Chương 16
Nhiều năm trôi qua, những ký ức về anh dần trở thành những vệt mờ nhạt trong trí óc cậu. Mỗi sáng thức dậy, không còn những suy nghĩ đau đớn, không còn những đêm mất ngủ với sự dằn vặt, những câu hỏi "Tại sao?" hay "Em làm gì sai?" Bây giờ, cuộc sống của cậu không còn bị anh chi phối, cũng không còn là những ngày mệt mỏi vì phải tìm kiếm sự chấp nhận từ một người không hề trân trọng.
Cậu đã học được cách sống một mình. Quán cafe trở thành nơi cậu tìm thấy sự bình yên, nơi cậu có thể không phải đối diện với bất cứ ai mà chỉ đơn giản là tự do làm những gì cậu muốn. Những chú mèo trong quán như những người bạn trung thành, luôn bên cạnh, mang lại cho cậu cảm giác được yêu thương mà không cần phải đổ lỗi hay mong đợi điều gì. Cậu cảm nhận được sự bình an trong từng bước chân, trong từng ngụm cafe đậm đà mà cậu pha chế, như thể mỗi tách thức uống ấy là một bước đi vững vàng hơn trên con đường mà cậu đã tự tay xây dựng.
Cậu vẫn thỉnh thoảng nhớ về anh, nhưng giờ đây, những hồi ức ấy chỉ như những vết thương đã lành, chỉ còn lại một chút nhói đau như nhắc nhở cậu về bài học của quá khứ. Không còn sự uất ức, không còn cảm giác thất vọng và tổn thương. Cậu không còn thấy bản thân yếu đuối, không còn thấy mình là kẻ thua cuộc nữa. Dù trong những khoảnh khắc một mình, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng anh gọi tên mình trong quá khứ, nhưng giờ nó không còn là nỗi ám ảnh. Những điều ấy chỉ đơn giản là một phần của câu chuyện cũ, một câu chuyện mà cậu không còn là nhân vật chính.
Cậu đã học cách tha thứ, không chỉ cho anh, mà quan trọng hơn là tha thứ cho chính bản thân mình. Tha thứ vì đã yêu quá nhiều, vì đã tin vào những lời hứa suông, và vì đã để mình mù quáng chạy theo một tình yêu không có sự đáp lại. Nhưng giờ, cậu đã mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn. Cậu biết rằng chỉ có bản thân mới có thể quyết định hạnh phúc của mình.
Cảm giác cô đơn không còn làm cậu sợ hãi nữa. Cậu không cần ai để cảm thấy hoàn chỉnh, không cần ai để cảm nhận rằng mình có giá trị. Cậu đã trở thành chính mình, một con người tự chủ, mạnh mẽ và yêu thương bản thân. Quán cafe là nơi cậu tìm thấy niềm vui, là nơi cậu xây dựng lại những mảnh vỡ của trái tim đã từng bị tổn thương.
Ngày qua ngày, cậu làm việc, sống và cười, không còn mối lo âu nào về quá khứ. Cậu đã học cách yêu đời, yêu cuộc sống và yêu chính mình hơn bất cứ điều gì. Cái tên của anh giờ chỉ còn là một bóng mờ, một phần ký ức mà cậu đã để lại phía sau, nơi mà nó sẽ không bao giờ có thể quay lại quấy rối cậu nữa.
Và dù thế, mỗi khi nhìn vào gương, cậu không còn thấy sự héo mòn hay những vết sẹo của quá khứ. Thay vào đó là một ánh mắt tự tin, một nụ cười nhẹ nhàng và một trái tim đã chữa lành, sẵn sàng cho những điều tốt đẹp hơn trong tương lai.
Mỗi ngày trôi qua, anh lại càng nhận ra sự vắng mặt của cậu. Những lịch trình dày đặc, những cuộc họp, những chương trình quay hình không bao giờ ngừng, nhưng mỗi khi anh ở một mình, cậu lại hiện lên trong tâm trí anh như một nỗi ám ảnh không thể gạt bỏ. Anh không còn hứng thú với công việc như trước kia, không còn thấy niềm vui trong những buổi tiệc tùng hay những cuộc gặp gỡ đối tác. Mọi thứ chỉ trở thành những khoảnh khắc tẻ nhạt, không có cậu bên cạnh.
Anh đã tự mình xây dựng một cuộc sống ồn ào, đầy ánh đèn và tiếng vỗ tay của khán giả, nhưng anh lại cảm thấy trống rỗng trong chính căn phòng của mình, nơi không có tiếng cười, không có sự ấm áp của cậu. Những cuộc gọi không được nghe lại, những tin nhắn không được hồi đáp, tất cả chỉ làm anh thêm đau đớn. Anh tự hỏi mình, liệu cậu có còn nhớ anh không? Liệu có một chút gì đó trong lòng cậu còn tồn tại để có thể tha thứ cho anh? Những câu hỏi ấy cứ mãi lặp lại trong đầu anh, làm anh không thể tìm được câu trả lời.
Anh nhớ giọng nói của cậu, tiếng cười của cậu vang vọng trong tâm trí anh mỗi khi anh tỉnh dậy. Đôi mắt cậu luôn ánh lên sự yêu thương, nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành những ký ức xa vời. Anh nhớ cả những lúc cậu mỉm cười, một nụ cười giản dị nhưng lại chứa đựng cả tình yêu vô điều kiện. Tình yêu mà anh đã không trân trọng. Anh nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt của cậu, như cái cách cậu ôm anh thật chặt vào mỗi buổi tối, như cái cách cậu chờ đợi anh, dù anh có bao nhiêu lý do để bận rộn.
Anh nhớ lần đầu tiên cậu nói yêu anh, cái cách cậu tỏ ra ngại ngùng nhưng lại đầy chân thành. Và giờ đây, tất cả những gì anh có thể làm là tự dằn vặt bản thân, tự hỏi liệu anh có thể xoá đi được những sai lầm của mình. Cậu không xứng đáng nhận tất cả những tổn thương ấy. Nhưng anh đã gây ra cho cậu quá nhiều rồi.
Mỗi khi anh vô tình nghe ai đó nhắc về cậu, những ký ức ấy lại ùa về, trái tim anh như thắt lại. Những điều đó khiến anh không thể dừng lại, không thể bỏ qua được. Anh không thể không nhớ về những ngày tháng hạnh phúc, về những nụ hôn, về những buổi sáng thức dậy bên nhau. Những ký ức ấy, dù anh có cố gắng quên đi, vẫn luôn quay lại như những vết thương chưa bao giờ lành.
Anh biết, dù có bao nhiêu năm nữa trôi qua, anh vẫn sẽ không thể quên cậu. Nhưng liệu cậu có còn mong muốn nhìn thấy anh nữa không? Liệu cậu có còn tình cảm với anh, hay đã hoàn toàn quên anh, quên tất cả những gì mà hai người đã trải qua? Anh không biết, nhưng anh biết rằng, dù có làm gì đi chăng nữa, anh không thể thay đổi được quá khứ. Anh chỉ có thể đứng từ xa, theo dõi cậu sống hạnh phúc, dù đó có thể là điều anh không bao giờ có được.
Anh tự hỏi, liệu cậu có tha thứ cho anh không? Liệu cậu có còn một chỗ trong trái tim mình dành cho anh, hay tất cả đã quá muộn màng?
Ngày hôm nay, trái tim anh không thể chịu đựng thêm. Cảm giác hối hận đã dày vò anh đến mức không thể kìm nén được nữa. Những năm tháng qua, anh sống trong sự im lặng và những ký ức đau đớn, nhưng hôm nay là ngày mà anh không thể tiếp tục trốn chạy. Mọi cảm xúc dồn nén trong anh như một cơn bão, và anh biết, nếu không làm gì, anh sẽ tự hủy hoại chính mình.
Anh lái xe, đôi bàn tay nắm chặt vô lăng, cảm giác lo âu và dằn vặt từng phút một. Trái tim anh đập nhanh, như thể nó đang gào thét rằng đã đến lúc phải đối diện với sự thật. Những đêm dài không ngủ, những lần nhìn lại những tin nhắn cũ mà không dám gửi đi, tất cả đều là những dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh đã sai. Mỗi bước đi, anh không thể nào thoát khỏi nỗi sợ rằng cậu đã quên anh, rằng mọi thứ giữa họ đã thực sự kết thúc.
Mỗi lần nghĩ đến việc cậu đã ra đi, trái tim anh như vỡ vụn. Anh nhớ những cái ôm dịu dàng của cậu, những lần trò chuyện không biết mệt mỏi, những khoảnh khắc chỉ có hai người, thế giới dường như chỉ thu nhỏ lại trong sự hiện diện của cậu. Anh không hiểu sao mình lại có thể đánh mất tất cả, chỉ vì một phút yếu lòng, vì những sự thiếu suy nghĩ trong những khoảnh khắc quan trọng.
Anh tự mắng mình không ngừng. Làm sao anh có thể đối xử với cậu như vậy? Làm sao anh có thể để sự phản bội lan rộng như vậy, để cậu phải chịu đựng nỗi đau một mình? Những hình ảnh về cậu cứ ám ảnh trong tâm trí anh, từng chút một, từng ánh mắt, từng nụ cười, tất cả như vết dao cắt vào trái tim anh. Anh biết, chỉ có cậu mới có thể hàn gắn vết thương này, nhưng liệu cậu còn đủ yêu thương anh không?
Khi anh đến nơi, trái tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh đứng trước cửa quán cafe mà cậu đã mở, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Quán vẫn như xưa, với không khí ấm áp, những chú mèo vui vẻ chạy nhảy. Nhưng điều duy nhất không còn là sự hiện diện của cậu. Cảm giác trống vắng khiến anh nghẹn ngào.
Anh bước vào trong, không gian bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Anh nhìn thấy cậu đang làm việc ở phía sau quầy, vẫn giữ được nụ cười, nhưng lần này nụ cười ấy không còn là nụ cười mà anh từng yêu thương. Đó là nụ cười của một người đã học cách tự che giấu những nỗi buồn sâu kín trong lòng.
Anh bước đến gần, đôi mắt đầy hối hận nhìn cậu, và khi cậu quay lại, anh chỉ có thể thốt lên hai từ, "Anh xin lỗi". Câu nói ấy đơn giản, nhưng lại chất chứa biết bao nỗi đau, bao ân hận không thể nói thành lời.
Anh không dám nhìn vào mắt cậu, vì anh biết, mình đã mất đi quyền đó từ lâu. Nhưng cậu nhìn anh, đôi mắt không còn là đôi mắt ngập tràn yêu thương như trước, mà là đôi mắt lạnh lùng, xa cách. Mỗi giây trôi qua, anh cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn hơn, không chỉ về không gian mà còn là sự xa lạ trong cảm xúc.
"Anh đến đây làm gì?" Câu hỏi của cậu khiến anh càng thêm ngột ngạt. Làm sao anh có thể giải thích được lý do, làm sao anh có thể nói ra rằng anh không thể sống trong hối hận này thêm nữa?
"Anh... Anh chỉ muốn nói lời xin lỗi. Anh biết mình đã sai, đã làm em tổn thương. Nhưng em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai không? Anh không thể sống như vậy nữa, không thể tiếp tục nhìn em từ xa mà không thể làm gì. Anh yêu em, và anh biết mình không thể sống thiếu em."
Giọng anh run rẩy, nhưng trong từng từ anh nói đều chứa đựng tất cả sự hối hận, sự sám hối mà anh đã kìm nén bấy lâu. Anh chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời, dù cho câu trả lời đó có là gì đi chăng nữa, anh đều chấp nhận. Nhưng anh biết rằng, dù cậu có đáp lại hay không, anh đã không thể tiếp tục sống trong bóng tối này thêm nữa.
Cậu im lặng, môi mím chặt, đôi mắt không thể nhìn thẳng vào anh, vì cậu sợ rằng nếu nhìn lâu, mọi thứ sẽ lại đổ vỡ lần nữa. Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng trái tim lại không nghe lời, một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực, chực trào ra thành từng giọt nước mắt.
Mỗi lần nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên anh, cậu lại tự hỏi mình, liệu mọi thứ có thật sự là giả dối? Anh đã nói yêu cậu, anh đã nói cậu là người duy nhất trong thế giới này mà anh muốn ở bên. Nhưng tất cả chỉ là những lời hứa suông, những lời nói đẹp đẽ mà thôi. Cậu chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến thế. Khi anh rời xa, tất cả dường như sụp đổ, không phải chỉ là mối quan hệ này mà là cả thế giới của cậu.
Cậu đã tự nhủ rằng mình có thể quên, có thể vượt qua được, nhưng mỗi khi nghĩ về anh, cậu lại cảm thấy như trái tim mình bị xé nát. Mỗi ký ức về anh như một vết dao cắt sâu vào tâm hồn, không thể nào lành lại. Những gì anh để lại cho cậu là những nỗi đau tột cùng, và cậu không biết phải làm sao để gượng dậy.
Anh không hiểu được cảm giác của cậu. Anh không biết rằng khi cậu đứng trước quyết định rời đi, cậu đã phải đấu tranh với chính mình, cậu đã phải đối mặt với sự tuyệt vọng không lời. Cậu đã yêu anh rất nhiều, nhưng cái cậu nhận lại không phải là yêu thương, mà là sự phản bội và tổn thương sâu sắc. Cậu đã đổ vỡ, nhưng không thể nói với anh những gì cậu thực sự cảm thấy. Vì sợ rằng khi nói ra, cậu sẽ vĩnh viễn mất anh.
Nước mắt cậu cứ lăn dài trên má, không thể kìm nén được. Mỗi giọt nước mắt như là một phần đau đớn của cậu, một phần hối hận vì đã yêu anh quá nhiều, và phần còn lại là sự thất vọng không thể nào chữa lành. Cậu không biết mình phải làm gì bây giờ. Làm sao để tiếp tục? Làm sao để sống khi trái tim này đã không còn nguyên vẹn?
Lồng ngực cậu như bị ép chặt, cảm giác ngạt thở khiến cậu không thể nói ra một lời nào. Những lời xin lỗi anh thốt lên, dù đầy thành tâm, nhưng trong mắt cậu, nó chẳng thể làm lành những vết thương đã ăn sâu vào tâm hồn. Cậu không thể tưởng tượng nổi việc sẽ phải tiếp tục sống trong sự dằn vặt ấy, khi mà người cậu yêu lại là người khiến cậu phải khóc lóc, phải chịu đựng từng ngày trong sự đau đớn vô tận.
Cậu muốn rời đi, muốn trốn chạy khỏi những đau đớn này, nhưng đôi chân như không thể nhúc nhích, như bị khóa chặt lại bởi những ký ức đau thương. Lòng cậu nặng trĩu, không còn sức lực để đối diện với anh, đối diện với tất cả những gì đã xảy ra. Cậu đã kiên cường quá lâu rồi, và bây giờ, khi đối diện với sự thật này, cậu chỉ muốn ngã gục, chỉ muốn quên hết tất cả và sống trong thế giới của riêng mình, nơi không có anh, không có nỗi đau này.
Nước mắt vẫn rơi, từng giọt một, không thể dừng lại. Cậu nhìn anh lần cuối, và cảm giác như mọi thứ đã kết thúc. Không phải chỉ là tình yêu, mà là một phần cuộc sống của cậu. Cậu tự hỏi liệu có thể tiếp tục yêu anh, hay liệu có thể quên đi tất cả và bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng trong sâu thẳm, cậu biết, dù có quay lại với anh hay không, vết thương này vẫn sẽ mãi ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro