỗ đó rồi! Thật là....có sao không? Có cần xoa thuốc không? Hay là..."

Trương Ngữ Cách nhìn hắn cười tà, ánh mắt sắc nữ đột nhiên vụt sáng nhìn hắn

"Hay là...cởi ra đi, tôi xem giúp cho!"
Sau đó còn cười một tràng dài, Từ Tử Hiên nhìn nó, kéo con nhỏ đang cười mất hình tượng ở trước mặt ngã xuống dưới đất, nhìn Trương Ngữ Cách khổ sở ôm lấy mông, cười cợt.

"Nhóc con, em càng ngày càng to gan rồi!"

Từ Tử Hiên chồm qua người nó, biến thái nhìn, lại còn nói một câu ám muội như thế.

"Từ Tử Hiên , chị ngồi dậy cho tôi! Tôi...."

Mẹ nó, Từ Tử Hiên , nụ hôn đầu của tôi!

Nụ hôn đầu cứ thế bị hắn cướp đi, Trương Ngữ Cách không có ngu ngốc đến mức để yên bị ăn đậu hũ,hai mắt dáo dác nhìn trái nhìn phải muốn thoát thân, ai ngờ không thoát được, bị hắn giữ cổ không cho động đậy.
Nụ hôn đầu của nó, nhưng là nụ hôn thứ bao nhiêu của hắn rồi? Trước Trương Ngữ Cách , Từ Tử Hiên qua lại với bao nhiêu người phụ nữ? Nó đương nhiên biết, mỗi một cô sẽ là một lần hắn xuất hiện trên báo, không muốn biết cũng không được, mười người, hay mười lăm người, chắc chắn là nhiều hơn, tuyệt đối không thể ít hơn được.

Trương Ngữ Cách ơi là Trương Ngữ Cách , yêu ai, thích ai, lại đi để ý một kẻ trăng hoa như thế, còn bị hắn dở trò ngay chính trong nhà của mình, chuyện xấu hổ như thế này, chỉ có mình nó thôi.

Nước mắt như thế nào lại rơi xuống, chỉ là một nụ hôn, nó lại phản ứng như thế ?

"Xin lỗi, xin lỗi, là chị không đúng, chị....!"

Trương Ngữ Cách vừa khóc vừa túm lấy cổ áo, bàn tay run rẩy giáng xuống mặt hắn một cái tát,nhìn bản thân thoi thóp như cá mắc cạn, tình cảnh này có khác nào chuyện ám ảnh buổi tối ngày hôm đó, nó bị lão già đó kiếm chuyện?

Hóa ra, những kẻ lăng nhăng như hắn, đều suy nghĩ như thế! Tình dục, chỉ cần muốn, hoàn cảnh, đối phương đều không qua trọng!

"Muộn rồi đấy, chị muốn ngủ lại đây?"
Trương Ngữ Cách mở cửa tiễn khách, Từ Tử Hiên cũng không có nói gì cả, lẳng lặng đi ra ngoài. Trương Ngữ Cách rốt cuộc cũng có thể thoải mái mà khóc rồi!

-------------------------

Dư Chấn sáng sớm đã tỉnh dậy, thay một bộ đồ mà cô cho là đẹp nhất, mặc xong còn đứng trước gương chải đầu, cười cười.

"Vui lắm sao?"

Dư Chấn gật gật đầu, cũng ngoan ngoãn đưa lược cho chị chải tóc giúp cô, Tưởng Vân thành thục chải đầu, còn biết cả tết tóc cho cô, tuy không đẹp như người ta làm, nhưng là do chị vì cô mà đặc biệt lên trên mạng học cách tết, Dư Chấn chưa bao giờ càu nhàu hay chê xấu cả, đều rất hưởng thụ cảm giác được chị chiều chuộng.
Tưởng Vân thay xong quần áo, vừa mở cửa đã thấy cô đứng chình ình ở ngoài, hẳn là sốt ruột lắm rồi.

"Đi được chưa?"

Dư Chấn mở lời, ánh mắt mong chờ nhìn chị, Tưởng Vân vỗ vỗ má cô

"Còn chưa ăn sáng nữa, muốn ăn cái gì? Ăn xong rồi dẫn em đi!"

"Không, muốn đi luôn!"

Dư Chấn kéo tay chị đi xuống dưới phòng khách, đi thẳng ra cửa, nhìn chằm chằm tủ giày.

Hôm nay gặp bà Viên , nhất định phải ăn mặc thật đẹp, nhưng giày của cô đều đi hết rồi, Dư Chấn nhìn sang tủ giày của nó, nhìn đôi giày cao gót ở trên cao, kiễng kiễng chân muốn lấy.

"Không được đi!"

Vậy lấy đôi bên cạnh, cô chới với muốn lấy, kết quả giày còn chưa chạm vào đã bị chị nhấc để lên hàng trê cùng, cao như vậy.....

"Muốn đi, muốn đi mà!"

"Không được, đi đôi này!"

Tưởng Vân cầm lấy đôi giày bệt để xuống chân cô, Dư Chấn nhăn mặt, nhất quyết không chịu đi.

"Đi hay không?"

Chị ngẩng đầu nhìn cô, phụ nữ mang thai còn đi giày cao gót, ngốc chết mà.

"Đi!"

Dư Chấn không cam tâm, chìa chân ra để chị đi vào chân, phụng phịu đi theo sau, nhì váy đẹp như vậy mà phải đi đôi giày này, bà Viên nhìn thấy đôi này rồi, muốn chọn đôi của em chồng cơ, bà Viên nhất định là chưa được nhìn thấy.

Tưởng Vân lái xe, thỉnh thoảng lại quay snag nhìn cô, Dư Chấn vẫn còn buồn chuyện đó, nhìn đôi giày, cau cau mày

"Đôi giày kia cao quá, đợi khi nào em sinh em bé xong, sẽ dẫn đi mua cả một tủ, được không???"

"Em bé????"

Lại là em bé, em bé...

"Đúng, là chỗ này sau này sẽ to lên, rồi đợi em bé lớn sẽ chui ra ngoài! Giống như đứa bé ở trong ảnh!"

Chính là đứa bé không mặc gì đó sao? Dư Chấn cười ngây ngô, lẩm bẩm

"Có em bé, có em bé rồi, sau này không cần chơi trò chơi nữa!"

Này là niềm vui của cô, lại là nỗi khổ của chị! Tưởng Vân khóc không ra nước mắt, có em bé rồi thì sẽ không phải chơi trò chơi? Này là ai nói? Ngày hôm qua đích thân chị gọi điện cho bác sĩ, sau ba tháng, đợi thai nhi ổn định có thể chơi trò chơi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro