**Chương 3: Tường Thành Của Sự Khác Biệt**
> *"Không phải ai cũng có thể bước qua ranh giới giữa 'người bảo vệ' và 'người được yêu thương'."*
---
### **Cuộc sống thường ngày không còn "xa lạ"**
Đã hơn một tháng kể từ ngày Jungkook chuyển đến biệt thự nhà Blanchet. Cuộc sống ban đầu có phần ngượng ngập nay đã trở nên tự nhiên đến mức... **cả hai không còn nhận ra mình đang sống chung**.
Tabie vẫn là cô gái ít nói - à không, là không thể nói - nhưng mỗi ngày, cô đều cố gắng thể hiện cảm xúc qua nhiều cách:
* Đặt ly nước cam sẵn trên bàn mỗi sáng cho Jungkook.
* Dán những mảnh giấy nhỏ trên cửa tủ lạnh với những lời nhắn như:
> "Anh nên uống thêm sữa, trông hơi gầy."
> "Đừng quên ăn sáng trước khi theo em."
* Hoặc đôi khi, cô sẽ gõ nhịp tay lên bàn khi anh đang mất tập trung - như một lời "dậy đi, đừng mơ mộng nữa."
Jungkook thì ngược lại. Anh ít thể hiện, nhưng luôn làm trước khi cô cần:
* Luôn mang ô trong ba lô khi thời tiết âm u.
* Học ngôn ngữ ký hiệu cơ bản trên mạng để giao tiếp dễ hơn với cô.
* Biết cô sợ tiếng sấm, nên vào những ngày giông, luôn ngồi ở hành lang cạnh cửa phòng Tabie - âm thầm như một "vệ thần" không cần phép màu.
---
### **Chiều muộn dưới mưa**
Một buổi chiều cuối tuần, trời mưa nhẹ.
Tabie ra vườn, mang theo khung vẽ và hộp màu nước. Jungkook đứng cách đó vài bước, dưới mái hiên, quan sát cô trong im lặng.
Cô không ngại mưa. Có lẽ vì cô thích cảm giác nước mưa chạm vào da - khi không thể nói, đôi khi cơ thể chính là cách duy nhất để "cảm nhận thế giới".
Một lúc sau, Tabie vẫy tay gọi Jungkook lại.
Anh bước tới, ngạc nhiên khi thấy cô đưa cho anh một tờ giấy vẽ: **chân dung của anh**, đang đứng dưới mưa với ánh mắt trầm lặng.
> "Không đẹp lắm, nhưng giống." - cô viết bằng nét bút lông nhỏ ở góc giấy.
Jungkook nhìn bức tranh, rồi nhìn cô.
- "Giống lắm." - Anh đáp.
Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh vì nước mưa và... có lẽ vì điều gì đó khác.
---
### **Sự khác biệt bắt đầu hiện rõ**
Tối hôm đó, nhà Blanchet tổ chức một buổi tiệc nhỏ mừng ngày thành lập công ty. Khách khứa đa phần là giới tài phiệt, quan chức và truyền thông. Tabie diện một chiếc đầm dạ hội màu trắng ngọc trai, tóc búi cao, đeo đôi khuyên tai kim cương tinh xảo.
Cô đẹp đến mức... mọi ánh nhìn đều dừng lại trên cô.
Jungkook, trong bộ vest đơn giản, đứng phía sau - lặng lẽ như một cái bóng.
Anh không thuộc về nơi này. Anh biết.
Và đám đông cũng biết.
- "Ai thế kia? Trông giống nhân viên phục vụ hơn là vệ sĩ."
- "Tabie vẫn giữ thói quen nuôi chó đi bên cạnh nhỉ?" - một gã nào đó mỉa mai.
- "Chắc là cứu mạng nên được ưu ái đặc biệt."
Jungkook nghe rõ từng lời. Nhưng anh không phản ứng.
Anh chỉ nhìn Tabie - lúc ấy đang cười nhẹ với vài vị khách, nhưng ánh mắt thì liên tục liếc về phía anh. Như thể... chỉ cần anh rời khỏi khung hình, cô sẽ lập tức bước theo.
Sau bữa tiệc, Tabie trở về phòng, tháo phụ kiện một cách mệt mỏi.
Jungkook ngồi ngoài hành lang như thường lệ.
Cửa bật mở. Tabie nhìn thấy anh. Không nói gì. Không viết gì.
Chỉ bước tới, đưa cho anh một lát bánh tiramisu còn lại từ tiệc.
Anh đón lấy.
Cô định quay vào, nhưng rồi dừng lại.
Rút trong túi váy ra một mảnh giấy, đặt lên tay anh:
> **"Họ không hiểu anh. Nhưng em hiểu."**
Và rồi, khẽ chạm nhẹ vào vai anh - một cử chỉ nhỏ xíu, nhưng với Jungkook lúc ấy, **ấm như lửa giữa mùa đông.**
---
### **Một ngày như mọi ngày - nhưng khác**
Sáng hôm sau, Jungkook tỉnh dậy và thấy một mảnh giấy được trượt dưới cửa phòng:
> **"Chủ nhật này em có một buổi dã ngoại bắt buộc cùng lớp ở bờ hồ Stanford. Anh đi với em nhé?"**
> *(dòng bên dưới viết thêm: Em không muốn đi một mình...)*
Jungkook mỉm cười.
"Ừ," - anh thầm nói, gập tờ giấy lại.
"Anh sẽ đi với em. Dù là đến đâu."
---
> *"Chúng ta không cần phải nói với nhau bất cứ điều gì...
> Nhưng từng việc em làm, từng việc anh lặng lẽ mang đến...
> Đều là những câu 'anh hiểu', 'em hiểu', 'chúng ta ở đây - cùng nhau'."*
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro