**Chương 7: Những Âm Thanh Trong Bóng Tối**

> *"Đôi khi, những điều ta không dám nói khi thức... lại trở thành lời thật lòng nhất khi mơ."*

---

### **Sự lặp lại trong đêm**

Đã là đêm thứ ba Jungkook nghe thấy Tabie nói trong lúc ngủ.

Ban đầu là những âm thanh ngắt quãng, lẫn trong tiếng gió. Nhưng sau đó, những lời thì thầm bắt đầu rõ ràng hơn - không hề gượng ép, không mơ hồ:

> "Jungkook... hôm nay em vui lắm..."
> "Ba... ngủ ngon nhé."
> "Anh Jungkook... mai anh có còn ngồi chờ em dậy không?"

Jungkook ngồi lặng ngoài phòng, cả người bất động, như sợ nếu mình thở mạnh, mọi thứ sẽ biến mất.

Sáng hôm sau, Jungkook quyết định đến gặp ông Blanchet. Đó là lần thứ hai anh **tự nguyện** bước vào thư phòng lạnh lẽo ấy.

- "Tôi muốn ông biết một chuyện. Quan trọng. Về Tabie."
- "Cô ấy... đã bắt đầu nói. Nhưng chỉ trong lúc ngủ."

Ông Blanchet ngước lên, bàn tay đang đặt trên báo dừng lại. Mắt ông hơi nheo lại.

- "Cậu chắc chứ?"

- "Rất chắc. Tôi có thể nói dối bất kỳ ai, nhưng không bao giờ dám với cô ấy. Và... cũng không nên với một người cha."

Im lặng. Rồi ông Blanchet chậm rãi đứng dậy.

- "Tối nay. Tôi muốn nghe nó. Một lần."

Jungkook gật đầu.

Đêm đó, biệt thự tắt đèn sớm. Không có tiếng quản gia, không có tiếng bước chân. Chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn ngủ hắt ra từ phòng Tabie.

Ông Blanchet và Jungkook ngồi đối diện nhau ở hành lang, trước cửa phòng Tabie. Không ai nói gì nhiều. Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường và gió lướt qua song cửa.

Khoảng gần 1 giờ sáng, cô trở mình. Jungkook ngồi thẳng dậy. Ông Blanchet cũng lập tức nín thở.

Từ phía trong - âm thanh nhỏ, như tiếng vỡ vụn trong không gian:

> "Ba... ngủ ngon nhé..."
> "Anh Jungkook... em mơ thấy anh cõng em chạy trên tuyết."
> "Hôm nay em buồn một chút... nhưng chỉ một chút thôi."

Ông Blanchet siết chặt tay vịn ghế. Đôi mắt ông đỏ lên - không phải vì mất ngủ.

> Đã bao năm rồi... ông không nghe thấy giọng con gái mình?

Mỗi từ, mỗi hơi thở của Tabie như một mũi kim len lỏi vào tim ông - không đau, nhưng **day dứt.**

Sau khi Tabie yên giấc hẳn, ông Blanchet quay sang Jungkook.

Giọng ông khàn đi:

- "Nó gọi tôi là 'ba'. Cả đời tôi... đã sợ mình không còn là gì trong lòng nó."

Jungkook không nói gì. Chỉ lắng nghe. Lần đầu tiên, ông Blanchet không còn là một người cha nghiêm khắc. Mà là một người đàn ông cô đơn.

Ông tiếp lời:

- "Căn bệnh này không phải chỉ là bẩm sinh. Năm Tabie bốn tuổi... tôi và mẹ nó cãi nhau, rất lớn. Trước mặt nó. Rồi tôi bỏ đi công tác ba tháng liền."
- "Khi tôi về, con bé không nói nữa."

Giọng ông vỡ ra:

- "Tôi từng nghĩ nó chỉ giận, sẽ hết... Nhưng càng lớn, nó càng im lặng. Càng không nhìn tôi. Tôi biết... tôi đã làm sai. Nhưng tôi không biết chuộc lỗi bằng cách nào."

Jungkook chỉ nói một câu duy nhất:

- "Cô ấy vẫn gọi ông là ba, khi không ai nghe được. Nghĩa là... ông vẫn là chốn an toàn trong tim cô ấy."

Ông Blanchet cúi đầu.

Và từ đêm hôm đó, **ông bắt đầu thay đổi.**

Không còn can thiệp quá sâu vào sinh hoạt của Tabie. Không còn ra lệnh, mà thay bằng lời nhờ. Không còn nói chuyện công việc khi ăn sáng, mà thay vào đó hỏi:

- "Hôm nay con muốn ăn gì?"
- "Muốn ba đi dạo cùng không?"

Jungkook vẫn không nói lời yêu.

Nhưng khi ông Blanchet hỏi:
- "Cậu thật lòng với con bé chứ?"

Anh đáp:
- "Tôi không cần danh phận. Chỉ cần mỗi ngày được ngồi cùng bàn ăn với cô ấy là một điều lớn lao nhất đối với tôi.

Tối hôm ấy, Tabie nằm trên giường, ánh đèn dịu nhẹ.

Cô quay mặt vào gối, rồi... lại nói mơ. Lần này, giọng rõ ràng hơn, có chút ngập ngừng như đang tập nói:

> "Em... yêu..."
> "Yêu... Jung... kook..."

Jungkook đứng đó, tim gần như ngừng đập.

Cô không biết mình đã nói. Nhưng anh biết - **cô đang vượt qua bức tường của chính mình.**

---

> *"Không phải lúc tỉnh, mà chính trong mơ - Tabie đã tự thừa nhận tình yêu đầu tiên của cô, với người luôn lặng lẽ ở bên."*

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #jungkook