Chapter 25: Ladybug(1).

Trên bầu trời, mây đen tranh nhau tụ lại, mưa nhanh chóng rơi xối xả xuống đất.

Marinette tới trường sớm nhất do bị phạt, một bên lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu chuyện về việc cô đã bị Chloe hãm hại như thế nào một bên cầm chổi đi quét sân trường. Nhưng giữa trường có một thứ gì đó. Em trong lòng cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn thêm mấy lần, nhìn làm một cái, em ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

"A...A,AAAAAAAAAA!!!!!!"

Tiếng kêu thảm thiết kinh động những người còn đang say ngủ từ xa, chỉ chốc lát, mấy người ở gần chạy đến hóng chuyện. Thấy hình cảnh trong đình mọi người đều hoảng loạng. Một lát sau mới có người tỉnh lại từ trong khiếp sợ, run rẩy lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra cơn mưa ngoài kia, tâm trạng Xingfu vô cùng phiền muộn. Hôm nay tiểu thư nhà ông đã trở lại trường học nhưng không hiểu sao ông lại bất an vô cùng. Nó như dây leo thắt chặt trái tim, ông vô thức che lại ngực mình.

Trên thực tế, đôi khi giác quan thứ của đàn ông cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ nửa tiếng sau, Xingfu nhận được tin nhắn của Y/n.

[Có chuyện rồi.]

Cô căng thẳng ngồi trong nhà vệ sinh của trường biến nó thành bồng lai tiên cảnh, Mal và Lyi ở bên cạnh cũng dường như chết lặng.

Thứ mà họ vừa thấy thật sự quá kinh khủng.

Đó là xác chết của một người cosplay Ladybug bị đông cứng lại và "lơ lửng" trên không trung bằng cái sợi dây, mắt nạn nhân còn không ngừng chảy ra máu như đang khóc cho số phận bi thảm của mình vậy. Tất nhiên người chết là nữ, khoảng mười sáu tuổi. Nữ thi có tư thế như đang dãy dụa, khuôn mặt thì hoảng hốt sợ hãi. Bộ đồ ladybug bó sát vào cơ thể xinh đẹp của nạn nhân, toát lên vẻ cừa đáng sợ vừa yêu kiều.

Có thể thấy thỉnh thoảng máu nhỏ xuống từng giọt từng giọt một từ mắt của nữ thi.

Bề ngoài thi thể không có vết thương rõ ràng, cô đã lượn hết một vòng, toàn bộ hiện trường vô cùng sạch sẽ, không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh thân phận của người chết, không có giấu giày, không có chỉ tay, không có tóc, không có gì cả.

"Có khi nào là do Hawk Moth làm không?" Lyi lên tiếng khi cô dập điếu thuốc của mình.

"Hawk Moth không điên tới mức này đâu." Cô tặc lưỡi khi tiếp tục. "Nhưng tại sao đến cả năng lực của Lyi cũng không dùng được chứ?"

________________________

"Đã có kết quả khám nghiệm tử thi của nạn nhân thứ hai, người chết toàn thân có 20 vết thương mềm, trong đó có 6 vết thương được tạo thành trước khi chết, cánh tay hai bên trái phải có vết thương do phòng ngự, rõ là đã liều mạng phản kháng, nhưng trong cơ thể của người chết chúng ta đã phát hiện ra ma tuý, khi đó thần trí cô ất cũng không hoàn toàn tỉnh táo nên không tránh khỏi cái chết." Xingfu thao thao bất tuyệt về hồ sơ vụ án thì Y/n lại chỉ tặc lưỡi.

"Vụ này sẽ doạ con bé Marinette chết khiếp." Lyi lên tiếng.

Vừa im lặng được chút thì.

Chuông điện thoại reo lên, ánh mắt Xingfu trở nên nghiêm túc. "Lại nữa rồi."

Phát hiện một thi thể nữ ở công viên. Lúc hai người bước vào hiện trường vụ án, một cảm giác quen thuộc quỷ dị xông lên não.

Cũng mặc một bộ đồ cosplay Ladybug, trang điểm tinh xảo, mặt lộ vẻ tự do mỉm cười, máu trên mắt nạn nhân không ngừng nhỏ giọt, diện mạo ưa nhìn, đơn giản là giống nhau như đúc! Cô cảm giác có chút bất an, đây có thể là vụ án giết người hàng loạt rồi.

Y như rằng, hai giờ sau, lại là mặc đồ ladybug, nạn nhân cả người đầy máu bị phát hiện.

Ba ngày, bốn thi thể. Hung thủ giết người với tần suất cao như vậy, hơn nữa hiện trường không có bất kỳ đầu mối có giá trị, có thể thấy thủ phạm rất kín đáo, tinh thần lại tỉnh táo vững chắc.

Nhưng mà, tất cả chỉ mới bắt đầu. Một tuần sau, lại có thêm hai thi thể phụ nữ bị phát hiện. Bây giờ có thể khẳng định, thành phố Paris xuất hiện một sát thủ liên hoàn!!! Sự khủng bố tinh thần đè lên các con dân Paris. Ngày xưa chỗ nào cũng đông đúc người qua lại thế mà bây giờ lại vắng tanh, mọi hoạt động buổi tối đều dừng lại, nhân viên nữ làm việc ban đêm buộc phải có cảnh sát theo cùng.

Bố của Chloe và thành phố rất coi trọng vụ án này, gửi lời mời đến phòng nghiên cứu tâm lý học tội phạm cục an ninh quốc gia, yêu cầu viện trợ.

Veliomoure nhảy xuống từ trực thăng, thanh tao bước đi vào trụ sở.

"Chà, đừng khách sáo~"

___________________

Người ghét Ladybug thì đếm bao nhiêu mới xuể? Vụ án không có người tình nghi cũng rầu rỉ, mà quá nhiều người bị tình nghi cũng rầu rỉ.

Sau cuộc họp với trụ sở cảnh sát lần thứ năm, lần nữa mở ra bộ hồ sơ thật dày, nhìn từng vật chứng một, Veliomoure cố gắng để mình đứng ở góc độ hung thủ, thưởng thức tác phẩm của mình. Ta là hung thủ, ta căm hận Ladybug, cảm thấy ả ta thảm hại, ta mất đi người thân cận nhất, dựa vào cái gì mà ngươi có thể phách lối mà sống hạnh phúc?!

Chịu đi, chịu đi, chịu một chút liền không đau khổ nữa!

Không phải, không phải thế này. Veliomoure vò mái tóc dài màu tím khói của mình, rốt cuộc tên này là ai? Sao có thể không lộ ra chút sơ hở nào?

Leo ở một bên bật hột quẹt và đốt điếu thuốc trên miệng mình, nicotin tràn vào khoang miệng hắn làm hắn vô cùng thoải mái. Nghĩ tới những vụ náo loạn gần đây làm hắn bật cười. "Các người chỉ suy luận đúng được một nửa thì làm sao tìm ra hung thủ chứ?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

"Vậy sao?" Y/n khoác trên mình bộ váy ngủ mỏng manh bước ra từ trong hẻm tối, bắt gặp đôi mắt dịu dàng của Leo nhưng ánh mắt hắn sụp xuống, không còn ánh sáng như trước nữa.

"Bé cưng sao lại ở đây thế?" Hắn không kìm được sự lo lắng trong giọng nói của mình.

"Tôi đi xem xét tình hình." Dáng vẻ của cô trong bộ váy ngủ thật sự rất phản cảm, nhưng đúng là phần thưởng cho kẻ tội đồ như hắn.

Trên người hắn có hương hoa thoang thoảng, là mùi nước hoa cô từng tặng hắn vào sinh nhật.

Cô khịt mũi, cảm thấy có chút khó chịu. Con người hiền lành trước đây đã biến mất, hắn bị kéo vào địa ngục vô tận, ánh mắt nhìn đời đầy lạnh lẽo. Nhưng nhìn cô vẫn luôn dịu dàng và trìu mến như vậy.

"Trời lạnh rồi, em mặc ấm vào." Leo cởi áo khoác mình ra khoác lên người cô, quả thật rất ấm.

Cô liếc Leo, chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai không chút thay đổi của hắn ta mơ hồ mang theo một chút cầu xin tha thứ.

"Không nói giống lúc xưa sao?" Giọng nói của cô ngọt ngào, vừa ra vẻ cao ngạo vừa mang theo vài phần hờn dỗi, lại càng giống như làm nũng.

Hắn ta nghiêng đầu nhìn cô một cái, mặt ngẩn ra.

Ánh đèn trên cao mờ mờ, khuôn mặt của cô được bao phủ dưới ánh đèn, ý cười đẹp đến mờ ảo, lại càng thêm dịu dàng.

Hắn vô thức sờ lên tim mình, cảm nhận từng đợt rung động.

Hắn với cô, trước sau như một.

Một thoáng cô nhìn hắn cũng đủ để cho trong lòng hắn ta gợn sóng.

"Nhớ phải như lúc trước thành thật với tôi nhé."

Những gì hắn ta thấy cuối cùng là một nụ cười nhẹ nhàng của cô.

Là nụ cười yêu thích của hắn.

Nhưng lần này nó lại trống rỗng và thất vọng.

Cô biết rằng hắn ta sẽ không bao giờ quên được nó.

Và hơn hết, hắn hiểu lời đó có nghĩa là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro