Chap 24: Không bao giờ bỏ cuộc


Ngày hôm sau, ánh sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt Arstly. Cậu mở mắt, nhưng cảm giác như thể một phần tâm hồn cậu vẫn còn vướng lại trong bóng tối của đêm qua. Cảm giác mệt mỏi nặng nề như một làn sóng xô vào cơ thể, khiến từng động tác của cậu trở nên lờ đờ và vô định.

Một người hầu bước vào phòng, cúi đầu lễ phép và khẽ nói

Jessica: Thưa cậu Arstly, bữa sáng đã được chuẩn bị. Gia đình ngài đang chờ.

Cậu chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu mơ hồ, đôi mắt vẫn mơ màng, ánh nhìn xa xăm như thể không còn quan tâm đến điều gì xung quanh. Cậu đứng dậy, chân bước đi như một cái bóng, thiếu đi sự mạnh mẽ của một người vốn luôn kiên định. Từng bước đi dường như nặng trĩu hơn cả một ngày dài mệt mỏi.

Bữa sáng hôm ấy, cả gia đình đã ngồi xung quanh bàn, ánh sáng ấm áp từ những ngọn nến khẽ dao động trong không khí. Nhưng Arstly không để ý đến những món ăn bày biện tươm tất. Những tiếng cười, lời nói của người thân như vọng lại từ một nơi xa xăm, chẳng thể chạm đến trái tim cậu.

Cậu ngồi xuống, đôi tay mệt mỏi để lên bàn. Nhìn những món ăn trước mặt, cậu chỉ cảm thấy một sự trống rỗng. Không có cảm giác thèm ăn, không có cảm giác vui vẻ như trước nữa. Những món ăn ngon lành chỉ như một làn sóng vô hình, lướt qua mà không để lại dấu vết gì trong tâm trí.

Arstly thở dài, tiếng thở khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cậu gắp một miếng thức ăn lên, nhưng lại không có sức để đưa lên miệng. Bụng cậu trống rỗng, nhưng cảm giác đó không phải là đói. Cậu chỉ cảm thấy một nỗi chán nản vô tận, giống như cơn sóng vỗ vào bờ nhưng chẳng bao giờ có thể trôi đi.

Đôi mắt cậu khép lại trong một giây, rồi lại mở ra, vẫn là ánh nhìn vô hồn. Bữa sáng cứ thế trôi qua, và Arstly không một lời, chỉ im lặng, thả mình vào dòng suy nghĩ mơ hồ, nơi mọi hy vọng dường như đã bị bỏ lại từ lâu.

Uriel, ngồi ở cạnh bàn bàn, lặng lẽ quan sát con trai mình. Mỗi sáng, ánh mắt của Arstly luôn sáng lên, đầy khát khao và nhiệt huyết, dù đôi khi có chút mệt mỏi. Nhưng hôm nay, ánh mắt ấy lại mờ đục, thiếu vắng sự sống, như thể tất cả những gì cậu từng khao khát giờ chỉ còn là những bóng hình mờ nhạt trong tâm trí.

Uriel chăm chú nhìn vào cậu, cảm giác như một điều gì đó khác lạ đang diễn ra. Những tháng ngày qua, bà luôn thấu hiểu con trai mình hơn ai hết. Cách cậu chăm chỉ lao vào nghiên cứu, luôn tìm kiếm những câu trả lời mà không bao giờ chùn bước. Nhưng hôm nay, có một khoảng trống kỳ lạ trong ánh mắt đó, một sự mệt mỏi không thể che giấu.

Bà khẽ nhướng mày, lặng lẽ đặt đũa xuống và nhìn vào Arstly. Không giống như mọi ngày, hôm nay cậu chẳng còn chút quan tâm nào đến bữa sáng, ánh mắt chỉ lướt qua những món ăn mà không dừng lại. Sự kiên trì, sự quyết tâm mà bà từng thấy ở con trai mình dường như đã hoàn toàn biến mất.

Uriel không thể ngồi im thêm được nữa. Bà nhẹ nhàng đứng dậy, bước lại gần con trai mình. Dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt Arstly như thiếu đi sức sống. Bà cúi xuống, bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, giọng nói trầm ấm nhưng đầy lo lắng:

Uriel: Arstly, con không sao chứ?

Arstly: (Gượng cười) Không có gì đâu mẹ

Cậu trả lời một cách mệt mỏi, giọng nói như tắt nghẹn trong cổ họng. Chỉ là không cảm thấy ăn nổi thôi.

Uriel nhìn cậu, cảm giác có gì đó không ổn, nhưng bà cũng không ép buộc. Bà biết Arstly, cậu không phải người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng bà vẫn cảm nhận được rằng có điều gì đó khác lạ trong thái độ và trạng thái của cậu hôm nay.

Bữa ăn kết thúc trong yên lặng. Những người hầu ra khỏi phòng, để lại một bầu không khí trống vắng. Arstly vẫn không nói gì, chỉ đứng dậy rồi lặng lẽ rời khỏi bàn ăn, đi thẳng về phòng.

Uriel ngồi lại một lát, mắt dõi theo bóng dáng của cậu. Mặc dù bà có cảm giác rằng cậu đang giấu giếm điều gì đó, nhưng bà không ép hỏi nữa. Bà chỉ nhẹ nhàng đứng dậy và đi theo sau.

Bà vội kéo tay Jessica theo, hỏi về tình hình con trai bà

Uriel: Jessica..., nay thằng nhóc bị làm sao thế

Jessica: Phu nhân... phu nhân có cảm thấy hôm nay cậu ấy không giống như mọi khi không? Chỉ là có vẻ mệt mỏi hơn, ít nói và... ánh mắt thì chẳng còn sáng nữa."

Uriel nhíu mày, đôi tay nắm chặt lại. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng bà, nhưng bà không thể nào hiểu nổi tại sao Arstly lại trở nên như vậy. Thằng bé vốn luôn vui tươi hiếu động mạnh mẽ và đầy kiên định rất ít khi nó thể hiện sự yếu đuối. Cái sự thay đổi đột ngột này làm bà không thể yên tâm.

Hai người, người đi trước người theo sau cứ vậy đối thoại

Uriel: Có thể nào... nó đang gặp phải điều gì đó mà nó không muốn nói với chúng ta không? Chuyện gì làm nó thay đổi như vậy?

Jessica: Thần cũng không rõ. Nhưng nhìn thái độ của cậu ấy, tôi nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó mà cậu ấy không muốn nói.

Jessica: Tôi chỉ biết là Arstly trong mấy ngày qua. Cậu ấy rất mệt mỏi, thưa bà. Không chỉ mệt về thể chất, mà còn về tinh thần. Cậu ấy dường như đang rất bối rối, cứ như đang vật lộn với điều gì đó mà không thể giải quyết.

Jessica: Nhiều lúc cậu ấy cứ vò đầu bứt tai và la lên, khi đọc sách

Bước chân của Uriel và Jessica vội vã trên hành lang rộng lớn, âm thanh của những bước chân nện nhẹ trên sàn đá vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Cả hai đều kéo váy lên, đôi mắt không khỏi liếc nhìn về phía trước

Jessica đi bên cạnh, tay vẫn giữ chặt tà váy, từng bước di chuyển nhanh, nhưng vẫn không thể che giấu sự lo lắng. Cô chỉ là người hầu, nhưng nhìn thấy chủ nhân của mình đau đớn, cô không thể không cảm thấy xót xa. Cô không thể biết Arstly đang trải qua những gì, nhưng sự thay đổi rõ rệt của cậu ấy, đã khiến cô không thể im lặng.

Jessica tiếp tục: Cậu ấy đã cố gắng rất nhiều. Nhưng tôi thấy những dấu hiệu đó không chỉ là do việc học hành. Cậu ấy đang... tìm kiếm một cái gì đó, một giải pháp mà có lẽ cậu ấy chưa tìm ra. Những đêm dài thức khuya, những dòng giấy vương vãi khắp phòng nhưng cậu ấy vẫn miệt mài nghiên cứu gì. Và trong bữa ăn hôm nay, tôi thấy cậu ấy hoàn toàn không còn sức sống. Chỉ còn sự chán nản và mệt mỏi.

Khi họ tiến gần đến cánh cửa phòng của Arstly, Uriel dừng lại một nhịp. Bà hít một hơi thật sâu, cảm giác như từng cơn gió mát làm dịu bớt phần nào cái bức bối trong lòng. Bà hiểu rằng không thể cứ để Arstly chìm trong suy sụp mãi được

Jessica đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ. Cô cảm nhận được sự lo lắng lẫn lộn trong lòng Uriel, một sự im lặng bao trùm không gian giữa hai người. Cả hai biết, không cần lời nói, mọi thứ đều rõ ràng. Arstly đang có điều gì đó

Uriel: Cô ở đây đi

Uriel quay lại, đôi mắt bà ánh lên sự quyết đoán, không phải nụ cười, mà là sự kiên định, rồi nhẹ nhàng gõ vào cửa phòng. Không có gì dư thừa, không có gì phải chuẩn bị thêm. Chỉ là bước tiếp

Khi bước vào phòng của Arstly, Uriel thấy cậu ngồi trên bàn trong căn phòng rộng lớn. Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều đã bắt đầu len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên đống sách vở và giấy tờ vương vãi trên bàn. Một cảm giác lạnh lẽo và u ám lan tỏa trong không gian. Cậu ngồi đọc sách trên bàn lưng tựa vào ghế

Bà bước lại gần, cảm giác một sự tĩnh lặng khó tả bao phủ cả không gian này.

Uriel: Arstly...

Bà khẽ gọi tên cậu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt không còn sự tươi sáng quen thuộc, chỉ còn lại một sự kiệt quệ sâu thẳm. Không nói gì, Arstly chỉ gật đầu chào mẹ rồi lại quay đi, đôi mắt một lần nữa lạc vào khoảng không vô tận.

Uriel đứng lặng, cảm giác không biết làm gì hơn ngoài việc nhìn con trai mình. Cảm xúc của bà trộn lẫn giữa lo lắng và thương xót, nhưng bà biết, con trai của bà sẽ không muốn bộc lộ những điều ấy, ít nhất là không phải lúc này. Bà chỉ có thể ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đợi con trai

Uriel tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ như một cơn gió mát, nhưng sâu thẳm trong đó là sự lo lắng và tình yêu thương vô bờ.

Uriel: Nay bé con của ta sao nhìn có vẻ phiền muộn thế, ta chán quá chới với ta đi

Arstly không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẩn vơ nhìn xa xăm. Uriel cảm thấy trong giọng nói của con trai có một điều gì đó chưa nói ra, một nỗi buồn giấu kín.

Uriel ngồi xuống cạnh Arstly, cố gắng kéo cậu ra khỏi sự u ám bao phủ trong phòng. Bà biết rằng dù có cố gắng đến đâu, cậu sẽ chẳng dễ dàng mở lòng ngay lập tức, nhưng bà sẽ không bỏ cuộc.

Uriel nhoẻn miệng cười, giọng nói mềm mại nhưng lại ẩn chứa một chút nghịch ngợm.

Uriel: Hôm nay bé con của ta lại nhìn như một cái bánh mì ủng thôi à? Cái gì mà nhìn buồn vậy, có phải vì chưa ăn hết bữa sáng không, phải không?

Arstly không đáp lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mờ mịt như đang cố tìm một lối thoát mà không thể thấy. Uriel nhận thấy ngay, ánh mắt của cậu như đã mất hết mọi sự nhiệt huyết, mọi sự đam mê mà trước đây luôn tỏa sáng trong từng cử chỉ.

Uriel lại cố gắng, giọng nhẹ nhàng trêu chọc.

Uriel: Hay là vì ta không cho phép con ra ngoài, con mới buồn thế này à? Thôi, đi ra ngoài thành phố một chút, ta sẽ dẫn con đến những nơi vui vẻ hơn.

Arstly lắc đầu, giọng khô khốc, không hề có chút sức sống.

Arstly: Không cần đâu, mẹ... con không muốn đi đâu cả.

Uriel không chịu từ bỏ, ngược lại, bà lại càng kiên quyết hơn.

Uriel: Ôi, con trai yêu quý của mẹ, đâu có ai ở nhà suốt cả ngày mà không cảm thấy buồn chán. Đi ra ngoài một chút đi. Có thể sẽ gặp điều gì đó thú vị đấy!

Arstly khẽ thở dài, đầu hơi cúi xuống, cố gắng tránh ánh mắt của mẹ, nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được sự kiên nhẫn của bà.

Arstly: Nhưng con không muốn đi... Con thật sự chẳng có tâm trạng gì cả.

Uriel đặt tay lên vai Arstly, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết đoán.

Uriel: Mẹ biết con mệt mỏi, nhưng một chút không khí ngoài trời sẽ giúp con cảm thấy khác. Mẹ không đồng ý với con đâu, chúng ta sẽ đi, dù con có muốn hay không.

Arstly nhìn mẹ một lúc, rồi chỉ biết khẽ gật đầu, không còn đủ sức để cãi lại. Sự cứng đầu của Uriel đã hoàn toàn làm cậu mệt mỏi, nhưng có lẽ cũng là điều tốt.

Arstly: Được rồi, mẹ... Con đi.

Uriel mỉm cười, cảm giác như nhẹ nhõm hơn một chút. Dù cậu không vui vẻ, nhưng bà biết con trai mình không phải là người dễ dàng từ bỏ. Và đôi khi, chỉ cần chút sự thay đổi nhỏ thôi, cũng có thể giúp cậu tìm lại một phần sức mạnh mà bà biết cậu vẫn luôn có.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro