Chương 13
Ngày thứ tám, ánh mặt trời dịu dàng lướt qua vai cậu khi cậu bước đến nơi từng là khởi đầu của mọi cảm xúc. Đó là công viên nhỏ ven hồ, nơi lần đầu tiên cậu và anh gặp nhau. Những cánh hoa bằng lăng tím nở rộ bên đường, nhẹ nhàng lay động trong gió, gợi lại ký ức một thời khiến cậu vừa muốn níu giữ, vừa muốn buông bỏ.
Cậu đứng lặng bên băng ghế cũ kỹ nơi cả hai từng ngồi, nơi anh đã mỉm cười trao cho cậu lời mời kết bạn. Cậu nhớ từng chi tiết, từng khoảnh khắc đầu tiên khi ánh mắt anh chạm vào cậu, ấm áp và dịu dàng. Nhưng giờ đây, ánh mắt ấy lại làm cậu tổn thương sâu sắc.
Cậu ngồi xuống, tay vuốt nhẹ lên băng ghế như đang chạm vào những mảnh ký ức đã vụn vỡ. "Ngày ấy, anh cũng ngồi đây, còn em thì lúng túng không biết nói gì..." Cậu khẽ cười, nhưng giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào. Nụ cười ấy, buồn hơn bất cứ biểu cảm nào khác.
"Anh biết không? Em đã nghĩ rằng nơi này sẽ mãi là nơi đẹp nhất trong ký ức của chúng ta. Nhưng giờ đây, nó lại khiến em đau lòng đến thế này." Cậu thì thầm với không khí, như thể những lời đó có thể đến được với anh dù anh không hề ở đây.
Mỗi góc nhỏ trong công viên đều gợi nhắc đến hình bóng của anh. Chiếc ghế nơi anh từng choàng áo khoác lên vai cậu khi cậu kêu lạnh, cây cầu nhỏ nơi anh hứa sẽ nắm tay cậu mãi mãi, và bờ hồ nơi hai người từng ngồi ngắm hoàng hôn cùng nhau. Tất cả giờ đây chỉ còn lại sự trống trải và tĩnh lặng, giống như trái tim cậu lúc này.
Cậu ngửa mặt nhìn bầu trời, nắng vàng vẫn trong trẻo, nhưng lòng cậu lại u ám như bão tố. "Tình yêu đầu đời của em, cũng là lần cuối cùng em trao trọn trái tim mình." Cậu đứng dậy, ánh mắt kiên định hơn sau giây phút hoài niệm. "Anh đã từng là cả thế giới của em, nhưng thế giới ấy giờ đây phải khép lại rồi."
Cậu bước đi, rời xa nơi từng chứa đựng những điều đẹp đẽ nhất. Những bước chân ấy nặng nề, nhưng cũng đầy quyết tâm. Cậu biết, để thực sự quên đi, đôi khi phải đối mặt với chính nơi mà mọi thứ bắt đầu. Và hôm nay, cậu đã đối mặt.
Cậu dành toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để thuê một mặt bằng nhỏ gần bãi biển, nơi từng là chốn ẩn náu khi cậu rời xa tất cả. Ý tưởng mở một tiệm café mèo nảy ra từ tình yêu bất tận dành cho những chú mèo, những người bạn luôn lắng nghe và an ủi cậu trong những ngày cô đơn nhất.
Tiệm café được thiết kế ấm cúng với tone màu trắng và xanh nhạt, gợi cảm giác yên bình. Những chiếc bàn gỗ nhỏ được đặt rải rác, xung quanh là các kệ đồ chơi và cây leo để những chú mèo có thể thoải mái chơi đùa. Trên cửa kính của tiệm, dòng chữ "Mew Cafe - Nơi yêu thương bắt đầu" được viết tay bằng nét chữ mềm mại, như một lời chào đón thân thiện với mọi người.
Mỗi buổi sáng, cậu thức dậy từ sớm, chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mới. Tiếng xay cafe hòa lẫn với tiếng mèo kêu meo meo như một bản nhạc nhẹ nhàng giúp cậu thêm yêu công việc của mình. Nhìn khách hàng mỉm cười khi chơi đùa cùng lũ mèo, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Buổi tối, khi khách đã về hết, cậu thường ngồi ở góc quầy pha chế, cầm một tách trà nóng, nhìn những chú mèo nằm cuộn tròn trên chiếc thảm lông. Đôi lúc, ký ức về anh vẫn ùa về, nhưng giờ đây cậu không còn cảm giác đau đớn như trước. Cậu mỉm cười, xoa đầu chú mèo đang ngồi bên chân mình. "Bây giờ em đã ổn rồi. Em có thể tự chăm sóc bản thân mà không cần ai khác."
Có những ngày biển động, sóng vỗ mạnh vào bờ, gió thổi từng cơn lạnh buốt, nhưng trái tim cậu không còn cảm giác trống rỗng. Những chú mèo tinh nghịch và nụ cười của khách hàng đã lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu, từng chút một.
Cuộc sống của cậu dần ổn định hơn. Dù vẫn có những đêm nằm nghe tiếng sóng và cảm thấy nỗi cô đơn len lỏi, nhưng ít nhất, giờ đây cậu đã biết cách đối mặt với nó. Không phải bằng sự u buồn, mà bằng sự mạnh mẽ và bình yên từ những điều nhỏ bé trong cuộc sống.
Anh vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn ở thành phố xa hoa, nơi mà ánh đèn neon luôn sáng rực, nơi mà những chiếc xe sang trọng chạy vội vã trên các con phố tấp nập. Hằng ngày, lịch trình của anh dày đặc với những buổi quay, sự kiện và cuộc họp. Nhưng trong suốt khoảng thời gian đó, một nỗi đau âm ỉ luôn giằng xé trong lòng anh, khiến anh không thể tập trung hoàn toàn vào công việc.
Dù anh không bao giờ ngừng tìm kiếm, dù có bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn, anh vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ cậu. Những ngày dài trôi qua, anh dường như đã quen với việc phải tìm kiếm cậu mà không thấy một dấu vết nào. Anh vẫn không thể hiểu được, tại sao cậu lại đột ngột biến mất như vậy. Có phải là vì anh đã sai? Có phải anh đã không trân trọng cậu như cậu đáng được? Những câu hỏi không lời đáp cứ xoay vòng trong tâm trí anh mỗi đêm, khiến anh không thể ngủ yên.
Mỗi khi nhìn thấy một đôi tay cầm tách cafe cùng nhau, anh lại nhớ đến những buổi chiều cậu ngồi bên anh, chiếc cafe ấm nóng trong tay và những tiếng cười nhẹ nhàng vang lên. Anh tự trách bản thân đã quá mải mê với công việc và sự nghiệp mà bỏ quên tình yêu duy nhất của mình. Nhưng điều anh hối hận nhất, có lẽ là khi cậu cần anh nhất, anh lại không có mặt ở đó.
Mỗi sáng thức dậy, anh đều hi vọng rằng sẽ nhận được một tin nhắn từ cậu, một cuộc gọi, dù chỉ là lời chào hỏi đơn giản. Nhưng cho đến giờ, tất cả những gì anh nhận lại là im lặng. Anh bắt đầu cảm thấy ngột ngạt trong chính cuộc sống xa hoa mà mình đã xây dựng. Dường như mọi thứ xung quanh anh đều thiếu vắng một phần quan trọng...là cậu.
Ở trong một thành phố lấp lánh nhưng cô đơn, anh không thể xua tan được cảm giác trống rỗng trong lòng. Anh không biết làm thế nào để có thể quay lại với cậu, để nói lời xin lỗi, để sửa chữa tất cả những sai lầm. Cảm giác nỗi niềm lạc lõng ấy cứ đeo bám anh, và dù có bao nhiêu sự kiện, bao nhiêu lời khen ngợi, anh vẫn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc sống. Cậu đã rời đi, và có lẽ, đó là sự trừng phạt cho những lỗi lầm mà anh đã tạo ra.
Cứ thế, một người vẫn tiếp tục lẩn tránh, một người vẫn tìm kiếm, và trong sự im lặng ấy, cả hai đều sống với những nỗi đau riêng, không thể san sẻ, không thể tìm được lối ra.
Ngày thứ 9 xa anh, cậu cứ ngỡ mình đã quên được anh. Cậu đã tự thuyết phục bản thân rằng mình đủ mạnh mẽ để tiếp tục cuộc sống mà không có anh. Cậu đã xây dựng một cuộc sống mới ở nơi mà không còn bóng dáng anh, với công việc ổn định và những chú mèo dễ thương luôn bên cạnh. Cậu thậm chí không còn phải thức trắng đêm vì những suy nghĩ vẩn vơ về anh, không còn phải chờ đợi những cuộc gọi mà mình biết sẽ không bao giờ nhận được nữa.
Nhưng hôm nay, khi đứng trước màn hình tivi, cậu lại nhìn thấy anh.. anh xuất hiện trong một chương trình truyền hình, đang cười rạng rỡ, khoe thành tích mới nhất trong sự nghiệp của mình. Anh vẫn là người mà cậu yêu, người mà trái tim cậu từng dành trọn vẹn hết thảy. Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy anh, cảm giác đau đớn trong lòng cậu lại trỗi dậy. Trái tim cậu như thắt lại, cảm giác ngột ngạt khó tả tràn ngập trong lồng ngực.
Những ký ức về anh ùa về trong đầu cậu như một dòng thác lũ không thể ngừng. Lúc anh nhẹ nhàng nắm tay cậu, lúc anh ôm lấy cậu vào lòng, lúc những lời hứa hẹn ngọt ngào cất lên... Mọi thứ đã từng đẹp đẽ, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ của quá khứ. Cậu đã yêu anh bằng tất cả con tim mình, đã dành trọn niềm tin vào anh. Nhưng tình yêu ấy đã bị xé nát bởi sự phản bội mà cậu không thể chấp nhận.
Cậu thừa nhận rằng mình vẫn còn yêu anh, vẫn còn mong một ngày có thể quay lại, nhưng cậu không thể chấp nhận sự thật này. Ngoại tình...điều mà cậu không bao giờ có thể tha thứ. Anh có thể sai, có thể hối lỗi, nhưng sự phản bội đó, nó không thể xóa nhòa trong lòng cậu được. Cậu từng nghĩ rằng tình yêu của cả hai là bất diệt, nhưng anh đã chứng minh điều ngược lại. Cậu không thể tiếp tục yêu anh, không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ mà niềm tin đã bị phá vỡ đến tận cùng.
Cậu quay lưng lại với màn hình tivi, cố gắng không nhìn nữa. Nhưng hình ảnh của anh vẫn cứ bám riết trong tâm trí cậu. Cậu hiểu rằng dù mình có cố gắng đến đâu, sẽ luôn có một phần trái tim không thể quên anh. Nhưng cậu không thể tiếp tục sống trong quá khứ, không thể mãi để anh chiếm lấy trái tim mình khi anh đã không xứng đáng với tình yêu đó nữa.
Ngày thứ 9 không còn là ngày để nhớ về những kỷ niệm đẹp, mà là ngày để cậu đối diện với thực tế, rằng dù cậu vẫn yêu anh, nhưng tình yêu ấy giờ chỉ còn là một vết thương mà không thể hàn gắn. Cậu phải buông tay, dù trái tim đau đớn đến đâu, vì chỉ có như vậy cậu mới có thể tiếp tục sống thật với bản thân.
Ngày thứ 10 trôi qua, cuộc sống của cậu dần trở nên ổn định hơn. Quán cà phê mèo của cậu ngày càng đông khách, không phải vì nó là một địa điểm nổi bật, mà đơn giản chỉ vì có một chủ quán xinh đẹp, với nụ cười tươi như hoa, luôn sẵn sàng chào đón mọi người bằng ánh mắt ấm áp. Mỗi lần cậu đi ra ngoài, dù mệt mỏi hay vui vẻ, những nụ cười ấy luôn khiến những người ghé qua quán cảm thấy như được vỗ về.
Những chú mèo trong quán cũng góp phần làm nên sự dễ thương không thể chối từ. Chúng nghịch ngợm, vui vẻ, và thường chạy đến gần khách hàng như những người bạn thân thiện. Cậu đã tìm lại được chút niềm vui trong những khoảnh khắc giản dị ấy. Dù trong lòng vẫn còn những vết thương chưa lành, nhưng cậu đã học cách sống với nó. Quán cà phê không chỉ là một nơi kinh doanh, mà còn là nơi để cậu tự chữa lành, từng ngày từng chút một.
Dù không hẳn quên được anh, nhưng cậu đã dần học được cách sống trong thế giới mà không còn anh, không còn những lời hứa hẹn, không còn nỗi đau từ sự phản bội. Những giọt nước mắt cậu đã khóc trong quá khứ giờ không còn làm cậu gục ngã. Cậu tự nhủ với bản thân rằng, mình xứng đáng có được sự bình yên và hạnh phúc, dù đó có thể chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất như nụ cười của khách hàng hay cái vẫy tay của một chú mèo tinh nghịch.
Cậu không còn tìm kiếm anh nữa, không còn mong chờ những cuộc gọi hay những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Cậu đã nhận ra rằng, đôi khi yêu thương chính mình còn quan trọng hơn cả yêu một ai đó. Và quán cà phê này, với tất cả những câu chuyện được kể qua từng cốc cà phê, từng cái vuốt ve của chú mèo, là một phần trong hành trình xây dựng lại chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro