Chap 7 : Có thể ngủ chung không

Tưởng Vân nhìn cô bất chấp vết thương để xin chị, vì sợ mà nói một câu dài như vậy! Đau lòng ?

Tưởng Vân hóa ra cũng biết đau lòng, còn là đau lòng vì một cô ngốc.

"Được, không phạt, em không khóc sẽ không phạt!"

Vũ Trinh nghe xong không dám khóc, gật gật đầu.

"Dì đừng giận! Đừng tắt điện!"
Tưởng Vân không đáp, cúi xuống vòng tay cô qua cổ chị, bế lại lên giường.

Vũ Trinh giờ mới thấy đau, đau quá nhưng mà cô không dám khóc. Lisa nhúng hai tay cô vào chậu nước, nhìn cô nhăn nhăn mặt

"Vũ Trinh , không phải tôi tắt điện dọa em, là trùng hợp thôi!".

Vũ Trinh có nghe đâu, mặt vẫn nhăn nhăn thế kia, rõ ràng là không để ý

"Vũ Trinh , có nghe không?"

"Đau!"

Vũ Trinh nhỏ giọng meo meo, thấy dì đột nhiên dừng lại nhưng mà tay cô vẫn bị nhúng xuống nước, rất rát, muốn rụt lại cũng không được.

Dì lại cáu rồi, mới ngẩng đầu lên đã lại thấy dì cau mày.

Tưởng Vân sau đó không nói gì thêm, quay sang lấy thuốc rồi quấn vải lại.
Váy trắng cũng bị bẩn, Tưởng Vân nhìn tủ đồ một lượt, chọn lấy một kiểu dễ mặc, nhìn nhìn cô một hồi để nghiên cứu cách cởi.

Vũ Trinh còn mải nhìn chỗ chân tay đang bị quấn gạc trắng, lại bị chị ôm lấy eo, sợ quá bò ra tận góc giường, còn kéo kéo chăn để ngăn chị lại.
Tưởng Vân phát hiện cô lại không nói chuyện, dùng mắt để biểu giao tiếp. Bình thường nhất định sẽ mắng cô một trận nhưng hiện tại không thể mắng. Không thể quát.

"Váy bẩn rồi!"

Vũ Trinh mới ngó xuống váy, lật chăn muốn đi thay đồ nhưng mà... dì lại vẫn ở đây.

Tưởng Vân kéo cô lại, kiên nhẫn giải thích

"Không thể dính nước, thay ở đây đi!"
Tưởng Vân vòng tay ra sau lưng cô, nhìn nhìn muốn kéo khóa áo xuống, bé con vội giật bắn người uốn éo muốn thoát.

"Sao ?"

Vũ Trinh hai tay bị thương thì lấy đâu ra sức đẩy chị ra, tay chống lên ngực cũng đẩy không lại, cô không dám nhìn chị, hai chân cũng co lại chống vào bụng Tưởng Vân .

Tư thế này thật sự mờ ám, còn nữa, người nào đó còn đang mặc váy, chân lại như thế kia....

Tưởng Vân một tay giữ eo, một mặt cúi xuống nhìn đùi trắng của ai đó, nhìn chán thì có "lòng tốt" chỉnh lại váy giúp người nào đó, bé con gạt gạt tay chị ra, ôm lấy vạt váy ngồi trong lòng Tưởng Vân .

"Thím...thím thay váy!"

"Thím ngủ rồi!"

"Vậy...em.....em chồng!"

"Em chồng cũng ngủ rồi!"

Tưởng Vân tâm trạng rất tốt, ung dung nhìn cô, nghe tiếng em chồng từ miệng người nào đó thì cười cười.

"Vậy tôi là ai?"

Dì là dì, chứ dì là ai?

Tưởng Vân không thấy cô trả lời, người khác thì có thể gọi, cứ nhắc đến chị thì sẽ không trả lời.

Lúc bé con còn ngu ngơ thì khóa áo sau lưng đã bị kéo xuống, Vũ Trinh giữ lấy váy sắp bị chị kéo xuống, lắp ba lắp bắp

"Vũ Trinh ... Vũ Trinh mặc!"
Vũ Trinh đẩy đẩy chị quay mặt đi chỗ khác, Tưởng Vân cũng may không vặn vẹo cô nữa, nghe theo lời sóc con mà quay đi. Năm phút, Tưởng Vân đứng đợi cũng năm phút, vẫn không có động tĩnh nào, nghĩ ngợi một hồi thì len lén quay lại. Vũ Trinh loay hoay với cái dây eo, mãi không buộc được.

Tay bị quấn thành như vầy, thím Joon lại không có ở đây, Vũ Trinh sẽ không nhờ dì đâu!

Tưởng Vân nhìn Vũ Trinh làu bàu mãi, dây thì vẫn không buộc được, đành vòng qua đích thân buộc. Vũ Trinh ngơ ngác nhìn chị buộc, Tưởng Vân còn tưởng cô sẽ không chú ý, định giơ tay xoa xoa đầu cô, vậy mà cô ngốc vẫn né được.

"Ngủ đi !"

Vũ Trinh nghe lời bò ra giữa giường đắp chăn, rồi nhắm tịt mắt.

Tưởng Vân nghe tiếng thở đầu đều của cô, hơi thở dài. "Vợ chưa cưới" vẫn sợ chị, trong khi chị bị oan. Tưởng Vân bị oan, cô lại cứ sợ cái gì là gán chị tội. Thật sự là hết cách!

--------------------

"Trương Ngữ Cách , cô ấy vẫn không nói chuyện với tôi !"

Tưởng Vân không có tâm trạng gọi cho Từ Tử Hiên .

Từ Tử Hiên còn bị đống tài liệu giữ lại trong công ty, nhìn điện thoại hiện người gọi thì tức giận

"Tưởng Vân cậu chết ở đâu rồi? Làm sao? Ai không nói? Cậu ở nhà vui vẻ hưởng thụ còn tôi phải đến làm không công à? Cậu có phải bạn tôi không?"

Tưởng Vân nghe bên kia nói một tràng dài, cũng liếc nhìn người ngủ trên giường. Như vậy gọi là hưởng thụ à?

"Cô ấy đang ngủ, cậu nói nhỏ lại được không ?"

Từ Tử Hiên nghe chị nói còn tưởng thật, hạ giọng hẳn.

"Cô ấy ? Ai ? Vợ cậu à ? Mẹ nó, đêm hôm cậu gọi tôi để bảo vợ cậu ngủ à ?"

"Cô ấy sợ tôi, làm thế nào bây giờ ?" Từ Tử Hiên không hiểu đầu đuôi câu chuyện, vứt tài liệu sang một bên nghe chị bộc bạch. Tưởng Vân có bao giờ vướng vào mấy chuyện này? Nghe Từ Tử Hiên nói như nào thì làm như thế.

-----------------

Sáng sớm, Vũ Trinh ngủ dậy đã thấy chị ở bên cạnh, còn chưa hiểu gì đã bị chị lôi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân từ đầu đến cuối đều là chị làm, mặc kệ cô có giãy giụa đòi xuống, vẫn bị bỏ lơ đi.

Tưởng Vân bế cô xuống ngồi ngoài phòng khách, thím Mạc , Trương Ngữ Cách đều vui ra mặt, chỉ có Lisa không một biểu cảm, trước khi đi chỉ nói với cô một câu

"Ở nhà nhớ ăn cơm, tôi phải đến công ty !"

Vũ Trinh gật đầu, định nói gì rồi lại thôi. Dì hình như đang rất tức giận, không nên để dì nổi giận thêm.
31 ở ngoài xe hơi cau có, lúc đi qua phòng khách cũng không ngoái lại nhìn cô, lái thẳng xe đến công ty.
Vũ Trinh nghe tiếng xe cũng dướn người nhìn thử ra bên ngoài.
Dì đi rồi!

"Chị dâu,chị ăn táo chứ ? Hay ăn dâu?"

Vũ Trinh nhìn nhìn, lắc lắc đầu. Trương Ngữ Cách thở dài

"Vậy nấu cháo cho chị nhé! Em mới học được !"

Vũ Trinh lại lắc lắc.

"Chị dâu, chị cứ như thế...em xin lỗi, chị nói chuyện đi. Chị em cũng cố gắng hết sức rồi, chị mà như vậy mãi, em phải làm thế nào ?"

Trương Ngữ Cách mắt đỏ hoe nhìn cô, lay lay cánh tay cô, Vũ Trinh nhìn em chồng khóc nức nở, đưa tay lau nước mắt cho nó.

"Đừng...đừng khóc!"

Trương Ngữ Cách vừa khóc vừa cười, khóc là dì sẽ nổi giận, dì sẽ không vui đâu dì nói cô như thế.

Nhưng mà Vũ Trinh hôm qua không có khóc, sao sáng nay dì lại giận rồi,còn không nói với cô như trước nữa! Có phải Vũ Trinh lại làm gì sai không???

Cả một ngày trôi qua, Tưởng Vân không gọi điện cũng không động tĩnh gì hết. Vũ Trinh đến tối mịt rồi vẫn ngồi đợi chị. Trương Ngữ Cách phải khó khăn lắm mới dỗ cô lên phòng

"Chị dâu, hay để em lau người cho chị nhé !"

Vũ Trinh ngồi trên giường lắc lắc đầu.

"Vậy thím tắm cho con, tay như vậy
thì tắm như nào ?"

Thím Mạc cũng ngỏ lời, Vũ Trinh vẫn không nghe chỉ nhùn hai người kia chằm chằm

"Thím đi ngủ đi, em chồng cũng đi ngủ đi ! Tự Vũ Trinh tắm !"

" Chị em nhất định sẽ đánh chết, chị để em tắm cho đi !"

"Không khóc dì sẽ không giận đâu !"
Vũ Trinh hai mắt tròn xoe nói, dì bảo thế mà, chỉ cần không khóc dì sẽ không cáu.

"Vậy thím về phòng, có gì thì gọi thím, được không ?"

Thím Mạc vuốt vuốt tóc cô dặn dò, Vũ Trinh gật gật đầu, đợi thím đi rồi, thì tập tễnh ra ngoài ban công ngồi đợi.

Dì tại sao vẫn chưa về?

Vũ Trinh ngồi đợi suốt một tiếng, 10h rồi, lại tập tễnh đi vào, chọn lấy một chiếc váy ngủ, đi vào phòng tắm. Mất mười lăm phút, Vũ Trinh mới chậm chạp đi ra. Chân tay cũng ướt nhẹp, Vũ Trinh lọ mọ lấy miếng dán cá nhân, tự mình làm. Xong xuôi lại đi ra ngoài ban công ngồi nhìn, sao mãi dì vẫn chưa về ? Vũ Trinh buồn ngủ quá !

----------------

Sáng sớm, thím Mạc ngang qua phòng vẫn thấy đèn bật sáng trưng, lúc đi vào mới thấy Vũ Trinh ngủ quên ở ngoài ban công. Gọi thế nào cũng không thấy dậy.

"Cô Trương Ngữ Cách , Vũ Trinh ... Vũ
Trinh ....ốm rồi! Cô gọi bác sĩ, gọi bác sĩ đi !"

Trương Ngữ Cách ngái ngủ không hiểu chuyện gì, vội vàng chạy sang phòng chị dâu luống cuống phụ thím dìu cô vào giường.

Hôm qua chị nó không về nhà?
Trương Ngữ Cách gọi đến lần thứ năm bên kia mới có người bắt máy

" Chị, sao hôm qua chị không về nhà ? Chị dâu đợi chị bây giờ ốm rồi, chị mau về đi..."

Nó còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, cáu gắt không làm gì được.

"Thím, hay là mình đưa chị dâu đến bệnh viện đi !"

Thím Mạc vừa mới thây đồ cho cô, vuốt vuốt tóc lắc đầu.

"Vũ Trinh không thích đến bệnh viện. Lúc bé có lần bị lạc, hại mọi người lo lắng một trận, sau đó con bé không đến bệnh viện bao giờ nữa !"

"Vậy...con xuống đợi bác sĩ !"

Trương Ngữ Cách đứng đợi ngoài cửa đợi mất mười phút thì thấy người, không phải bác sĩ là Tưởng Vân , một mạch đi lên phòng không thèm để ý có người đứng ngoài cổng hít bụi.

"Sao không đến bệnh viện ?"

"Cậu Tưởng Vân , Vũ Trinh không thích bệnh viện, cho nên...!

"Đã gọi bác sĩ chưa?"

"Cô Jen gọi rồi, có lẽ một lát sẽ....bác sĩ, ông đến rồi !".

Thím Mạc đang nói dở giữa chừng thì thấy vị bác sĩ nọ đang đi vào, đứng dẹp sang một bên.

Tưởng Vân vẫn đứng chắn ở giữa đường, nhìn chăm chăm Vũ Trinh . Có bác sĩ thở dài ngao ngán đi vòng qua.

"Bị cảm lạnh thôi, uống một chút thuốc là khỏi."

"Sao vẫn chưa tỉnh lại ?"

"Cô bé đêm qua có lẽ ngủ muộn, bên ngoài còn có sương nên mệt thôi. Nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh !"

Vũ Trinh thở phào một cái, đi theo ông đi lấy thuốc, thím Joon cũng đi theo xuống tầng, cả phòng chỉ còn lại hai người. Vũ Trinh ngay cả ngủ cũng cau có, mày đẹp nhíu lại, khó chịu như thế. Chị nhìn cô chằm chằm bàn tay vô thức chạm vào mặt người đang ngủ. Mới có một ngày đã gầy như thế.
Tưởng Vân về phòng thay một bộ đồ ở nhà, lại qua phòng cô. Chị cũng muốn ngủ, hôm qua bận thu dọn chiến tích của Từ Tử Hiên nên chưa được chợp mắt lúc nào, ngủ ngồi trên ghế khoanh tay lại thấy không thoải mái, về phòng thì sợ cô tỉnh dậy lại chạy lung tung, có thể ngủ chung giường không ? Vũ Trinh dù sao cũng là vợ của Tưởng Vân chị, ngủ chung cũng là chuyện thường tình.

Vũ Trinh hơi co co chân, quay mặt về phía chị. Tưởng Vân ở khoảng cách gần như thế có thể ôm cô ngốc nào đó vào lòng, rất êm, rất thoải mái.
"Vũ Trinh , ngủ ngon!"

------------

"Ông nội, con đã nói là chị dâu rất tốt."

Trương Ngữ Cách vừa nghe điện thoại vừa ngó vào phòng cô, mới đầu nhìn thấy màn kia còn hơi giật mình, sau vài giây trấn tĩnh vội vàng bật camera cho ông nó xem. Ông Tưởng ở bên kia còn càu nhàu nhìn thấy hai người kia đang ôm nhau ngủ mặt mày rạng rỡ hẳn.

Lúc chuẩn vị tắt mắt còn nói một câu

"Làm việc tốt, tháng này tăng thêm tiền tiêu vặt !"

Trương Ngữ Cách hai mắt sáng ngời, thật là cảm kích hai người kia, ôm ngau ngủ lúc nào không ngủ lại đúng lúc nó báo cáo tình hình, nó chỉ là muốn có thêm một chút tiền tiêu thôi, nhưng mà chị nó sẽ không biết nó đâu nhỉ!

---------

"Thím, ông nội có nói bao giờ sẽ tổ chức đám cưới không ?"

Thím Mạc nghe không hiểu gì, ý là báo thím đi lấy ông Tưởng ấy hả?

"Cô nói cái gì thế? Tôi có con rồi đấy, con tôi còn lớn hơn cô ! Cưới xin gì nữa !"

Trương Ngữ Cách bị đơ, nó nói gì sai à?

"Cái đó.. Không phải, là chị dâu, chị dâu í, ông nội không nói khi nào để chị cháu lấy chị sao ?

"Cô làm tôi tưởng...có, hình như là hai tháng nữa, tôi không rõ nữa !"

Trương Ngữ Cách cười cười nghĩ đến khi nãy có người hiểu nhầm ý nó thì cười sặc sụa, lại còn cáu với nó.

---------------------

" Chị , chi không đi làm hả ?"

Trương Ngữ Cách ở dưới chán quá bè chạy lên phòng , cũng chiều rồi còn gì . Mà chị nó vẫn còn ngủ .

Tưởng Vân nhíu mày ngồi dậy . Nhìn kẻ phá đám quát

" Ra ngoài , đóng cửa lại ! "

Viên Vũ Trinh mê man nghe thấy tiếng quát ngọ nguậy đầu , có chị chồng luống cuống đưa tay bịt tai cô lại kiểu bao bọc sợ người nào đó tỉnh giấc .

Trương Ngữ Cách bĩu môi , che thế kia có đánh rắm vẫn nghe thấy , lại còn bày đặt sợ chị dâu tỉnh . Hứ !!!

Người yêu nhau nó ngốc như thế đấy , chỉ có người ngoài kia thấy ngốc nhưng không nói không thôi còn người trong cuộc nhìn ngốc lại hoá yêu thương ! thật buồn nôn ! Nó không thể nhìn thêm nữa , không thể !

Nhớ cmt , ko cmt đủ số lượng không ra chap

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro