Chương 5
Cậu một mình bước đi dưới cơn mưa, từng bước chân như chìm vào sự cô độc và lạc lõng. Mưa đã bắt đầu rơi mạnh hơn, nhưng Build chẳng bận tâm đến việc mình đang ướt sũng, chỉ biết lặng lẽ bước đi, vô định, không mục tiêu. Những giọt mưa lạnh lẽo như xóa nhòa mọi thứ xung quanh cậu, khiến mọi hình ảnh, âm thanh, và cả những dòng người vội vã như trở nên mờ nhạt, xa xôi.
Cậu vô thức lướt qua họ, những người mà cậu không còn để ý đến nữa. Họ đi nhanh, ánh mắt họ đầy lo lắng, vội vã như thể mỗi người đều có một lý do để bận tâm, nhưng Build không thể nào cùng họ chia sẻ được sự vội vã ấy. Cậu cảm thấy mình như một bóng ma đi lướt qua thế gian, không có ai nhìn thấy, không ai quan tâm. Dù xung quanh cậu có biết bao nhiêu người, nhưng trong lòng cậu, chỉ có sự im lặng, một sự im lặng sâu thẳm không lời nào có thể phá vỡ.
Mưa như muốn cuốn trôi đi tất cả những nỗi buồn trong cậu, nhưng càng mưa, cậu lại càng cảm thấy mình như đang chìm sâu hơn trong bóng tối của nỗi đau. Những ký ức về Bible, về những khoảnh khắc mà cậu đã tưởng chừng như hạnh phúc, giờ đây chỉ còn lại sự trống vắng, ngập tràn trong đau đớn. Cậu không còn biết phải làm gì, cũng không biết đi đâu, chỉ biết bước đi một cách vô thức như thể thể xác và tâm hồn cậu đang tách rời nhau.
Đến một lúc, Build dừng lại. Cậu không nhận ra mình đã đi bao xa, chỉ biết mình đang đứng giữa phố, giữa dòng người qua lại mà chẳng biết mình đang tìm kiếm điều gì. Cơn mưa vẫn rơi, nhưng lần này không phải là vì cậu đang khóc. Đơn giản, cậu cảm thấy mình giống như cơn mưa này không có điểm đến, không có lý do, chỉ biết rơi và tan biến vào không gian, không còn lại gì ngoài sự lặng lẽ.
Sau cơn mưa đó, Build trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, cơ thể như kiệt quệ vì đã không được chăm sóc suốt cả ngày. Cậu không nhận ra rằng cơn mưa đã để lại hậu quả, cho đến khi về đến nhà, cậu cảm thấy cơ thể bắt đầu có những dấu hiệu lạ. Đầu tiên là cảm giác ớn lạnh, nhưng chỉ một lát sau, cơ thể cậu lại nóng ran lên như lửa đốt, làn da căng lên vì cơn sốt đang dâng cao.
Cậu cố gắng ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, tay tựa vào thành ghế để giữ thăng bằng. Nhưng càng cố gắng ngồi yên, cậu càng cảm thấy chóng mặt, đôi mắt mờ dần, và trong cổ họng là cơn ho kéo dài không ngừng nghỉ. Cả cơ thể Build đều đau nhức, như thể mưa không chỉ tạt vào người cậu mà còn xâm nhập vào từng ngóc ngách của cơ thể, làm cậu không thể cử động như bình thường. Cậu ho mạnh, từng cơn ho khiến cơ thể cậu càng thêm khó chịu, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc gục đầu xuống, cố gắng hít thở sâu để giảm bớt cảm giác nghẹt thở.
Những ý nghĩ về Bible lại ùa về, nhưng cậu không còn sức để nghĩ tiếp. Nỗi đau trong lòng cậu như càng nặng nề hơn khi cơ thể không ngừng phản ứng với cơn sốt. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lưng cậu ướt đẫm, nhưng Build chỉ có thể nằm lại, đôi mắt mờ đi vì đau, cố gắng đưa tay lên trán như tìm cách làm dịu đi cơn sốt.
Cậu thở hắt ra, ngồi tựa vào giường, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Nhưng cơn ho không ngừng hành hạ, khiến cậu càng thêm cảm thấy bất lực, như thể cả thể xác lẫn tinh thần đều không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa.
Cơn sốt ập đến quá nhanh và quá mạnh mẽ, khiến Build không thể chịu đựng nổi. Cậu lảo đảo đứng lên, đôi tay run rẩy tìm điện thoại. Cậu cần phải nói gì đó, cần phải nghe tiếng anh, nhưng đầu óc cậu mơ hồ, không còn rõ ràng nữa. Cậu mở khóa điện thoại, tay cầm chặt, và bấm số của Bible.
Đầu dây bên kia dài lâu mới có tiếng trả lời, giọng Bible có chút mệt mỏi nhưng vẫn trầm ấm:
"Bible, hôm nay anh có về không?" Build cố gắng hỏi, nhưng từng từ như cứ nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không thể kiểm soát được hơi thở của mình, cơ thể đang nóng lên từng giây.
Bible trả lời, giọng anh có vẻ như đang bận rộn:
"Hôm nay anh phải quay phim, có thể về hơi muộn. Có gì không em?"
Cậu cười khẽ, một nụ cười chua chát mà chính mình cũng không nhận ra. Cảm giác trước mắt cậu như quay cuồng, không gian như nhoà đi trong mưa. Cậu nắm chặt điện thoại, cố gắng nói điều gì đó bình tĩnh hơn, nhưng cổ họng lại khô rát, lời nói khó khăn tuôn ra.
''Build...Build, sao em không nói gì vậy, em có sao không?''
"À... em không sao. Anh nhớ ăn uống đầy đủ nha," Build nhắc nhở anh, giọng nói nhỏ dần, mệt mỏi. Cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đang thắt lại, nhưng cậu không thể nói hết ra những gì đang chất chứa trong lòng. Cậu buông tay, mắt cay xè, "Em buồn ngủ rồi..."
Không chờ đợi gì thêm, Build ngắt điện thoại. Cơn sốt đang làm cậu mơ hồ, thân thể như ngập chìm trong một vòng xoáy u ám. Cậu đặt điện thoại xuống, rồi từ từ nằm xuống giường, nhắm mắt lại, hy vọng rằng cơn đau sẽ qua đi. Nhưng trong lòng cậu, sự cô đơn lại dâng trào.
Bên phía anh, một giọng nam vang lên, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự tò mò:
"Ai gọi vậy anh?"
Bible ngập ngừng một chút, như thể không muốn để lộ ra điều gì. Giọng anh vẫn bình tĩnh nhưng có chút mệt mỏi:
"Build gọi."
Ngay khi chàng trai kia nghe thấy cái tên Build, nụ cười trên môi anh ta bỗng nhiên tắt lịm. Đôi mắt không còn sáng lên như trước, mà thay vào đó là sự mơ hồ, khó nói thành lời. Anh ta đứng yên một lúc, ánh mắt có phần chùng xuống, rồi chậm rãi hỏi:
"Anh phải về sao?"
Bible khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống cậu ta, rồi anh bước lại gần, đưa tay vuốt mái tóc cậu ấy một cách dịu dàng. Anh hôn lên trán cậu ta, một nụ hôn đầy yêu thương, như để xoa dịu sự lo lắng đang dâng lên trong lòng người kia.
"Đúng rồi, anh phải về," Bible đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự quyết đoán. "Đừng buồn, hôm sau anh lại đến. Ngoan nhé."
Câu nói của Bible không chỉ là lời hứa dành cho cậu ta, mà còn là lời nói với chính lòng mình. Nhưng trong lòng anh, một phần vẫn không thể nào quên được Build, một phần đau đớn vẫn không thể nguôi ngoai. Dẫu vậy, anh biết mình cần phải quay lại, cần phải đối diện với những cảm xúc đang chất chứa trong lòng.
Chàng trai kia nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong đôi mắt ấy lại ẩn chứa sự bất an mà Bible không thể nhìn thấy, vì lúc này anh chỉ tập trung vào cuộc gọi vừa rồi và lời hứa với người anh yêu.
Build vừa từ bệnh viện trở về, cơ thể mệt mỏi, đổ gục xuống chiếc giường lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo không chỉ đến từ không gian xung quanh mà còn từ sâu trong lòng cậu, nơi mà sự cô đơn đang âm thầm chiếm lấy. Cậu ngả đầu lên gối, mắt nhắm lại, nhưng dù có nhắm chặt thế nào cũng không thể ngừng được cảm giác tủi thân đang dâng trào trong lòng. Cơn ho vẫn chưa dứt, nhưng lúc này cậu chẳng còn sức để mà ho nữa, chỉ biết để mặc cho nước mắt lặng lẽ rơi.
Đây là lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên anh nói dối cậu. Build không thể hiểu nổi tại sao Bible lại làm vậy, tại sao anh lại nói mình có lịch trình trong khi sự thật là anh đã ở gần đó, lại còn đi cùng người khác. Cậu tự nhủ với lòng mình rằng mình đã sai khi không thể nhìn thấy ngay từ đầu, nhưng những lời dối gian đó cứ như dao cắt vào tim cậu, khiến mọi thứ trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết.
Cậu vẫn nhớ rõ cảnh tượng hôm qua, khi phải tự mình bắt xe đến bệnh viện trong trạng thái cơ thể suy kiệt, không có ai bên cạnh. Không có Bible, không có người ấy, chỉ có mỗi mình cậu lẻ loi trong cơn mưa, không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên trong cuộc sống, Build phải đối mặt với sự thật đau đớn rằng mình không còn là người quan trọng nhất trong cuộc đời Bible nữa.
Anh đã không còn dành sự ưu tiên cho cậu. Đó là điều rõ ràng nhất. Mỗi khi Build nhìn vào chiếc điện thoại, nhìn vào những tin nhắn mà mình đã gửi, cậu mới nhận ra rằng đã lâu rồi anh không còn gọi cho cậu vào những lúc cậu mong đợi, đã lâu rồi anh không còn giành thời gian cho cậu như trước. Cậu tự hỏi liệu có phải mình đã không đủ quan trọng để được ưu tiên, liệu có phải người khác đã chiếm lấy vị trí đó trong lòng Bible.
Mùi thuốc khử trùng, cái lạnh của phòng bệnh, tất cả vẫn vương vấn trong tâm trí cậu. Cậu cảm thấy bị bỏ rơi, nhưng không thể nói ra, không thể giải thích được sự đau đớn này. Cậu không thể hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tại sao anh lại rời xa cậu như thế. Trong cơn mệt mỏi, Build chỉ biết thở dài, để mặc cho cảm xúc dâng trào, nước mắt không ngừng rơi xuống, hòa lẫn với sự cô đơn sâu thẳm trong lòng.
Buổi tối hôm nay, Bible trở về nhà, căn phòng trở nên u ám và lạnh lẽo đến đáng sợ. Những ánh đèn mờ ảo không thể xua tan được sự tĩnh lặng trong không gian. Lúc anh vừa bước vào nhà, anh nghe thấy tiếng ho yếu ớt vọng ra từ phía phòng ngủ. Cảm giác lạ lẫm làm anh ngừng lại một chút, rồi lập tức bước nhanh về phía phòng của Build.
Khi anh đẩy cửa phòng vào, ánh mắt anh lập tức hướng về phía giường, nơi Build đang nằm im lặng, sắc mặt tái nhợt và mệt mỏi. Tiếng ho của cậu vẫn không ngừng vang lên, khiến anh có chút lo lắng. Bible đặt chiếc áo khoác lên sofa, lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất an, vội vã đi lại gần cậu. Cậu nằm đó, mắt nhắm chặt, như thể không còn sức lực để chống chọi với sự mệt mỏi.
Bible đưa tay sờ lên trán cậu, một cảm giác nóng ran lan tỏa từ cơ thể Build khiến anh giật mình. Tay anh vội rút lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cậu. Cơ thể cậu nóng hừng hực, rõ ràng là đang sốt rất cao. Anh không thể không cảm thấy xót xa, nhưng đồng thời trong lòng cũng không khỏi dấy lên một chút trách móc bản thân vì đã quá lâu không nhận ra sự đau đớn của cậu.
Anh hít một hơi dài, nhìn Build với ánh mắt đầy sự lo âu, những lời xin lỗi như nghẹn lại trong cổ họng. Cậu đã ở đây, lặng lẽ chịu đựng cơn sốt, trong khi anh thì sao? Anh đã mải mê với công việc, với những thứ khác ngoài cậu. Anh đã không dành đủ thời gian cho cậu, không nhận ra sự đau đớn của Build cho đến khi mọi thứ đã quá muộn.
"Em..." Bible khẽ gọi, giọng anh trầm xuống. "Em sao vậy, Build?"
Nhưng chỉ nhận lại sự im lặng, và tiếng ho khẽ của cậu. Cảm giác bất lực tràn ngập trong anh, khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh ngồi xuống bên giường, nhìn cậu không rời, không biết làm gì hơn ngoài việc lo lắng nhìn vào gương mặt mệt mỏi của người mình yêu.
Bible nhẹ nhàng lấy chiếc khăn ẩm, đắp lên trán Build, hy vọng sẽ giúp cậu hạ sốt. Anh nhìn cậu trong im lặng, ánh mắt đầy sự lo lắng và yêu thương. Bàn tay anh vuốt nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của Build, cảm giác mềm mại và ấm áp của cậu khiến trái tim anh như thắt lại. Anh khẽ thở dài, lòng dâng lên sự ân hận không thể tả.
Tại sao anh lại bỏ mặc cậu lâu như vậy? Tại sao lại để đến khi cậu đau ốm, anh mới nhận ra mình đã sai? Bible không thể hiểu nổi. Cảm giác này, cảm giác tiếc nuối và trách cứ bản thân, làm anh cảm thấy như mình đã thất bại, không chỉ trong việc chăm sóc Build, mà còn trong việc giữ vững tình yêu của họ.
Trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ đến chàng trai kia, người mà đã khiến anh thay đổi trong những ngày qua. Anh đã yếu lòng trước người ấy, đã để những cảm xúc phức tạp xâm chiếm tâm trí mình, quên mất rằng hạnh phúc thật sự mà anh tìm kiếm, luôn ở ngay bên cạnh anh, chính là Build. Cậu là người anh đã chọn, người mà anh đã từng hứa sẽ yêu thương và bảo vệ.
Bible khẽ cắn môi, một cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng. Làm sao anh có thể quên đi tất cả những gì quan trọng với mình chỉ vì một giây phút yếu đuối? Anh lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ấy, tập trung vào Build trước mắt. Cậu vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng.
"Em sẽ không phải chịu đựng nữa đâu," Bible thì thầm, giọng anh khẽ run. "Anh sẽ chăm sóc em, sẽ luôn ở bên cạnh em, Build. Đừng để anh sai lầm lần nữa."
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Build, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu, như một lời hứa với chính mình. Anh biết rằng giờ đây, anh phải sửa chữa mọi thứ, không để cậu phải chịu tổn thương nữa. Cậu xứng đáng được yêu thương, và anh sẽ làm tất cả để bảo vệ tình yêu này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro