**Chương 8: Lời Đầu Tiên Trong Cơn Sốt**

> *"Có những cơn sốt khiến ta mê man... nhưng lại khiến trái tim bật lên những âm thanh đầu tiên của điều khao khát nhất."*

---

### **Chiều mùa thu và những dấu hiệu lạ**

Tabie thường rất khỏe. Dù không thể nói, nhưng thể chất của cô vẫn ổn định, nhất là từ khi Jungkook xuất hiện - luôn chăm sóc từng bữa ăn, giờ giấc ngủ.

Nhưng hôm đó, trời chuyển lạnh đột ngột. Gió thu mạnh hơn mọi hôm.
Tabie vẫn ngồi trong vườn đọc sách như thường lệ. Dù Jungkook có dặn "mặc thêm áo khoác", cô mỉm cười, chỉ gật nhẹ như đã nghe, nhưng vẫn... lơ đi.

Tối hôm đó, cô bắt đầu **phát sốt**.

Khi phát hiện ra trán Tabie nóng ran, Jungkook **bế cô từ ghế xuống giường**, lau người bằng khăn ấm, đắp khăn lạnh liên tục, đặt nhiệt kế, rồi gọi bác sĩ riêng đến ngay trong đêm.

Dù bác sĩ trấn an rằng đó chỉ là sốt cảm thông thường, nhưng Jungkook **vẫn không ngủ một phút nào**.

Anh ngồi cạnh giường, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tabie.

Trong cơn mê, cô đổ mồ hôi, gương mặt tái nhợt, thở nặng nề, cổ họng khẽ rung lên những tiếng mơ hồ...

Khoảng 3 giờ sáng.

Cô hé mở mắt, mơ màng nhìn anh.

Anh cúi xuống, nhẹ giọng:
- "Anh đây... Tabie à. Em sốt rồi. Đừng lo, anh ở đây."

Cô chớp mắt. Nhìn anh một lúc lâu, như nhận thức dần rõ hơn.

Miệng cô khẽ hé ra. Đầu lưỡi chạm nhẹ vào môi dưới.

- "J...un..."

Jungkook sững người.

- "Gì cơ...?" Anh vội cúi sát hơn.

- "...kook..."

Âm thanh vỡ vụn như gió thoảng qua lá. Nhưng là **tiếng thật. Lần đầu tiên trong tỉnh táo.**

Jungkook nhìn cô, tim như ngừng đập. Anh không dám tin.

Cô nhắm mắt lại, nhưng miệng vẫn cố gắng run run, như thể... **muốn giữ anh lại** bằng một sợi dây mỏng nhất trên đời - giọng nói.

- "Anh... đừng... đi..."

Một câu không tròn tiếng, nhưng đủ để Jungkook bật khóc.

Không kiềm được, anh cúi xuống ôm cô thật chặt.

- "Anh không đi đâu hết. Không bao giờ. Em nghe rõ không?"
- "Dù em có nói được hay không... anh vẫn luôn ở đây."

Tabie yếu ớt mỉm cười. Tay cô khẽ nắm lấy tay anh, không còn run rẩy.

---

### **Sáng hôm sau**

Khi tỉnh lại, Tabie chỉ nhớ được đôi chút. Cô ngước lên nhìn Jungkook đang gục đầu ngủ trên thành giường, tay vẫn nắm tay cô chặt chẽ như sợ mất.

Cô khẽ dùng tay chạm vào má anh. Jungkook thức dậy, hoảng hốt:

- "Em tỉnh rồi? Đỡ hơn chưa?"

Cô mỉm cười. Lần này, thay vì dùng tay ra hiệu, cô cố gắng... **nói.**

- "C...ảm...ơn... anh..."

Dù giọng nghẹn lại, dù không liền mạch, Jungkook vẫn nghe thấy.

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy xúc động - không phải vì cô đã nói, mà vì **cô muốn nói với anh.**

---

### **Sau tất cả - là một khởi đầu mới**

Tin Tabie bập bẹ nói được khiến bác sĩ vô cùng ngạc nhiên. Nhưng ông Blanchet thì chỉ im lặng nhìn Jungkook thật lâu, rồi vỗ nhẹ lên vai anh:

- "Có lẽ... cảm ơn không còn đủ nữa."

---

> *"Đôi khi, yêu không phải là những điều lớn lao.
> Mà là ở bên ai đó đủ lâu, đủ yên bình - để họ có thể tìm lại chính tiếng nói bị lạc mất của mình."*

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #jungkook