**Chương 15: Bất Ngờ Trong Mùa Tốt Nghiệp**
Chiều muộn hôm ấy, sân trường đại học ngập tràn ánh nắng vàng ươm. Những hàng cây rì rào như đang reo vui cùng các sinh viên trong ngày lễ tốt nghiệp. Không khí tưng bừng, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp khuôn viên trường. Bao nhiêu năm học hành miệt mài, giờ đây Tabie đã chính thức trở thành cử nhân, tay cầm tấm bằng đỏ, gương mặt rạng ngời hơn bao giờ hết.
Trong bộ áo cử nhân màu xanh navy, mái tóc dài được xõa nhẹ, Tabie nổi bật như một bức tranh sống động giữa hàng trăm sinh viên khác. Cô đứng giữa bạn bè, thầy cô và những ánh máy ảnh nháy liên tục, nhưng ánh mắt cô luôn hướng về một người... người đã luôn dõi theo cô từ những ngày đầu chập chững bước chân vào giảng đường.
Jungkook đứng từ xa, lặng nhìn Tabie giữa đám đông. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, áo vest xám đơn giản nhưng lịch lãm, không mang theo bất kỳ công việc hay điện thoại nào - chỉ có trái tim đầy xúc động và... một chiếc hộp nhỏ được cất kỹ trong túi áo trong.
Anh đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Tabie chạy đến bên Jungkook, ôm chầm lấy anh.
"Anh đến rồi!" - Cô mỉm cười rạng rỡ, giọng nói vang lên trong veo, không còn vướng chút ngập ngừng nào như trước kia.
"Anh đã hứa mà," - Jungkook ôm chặt cô - "Anh sẽ có mặt trong mọi khoảnh khắc quan trọng nhất đời em."
Tabie cười, má ửng hồng. Cô đâu biết rằng, hôm nay không chỉ là ngày đặc biệt của riêng cô...
---
Buổi tối hôm đó, Jungkook dẫn Tabie đến một khu vườn nhỏ phía sau một nhà hàng sang trọng bên bờ biển. Khung cảnh được chuẩn bị kỹ lưỡng: hàng trăm bóng đèn dây lấp lánh treo trên những cành cây, dọc lối đi là hàng nến thơm, và giữa vườn hoa, có một bàn tiệc nhỏ được phủ khăn trắng, điểm xuyết hoa baby và nến lung linh.
Tabie bất ngờ và cảm động, ánh mắt nhìn anh đầy thắc mắc.
"Có chuyện gì sao...?"
Jungkook chỉ mỉm cười, nắm lấy tay cô, dẫn ra giữa khu vườn.
Anh quay lại đối diện cô, hai tay vẫn không buông:
"Tabie... từ ngày em bước vào cuộc đời anh, mọi thứ đã thay đổi. Em dạy anh biết thế nào là yêu thương thật sự, thế nào là hy sinh, là cùng nhau vượt qua từng khó khăn. Em khiến anh muốn trở thành người tốt hơn, mỗi ngày."
Anh rút từ túi áo ra chiếc hộp nhung đỏ, quỳ một chân xuống, ánh mắt kiên định mà dịu dàng.
"Anh đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu... Tabie, em có đồng ý làm vợ anh không?"
Tabie bất ngờ đến mức không thốt nên lời trong giây lát. Đôi mắt cô long lanh, hàng mi run nhẹ. Bàn tay đưa lên che miệng, nước mắt xúc động lăn dài trên má.
Và rồi... cô khẽ gật đầu, thì thầm:
**"Em đồng ý, Jungkook... Em đồng ý!"**
Jungkook cười, rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, rồi đứng dậy ôm chặt người con gái mình yêu vào lòng, giữa không gian lung linh, giữa tiếng vỗ tay bất ngờ của những người phục vụ trong nhà hàng - những người đã âm thầm chứng kiến khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy.
Tối hôm đó, họ ngồi cạnh nhau bên bờ biển, tay đan tay, lòng ngập tràn niềm tin vào tương lai. Cơn gió biển nhẹ thổi, nhưng trái tim họ thì ấm áp hơn bao giờ hết.
"Anh nghĩ mẹ sẽ khóc khi biết chuyện," - Jungkook cười.
"Và ba em thì sẽ cố giữ vẻ nghiêm túc trong khi mắt đỏ hoe," - Tabie nói, rồi bật cười.
Cả hai phá lên cười, như những đứa trẻ vừa nắm được một bí mật lớn lao của vũ trụ: **Tình yêu thật sự luôn biết tìm cách đưa hai con người đến bên nhau - đúng lúc, đúng người, đúng trái tim.**
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro