A little cat.
Warning: seg, trôn có lài, có chút rape.
Cân nhắc kỹ trước khi đọc.
_______________________________
Đôi khi Teyvat cho những chuyện kì lạ đến mức khó lí giải, nhưng nếu nó có dấu chân của Alice, người sáng lập hội Ma nữ, thì chuyện kì lạ ấy lại cũng không hẳn là bí ẩn nữa. Ví như hôm nay, một ngày đẹp trời, gió mát thổi trên những ngọn đồi xanh mướt mắt, trời trong xanh gợn từng gợn mây trắng, một ngày xinh đẹp và đầy gió mát rất thích hợp để nằm dài ra ngắm cảnh, tận hưởng bầu không khí tuyệt diệu. Trong những ngọn gió mát nghịch ngợm thổi qua mái tóc vàng rực của vị Đại đội trưởng, Varka chẳng biết ngọn gió nào đã mang vị phù thủy vĩ đại Alice đến đây, một nơi mà anh cùng những người đồng đội đang dừng chân nghỉ ngơi trong cuộc hành trình dài thảo phạt. Có lẽ nàng phù thủy đang thám hiểm gần nơi đây, anh chỉ đơn giản nghĩ vậy vì nàng ta bí hiểm đến mức chẳng ai biết dạo này nàng ta đang làm gì luôn cơ mà. Varka khẽ thì thầm đầy mỉa mai với chính mình.
"Ồ xem ai tới này..."
Alice bước đến gần, lia mắt thật nhanh để tìm người tri kỷ lâu năm của nàng, ngay khi bắt gặp hình bóng quen thuộc của Varka đang lười biếng ngồi tựa lưng lên tảng đá. Theo trí nhớ của Varka, thường thì cô bạn Alice này chỉ tìm đến anh khi vừa gây ra rắc rối gì đó và cần đội kỵ sĩ giúp đỡ dọn dẹp hậu quả. Có lẽ lần này cũng như vậy, Varka đưa mắt đầy chán nản nhìn người bạn của mình đang lấm lét bước lại gần như một tên trộm mới vào nghề, trên tay nàng ta còn đang cầm thứ gì đó đầy lông trông chẳng khác gì cái chăn nhỏ, nàng ta cứ giấu thứ đó sau lưng dù cái thân nàng còn chả che hết thứ đó. Alice đứng trước mặt Varka, giọng nàng có chút e dè.
"Varka này... Cậu có thể giúp tôi một chuyện không... Hứa là không được nổi giận đấy nhé..."
Varka nhướng mày trước đề nghị của cô bạn này, kêu anh đừng giận? Liệu lần này lại phá hỏng thứ gì quan trọng rồi sao? Varka thầm nghĩ, ném ánh mắt đầy đánh giá về phía Alice. Lúc này mới thấy nàng phù thủy hít sâu một hơi rồi mang thứ sau lưng ra, là một con mèo. Con mèo này trông thật quen thuộc làm sao, lông nó mang một màu xanh đậm như màn đêm Teyvat chẳng giống bất kì màu lông nào anh từng thấy trước đây, mắt nó sáng rực một màu vàng tựa ánh trăng đêm, nhìn biểu cảm của nó có vẻ bất ngờ khi thấy anh nhỉ? Varka đánh giá sơ lược con mèo, rồi mới cất giọng chán nản.
"Sao lại mang nó đến đây? Nói trước tôi chưa thể về thành nên không mang nó về cho Klee được đâu."
"Không... Không phải ý đó... Tôi... Vô tình biến ai đó thành mèo rồi..."
Varka chống tay đang định đứng dậy bỏ đi, nghe câu nói kia thì bất ngờ đến mức trượt tay ngã xuống nền cỏ. Miệng anh há hốc, mắt trợn to nhìn sinh vật trước mặt. Trông thấy gương mặt ngạc nhiên của Varka, Alice lại nói tiếp.
"Tôi đã đi hỏi một vài người... Hình như người đó là một ratnik... Lúc tôi đang thử nghiệm loại phép thuật mới, thì cậu ta vô tình đi vào vùng ảnh hưởng... Tôi thật sự không cố ý đâu..."
Alice vừa nói vừa dúi con mèo vào lòng Varka, rồi ngập ngừng giải thích cho người bạn của mình. Nàng nhớ rõ khung cảnh lúc đó...
Tại một vùng đất thoáng đãng của Bãi Cát Sao, Alice đang ngồi tại một gò cát để nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Khi định đặt lưng nằm xuống một chút thì vô tình tay nàng chạm phải thứ gì đó cứng cứng, đưa tay xua bớt cát đi thì lộ ra một quyển sách kì lạ chẳng biết của ai. Xung quanh thì vắng vẻ chẳng bóng người, vậy mà chỗ này lại chôn một quyển sách kì lạ như vậy, Alice thầm đánh giá rồi quyết định đọc xem cuốn sách kì bí ấy viết gì. Bên trong ghi chép về một loại phép thuật trông có vẻ cổ xưa của nơi đây, nhiều trang đã bị nhoè do nước biển và cát trắng vùi lấp nhưng nàng phù thủy vẫn lờ mờ đọc được tiêu đề trang sách phép là "thuật triệu hồi “Pravitel’ Teni” – Kẻ cai trị bóng hình". Một thứ thật thú vị và đáng để thử khi từ trước đến nay ngoài giả kim thuật thì gần như chẳng có phép thuật nào có thể triệu hồi hay tạo ra sinh vật sống cả, vậy mà nơi đây lại cất giữ một phép thuật có thể triệu hồi một sinh vật sống lại mang một cái tên ấn tượng tới vậy chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ. Những suy tưởng về một sinh vật thần thánh và đầy sức mạnh khiến Alice bắt đầu hứng thú mà làm theo quyển sách. Cũng thật tiếc khi một nửa trận pháp được ghi chép trong sách lại bị nước biển cuốn trôi chẳng còn thấy rõ hình dạng nữa, nhưng nàng là ai chứ? Là Alice - phù thủy vĩ đại, người đã sáng lập ra hội Ma nữ đó! Thế là Alice bắt đầu vẽ lên cát những hình dạng ngoằn ngoèo, đầy phức tạp, một nửa trận pháp còn lại thì được nàng sáng tạo thêm dựa trên các phép thuật có sẵn trên lục địa Teyvat hiện tại. Sau khi trận pháp đã xong, tại trang cuối cùng của quyển sách viết:
“Aserin velh mor’dae — let the pure one be undone. Khi linh hồn tiên linh trong trắng tan rã giữa vòng trận, Thánh thể sẽ trỗi dậy, mang theo sức mạnh vượt khỏi ranh giới người và thần.”
Không thể mạo hiểm bắt về một tiên linh nào đó được, nàng dùng một con Dodoco nhồi bông để thay thế cho một tiên linh như trong sách yêu cầu cho buổi triệu hồi. Trên nền cát trắng lạnh lẽo, một vòng ấn được khắc hoạ tỉ mỉ bằng bột pha lê và máu chim tuyết, từng nét vẽ run lên như đang sống. Mỗi đường xoắn, mỗi ký tự cổ của Nodkrai đều phát sáng nhạt, nhịp theo tiếng đọc trầm đều của nàng. Những ngọn lửa đỏ rực trôi lơ lửng quanh vòng phép, ánh sáng rực cháy phản chiếu lên khuôn mặt Alice, đôi mắt sáng rực của một kẻ vừa hưng phấn vừa say mê. Quyển sách cũ mở ra, giấy vàng run rẩy như đang kháng cự, còn giọng nàng vỡ ra theo từng âm tiết lạ, thứ ngôn ngữ không thuộc về thế giới này.
“Aserin velh mor’dae…
Lirian as sovar…
E’nath vel…
Hãy để linh thể thuần khiết tan rã thành tro bụi. Để vị Thánh trỗi dậy khỏi tro tàn. Trong máu, vòng ấn sẽ khép lại."
Gió tại Bãi Cát Sao bỗng gào lên như bị bóp nghẹt, những ngọn lửa quanh vòng ấn nghiêng ngả, đổi màu sang xanh tím.
Mặt đất rung nhẹ, mùi ozone và tro lan tỏa, dấu hiệu quen thuộc của ma lực Nodkrai, đầy hỗn loạn, tinh khiết và sặc mùi nguy hiểm. Ngay khi chữ cuối cùng rời môi nàng, một tiếng nổ khô lạnh đính kèm âm thanh rè rè của nguyên tố Lôi vang lên từ xa. Giữa cơn gió xoáy, một vệt sáng cắt qua tầng sương, Flins bị đánh văng ra khỏi trận chiến gần đó, lớp áo choàng nhuốm bụi cát và máu, lao thẳng vào giữa vòng ấn vừa mở. Phép thuật chưa kịp ổn định, vòng ấn rạn ra như mặt gương nứt, những tia sáng đỏ thẫm phụt lên trời, rồi nuốt chửng cả người Flins, Alice chỉ kịp thốt một tiếng thảng thốt:
“Khoan đã—!”
Còn Flins, vẫn chưa hiểu mình vừa rơi vào thứ gì, chỉ thấy hàng trăm ký tự cổ sáng rực bay quanh, ghim vào da thịt như thể nhận cậu làm vật hiến tế. Không ai trong hai người biết rằng nghi lễ triệu hồi ấy, thứ Alice tưởng sẽ gọi ra “một sinh vật mới” thật ra là nghi thức cổ để đánh thức Thánh thể ngủ sâu trong máu của một tiên linh. Đột nhiên mọi thứ vụt sáng rồi trở lại bình thường, Alice từ từ đưa tay khỏi gương mặt xinh đẹp đang pha lẫn sự hoảng sợ, nàng vội vã chạy vào tìm kiếm bóng dáng chàng trai vô tình rơi vào vòng phép. Chẳng thấy đâu, cậu ta biến mất rồi, khi nàng đang tuyệt vọng khi nghĩ mình vừa kéo theo một sinh mạng vô tội thì đột nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên.
"... meow"
Một con mèo, trông nó thật kì lạ nhưng nàng phù thủy nhanh chóng nhận ra đó là người vô tình rơi vào trận phép thông qua màu lông xanh thẫm ấy. Cái đèn Flins thường treo bên hông, lúc này đây còn to gần bằng cả người Flins nhưng cậu mèo ấy vẫn cố nhất nó lên dù bất thành. Alice vò nhẹ mái tóc vàng mềm mại và đôi tai yêu tinh hơi cụp xuống, nàng đang rối bời chẳng biết nên làm gì thì chợt nhớ đến Varka, người tri kỷ lâu ngày không gặp hiện đang đóng quân gần Nodkrai. Nghĩ là làm, nàng bèn đem cả mèo cả đèn đi hỏi thăm tung tích người bạn lâu ngày không gặp. Trên đường hỏi thăm nàng cũng biết được người đã rơi vào trận phép tên là Flins, một ratnik nổi tiếng tại nơi đây, nhờ vào ngọn đèn bạc mà nàng tiện tay mang theo lúc bế Flins hình dạng mèo đi. Có lẽ cậu ta vẫn còn ý thức của loài người, nhất quyết không để Alice bế một cách đàng hoàng mà lại chọn đi theo chân nàng như người bảo vệ tí hon.
"May mắn là một nửa trận pháp là do tôi viết ra... Nên cậu ta mới biến thành con mèo. Tôi thật sự không thể tưởng tượng nếu cậu ta biến thành một thứ gì đó khác luôn... Nhưng nếu trận pháp được tiến hành thì hẳn cậu ta cũng chẳng phải con người."
Nàng Alice đưa mắt nhìn Flins, nàng nói ra nghi ngờ của mình nhưng xui cho nàng là sau khi kể lại tường tận sự việc đã xảy ra cho Varka, anh ta đã đứng hình chẳng thèm nghe những gì nàng nói nữa. Nàng Alice đứng đó nhìn anh vò đầu bứt tai nhìn Flins đang trong dạng mèo. Ban đầu Alice không hiểu tại sao Varka lại trông bối rối như vậy, chẳng phải chỉ cần giữ mèo giúp nàng trong lúc nàng đi tìm cách biến Flins trở lại thôi sao? Nhưng sau khi được những kỵ sĩ trong đội thì thầm cho biết, lúc đó mới vỡ lẽ Flins là người trong mộng của ngài Đại đội trưởng, Varka còn chưa kịp bày tỏ thì đã bị Alice biến người ta thành mèo mang đến chỗ Varka. Bảo sao ngài Đại đội trưởng trông tuyệt vọng đến vậy. Nghe xong sự thật thì nàng phù thủy cũng vội vã chạy đi ngay, nàng không thể để người bạn của mình chết già với tình yêu dành cho một người giờ đây đã biến thành con mèo được!
Varka nhìn theo bóng lưng cô bạn của mình gấp rút chạy khỏi nơi đó, giờ thì chỉ còn lại Varka và mèo Flins. Con mèo lông xanh đậm ngồi giữa nền đá, mắt nó ánh lên như vừa chứa ánh sáng đêm trăng, vừa chứa cả sự bất mãn. Varka đứng nhìn một hồi lâu rồi bật cười nhỏ, đúng là giống Flins của anh thật rồi, giọng khàn khàn:
“Tôi từng nghĩ mình đã thấy đủ phép màu trên đời... Nhưng hóa ra, vẫn chưa. Ngươi là Kyryll thật nhỉ?... Vậy em còn nghe hiểu lời tôi nói khi?"
"Meow"
Con mèo nhìn anh rồi kêu lên như khẳng định rằng mình vẫn là Flins, vẫn hiểu tiếng người không phải mèo thường. Sau khi thấy phản ứng đầy đáng yêu ấy, Varka khẽ hạ giọng, nhẹ nhàng như nói với một đồng đội, một người anh yêu đang giấu mình trong hình dạng khác.
"Nếu là Kyryll thật thì hẳn giờ em vẫn chưa ăn gì nhỉ? Để tôi đi lấy chút gì đó rồi chúng ta cùng ăn nhé?"
Anh từ từ đứng dậy khỏi mặt cỏ, đưa tay bế chú mèo kia lên. Flins bây giờ nhỏ xíu chỉ to hơn bàn tay Varka một chút, ngọn đèn bạc quen thuộc bây giờ trông cũng thật quá khổ với Flins. Anh thầm cảm ơn archon vì Flins đã yên lặng để anh bế dù chỉ là trong dạng mèo. Ngài Đại đội trưởng thả Flins ngồi lên chiếc bàn ăn trống cạnh bếp rồi xoay lưng cởi găng tay bắt đầu công việc nấu nướng bữa trưa. Anh khéo léo dọn bàn, thái thịt, nấu ra những món ăn trông đơn giản nhưng lại vô cùng bắt mắt, tay anh rót nước và chuẩn bị cả đĩa cho Flins. Con mèo nhanh nhẹn đi đến gần Varka, hai tai vểnh lên đầy tò mò với hai đĩa thức ăn nghi ngút khói trước mặt, phải nói thật Flins thấy thức ăn của loài người đôi khi chẳng hấp dẫn chút nào, nhưng món ăn lạ lẫm do Varka nấu ra lại trông rất hút mắt. Đến khi anh đặt đĩa xuống ngay trước mặt Flins, cậu nhìn miếng thịt, rồi nhìn anh, kiểu ánh mắt đầy bất ngờ khi được Đại đội trưởng Varka nấu cho ăn. Varka nhìn chú mèo cứ đơ ra thì bật cười.
“Cứ ăn đi, tôi không bỏ độc đâu, Kyryll.”
"Meow!"
Flins làm gì có ý nghi ngờ Varka chứ, chỉ là thật ngạc nhiên khi một kỵ sĩ như anh lại có thể nấu nướng trông ngon lành đến vậy. Mèo nhỏ chạm mũi vào miếng thịt, nếm thử một miếng nhỏ, rồi ngoảnh đi từ từ thưởng thức miếng thịt mềm tan trong miệng, đuôi khẽ quét qua mép bàn thể hiện sự thích thú với món ăn. Varka lại cười, không nói gì nữa, anh ăn phần của mình, thỉnh thoảng vẫn gắp thêm miếng thịt nhỏ để nhỡ đâu có "ai đó" muốn ăn thêm. Cả bữa ăn diễn ra trong im lặng lạ lùng, một người, một mèo mà không khí lại y như hai người đồng hành lâu năm, chỉ cần ngồi cạnh là đủ hiểu nhau, lại có chút gì đó của tình yêu khi ngài Varka cứ ngắm nhìn chú mèo nhỏ ăn uống bằng ánh mắt đầy âu yếm.
Sau bữa trưa thường là thời gian Flins sẽ viết lại báo cáo cho hội Người Giữ Đèn, nhưng có lẽ hôm nay vị ratnik ấy phải trốn việc vì không thể cầm được bút để viết bất kì chữ nào. Flins không thể làm việc được, nhưng Varka thì phải làm việc. Ngài Đại đội trưởng cũng đang tất bật với cả núi giấy tờ, thư từ vừa được Jean gửi đến từ thành Mondstadt. Dù nói là Jean sẽ tạm thời cai quản đội kỵ sĩ, nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề đủ quan trọng để cô nàng phải gửi thư từ và giấy tờ đến cho ngài Đại đội trưởng xử lý từ xa. Ánh nắng chiều xiên qua khung cửa, rọi xuống bàn làm việc, giấy tờ xếp chồng cao, mực còn ướt. Varka đang viết báo cáo, thì “phịch”, một vật thể nhỏ nhảy lên bàn, ngồi ngay giữa trang giấy còn đang viết đỡ của Varka.
"Kyryll... Tôi còn phải làm việc... Em có thể chờ một lát không?"
"...meow..."
Một tiếng meow chứa đựng sự chán nản đến mức Varka nghe vào cũng hiểu người thương đang cảm thấy chán rồi. Flins không chịu để ai lại gần ngoài Varka, cũng chẳng muốn đến chơi cùng những người cùng đội của Varka, nên anh đành để mèo nhỏ bên cạnh mình lúc làm việc, nhưng có lẽ lựa chọn này có chút sai lầm rồi. Mèo ta ngồi xoay lưng, quẫy đuôi trông đúng kiểu “đang rất chán, không đợi nữa”. Anh thở dài chống cằm, nhìn sinh vật nhỏ ấy mà trong lòng vừa buồn cười vừa thấy ấm áp lạ thường. Nếu là Flins của thường ngày, đến việc bắt cậu ngồi im bên cạnh thôi cũng khó khăn vì Flins cứ đi tuần tra suốt, vậy mà giờ đây khi biến thành một chú mèo thì Flins lại dính lấy Varka không chịu rời nửa bước.
“Em đúng là không thể ngồi yên dù ở hình dạng nào.”
Mèo nhỏ lặng im, ánh mắt vàng lấp lánh nhìn Varka như trời sao dưới mặt hồ, rồi cậu nhảy phóc xuống đùi Varka, đến cạnh tay anh, dụi đầu vào bắp tay to lớn, đầy những vết sẹo sau bao năm chinh chiến của Varka, tiếng rừ rừ khẽ vang lên run rẩy, ấm áp và vô cùng chân thật. Nhưng không thể vì sự đáng yêu này mà bỏ dở công việc được! Jean đang chờ anh hồi đáp lại bản báo cáo. Varka bèn hạ giọng.
"Kyryll này... Em có thể cho tôi thêm chút thời gian thôi, được không? Tôi cần viết xong báo cáo."
Mèo ta ngẩng đầu, giương đôi mắt vàng nhìn Varka đầy ngơ ngác, chớp mắt, rồi cứ thế thả mình nằm xuống tay anh. Chỉ vậy thôi mà anh cười nhẹ, đặt bút xuống, lồng bàn tay hạ xuống, vuốt nhẹ dọc sống lưng mèo con. Xin lỗi Jean nhé, nhưng Flins hiếm lắm mới có một mặt dính người thế này, phải tận hưởng mới được. Sau khi được vuốt ve, Flins từ từ nhắm mắt lại, mặt mèo nhỏ vẫn kê trên bắp tay Varka tựa như chiếc gối êm ái mới tìm được, hơi thở cậu dần đều đều tiến vào giấc ngủ, lúc ấy Varka mới có thể an tâm tiếp tục công việc. Thời gian trôi qua như hơi thở, khi anh viết nốt dòng cuối cùng, mèo đã ngủ gọn trong lòng anh. Varka ngả người ra ghế, để nguyên cho nó nằm trên ngực, hơi ấm lan đều, nặng vừa đủ để cảm thấy có sự sống đang dựa dẫm trên người anh. Rồi anh cũng thiếp đi, giữa tiếng mưa bụi và mùi mực còn chưa khô.
Không biết bao lâu sau, một luồng gió lạnh thổi qua, kém theo một âm thanh "cạch" của ai đó đã đóng cửa khiến Varka khẽ giật mình khỏi giấc ngủ. Trên người anh, hơi ấm vẫn còn đó nhưng lông mềm đã biến mất, thay vào đó là cảm giác một làn da mịn màng đang cọ vào người anh, là hơi thở dài, đều đặn, Flins vẫn đang ngủ. Giờ đây, cậu đã trở lại thành hình dạng người, gương mặt vẫn xinh đẹp, đôi mi rũ xuống, môi mím nhẹ trong giấc ngủ, trông thật bình yên. Trong khung cảnh bình yên và yên ắng ấy, có một ngọn lửa đang bùng bùng dữ dội nhưng đã bị vị Đại đội trưởng kiềm nén lại trong lòng, Varka vội với tay lấy một chiếc chăn mỏng gần đó đắp lên người Flins, che đi cảnh xuân đang lộ ra trước mắt. Giờ đây mới thầm trách Alice, tại sao nàng ta biến Flins lại như cũ nhưng lại để cậu trần trụi nằm ngủ trên người anh như thế, định kiểm tra sức chịu đựng của Đại đội trưởng đội kỵ sĩ Tây Phong à? Nhưng Varka chẳng dám kêu gào, hay nhúc nhích chút nào khi người đẹp vẫn còn đang say ngủ trong lòng anh. Anh cúi xuống, ngắm nhìn Flins nằm trong lòng anh, khuôn mặt nghiêng nhẹ, tóc xanh sẫm xõa xuống ngực anh, da trắng như tuyết chạm trăng, cánh tay Flins vẫn đặt trên ngực anh, như thể ngủ giữa một cơn mộng dài. Giờ đây ngài Varka phải vật lộn giữa con thú bên trong và phần người bên ngoài. Người đẹp đang loã thể trong lòng, không chạm vào lại thấy tiếc nuối nhưng chạm vào thì chắc chắn con đường cưa cẩm vị ratnik coi như chấm dứt. Không chỉ phải kiềm nén những suy nghĩ muốn chạm vào Flins mà còn phải ngăn cản thứ đang muốn đứng dậy khởi nghĩa bên dưới thì đột nhiên hàng mi của vị ratnik nhẹ nhàng run lên.
"Ưmnm... Ngài Varka?..."
Flins từ từ mở mắt ra, chống tay nâng người lên khỏi người Varka như thói quen lúc ngủ dậy, vô tình ngồi luôn lên người vị Đại đội trưởng. Nhan sắc của một fae thì vốn không cần phải nói đến vì đó là một nét đẹp đến phi thực, mà giờ đây nét đẹp phi thực ấy lại còn đang ngồi lên người Varka, khẽ đưa tay dụi mắt sau giấc ngủ dài và quan trọng hơn hết là chẳng mảnh vải che thân. Không những thế, Varka cảm nhận được có một thứ gì đó vừa ấm vừa ẩm ướt đang cọ vào đũng quần anh. Giờ đây Varka thề có là thánh thần đi chăng nữa cũng chẳng thể ngăn cản anh chạm vào vị ratnik ấy. Varka đưa tay kéo mạnh Flins về phía mình khiến cả người cậu đổ về phía trước, Varka trao cho cậu một nụ hôn dài, từ từ ngấu nghiến hương vị của vị ratnik xinh đẹp. Flins vẫn chưa tỉnh táo sao giấc ngủ dài, chỉ ngơ ngác nhìn người kia chiếm đoạt từng hơi thở của bản thân. Cảm giác bức bách, ngạt thở khiến Flins vùng vẫy khỏi vòng tay Varka nhưng bất thành. Sau khi thấy hơi thở vị ratnik chậm lại một nhịp thì Varka từ từ buông Flins ra, anh không nói gì mà tiếp tục kéo cái chăn mỏng trên người Flins ném xuống sàn. Giờ đây một fae xinh đẹp lại đang loã thể dưới thân Varka, anh đưa tay tách hai đùi Flins ra. Lúc này cậu mới nhận ra ý định của Varka, vội vàng xoay người tránh đi nhưng lại bị ngài Đại đội trưởng nắm lấy hai cổ tay và một bên đùi múp, không cho né tránh.
"N-ngài Varka... Mau... thả tôi ra!"
Varka áp sát vào người Flins, giữ cậu không thể khép hai đùi lại, một tay vẫn giữ lấy cả hai tay vị ratnik nâng lên, cố định trên đỉnh đầu. Tay còn lại bắt dậy di chuyển nhẹ nhàng như thế đang vuốt ve chú mèo ban sáng, bàn tay to lớn ấy bắt đầu mơn trớn hai đầu vú nhỏ bé đã đứng lên vì cái lạnh của gió vùng phía Bắc. Flins cắn môi, giọng cậu giờ có chút run rẩy.
"Dừng lại đi... Ngài Varka, mau thả tôi ra. Ngài đang làm gì vậy chứ!"
"Kyryll à, tôi yêu em."
Một câu nói bất ngờ đánh thẳng vào não chàng chiến binh, Flins đứng hình trước lời bày tỏ bất ngờ vào lúc này. Khi lấy lại tinh thần, cậu đã thấy Varka cúi người xuống không ngừng liếm mút lấy đầu nhũ nhỏ bé của cậu. Lồng ngực mịn màng, trắng trẻo giờ đây đầy dấu vết tình ái, xanh đỏ khắp nơi, hai đầu vú bị bắt nạt sưng đỏ cả lên. Vị ratnik chỉ có thể bất lực bật ra những tiếng rên vụn vặt ngọt ngào.
"Ư-ưm... Dừng... Dừng lại, Varka!"
Varka vẫn bỏ ngoài tai lời nói của Flins, tay anh rời bỏ đầu nhũ đáng thương, di chuyển xuống phía dưới của Flins. Đưa tay sờ nhẹ hai mép âm hộ đã ướt đẫm nước từ nụ hôn ban nãy, cái lỗ dâm đãng mở ra chào đón hai ngón tay xâm nhập chẳng biết chủ nhân của mình đang khổ sở ngăn cản kẻ kia. Bên trong ấm áp và đầy nước, Varka nhẹ nhàng di chuyển ngón tay tìm kiếm nơi gồ lên trong vách thịt chật hẹp, rồi lại nhấn thật mạnh vào gồ thịt ấy. Flins cong người rên lớn, nước bên trong cũng chảy ra ngày một nhiều hơn.
"Cứ như vòi nước hỏng van vậy. Kyryll, tôi yêu em phát điên mất thôi"
"Ư... Aa... Đ-ừng màa..."
Hai mép thịt bị bắt nạt ngày một nhanh, hai ngón tay nhấn càng lúc càng mạnh, cho đến khi Varka đưa ngón thứ ba vào nhấn mạnh một cái thì cả người vị ratnik đã run rẩy bắn ra một cỗ nước trong suốt ướt cả tay ngài Đại đội trưởng. Varka từ từ rút tay ra, ngắm nhìn tiên cảnh trước mắt. Mặt Flins đỏ au, hai bàn tay đã được trả tự do đang che đi gương mặt xinh đẹp nhuốm màu nhục dục, đôi mắt vàng lấp lánh ánh nước, fae của anh khóc mất rồi. Cảnh tượng trước mắt làm Varka cảm thấy bên dưới còn cứng hơn, anh vội đưa tay kéo khóa quần bắt đầu công cuộc khai phá vùng đất mới. Quy đầu to lớn cọ xát với lối vào nhỏ hẹp giờ đây đã ngập nước, sưng đỏ, từ từ đưa thứ to lớn đầy gân thịt tiến vào bên trong.
"Aaah... Nghnn... Hức... Aa.."
Vách thịt bị thứ thô lỗ kia kéo căng đến cực hạn, cảm giác đau như xé rách thân thể khiến Flins bật khóc. Varka vội cuối xuống rãi từng nụ hôn vụn vặt lên gương mặt người thương, bên dưới vẫn không khoan nhượng mà đẩy vào liên tục. Sau một lúc đưa đẩy, tiếng rên rỉ đau đớn của vị ratnik dần dịu lại và ngọt ngào hơn, giờ đây một cảm giác khác lũ lượt kéo đến như muốn nhấn chìm Flins trong cơn cực khoái. Cậu há miệng cố đớp từng ngụm không khí, tiếng rên rỉ ủy mị cũng từ đó mà tràn ra. Bên trong vách thịt co bóp chặt chẽ lấy thứ xâm nhập khiến Varka sướng điên lên được, anh bắt đầu buông thả bản thân, để con thú bên trong nắm quyền kiểm soát, mạnh mẽ thúc vào bên trong Flins.
"Miệng thì bảo đừng nhưng bên dưới lại khít chặt như vậy. Dâm quá đấy, Kyryll à."
Flins liên tục lắc đầu, miệng mấp mé vài tiếng muốn thanh minh nhưng khi ra đến miệng chỉ còn những âm thanh rên rỉ vụn vỡ. Đầu vú đỏ ửng không ngừng run lên vì khoái cảm, vào mắt Varka lại như đang khóc lóc vì bị bỏ rơi, anh dứt khoát cuối người xuống tiếp tục ngấu nghiến nhũ hoa đáng thương. Một bên đưa lưỡi liếm mút tựa đứa trẻ vòi sữa, một bên lại dùng tay đùa nghịch kéo căng vú nhỏ khiến nó sưng to hơn. Hai luồn khoái cảm trên dưới đánh úp vị ratnik dưới thân, Flins chẳng còn chút ý thức nào mà rên rỉ đầy phóng túng thì bị Varka tát một cái vào mông. Mông thịt trắng mịn giờ đỏ ửng cả lên, in rõ cả hình dáng bàn tay, cảm giác đau rát truyền đến khiến Flins không chịu được mà bắn ra một cỗ nước ấm tưới lên thân dương vật dữ tợn.
"Á! Ư-um... Đừn-g... Đừng đánh... Xin ngài..."
Varka hài lòng với phản ứng của mèo nhỏ, bên dưới lại tăng thêm tốc lực khiến Flins sướng đến chẳng giữ nổi bản thân. Giờ đây trong đầu Varka chỉ còn xót lại một suy nghĩ, thật muốn làm Flins mang thai con của anh, đến lúc đó vị ratnik sẽ phải ở yên một chỗ, không chạy nhảy khắp nơi nữa. Varka cúi xuống cắn lên vành tai Flins thì thầm nhỏ bên tai cậu.
"Tôi yêu em, Kyryll. Mang thai con tôi nhé."
Đó không phải một câu hỏi, đó là lời thông báo từ ngài Đại đội trưởng. Nghe đến việc mang thai, Flins trong cơn mơ màng của khoái cảm cũng thanh tỉnh chút ít, đưa tay đẩy Varka ra, nhưng sức cậu vốn đã bị cuộc làm tình thô bạo này bào mòn hết, cái đẩy tay chẳng có chút lực nào nhưng đủ làm ngài Đại đội trưởng gần như phát điên mà nhấp thật mạnh mấy phát liền vào trong, quy đầu to lớn vô tình trượt vào và kẹt lại ở cửa tử cung nhỏ xíu của Flins, sự đau nhói truyền đến khiến Flins rên lớn, vô thức siết chặt vị kỵ sĩ nọ. Varka cúi xuống hôn lấy Flins, bên trong một dịch đặc ấm nóng không ngừng chảy vào tử cung nhỏ bé lấp đầy cả bên trong, một phần dịch thể bị đẩy cả ra ngoài, men theo đùi Flins mà chảy xuống ghế.
Đêm ấy vị ratnik được ngài Đại đội trưởng tỏ tình đến ngất ngay trên ghế sofa, đến khi tỉnh lại dù có tức giận đến mấy thì cũng chẳng thể rời đi được nữa khi ngài Đại đội trưởng dám mang Flins về lại thành Mondstadt, kêu người thông báo với cả thành rằng anh ta sẽ cưới Flins ngay ngày mai, trong lúc cậu còn đang bất tỉnh. Flins cảm thấy bản thân bị ép phải cưới tên kỵ sĩ chết dẫm kia nhưng lại chẳng thể kêu gào với ai. Cũng chẳng thể về lại nghĩa trang Đêm Cuối vì ngài Đại đội trưởng cứ lẻo đẽo theo Flins rồi bày ra vẻ mặt như cún bị bỏ rơi. Và thế là Varka thành công giữ chân được Flins ở lại thành Mondstadt và trở thành phu nhân của Đại đội trưởng.
Vào lần nàng phù thủy vĩ đại Alice trở lại thành Mondstadt gần đây, nàng ngỡ ngàng khi bản thân trở thành dì Alice của một đứa bé tóc vàng nhỏ xíu chạy theo Klee chơi đùa trong thành. Thành phố của sự tự do giờ đây lại có thêm một thành viên mới với gốc gác không hề nhỏ chút nào, cậu nhóc ấy là con của ngài Đại đội trưởng đội kỵ sĩ Tây Phong và vị ratnik canh giữ ngọn hải đăng tại Nodkrai. Giờ đây thành Mondstadt có tận hai vũ khí sinh học biết chạy nhảy cười đùa!
End.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro