Chap 25: Bài học đáng quý

Khi chiếc xe ngựa lăn bánh, tiếng vó ngựa đều đặn vang lên trong không khí tĩnh mịch của buổi sáng. Arstly ngồi im lặng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua những bức rèm mềm mại. Bầu không khí trên xe ngựa tĩnh lặng đến lạ. Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua cửa sổ và tiếng lộc cộc của bánh xe lăn trên con đường gồ ghề. Cảm giác như thời gian trôi chậm lại khi Arstly vẫn giữ ánh mắt mờ mịt, không mảy may động lòng trước sự thay đổi của không gian xung quanh.

Uriel ngồi đối diện cậu, ánh mắt đầy sự kiên nhẫn, luôn tìm cách làm cậu cảm thấy thư giãn hơn. Thỉnh thoảng, bà quay sang nhìn con trai, khẽ mỉm cười dịu dàng nhưng không nói gì, để cậu có không gian riêng.

Không khí ngoài trời dần trở nên tươi mới hơn khi chiếc xe ngựa đi vào khu vực ngoại ô, nơi những ngôi nhà nhỏ nép mình dưới những tán cây xanh mướt. Bức tranh làng quê yên bình, không xô bồ, không tiếng ồn của thành phố, chỉ có tiếng chim hót líu lo và những nụ cười hiền hòa từ những người dân qua lại.

Khi xe ngựa dừng lại, Arstly bước xuống, đôi mắt cậu ngơ ngác trước không gian mới lạ. Cậu đã lâu chưa thấy nơi này đông đúc và ấm áp đến vậy. Mọi người trên phố đều mỉm cười và vẫy tay chào đón Uriel với sự thân thiện hiếm có. Một vài người thậm chí còn cúi đầu kính trọng khi nhìn thấy bà. Cảnh tượng này khiến Arstly không khỏi bất ngờ. Cậu chưa bao giờ thấy mẹ mình được đón tiếp nồng nhiệt như vậy.

Một người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu, bước tới gần Uriel và cúi đầu chào.

Người phụ nữ: Chào phu nhân Uriel, mừng phu nhân khỏe mạnh! Mấy ngày nay thần thấy nhiều người không cảm thấy khỏe lắm, rất mong người có thể ghé qua giúp đỡ!

Uriel mỉm cười và vỗ nhẹ tay lên vai người phụ nữ.

Uriel: Đừng lo, tôi sẽ sắp xếp thời gian qua thăm. Bạn của tôi cũng sẽ hỗ trợ thêm, yên tâm nhé.

Arstly đứng bên cạnh, cảm nhận được không khí khác biệt hoàn toàn so với sự ảm đạm trong phòng của mình. Cậu không thể không hỏi mẹ.

Arstly: Mẹ, sao mọi người lại đối xử với mẹ như vậy? Họ đều rất... thân thiện với mẹ.

Uriel nhìn Arstly một cách dịu dàng, rồi nhẹ nhàng giải thích.

Uriel: Mẹ và bạn của mẹ đã giúp đỡ rất nhiều người trong khu phố này. Chúng ta đã chữa bệnh cho nhiều người, giúp họ vượt qua những cơn đau đớn, và thậm chí giúp đỡ trong những cuộc tranh cãi, dẹp bỏ những vụ ẩu đả nhỏ. Mẹ cũng đã giúp giữ gìn trật tự cho khu phố này.

Arstly lặng người, không khỏi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói vậy. Cậu không ngờ rằng bà lại có ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy trong cộng đồng này. Cảm giác bất ngờ và ngưỡng mộ tràn đầy trong lòng Arstly. Cậu không chỉ nhìn thấy mẹ mình qua một góc nhìn mới mà còn cảm nhận được tấm lòng cao cả và sự tận tâm của bà đối với mọi người.

Uriel tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng như một làn gió ấm áp.

Uriel: Khi mọi người cần giúp đỡ, mẹ luôn có mặt. Và đó cũng là lý do tại sao họ yêu quý và kính trọng mẹ. Điều đó cũng giúp mọi người trong khu vực này sống yên bình hơn.

Arstly cảm nhận được sự thật trong lời mẹ, và mặc dù không nói ra, trong lòng cậu, một sự thay đổi nhỏ bắt đầu nảy sinh. Cậu hiểu rằng mỗi hành động của mẹ đều mang đến những thay đổi tích cực cho người khác, và có lẽ, đó là điều mà cậu vẫn còn thiếu trong cuộc sống của mình.

Uriel và Arstly cùng đi theo người phụ nữ vào một con hẻm nhỏ, nơi những ngôi nhà giản dị nối tiếp nhau, ẩn mình dưới những mái tôn đã bạc màu theo thời gian. Mọi thứ ở đây đều có vẻ bình dị, nhưng Arstly lại cảm nhận được một bầu không khí ấm áp, như thể nơi này đang thở cùng nhịp với sự quan tâm và lòng yêu thương mà người dân dành cho nhau.

Đi qua vài ngôi nhà, họ đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở cuối hẻm. Người phụ nữ dẫn đường mở cửa, và bên trong, không khí nhẹ nhàng, ấm áp, dù có một chút mùi thuốc thảo dược nồng nhẹ. Một bà cụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, trông rất yếu và mệt mỏi. Trước bà là một chiếc bàn nhỏ, trên đó có những bình thuốc và lọ thuốc được bày biện ngăn nắp.

Uriel bước vào, ánh mắt dịu dàng nhìn bà cụ.

Uriel: Chào bà, bà cảm thấy thế nào hôm nay?

Bà cụ ngẩng đầu lên, nở nụ cười yếu ớt nhưng tràn đầy sự biết ơn.

Bà cụ: Ồ là phu nhân Uriel sao, tôi đã đỡ nhiều rồi. Nhờ có người, tôi mới có thể vượt qua được mấy cơn đau nhức này... cảm ơn người rất nhiều, khà khà khà

Bà cụ cười khẽ, nụ cười tươi tắn đầy thích thú, ánh mắt bà sáng lên như thấy được niềm vui trong sự xuất hiện của Uriel và Arstly.

Bà cụ: Cảm ơn mọi người nhiều, thật vui khi gặp được mọi người đấy, mấy nay ta cô đơn chả có ai để nói chuyện

Arstly đứng lặng, quan sát mẹ mình và bà cụ. Cậu nhận ra sự an yên trong không gian này, dù có sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt bà cụ, nhưng lại có một niềm tin mãnh liệt vào sự giúp đỡ của mẹ. Cậu im lặng lắng nghe, và có một cảm giác đặc biệt mà cậu không thể diễn tả thành lời.

Uriel mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà cụ.

Uriel: Đừng lo, bà sẽ khỏe lại sớm thôi. Con sẽ giúp bà phủi hết mấy căn bệnh đau nhức xương khớp haha

Lúc này, cửa mở ra một lần nữa, và một người phụ nữ khác bước vào. Arstly thoáng giật mình khi nhìn thấy người này – bà ta là một người phụ nữ trung niên với mái tóc đen nhánh, gương mặt trầm tĩnh nhưng toát lên sự mạnh mẽ và sắc sảo. Cái nhìn của bà ta chạm vào Arstly trước khi quay sang Uriel.

Uriel nhìn người phụ nữ, nở nụ cười thân thiện.

Uriel: Ah, Emily, đã lâu không gặp. Mình vừa đi thăm bà cụ, còn con trai mình cũng đi theo.

Emily, người phụ nữ đó, ánh mắt liếc qua Arstly một chút rồi quay lại Uriel.

Emily: Mình thấy bà cụ khỏe lên nhiều rồi, nhưng mình vẫn còn vài điều cần giúp đỡ. Cảm ơn bà đã cùng tôi đến thăm.

Arstly đứng một bên, không nói gì, nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác lạ khi nhìn Emily. Cô ấy có một cái nhìn sắc bén và một khí chất mạnh mẽ. Cậu ngạc nhiên khi thấy sự hòa hợp giữa Uriel và Darya, như thể họ đã có một mối quan hệ hợp tác lâu dài và rất ăn ý.

Uriel quay sang Arstly, nhẹ nhàng lên tiếng.

Uriel: Đây là bạn của mẹ, Emily. Cô ấy giúp mẹ rất nhiều trong việc chữa trị và hỗ trợ mọi người trong khu phố. Emily là một người rất tài giỏi, và là một phần quan trọng trong những gì mẹ làm ở đây.

Arstly gật đầu, không biết phải nói gì. Cậu cảm thấy có một sự kết nối trong không gian này mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây. Những người xung quanh đều có vẻ hiểu biết về nhau và luôn sẵn sàng hỗ trợ nhau, tạo thành một mạng lưới vững chắc của lòng nhân ái.

Emily nhìn Arstly, đôi mắt đầy sự tò mò, nhưng cũng ẩn chứa một sự quan tâm.

Emily: Cậu là Arstly, đúng không? Mẹ cậu hay nói về cậu lắm đấy.

Arstly hơi bối rối, nhưng chỉ mỉm cười nhẹ.

Arstly: Vâng, là con.

Emily mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng, không quá gượng ép.

Emily: Chúc mừng vì có một người mẹ tuyệt vời như vậy.

Arstly hơi ngạc nhiên khi nghe Emily nói vậy. Cậu không quen với những lời khen ngợi trực tiếp như thế, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Emily. Cảm giác đó làm cậu nhận ra rằng mọi người ở đây thật sự quý mến mẹ mình và dành cho bà một sự tôn trọng rất lớn.

Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên thoải mái hơn. Arstly cảm thấy như có một sự kết nối nào đó, dù cậu không thể hiểu rõ hết mọi thứ, nhưng chắc chắn là có điều gì đó đang thay đổi trong tâm trí cậu.

Emily: Vậy cậu, Uriel..., sao nay cậu có hứng ra ngoài thế giới vậy, tưởng cậu sẽ ngồi âu yếm ông chồng nhà cậu chứ

Uriel bật cười khẽ, đáp lại với một nụ cười tinh nghịch.

Uriel: Đôi khi, có những lúc tôi cần phải ra ngoài, tìm kiếm những điều mới mẻ, và chắc chắn rằng không chỉ "ông chồng" mới là người cần chăm sóc, mà cả những người xung quanh cũng cần sự quan tâm. Thật ra, Arstly cũng cần gặp gỡ và hiểu những người xung quanh nhiều hơn. Cậu ấy không thể chỉ sống trong thế giới của chính mình mãi được.

Emily nhìn Arstly một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng tiếp lời.

Uriel: Vậy hôm nay cháu và mẹ cháu ra ngoài chơi thôi hả?

Arstly gật đầu nhẹ, mặc dù chưa thật sự hiểu hết những gì họ đang nói, nhưng cậu cảm nhận được sự ấm áp và chân thành trong không khí này, khiến trái tim cậu cảm thấy một điều gì đó đặc biệt đang dần dần thấm vào.

Emily nhìn Uriel và Arstly với một nụ cười đầy ẩn ý, rồi nhẹ nhàng nói.

Emily: Thôi, cậu với thằng nhóc cứ đi chơi đi. Hôm nay để tôi ở đây, lo chút chuyện nhỏ này. Tôi nghĩ hai người xứng đáng có một ngày thật sự thư giãn, không phải lo lắng gì cả. Cứ để tôi làm phần còn lại. Hai người có thể tận hưởng một buổi đi dạo, tìm kiếm những khoảnh khắc vui vẻ mà không phải bận tâm đến gì khác.

Uriel mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Emily.

Uriel: Ôi cậu thật tốt bụng. Nhưng cậu chắc là không sao chứ?

Emily vẫy tay, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

Emily: Đừng lo lắng quá, tôi vẫn ổn mà. Hai cứ đi và tận hưởng ngày của mình. Chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị gì đó hôm nay

Uriel nhìn Arstly một cách nhẹ nhàng.

Uriel: Vậy thì chúng ta đi thôi, Arstly.

Uriel và Arstly bắt đầu bước ra ngoài, rời khỏi ngôi nhà nhỏ ấm cúng và hòa vào không khí tấp nập của con phố. Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua những tán cây cao, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Cả hai cùng đi qua những cửa hàng nhỏ, những quầy hàng ven đường đầy màu sắc và những người dân vui vẻ chào nhau, tạo nên một bức tranh sống động.

Arstly nhìn xung quanh, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong cậu. Cậu không thường xuyên có những khoảnh khắc như thế này – đi bộ dọc theo con phố nhộn nhịp mà không phải lo nghĩ về những nhiệm vụ, những trách nhiệm đè nặng lên mình. Mọi thứ xung quanh dường như mới mẻ và hấp dẫn.

Uriel đi bên cạnh, tay thỉnh thoảng vươn ra vuốt nhẹ vào vai cậu, những cử chỉ giản đơn nhưng đầy sự quan tâm. Bà không vội vã, chỉ nhẹ nhàng dẫn dắt Arstly qua những con phố, như thể đây là một cuộc hành trình không có điểm đến cụ thể – chỉ đơn giản là tận hưởng từng khoảnh khắc.

Khi họ dừng lại trước một quán trà nhỏ, Uriel nhìn Arstly với một nụ cười dịu dàng.

Uriel: Thế nào, Arstly, con có muốn thử một tách trà không? Đây là nơi mẹ thường xuyên ghé qua, và trà ở đây rất đặc biệt.

Arstly ngước nhìn mẹ, một cảm giác nhẹ nhõm và bình yên lướt qua tâm trí. Cậu gật đầu nhẹ, cười mỉm.

Arstly: Mẹ chọn một loại cho con đi.

Uriel mỉm cười, bước vào quán với Arstly. Trong không gian ấm áp của quán trà, không khí dịu dàng và thư thái bao trùm. Những chiếc bàn gỗ nhỏ, những bức tranh treo trên tường, tất cả tạo nên một bức tranh thật dễ chịu.

Uriel và Arstly ngồi xuống, lặng lẽ nhâm nhi tách trà, tận hưởng không khí yên bình mà họ đã lâu không có cơ hội cảm nhận. Dù không nói nhiều, nhưng giữa họ có một sự kết nối kỳ lạ, như thể mỗi khoảnh khắc đều quan trọng.

Những tiếng cười, những lời trò chuyện vui vẻ từ các bàn xung quanh càng làm tăng thêm sự ấm áp trong không gian này. Arstly cảm thấy như thể thế giới ngoài kia không còn vội vã, và mọi thứ có thể được tận hưởng trọn vẹn trong từng giây phút hiện tại.

Mẹ cậu, dù không nói nhiều, cũng cho cậu một khoảng không gian riêng để cậu tự do suy nghĩ và cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cảm giác đó làm Arstly nhận ra rằng những điều bình dị, nhỏ nhặt lại có thể tạo ra sự bình yên mà cậu lâu nay tìm kiếm.

Cậu mỉm cười nhìn mẹ, một cảm giác mãn nguyện và thảnh thơi tràn ngập trong lòng.

Uriel đặt tách trà xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Arstly như đang chờ đợi một câu trả lời. Bà nhẹ nhàng mở lời

Uriel: Arstly, mấy ngày qua con có vẻ rất bận rộn với những cuốn sách của mình. Mẹ biết con luôn có đam mê với những điều ấy, nhưng... con có thể chia sẻ với mẹ về lý do khiến con tập trung quá mức như vậy không? Có phải có điều gì đang làm con bận lòng?

Arstly nhìn xuống tách trà của mình, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn nhỏ trên mặt nước. Cậu im lặng một lúc lâu, ánh mắt thoáng chốc lướt qua những hình ảnh ngoài cửa sổ nhưng không thật sự nhìn thấy gì. Cảm giác này, dù không muốn thừa nhận, lại rất quen thuộc với cậu. Sự im lặng giữa mẹ và cậu cứ kéo dài, như thể cả hai đều không muốn phá vỡ cái không gian yên tĩnh này.

Cuối cùng, Arstly thở dài, cậu không muốn giấu giếm thêm nữa, nhưng cũng không muốn khiến mẹ phải lo lắng. Cậu bắt đầu nói, giọng có chút miễn cưỡng:

Arstly: Con... chỉ là nghiên cứu một số phép, nhưng nó luôn thất bại

Cậu nhìn mẹ một cách khẽ khàng, dường như đang cố gắng tìm từ ngữ để giải thích cho sự im lặng và căng thẳng trong lòng mình.

Uriel nhìn Arstly, đôi mắt bà ánh lên sự kiên nhẫn và hiểu biết sâu sắc. Bà thở dài nhẹ nhàng, rồi đưa tay vén những lọn tóc dài ra sau tai mình trước khi bắt đầu nói.

Uriel: Arstly, con không thể tránh khỏi thất bại. Nó là một phần của cuộc đời, dù con có muốn hay không. Chúng ta không thể tránh được những lần vấp ngã, những lần cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa. Nhưng quan trọng là... con có đứng dậy sau mỗi lần thất bại hay không?

Bà nhìn sâu vào mắt cậu, giọng nói mạnh mẽ, nhưng lại tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương.

Uriel: Mẹ đã từng trải qua nhiều thất bại, rất nhiều lần. Đã có lúc mẹ cũng cảm thấy mình không thể đi tiếp. Nhưng mẹ hiểu rằng, thất bại không phải là kết thúc. Đó chỉ là một bài học, một cơ hội để con nhìn nhận lại, để con tìm cách tốt hơn cho lần tiếp theo.

Bà nắm lấy tay Arstly, ánh mắt không rời cậu.

Uriel: Con có thể cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy như mình không còn sức để thử nữa. Nhưng quan trọng là con có dám thử lại, có dám bắt đầu từ đầu, dù biết rằng sẽ có nhiều lần không như ý? Thất bại không phải là điều khiến con trở nên yếu đuối, mà chính là sự kiên cường sau mỗi lần vấp ngã sẽ khiến con mạnh mẽ hơn.

Arstly lặng lẽ nghe, dù trong lòng vẫn còn sự bất an, nhưng những lời của mẹ khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cậu không nói gì, chỉ lặng im để những lời ấy ngấm dần vào tâm trí mình.

Uriel tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán

Uriel: Mẹ không muốn con phải đau khổ, nhưng con cần phải hiểu rằng, không có con đường nào dễ dàng. Nếu con bỏ cuộc ngay khi gặp thất bại, con sẽ không bao giờ biết được mình có thể đi xa đến đâu. Nhưng nếu con kiên trì, nếu con không ngừng thử, con sẽ thấy rằng mỗi lần vấp ngã, con lại tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.

Arstly ngước mắt nhìn mẹ, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Cậu chưa từng nghĩ rằng thất bại lại có thể được nhìn nhận như một cơ hội, một phần quan trọng trong hành trình. Mẹ cậu, với sự từng trải và trí tuệ của mình, đã dạy cho cậu một bài học quan trọng mà cậu chưa bao giờ thật sự hiểu rõ.

Uriel mỉm cười dịu dàng, nhìn Arstly với ánh mắt đầy yêu thương.

Uriel: Con không cần phải hoàn hảo ngay từ đầu, Arstly. Quan trọng là con không bỏ cuộc. Và mẹ sẽ luôn ở đây, bên cạnh con, bất kể có chuyện gì xảy ra.

"Mỗi lần thất bại không phải là điểm kết thúc, mà là cơ hội để chúng ta chứng minh sự kiên cường và sức mạnh của mình qua việc không bỏ cuộc và tiếp tục đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã."

Uriel: Vậy mẹ có thể giúp gì cho con không?

Arstly ngồi im, ánh mắt nhìn xuống tay mình, nơi cuốn sách phép vẫn nằm, chưa một lần thành công. Cảm giác thất bại lại trỗi dậy trong lòng cậu. Cậu khẽ thở dài, giọng nói mang theo sự chán nản.

Arstly: Mẹ, con không thể hoàn thiện được câu thần chú đó. Mỗi lần con cố gắng, nó lại tan vỡ trước mắt con. Nó chỉ là một chuỗi vô nghĩa mà con cứ lặp đi lặp lại, chẳng khác gì những lời hứa hão huyền. Con không thể cảm nhận được sức mạnh trong đó, không thể... làm cho nó thành hiện thực.

Uriel nhìn con trai mình, ánh mắt nhẹ nhàng và đầy sự kiên nhẫn. Bà không vội vã đưa ra lời khuyên mà cho cậu một khoảng thời gian để tự trầm tư. Sau một lúc, bà cất lời, giọng nói đầy sự an ủi.

Uriel: Đôi khi, Arstly, chúng ta không thể hoàn thiện một phép thuật hay câu thần chú chỉ bằng sức mạnh đơn giản. Có thể con đang nhìn vào nó quá cứng nhắc, quá khao khát kết quả ngay lập tức. Câu thần chú này không chỉ là việc vẽ những dấu ấn hay lặp lại lời nói, mà còn là sự kết nối với chính con, với thế giới xung quanh, và quan trọng nhất là với sự kiên nhẫn trong chính bản thân mình.

Arstly nhìn mẹ, lắng nghe từng lời bà nói, nhưng vẫn cảm thấy bất an.

Arstly: Vậy mẹ nghĩ con cần làm gì? Con đã thử hết mọi cách rồi, và mỗi lần thất bại lại càng khiến con cảm thấy mình chẳng tiến được bao xa.

Uriel mỉm cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng gợi ý.

Uriel: Đôi khi, thay vì tập trung vào kết quả cuối cùng, con có thể thử thay đổi cách tiếp cận. Thử áp dụng những phương pháp khác nhau. Ví dụ, thay vì chỉ tập trung vào từng phần của câu thần chú, con có thể thử làm một bước nhỏ một cách chậm rãi và kiên nhẫn. Dành thời gian để cảm nhận mỗi chuyển động, mỗi lời nói, và để chúng trở thành một phần của chính con. Hoặc thử kết hợp những vật liệu hay yếu tố tự nhiên mà con chưa từng nghĩ đến, như sự tĩnh lặng của không gian hay một nguồn năng lượng khác mà con chưa khám phá.

Arstly cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng nói của mẹ, nhưng những nghi ngờ trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Cậu nhìn mẹ, đôi mắt đầy sự tò mò nhưng cũng không thiếu phần do dự.

Arstly: Mẹ tin rằng con có thể làm được sao? Liệu phương pháp đó có hiệu quả không?

Uriel đặt tay lên vai con trai, ánh mắt đầy niềm tin.

Uriel: Mẹ tin vào con, Arstly. Dù có khó khăn, mẹ biết con sẽ tìm ra cách. Đừng sợ thất bại, vì mỗi lần thất bại sẽ giúp con tiến gần hơn đến thành công. Hãy tin vào chính mình, và đừng bao giờ bỏ cuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro