Chương 20

Dưới ánh sáng lung linh của những ngọn nến, anh ngồi ăn bữa tối đơn giản nhưng đầy ấm áp. Đôi mắt anh thỉnh thoảng ngước lên, nhìn cậu đang ngồi đối diện. Cậu không ăn nhiều, chỉ chậm rãi đưa mắt quan sát anh, như muốn khắc ghi từng biểu cảm, từng hành động nhỏ nhặt của anh vào lòng.

Cậu chợt lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút đượm buồn:
"Bible, nếu một ngày nào đó em không còn ở đây nữa, anh sẽ làm thế nào?"

Câu hỏi khiến anh ngừng đũa, đôi mày khẽ chau lại. Ánh nến phản chiếu trong mắt anh, long lanh như mặt hồ lặng sóng bị gợn nhẹ bởi một viên sỏi nhỏ.

"Em nói gì vậy?" Anh hỏi, giọng thấp xuống như sợ nghe rõ những gì cậu vừa nói.

Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại như gió thoảng, dịu dàng nhưng mong manh. "Chỉ là em đang nghĩ thôi. Nếu một ngày em không còn ở bên anh, anh sẽ làm gì?"

Anh im lặng trong giây lát, như thể những lời ấy chạm vào một nỗi sợ hãi ẩn sâu trong tim. Rồi anh buông đũa, tựa người về phía trước, đôi mắt ánh lên sự kiên định nhưng lại chứa đựng cả sự lo lắng.

"Vậy thì em đừng bỏ rơi anh, được không?" Anh khẽ nói, giọng ôn nhu nhưng có chút nghẹn ngào.

Cậu hơi ngẩn người trước câu trả lời ấy, rồi cười khẽ, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự xúc động. "Anh lúc nào cũng như vậy, luôn nghĩ mọi chuyện đơn giản."

"Đúng vậy," anh mỉm cười, đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu. "Chỉ cần em ở đây, mọi thứ đều đơn giản với anh."

Ngọn nến trên bàn nhẹ nhàng lay động, ánh sáng hắt lên gương mặt hai người, làm nổi bật những cảm xúc chân thành. Cậu ngồi im lặng một lúc, bàn tay khẽ nắm lấy mép khăn bàn để che đi cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Dù cậu không trả lời, nhưng anh biết, trong lòng cậu đã rung động. Anh không cần lời hứa, chỉ cần thấy cậu ở đây, ngay lúc này, là đủ để anh tin rằng mọi thứ sẽ ổn.

Cậu không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang theo sự phức tạp khó tả. Ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt anh, như muốn ghi nhớ từng đường nét, từng biểu cảm của người trước mặt.

Ngọn nến giữa bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhưng trong không gian yên lặng ấy, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của cả hai, như một nhịp điệu an ủi lòng người.

Anh ngồi yên, lặng lẽ quan sát nụ cười của cậu, trái tim như bị một sợi dây vô hình siết lại. Anh biết, cậu không muốn trả lời, và chính sự im lặng đó lại khiến anh lo lắng hơn bao giờ hết.

"Em mỉm cười như thế... làm anh chẳng biết mình nên vui hay buồn nữa." Anh khẽ nói, giọng anh dịu dàng nhưng không giấu được sự bất an.

Cậu vẫn không đáp, đôi tay khẽ siết lấy mép khăn bàn, ánh mắt rời khỏi anh, nhìn về phía ngọn nến đang lay động trong làn gió nhẹ. Dường như cậu đang giấu đi một điều gì đó, hoặc đơn giản là không muốn nói ra những cảm xúc thật sự trong lòng.

Anh thở dài, nhích ghế lại gần hơn, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay cậu, tạo một sự ấm áp dịu dàng. "Build, chỉ cần em ở đây... thế là đủ với anh rồi."

Cậu khẽ giật mình trước hành động ấy, nhưng không rút tay về. Nụ cười của cậu dần nhạt đi, thay vào đó là một ánh nhìn sâu lắng, như muốn nói điều gì nhưng lại kìm nén.

Căn phòng vẫn im lặng, chỉ còn ngọn nến cháy dở, lặng lẽ làm chứng cho những cảm xúc chất chứa giữa hai con người. Ăn xong anh đứng dậy dọn dẹp bát đũa, sau khi anh rữa bát xong. Anh nhẹ nhàng đến gần, đôi chân bước chậm như sợ làm cậu giật mình. Khi vừa thấy cậu ngồi yên lặng trên sofa, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình tivi, anh không kìm lòng được mà tiến tới, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai cậu. Giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo chút tò mò và sự dịu dàng vốn có:

"Em đang xem gì đó?"

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng thoáng chút u buồn. "Chỉ là tin tức thôi mà."

Anh nhướn mày, cảm nhận được điều gì đó không ổn. Anh ngồi thẳng dậy, nhìn cậu chăm chú, giọng nói có chút lo lắng. "Tin tức gì mà em xem chăm chú thế?"

Cậu khẽ thở dài, ánh mắt dời khỏi màn hình, nhìn xuống đôi bàn tay đang đan chặt của mình. Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua trước khi cậu chậm rãi nói, giọng nói thấp và mang theo chút nặng nề:

"Tin tức về một vụ cướp. Chàng trai ấy bị tấn công giữa đêm khuya... và sau khi dằn co, cậu ấy không may..." Cậu ngập ngừng, ánh mắt như tối lại. "...bị lấy đi mạng sống."

Những lời nói của cậu như một tảng đá rơi thẳng vào lòng anh. Anh nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự lo lắng. "Chuyện đó... xảy ra ở đâu?"

Cậu đáp, giọng nhỏ như tiếng gió thoảng. "Ngay gần đây thôi... ở con đường mà chúng ta vẫn hay đi dạo mỗi tối."

Nghe đến đó, anh không thể ngồi yên. Anh vội nắm lấy tay cậu, siết chặt như muốn truyền đi sự an ủi và cảm giác an toàn. "Build, em không sao chứ? Em có sợ không? Sao em không nói với anh từ sớm?"

Cậu lắc đầu nhẹ, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt thì không giấu được sự suy tư. "Em không sao... chỉ là khi đọc tin tức này, em nghĩ nếu một ngày anh hoặc em gặp chuyện như vậy, thì người ở lại sẽ sống tiếp thế nào?"

Câu hỏi của cậu làm tim anh như thắt lại. Anh nhìn cậu chăm chú, đôi mắt tràn đầy sự đau xót và hối hận. Anh không nghĩ câu chuyện ấy lại khiến cậu tổn thương đến vậy. Không nói thêm lời nào, anh kéo cậu vào lòng, vòng tay siết chặt như muốn giữ cậu mãi mãi bên mình.

"Em đừng nghĩ như thế... Anh sẽ không để điều đó xảy ra, Build. Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em, bảo vệ em, dù có chuyện gì đi nữa."

Cậu không đáp, chỉ tựa đầu vào vai anh. Trong phút chốc, giữa không gian yên tĩnh của căn phòng, chỉ còn lại nhịp thở của hai người. Những lo lắng, sợ hãi và nỗi buồn như được xoa dịu phần nào trong vòng tay của anh.

Anh cảm nhận được sự mệt mỏi trong đôi vai nhỏ bé của cậu khi dựa vào mình. Không nói thêm lời nào, anh từ từ đứng lên, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định. Anh cúi người xuống, hai tay nhẹ nhàng luồn qua eo và đầu gối cậu, nhấc cậu lên một cách chắc chắn.

"Đừng sợ," anh khẽ nói, giọng trầm ấm như muốn xua tan mọi u buồn trong lòng cậu. "Chúng ta về phòng ngủ thôi."

Cậu hơi giật mình, đôi tay theo bản năng bám lấy vai anh, ánh mắt ngước lên nhìn anh đầy bối rối. "Anh làm gì vậy? Em tự đi được mà."

Nhưng anh chỉ mỉm cười, đôi môi cong lên một cách nhẹ nhàng nhưng kiên định, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. "Anh biết em tự đi được. Nhưng anh muốn bế em. Xem như đây là cách anh làm em thấy an toàn hơn."

Cậu không phản kháng thêm, chỉ khẽ thở dài, đôi má ửng đỏ vì sự quan tâm của anh. Cậu tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực ấy, một nhịp điệu quen thuộc mà cậu luôn cảm thấy bình yên.

Anh bước chậm rãi về phía phòng ngủ, cố gắng bước thật nhẹ để không làm cậu cảm thấy bất an. Mỗi bước chân của anh như một lời hứa thầm lặng: dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây, là chỗ dựa cho cậu, bảo vệ cậu khỏi mọi lo lắng.

Đặt cậu xuống giường một cách nhẹ nhàng, anh kéo chăn đắp lên người cậu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp ấy. Ngồi xuống mép giường, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, giọng nói trầm ấm lại vang lên:

"Ngủ ngon, Build. Anh ở ngay đây, không đi đâu cả."

Cậu mỉm cười, khẽ gật đầu. "Ừm, ngủ ngon, Bible."

Anh nằm xuống bên cạnh cậu, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy, như muốn chắn mọi gió mưa của cuộc đời. Trong bóng tối yên tĩnh của căn phòng, cả hai dần chìm vào giấc ngủ, để lại những u sầu và lo lắng bên ngoài cánh cửa.

Buổi sáng hôm nay, bầu không khí mát mẻ và trong lành, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua rèm cửa, rọi sáng căn phòng ấm cúng. Tiếng chim hót líu lo từ xa vọng lại, hòa cùng nhịp điệu nhẹ nhàng của buổi sớm mai.

Anh khẽ tỉnh giấc, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng nhưng nhanh chóng tìm đến dáng hình quen thuộc nằm bên cạnh. Cậu vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều, gương mặt thanh tú an yên trong giấc mộng. Ánh sáng mờ nhạt càng làm nổi bật làn da mịn màng và đôi hàng mi dài khẽ rung động như đang mơ về điều gì đó thật ngọt ngào.

Anh không thể kiềm chế được nụ cười trên môi. Lặng lẽ nhích người lại gần hơn, anh nhìn cậu chăm chú, như muốn ghi lại từng chi tiết trên gương mặt ấy vào trong ký ức của mình. Một cảm giác ấm áp và dịu dàng lan tỏa trong lòng anh.

Chậm rãi, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ như gió thoảng lên trán cậu. Môi anh chạm vào làn da mát lạnh, cảm giác yên bình và thân thuộc khiến trái tim anh đập rộn ràng. Anh cố gắng thật khẽ, như sợ đánh thức cậu khỏi giấc ngủ an lành này.

Sau khi rời môi khỏi trán cậu, anh thì thầm rất khẽ, gần như tự nói với chính mình: "Chào buổi sáng, Build của anh."

Cậu khẽ cựa mình, đôi mi khẽ động, như cảm nhận được sự hiện diện và hơi ấm của anh. Nhưng rồi cậu lại chìm sâu vào giấc ngủ, khóe môi khẽ cong lên như đang mỉm cười.

Anh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cậu thêm một lúc lâu, trước khi nhẹ nhàng bước xuống giường, bắt đầu chuẩn bị một buổi sáng mới, với trái tim tràn đầy tình yêu và sự chờ mong cho ngày tiếp theo bên cậu.

Anh bước vào trường quay, khuôn mặt tươi tắn, ánh mắt rạng rỡ, như chưa bao giờ thấy anh vui vẻ đến thế. Từ khi cậu trở về, cuộc sống của anh như bừng sáng hơn, mọi thứ trở nên tươi đẹp và đầy hy vọng. Anh có thể cười dễ dàng hơn, tâm trạng không còn bị những nỗi buồn quá khứ đeo bám. Công việc, dù bận rộn đến đâu, anh cũng chẳng còn cảm thấy mệt mỏi, chỉ khi có cậu bên cạnh, mỗi giây phút trong cuộc sống của anh đều trở nên quý giá và đầy ý nghĩa.

Tuy nhiên, sự thay đổi trong anh lại không hề khiến người khác cảm thấy yên tâm, đặc biệt là June. Cô đã chứng kiến những thay đổi đó, và mặc dù vẫn là bạn bè thân thiết, cô không thể phủ nhận rằng mình có chút lo lắng. June nhìn anh từ xa, lòng đầy những câu hỏi, những lo ngại về mối quan hệ của anh với Build. Cô luôn thấy bóng dáng của sự bất an lơ lửng trong ánh mắt của mình, nhất là khi cô nghĩ về những điều chưa được giải quyết giữa họ.

Hôm nay, cô quyết tâm sẽ nói chuyện rõ ràng với anh. Cô muốn hỏi anh về những cảm xúc thật sự trong lòng, muốn hiểu rõ về tình yêu của anh đối với Build, nhưng rồi cô lại dừng lại. Nhìn anh mỉm cười, trao đi sự vui vẻ và hạnh phúc mà cô chưa từng thấy từ trước đến nay, lòng cô lại tràn ngập sự do dự.

June đứng lặng trong góc phòng, tay siết chặt lại, nhưng trái tim cô lại cảm thấy đau nhói. Cô biết rằng dù có bất kỳ sự thật nào phía sau những lời nói hay hành động của anh, cô không thể phá vỡ đi hạnh phúc mà anh đang có. Cô không thể là người mang lại thêm sự tổn thương cho anh, khi anh đã tìm được niềm vui và sự bình yên bên cạnh Build.

Vì vậy, dù lòng đầy những câu hỏi chưa được giải đáp, cô lại chọn im lặng. Cô không nỡ nói ra những điều đó, không nỡ làm bất kỳ điều gì có thể phá vỡ hạnh phúc của anh. Cô chỉ có thể đứng nhìn, cười gượng, và tự nhủ rằng hạnh phúc của anh chính là điều quan trọng nhất đối với cô, dù lòng cô có bao nhiêu đau đớn và khó chịu.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro