6

Cố Ngụy không nói dối Trần Vũ, anh thực sự rất bận, bận đến mức lười trả lời câu hỏi của những người xung quanh rằng tại sao anh vẫn chưa chia tay Trần Vũ, bận đến nỗi không còn sức để giải thích với những người thân yêu vì sao anh lại muốn ở bên Trần Vũ. Thậm chí anh chỉ có thể tranh thủ nhắn vài chữ cho Trần Vũ trong lúc ăn cơm. 

Hai người đã thân thiết đến vậy, hoàn toàn không cần duy trì mối quan hệ bằng những tin nhắn thế này nữa, nhưng việc ghi lại những mảnh ghép của nỗi nhớ đã sớm trở thành thói quen khó bỏ của anh. 

Cố Ngụy cũng biết Trần Vũ rất nhiều lần muốn anh chủ động nói lời chia tay.

Trần Vũ quá dễ đoán, hắn không giỏi ăn nói, trước mặt anh, hắn lại càng đơn giản và thẳng thắn, mọi suy nghĩ muốn giấu kín đều hiện rõ qua ánh mắt.

Nhưng ngược lại, anh cảm giác Trần Vũ vẫn chưa biết nhiều về anh. Anh có thể kiên trì học y tám năm và trở thành bác sĩ ưu tú, một khi anh đã quyết tâm, chắc chắn không ai có thể kiên định hơn.

Nếu buộc phải vượt qua rất nhiều chông gai để bước tiếp cùng Trần Vũ, anh cũng sẵn sàng đối mặt với từng thử thách một.

Anh chỉ nghĩ rằng Trần Vũ quá tốt. Dù chỉ là chàng trai mới lớn, hắn vẫn âm thầm làm những điều vĩ đại ở những nơi không ai nhìn thấy. 

Trần Vũ chưa bao giờ khoe khoang về những cống hiến của mình, cũng không tự nhận bản thân vĩ đại, nhưng Cố Ngụy luôn rung động trước sự dũng cảm đơn thuần của hắn. Trần Vũ thường xuyên xa nhà để làm nhiệm vụ mà anh lại chưa từng cảm thấy bực bội, lúc ấy anh mới hiểu vì sao ngay từ đầu mình không hề muốn đẩy Trần Vũ ra khỏi cuộc sống của mình. 

Cuộc đời của anh suôn sẻ nhưng cũng nhạt như nước ốc, chỉ khi ở bên Trần Vũ, sự nhiệt huyết và cố chấp của hắn đã thắp lên một ngọn lửa trên mặt nước, cho anh cơ hội bước vào một cuộc đời khác mà trước đây anh chưa từng chạm tới. 

Người đàn ông nhỏ tuổi hơn anh này cũng chưa bao giờ hứa hẹn những lời sáo rỗng, mỗi lần lập công, nhận được tiền thưởng, hắn sẽ gửi một nửa về cho gia đình, còn một nửa đưa cho Cố Ngụy.

Cố Ngụy không túng thiếu đến vậy, nhưng anh biết, đó chính là sự đảm bảo thực tế nhất mà Trần Vũ dành cho anh.

Còn cả đôi tay từng cầm súng ấy, năm đầu tiên yêu nhau, khi vẫn chưa phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn làm rối tung phòng bếp nhà Cố Ngụy chỉ để học vài món ăn, mong có thể nấu cho Cố Ngụy, người cũng chẳng có nhiều thời gian vào bếp. 

Họ chưa từng cãi nhau, hoàn toàn là vì Trần Vũ luôn chiều theo ý anh. Khi Cố Ngụy chịu áp lực công việc lớn, Trần Vũ sẽ ôm lấy anh, để anh thoải mái giãi bày, sau đó vụng về vỗ về anh. Điều quan trọng nhất là vì muốn trở về gặp anh, Trần Vũ dần cẩn thận hơn, biết trân trọng bản thân hơn. Hắn đặt anh lên trên cả niềm tin của mình, trên đường đời dài vô định, có bao nhiêu cơ hội để gặp được một người như vậy?

Cố Ngụy chỉ là một bác sĩ, anh không hiểu xác suất và thống kê, cũng không thấy cảm động vì ý nghĩ Trần Vũ chỉ có thể nương tựa vào mình.

Nhưng khi nghĩ đến Trần Vũ, anh vẫn không nhịn được mà liên tưởng đến những từ như “một đời.” 

Đối với anh, trở thành mối bận tâm duy nhất của một người trên thế gian này có lẽ là thành tựu lớn nhất mà anh đạt được ngoài việc cứu người. Anh muốn tiếp tục là mối bận tâm lớn nhất của Trần Vũ, để khi người đàn ông ấy kiên trì bảo vệ chính nghĩa trong bóng tối, hắn sẽ không còn đơn độc nữa. 

Anh không đòi hỏi nhiều, chỉ cần người anh thương nhớ cũng đang nhớ thương anh, vậy là đủ rồi.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro