chương 13: H+

Còn ai thức không? chương này hơi ngắn nhưng thực sự mình đã ấp ủ rất lâu. Bình thường khi viết mình chỉ xuôi theo dòng cảm xúc thôi nhưng chương này lại hơi đặc biệt làm mình suy nghĩ rất nhiều cũng mất thời gian rất nhiều với mấy cảnh H. Haiz, dù sao thì... mong mọi người sẽ đón nhận và tiếp tục ủng hộ mình.

Cảm ơn mọi người và luôn yêu💜💜

Chương 13.

Từ lúc “con dâu” và cháu trai bảo bối về nhà, Hạ phu nhân luôn bộn rộn thu xếp mọi chuyện. Bà rất thương Hạo Nhiên và rất yêu bé con nên bà rất để tâm đến cảm nhận của cậu. Chưa nói đến cái tính thê nô của con trai bà thì bà cũng lo trước lo sau mọi chuyện, từ chuyện nhỏ như trang hoàng phòng ngủ, chuẩn bị những đồ đạc tốt nhất cho Hạo Nhiên và bảo bảo đến chuyện chuẩn bị tâm lý cho mấy vị trưởng bối. Nhà họ Hạ rất đông người nên Hạ Ảnh Quân có rất nhiều trưởng bối, việc chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho các vị trưởng bối rất quan trọng. Bà có thể hiểu được phần nào cảm giác của Hạo Nhiên, không phải cậu không tốt hay chưa đủ tốt nhưng quả thật nhà họ Hạ quá to lớn, bà sợ nếu không chuẩn bị tốt sẽ dọa đến “con dâu” và cháu trai bà mất. Vì chuyện này mà bà đã suy nghĩ rất nhiều cũng có tâm sự với chồng. Sau một hồi bàn bạc hai người quyết định nói trước với các vị trưởng bối một câu, cũng là mở đường giúp “con dâu” và cháu trai. Nhưng thực ra, mọi chuyện không quá phức tạp như trong tưởng tượng, khi nhận được tin cháu đích tôn Hạ Ảnh Quân chuẩn bị đón “cháu dâu” và chắt trai về nhà, các vị trưởng bối rất hưng phấn, thậm chí còn không quan tâm để chi tiết “ cháu dâu” là nam nhân.

Sự hưng phấn đặc biệt thể hiện rõ khi mấy vị trưởng bối nhìn thấy bảo bảo, Hạ phu nhân có thể thấy được bốn vị trưởng bối thích bảo bảo như thế nào. Ngay cả cha của bà một đời làm quân nhân, khuôn mặt luôn cứng rắn một biểu cảm khi nhìn thấy bảo bảo cũng không nhịn được cầm một con thỏ nhồi bông nhỏ vây quanh bé.

Nhìn một nhà vui vẻ hòa thuận như vậy, Hạ phu nhân rất muốn cảm ơn Hạo Nhiên. Nếu cậu không xuất hiện thì cõ lẽ gia đình bà sẽ mãi mãi không có được cảnh tượng hài hòa như vậy. Nghĩ đến Hạo Nhiên, Hạ phu nhân lại càng thương cậu hơn, người cậu gầy như vậy, sức khỏe lại không tốt… tất cả còn không phải vì dõng dõi nhà họ sao. Hạ phu nhân quyết phải nuôi “con dâu” và cháu trai bảo bối đến béo béo trắng trắng, khỏe khỏe mạnh mạnh. Vừa nghĩ bà vừa đích thân vào bếp nấu ăn mừng ngày “con dâu” về nhà.

Sau khi chuẩn bị xong bữa tối, bà mới ra ngoài phòng khách thì thấy được cảnh tượng này đây, cháu trai bà chơi đến vui vẻ còn “con dâu” của bà hình như mới tỉnh dậy, đang sợ hãi nhìn sang mấy vị trưởng bối bên này. Thấy vậy, bà liền tiến lên cầm tay cậu nói:

- con dậy rồi sao, còn mệt không? Đừng sợ, đến đây để ta giới thiệu mọi người với con.

Hạo Nhiên thấy Hạ phu nhân thì cảm thấy não mình sắp hỏng rồi. Hạ phu nhân, Hạ phu nhân vậy mà lại là mẹ của Hạ Ảnh Quân. Mà điều này không phải quá rõ ràng rồi sao? Sao cậu ngốc như vậy…

Hạ phu nhân thấy cậu ngẩn người liền lo lắng hỏi:

- con còn mệt sao?

- dạ, không ạ!- cậu vội lắc đầu nói.

Thấy bộ dáng đáng yêu của cậu, Hạ phu nhân liền mỉm cười rồi kéo cậu đi giới thiệu với cậu từng người một. Cậu rất lo lắng, nhìn nhìn Hạ Ảnh Quân thì thấy hắn mỉm cười động viên cậu. Cậu đi theo Hạ phu nhân chào từng người từng người, sau khi cậu chào xong mỗi người đưa cho cậu một bao lì xì màu đỏ. Mọi người đều rất thân thiện và vui vẻ nói chuyện với cậu. Đặc biệt là bà nội và bà ngoại ngoài đưa lì xì, mỗi người còn đưa cho cậu và bảo bảo hai chiếc vòng ngọc. Hạo Nhiên từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ được nhận nhiều quà như vậy nên rất bối rối nhìn Hạ Ảnh Quân và Hạ phu nhân cầu cứu. Nhưng Hạ Ảnh Quân chỉ cười bảo mau cậu nhận lấy, còn Hạ phu nhân gọi đó là phí sửa miệng nên rốt cuộc tối hôm đó cậu nhận được rất nhiều tiền, số tiền chưa bao giờ cậu dám nghĩ tới. Như vậy cũng đủ thấy sự công nhận và yêu quý của các vị trưởng bối dành cho cậu và bảo bảo.

Sau một hồi chào hỏi, mọi người vui vẻ ăn tối cùng nhau, không khí gia đình rất hài hòa. Bảo bảo hưng phấn cả ngày sau khi ăn xong đã nằm ngủ trong lòng baba rồi. Mọi người thấy bảo bảo ngủ rồi thì cũng giục Hạo Nhiên mau đi nghỉ ngơi sớm rồi lần lượt ra về.

Hạ Ảnh Quân nhìn con trai ngủ vù vù trong lòng vợ thì nhanh chóng đưa tay bế con đặt vào nôi rồi bảo cậu đi tắm. Không khí đang rất bình thường nhưng hắn vừa nhắc đến chuyện đi tắm thì bầu không khí trong phòng như đang luân chuyển sang chế độ “nóng bỏng”. Nhìn Hạo Nhiên tai đỏ rực vội vàng vào phòng tắm là đủ biết cậu xấu hổ rồi.

Hạo Nhiên chậm chạp tắm rửa, cậu biết chuyện gì đến cũng đến, tuy cậu cũng có phần mong chờ nhưng bản thân lại lo lắng. Trong lúc cậu đang xoắn xuýt thì Hạ Ảnh Quân đã tắm xong lâu rồi, hắn không hiểu tại sao hôm nay cậu lại tắm lâu như vậy, hắn lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng tắm sắp được 20 phút luôn rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Có khi nào, cậu ngủ quên không? hay bị trượt ngã… rốt cuộc hắn cũng không chịu được mà gõ cửa phòng tắm gọi cậu.

- bảo bối, em tắm xong chưa? Em có sao không?

Không nghe thấy ai trả lời, hắn lo lắng định mở cửa đi vảo thì đã thấy cậu mở cửa bước ra.

Khi cánh cửa vừa mở ra mùi hương sữa tắm thêm chút hơi nước vấn vương trong không khí chui vào mũi hắn làm từng mạch máu trong người hắn lập tức nóng lên. Khi hắn nhìn thấy thân ảnh cậu ngại ngùng quấn quanh một chiếc khăn tắm ngắn qua ngang đùi để lộ đôi chân thon dài trắng mịn cộng thêm bờ vai trắng nõn, xương quai xanh hõm sâu thì hắn triệt để gục ngã rồi. Hắn có thể cảm thấy từng tế bào mang tên “cầm thú” đang trỗi dậy, khao khát xông ra khỏi sự kìm chế mong manh của hắn.

Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt nóng rực của người đàn ông thì hai chân như mềm nhũn, cậu biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ngàn vạn lần không phải cậu muốn câu dẫn hắn đâu. Chỉ là, chỉ là… lúc nãy cậu xấu hổ quá mới chạy ngay vào phòng tắm mà quên không mang theo quần áo. Đối diện với ánh mắt sáng rực của người đàn ông, cậu ấp úng định nói: em quên mang quần áo, nhưng chỉ mới mở miệng nói được từ đầu tiên đã bị hắn ôm chặt. Hắn thở dốc nặng nề bên tai cậu nỉ non:

- bảo bối, anh không nhịn được nữa, cho anh được không?

Nghe giọng nói kìm nén của hắn, cậu như nhớ lại đêm đầu tiên cậu và hắn gặp nhau. Khi ấy, hắn ép cậu trên cửa và cũng nói như vậy với cậu. Từng đợt khí nóng của người đàn ông thổi vào vành tai nhạy cảm của cậu khiến giọng nói của cậu cũng run run:

- vâng.

Hạ Ảnh Quân như con thú dữ được thả xích, gấp gáp tìm môi cậu, hắn đã tìm kiếm cậu hơn hai năm đồng nghĩa với việc hắn đã đặt cậu trong tim hơn hai năm, khát khao cậu hơn hai năm. Hơn hai năm xa cách bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu dằn vặt… tất cả đều được hắn dùng nụ hôn này để biểu đạt.

Hạo Nhiên như cảm nhận được sự xúc động mãnh liệt của người đang hôn mình, cậu nhẹ nhàng đáp lại hắn. Hạ Ảnh Quân sau khi thấy người trong ngực đáp lại thì mừng như điên, nhanh chóng bế cậu về giường, miệng vẫn không quên nỉ non:

- bảo bối, bảo bối...

Hắn gọi chân tình đến mức tâm cậu cũng hóa thành vũng nước rồi. Cậu cũng dịu dàng đáp lại hắn:

- Quân...

Chất gọng mềm mại chan chứa đầy tình yêu trong đó như chất thúc tình hiệu quả nhất với Hạ Ảnh Quân ngay lúc này. Hắn hôn cậu như không muốn tách rời, mãi một lúc sau hắn mới luyến tiếc dứt khỏi môi cậu rồi đặt từng cái hôn đầy thành kính lên chán, lông mày, mũi, cằm và khóe môi cậu. Sau đó, hắn nhìn cần cổ trắng nõn và xương quai xanh của cậu như bị hút hồn hắn tiếp tục hôn xuống nhưng không phải những nụ hôn nhẹ nhàng như ở trên nữa mà lại duyện cắn, hắn say mê trồng dâu tây trên người cậu. Cả người cậu từ trên xuống dưới không chỗ nào không có dấu ấn của hắn. Cậu cảm giác như mình vừa được hắn tắm cho một lần nữa... sau khi liếm cắn đến say mê, hắn cũng tìm đến mục tiêu của mình, nụ hoa hồng hồng đang chảy nước xuân tỏa ra mùi hương chết người như muốn quyến rũ mời gọi hắn. Hắn liếm nhẹ lên giọt nước đang rỉ ra khỏi hoa huyệt thơm ngọt, nhưng càng liếm nước càng chảy nhiều hơn. Hắn chỉ đơn giản là dùng lưỡi liếm nhẹ từ dưới lên trên rồi lại vòng nhẹ qua hoa hạch một cái, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, hắn cứ như con thú nhỏ tìm được món đồ chơi yêu thích, không nỡ bỏ ra mà cũng không dám có động tác đùa nghịch mạnh mẽ vì sợ làm hỏng mất thứ mình yêu thích.

Hắn thì hay rồi, chơi đến nghiện còn Hạo Nhiên thì lại khó chịu khôn cùng. Cậu cảm thấy chỗ xấu hổ khó nói ngứa đến lợi hại, như có ngàn con kiến nhỏ đang đùa nghịch cậu. Ngay từ lúc hắn hôn cậu đã động tình rồi, vật nhỏ của cậu sau khi được hắn liếm mút đã cứng rắn lắm rồi, hoa huyệt càng không thể tự chủ tuôn ra dâm thủy khi bị hắn liếm cắn, bây giờ lại phải chịu đựng hắn dùng lưỡi dày vò nữa, cậu cảm thấy rất khó chịu, cậu muốn hắn... Thấy hắn vẫn mải mê liếm cậu không tự chủ mà đung đưa mông nhỏ theo động tác của hắn. Mà động tác này chính xác thức tỉnh cái người đang chìm đắm trong cái khoái cảm “biến thái”, tìm kiếm cảm giác thành tựu, thỏa mãn trên người cậu kia.

Thấy động tác nho nhỏ của Vật Nhỏ, Hạ Ảnh Quân liền mất khống chế há miệng như muốn đớp luôn hoa huyệt của cậu vào bụng, động tác đột ngột của hắn làm Hạo Nhiên không chống đỡ được kêu to một tiếng “a”. Nghe thấy tiếng kêu đầy động tình của cậu, hắn như được động viên vừa ngậm vừa mút, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ, day day hoa hạch của cậu. Hạo Nhiên bị hắn dày vò đã sớm nức nở, tay cậu nắm chặt tóc của người đàn ông, nỉ non:

- Quân, đừng liếm nữa.... hức...em không chịu được....a..a.. Quân...

Người đàn ông như không nghe thấy lời cậu nói, càng liếm say mê. Hắn còn dùng lưỡi từng bước từng bước tấn công vào khe hẹp, bắt chước động giao hợp mà ra ra vào vào. Tuy cậu đã sinh con nhưng một phần vì đã lâu không thân mật, một phần có lẽ do cơ thể cậu mà hoa huyệt của cậu vẫn chặt khít như lần đầu hắn làm cậu. Hạ Ảnh Quân đã vì chiếc động này mà mất hồn suốt hơn hai năm, nay được nếm lại lần nữa hắn thực sự đã phải dùng hết sự nhẫn nại của đời này mà làm màn dạo đầu này cho Vật Nhỏ, hắn lo cậu vẫn sợ hắn, sợ sẽ để lại bóng ma tâm lý hoặc khơi gợi lại cảm xúc không hay trước đây do lần cưỡng ép hơn hai năm trước. Khi thấy hoa huyệt dồn dập thít chặt như muốn nuốt luôn lưỡi của hắn thì hắn biết cậu sắp đến cao trào rồi, hắn vội dùng ngón tay thay thế, điều chỉnh góc độ liên tiếp chạm qua điểm nhỏ gồ lên trong khe nhỏ hẹp, ra sức hầu hạ cậu.

Hạo Nhiên sau một hồi dãy dụa giữa tình triều mà người đàn ông đem lại đã nhanh chóng cao trào, cậu thấy trước mắt một khoảng trắng xóa, trong hoa huyệt một luồng nước như thoát khỏi sự kìm nén mà trào ra, thân thể cậu vô lực cảm nhận người đàn ông đang từng ngụm uống hết thứ nước xấu hổ kia. Cậu nhìn xuống còn bắt gặp ánh mắt say mê xen lẫn chút đắc ý thỏa mãn của hắn. Hắn mỉm cười nhoài người lên hôn cậu trong khi hắn một tay còn không ngừng mở rộng hoa huyệt, một tay không ngừng vuốt ve vật nhỏ vừa mới xuất tinh của cậu. Hạo Nhiên có chút bài xích thứ nước vừa chảy ra từ cơ thể của mình nên cố tránh né nụ hôn của hắn, nhưng hắn nhanh chóng chiếm lấy môi cậu dụ dỗ:

- bối bối, rất ngọt, em thử thử xem...

Cậu vừa cảm nhận mùi vị của chính mình vừa bị ba ngón tay của hắn lộng không ngừng. Thấy hoa huyệt của cậu đã chuẩn bị tốt hắn liền không nhịn được muốn để người huynh đệ của mình ra trận. Hắn không trực tiếp vào ngay mà dùng đầu khấc ma sát qua lại trước động nhỏ, trước khi vào còn vừa cắn nhẹ tai cậu vừa tra tấn nụ hoa trước ngực cậu, giọng hắn khàn khàn:

- bảo bối, anh vào nhé!

Và như một lời thông báo cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã đâm cả cây vào động nhỏ. Có lẽ màn dạo đầu đầy dụng tâm của hắn đã có tác dụng, hắn quan sát Vật Nhỏ thấy cậu không bài xích, không khó chịu hắn mới nhẹ nhàng động. Khi nghe thấy tiếng rên do quá thoải mái mà không thể kìm nén của cậu, hắn mới dám thả lỏng chính mình, điên cuồng lộng...

Hạ Ảnh Quân sau khi ăn được Vật Nhỏ cả người như được tưới nước xuân, hắn cảm thấy bao khát khao tích tụ trong người hắn suốt bao năm qua như được giải phóng, toàn thân hắn khoan khoái, thỏa mãn vô cùng. Ôm Vật Nhỏ trong tay, hắn hạnh phúc vô cùng. Nhớ đến cảm giác được vùi mình trong động nhỏ mê người toàn thân hắn lại nóng lên. Vừa nghĩ hắn vừa vô thức sờ tay đến hoa huyệt của cậu, nhưng chợt thấy người trong lòng đang ngủ mà khẽ nhíu mày, hắn vội nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn nhìn hoa huyệt mà không khỏi động động yết hầu. Hoa huyệt vốn màu hồng hồng giờ đã có một màu đỏ chín rục và hơi sưng do bị hắn kích động mà chà đạp cả đêm. Hắn tự trách không dứt lại thương yêu mà nhẹ nhàng hôn lên như muốn dùng phương thức chữa lành của động vật, dùng nước bọt liếm lên vết thương để an ủi hoa huyệt đáng thương. Sau một hồi liếm láp hắn mới luyến tiếc đứng dậy tìm thuốc mỡ bôi cho cậu. Xong xuôi, hắn mới yên tâm đi ngó qua con trai đang say ngủ ở gian bên cạnh sau đó nhanh chóng quay về giường ôm Vật Nhỏ của hắn đi ngủ.

Đêm qua quả là một đêm dài đối với Hạo Nhiên. Cậu thậm chí không nhớ rõ cậu đã ra bao nhiêu lần, người đàn ông như bị bỏ đói, điên cuồng ăn cậu đến cả xương cũng không còn. Cậu chỉ nhớ lần cuối cùng trong nhà tắm, sau khi làm xong hắn tắm cho cậu, tay hắn nhẹ nhàng rửa sạch từng tấc da thịt của cậu, vừa giúp cậu tắm vừa thì thầm nói yêu cậu.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro