**Chương 5: Âm Thanh Đầu Tiên Trong Cơn Mưa**
> *"Có những lời đầu tiên không cần phải nói khi thức - mà bật ra từ nơi sâu thẳm nhất, nơi trái tim gọi tên một người không thể thay thế."*
---
### **Thay đổi không ai ngờ đến**
Kể từ sau buổi hội ngộ đầy sóng gió, Tabie gần như thay đổi. Không rõ là vì sự bảo vệ của Jungkook, hay chỉ đơn giản là... cô cảm thấy mình **được lắng nghe** - theo cách không ai từng làm trước đó.
Cô ăn nhiều hơn. Cười nhiều hơn.
Và điều khiến mọi người bất ngờ nhất:
**Cô bắt đầu bập bẹ nói - vài từ rời rạc.** Mặc dù không rõ tiếng, nhưng âm thanh đã thoát khỏi cổ họng - điều mà nhiều bác sĩ từng nói là "gần như không thể".
Jungkook không bao giờ ép cô nói. Anh không vội.
Nhưng mỗi lần cô cố gắng tạo âm, anh luôn ở đó - ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ lời khích lệ nào.
---
Đó là một đêm cuối tuần. Mưa đổ như trút nước, sấm rền liên tục, kéo theo gió lùa làm rung khẽ khung cửa sổ phòng Tabie.
Jungkook, như mọi khi, **ngồi ngoài hành lang**, dựa lưng vào tường, không ngủ.
Đồng hồ chỉ hơn 1 giờ sáng.
Đột nhiên, một âm thanh nhỏ lọt ra từ khe cửa phòng Tabie.
Ban đầu, anh tưởng mình nghe nhầm - là tiếng thở dài, rồi sau đó là... **tiếng thì thầm.**
Anh lập tức đứng dậy, mở nhẹ cánh cửa.
Tabie đang ngủ, cuộn người dưới lớp chăn. Trán cô đẫm mồ hôi, mày khẽ nhíu lại như đang trong mơ. Cô trở mình và **nói - một cách mơ hồ, yếu ớt nhưng rõ ràng:**
> "Đừng đi... đừng rời em..."
Tim Jungkook thắt lại.
Anh đứng đó, không dám thở mạnh.
Cô tiếp tục, gần như nức nở trong giấc ngủ:
> "Anh... Jungkook..."
Chưa từng có ai gọi tên anh trong một giấc mơ - càng chưa bao giờ là một người con gái ngoại trừ mẹ anh.
Sáng hôm sau, Tabie không nhớ gì cả.
Cô ngồi ăn sáng, như mọi ngày, với ánh mắt dịu nhẹ hơn, nhưng không khác thường.
Chỉ có Jungkook là **im lặng hơn một chút**, ánh nhìn anh đặt lên bàn tay cô nhiều hơn.
Anh không kể cho cô nghe. Không nói gì về việc cô đã thốt ra tên anh.
Chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đưa cho cô hộp sữa ấm, như mọi buổi sáng khác.
Từ tầng hai, phía sau bức rèm nhung dày, **ông Blanchet - cha của Tabie - đang đứng đó, lặng lẽ quan sát.**
Ông đã **lắp một hệ thống theo dõi riêng biệt trong nhà**, không để ai biết. Không phải vì ông độc đoán, mà vì ông **chưa từng tin bất kỳ người đàn ông nào đến gần con gái mình.**
Ông xem lại đoạn ghi hình đêm qua - thấy Jungkook đứng trước cửa, nghe tiếng Tabie trong mơ gọi tên anh.
Ông không nói gì, chỉ im lặng bật đoạn đó lại một lần nữa.
> "Jungkook..."
Một cái tên... nhẹ như gió, nhưng đủ khiến một người cha phải suy nghĩ suốt đêm.
Chiều hôm đó, ông gọi riêng Jungkook vào thư phòng.
Không có ánh đèn chùm, không có trà mời. Chỉ là một căn phòng với gỗ, sách và... ánh mắt dò xét.
- "Tôi từng nghĩ cậu chỉ là một vệ sĩ. Một cậu trai đến từ Hàn Quốc, sống với mẹ, nhận học bổng và có lẽ... tham vọng nhiều hơn khả năng."
- "Tôi không sai khi đề phòng. Thế giới của tôi không phải nơi mà ai cũng có thể vào."
Jungkook nhìn thẳng vào ông, không run.
- "Tôi không đến đây để lấy bất kỳ thứ gì. Tôi đến vì tôi đã cứu cô ấy. Và tôi ở lại... vì tôi không thể quay lưng với cô ấy."
Ông Blanchet nhướng mày.
- "Cậu nói như thể cậu là điều không thể thiếu trong đời nó."
Jungkook im lặng. Rồi gật đầu.
- "Có thể tôi chưa là gì. Nhưng nếu một ngày nào đó cô ấy cần ai để dựa vào, tôi muốn mình là người đó."
Không khí trong phòng đặc lại.
Nhưng thay vì nổi giận, ông Blanchet... mỉm cười - một nụ cười rất khó đọc.
- "Vậy thì cứ tiếp tục đi, cậu Jungkook. Nhưng tôi sẽ luôn dõi theo. Và nếu cậu làm tổn thương nó, tôi sẽ là người đầu tiên khiến cậu hối hận."
Jungkook cúi đầu.
- "Tôi hiểu."
---
> *"Khi một người cha không còn phản đối, mà bắt đầu theo dõi...
> Đó là khi niềm tin bắt đầu lớn lên - chậm rãi, nhưng sâu sắc."*
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro