Chương 4 - Chuyến bay trở về

Tiếng loa thông báo khàn khàn vang lên trong khoang máy bay:

“Kính thưa quý khách, chuyến bay VN217 sắp hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất…”

Hân mở mắt. Đầu cô vẫn còn choáng nhẹ vì suốt mười hai tiếng ngồi trên chuyến bay dài. Ngoài cửa sổ, bầu trời Việt Nam dần hiện ra — không còn trắng xóa như xứ lạnh, mà xanh ngắt và rực rỡ nắng.

Cô nín thở. Hơi ấm của quê hương ùa vào ngực, làm cổ họng cô nghẹn lại.
Mấy tháng thôi, mà cảm giác như đã đi qua cả một đời người.

Khi bước ra khỏi cổng kiểm tra, Hân nghe tim mình đập mạnh.
Sân bay đông nghịt người, tiếng nói cười, tiếng xe đẩy va vào nhau, mùi nắng, mùi khói xe, tất cả quen thuộc đến mức khiến cô vừa mừng vừa tủi.

Ngoài cổng, chị Hai đang đứng chờ.
Vừa thấy em, chị òa khóc, chạy tới ôm chầm lấy.
“Trời ơi, em gầy quá… Gầy không nhận ra luôn đó Hân…”
Hân cũng khóc, giọng run run:
“Ba sao rồi chị? Em tới kịp không?”
Chị siết chặt tay cô, nghẹn ngào:
“Ba vẫn còn tỉnh… đang đợi em.”

Chiếc xe chạy xuyên qua những con đường cũ. Hân nhìn ra ngoài — những hàng cây, quán cà phê, góc hẻm quen thuộc nơi cô từng lớn lên. Mọi thứ vừa lạ vừa thân, như giấc mơ đã quá lâu mới tỉnh dậy.

Về đến bệnh viện tỉnh, cô gần như chạy. Hành lang dài, mùi thuốc khử trùng, ánh đèn trắng lạnh. Chị Hai vừa nói vừa khóc:
“Ba yếu lắm… nhưng ổng cứ hỏi ‘Hân về chưa?’ hoài…”

Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hân đứng sững.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh – Ba cô – gầy đi nhiều. Gò má hóp lại, tóc bạc trắng, bàn tay từng vững chãi giờ chỉ còn da bọc xương. Nhưng khi nghe tiếng “Ba ơi”, ông khẽ mở mắt, nở nụ cười.

“Con gái út của Ba về rồi à…”

Hân sụp xuống cạnh giường, nắm lấy tay Ba, nước mắt rơi lã chã.
“Ba ơi, con xin lỗi… con về trễ quá… Con sợ Ba đi mất, con sợ…”

Ba cô cười yếu ớt, giọng run nhưng ấm:
“Ngốc à, Ba còn chờ con mặc váy cưới nữa mà… chưa đi đâu được đâu.”

Câu nói ấy khiến Hân bật khóc nức nở.
Cô áp trán lên tay Ba, nghe nhịp đập yếu ớt nhưng còn đó.
Một hơi thở thôi, cũng đủ khiến cô thấy cuộc sống vẫn còn ý nghĩa.

Những ngày sau đó, Hân ở lại bệnh viện chăm Ba.
Ban ngày, cô lau người, đút cháo cho Ba. Ban đêm, ngồi canh giấc ngủ chập chờn của ông. Mẹ và chị thay nhau nghỉ ngơi, chỉ mình Hân hầu như không rời nửa bước.
Đôi khi, Ba nắm tay cô, giọng khàn khàn:

“Con gầy lắm, ở bển cực lắm hả?”
“Dạ không đâu Ba, con khỏe mà.”
“Con nói dối, mắt con hằn thâm, tóc con khô thế này…”
Hân cười, nước mắt chảy xuống gối:
“Con sẽ khỏe lại. Con hứa đó, Ba.”

Mỗi lần như vậy, Ba lại vuốt tóc cô, nụ cười hiền như thuở cô còn nhỏ.

“Chỉ cần con cười, là Ba thấy khỏe rồi.”

Một buổi chiều, khi ánh nắng cuối ngày hắt qua khung cửa sổ, Hân mở điện thoại xem lại hộp thư. Có một tin nhắn mới từ Lâm:

“Đến nơi rồi chứ? Hy vọng cô kịp gặp Ba.
Nếu được, hãy nói với ông rằng cô có một người bạn xa chúc ông mau khỏe.”

Hân đọc, môi khẽ cong lên.
Cô trả lời ngắn gọn:

“Tôi gặp Ba rồi. Ông mỉm cười.
Cảm ơn anh, Lâm.”

Bên kia không hồi âm. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ.
Trong lòng cô, hình bóng người đàn ông trầm tĩnh ấy dường như vẫn hiện rõ – như một ngọn đèn nhỏ giữa đêm đông cô quạnh.

Ba hồi phục chậm, nhưng ổn hơn từng ngày.
Có lúc, ông mơ màng nắm tay Hân, gọi tên cô như khi còn bé:

“Hân của Ba ngoan lắm… đừng sợ gì hết.
Cuộc đời này… có khổ bao nhiêu, rồi cũng có ngày nắng lên.”

Câu nói ấy như ánh sáng len qua lớp mây dày, soi rọi vào góc tối trong lòng cô.
Lần đầu tiên, Hân tin rằng:
Có thể, sau tất cả, mình vẫn xứng đáng được sống một lần nữa.

🌷 Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro