Chap 26: Không bao giờ bỏ cuộc

Khi hai mẹ con trở về dinh thự, Arstly cảm thấy lòng mình tràn đầy những suy nghĩ mới mẻ. Cậu biết mình không thể cứ mãi vướng mắc trong những thất bại, và những lời của Uriel đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Bước vào trong, cậu chỉ vội vã chào mẹ rồi lao ngay về phòng của mình, nơi mà cậu đã dành nhiều giờ liền nghiên cứu, thử nghiệm.

Cửa phòng đóng lại, Arstly đứng đó một lúc, hít thở sâu để lấy lại sự tập trung. Những lời của mẹ vẫn văng vẳng trong tâm trí cậu, như một ngọn lửa cháy lên từ đáy lòng.

"Đừng sợ thất bại, mỗi lần vấp ngã sẽ giúp con tiến gần hơn đến thành công."

Cậu nhớ lại từng chữ, cảm nhận được sự kiên nhẫn và niềm tin mà Uriel đã dành cho mình.

Hlyn: Cậu lại tiếp tục nghiên cứu pháp thuật đó sao?

Arstly: Đúng vậy! Tôi muốn thử lại một lần nữa

Arstly ngồi xuống bàn, mắt nhìn những cuốn sách phép xung quanh. Cậu không vội vã mở ra ngay. Thay vào đó, cậu nhìn vào những dòng chữ mà mình từng đọc qua, nhưng lần này là với một cái nhìn khác. Cậu không chỉ nhìn vào những phép thuật như những công thức khô khan, mà giờ đây, cậu nhìn chúng như những cánh cửa, mở ra những khả năng vô hạn.

Cậu bắt đầu ghi chép lại những suy nghĩ của mình, từ từ sắp xếp lại từng phép thuật, từng bước đi trong câu thần chú. Thay vì chỉ lo lắng về kết quả, cậu quyết định sẽ dành thời gian để cảm nhận từng phần của nó, từ những âm thanh cho đến cảm giác trong lòng. Cậu thử thay đổi cách tiếp cận, kết hợp những yếu tố tự nhiên mà mình chưa từng nghĩ đến—sự tĩnh lặng, hơi ấm từ ngọn đèn, hay thậm chí là âm thanh của gió nhẹ nhàng lùa qua cửa sổ.

Cứ thế, giờ phút này, Arstly không còn cảm thấy áp lực, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi. Cậu đã học cách để tạm ngừng mong chờ kết quả, thay vào đó là tìm ra niềm vui trong chính quá trình này. Đã lâu rồi, cậu không dành thời gian chỉ để tận hưởng từng khoảnh khắc học hỏi, từng thất bại, từng bước tiến nhỏ.

Chỉ một lúc sau, Arstly lại lặp lại câu thần chú ấy, nhưng lần này không còn vội vã, không còn sợ hãi. Cậu nói nhẹ nhàng, đầy sự tự tin mới mẻ, như thể mỗi lời được thốt ra từ trái tim cậu. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được một sự kết nối, không chỉ giữa các từ ngữ mà còn là giữa bản thân cậu và thế giới xung quanh.

Cậu tiếp tục lặp lại, kiên nhẫn hơn, không bỏ cuộc, chỉ đơn giản là tận hưởng quá trình học hỏi. Và lần này, một làn sóng dịu nhẹ lan tỏa trong không khí, như thể phép thuật đó đã thực sự bắt đầu hình thành. Một nụ cười nhẹ nở trên môi Arstly, cậu biết rằng con đường dài còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất cậu đã tìm thấy niềm tin và sự kiên nhẫn trong chính mình. Cậu gần như đã buông tay.

Arstly tiếp tục lặp lại câu thần chú, một lần, hai lần, ba lần... Dần dần, cảm giác quen thuộc khi từng từ ngữ trôi qua miệng cậu trở nên dễ dàng hơn. Cảm giác như thể cậu đã tìm ra được cách thức để kết nối mọi thứ với nhau. Câu thần chú không còn đơn giản chỉ là những chữ cái khô khan nữa. Giờ đây, nó là một dòng chảy mượt mà, như một giai điệu trong không gian.

Cảm giác ấy càng rõ rệt hơn khi những năng lượng xung quanh dường như bắt đầu phản hồi lại. Ánh sáng trong phòng bừng lên nhẹ nhàng, không khí trở nên ấm áp và cậu cảm nhận được sự rung động trong từng không gian nhỏ nhất. Mọi thứ có vẻ đang đi đúng hướng. Cậu mỉm cười, nghĩ rằng mình đã làm được.

Tuy nhiên, khi cậu nhắm mắt lại và chuẩn bị để hoàn thành phép thuật, một cảm giác lạ lùng xuất hiện. Những năng lượng mà cậu đã cảm nhận rõ rệt bỗng chốc tiêu tan vào không khí. Câu thần chú đột ngột ngừng lại, không có một dấu hiệu nào chứng tỏ thành công. Arstly mở mắt, nhìn vào bàn tay mình, lòng tràn đầy hoài nghi.

Cậu lặp lại câu thần chú lần nữa, nhưng lần này, cảm giác vỡ vụn ấy lại càng rõ ràng hơn. Không có gì thay đổi, không có dấu hiệu của sự thay đổi nào trong không gian. Chỉ còn lại sự im lặng bao trùm, như thể phép thuật đó chưa từng tồn tại.

Cảm giác thất bại lấn át mọi suy nghĩ của Arstly. Cậu đứng yên một lúc, rồi ngồi xuống, tay bấu chặt lấy tờ giấy trên bàn, mắt nhìn chăm chăm vào những chữ viết mà mình đã cố gắng tìm hiểu bao nhiêu ngày qua. Cậu cảm thấy nỗi thất vọng dâng lên, dường như mọi nỗ lực của mình chỉ là vô ích.

Hlyn: Cậu không sao chứ?

"Có phải mình đã sai chỗ nào không?"

Câu hỏi đó vang lên trong tâm trí cậu, như một vết nứt trong sự tự tin mà cậu vừa xây dựng lên. Cậu bắt đầu hoài nghi tất cả, tự hỏi liệu mình có thật sự hiểu đúng về phép thuật này hay không. Cậu có thể cảm nhận được năng lượng, nhưng tại sao lại không thể điều khiển nó?

Đã bao lần cậu nghĩ rằng mình đã gần chạm đến đích, và rồi lại rơi vào khoảng không vô định này. Liệu có phải sự thất bại này chỉ là dấu hiệu cho thấy cậu vẫn chưa đủ khả năng, chưa đủ mạnh mẽ để thành công?

"Có phải mình đã quá nóng vội?"

Arstly tự hỏi, cảm giác mình đang đứng giữa ngã ba đường. Một bên là sự kiên trì, tiếp tục thử thách, và một bên là sự tuyệt vọng, nơi mà tất cả mọi thứ dường như đều đổ vỡ.

Cậu không biết phải làm gì nữa. Ánh sáng từ những ngọn nến xung quanh bỗng trở nên mờ mịt trong đôi mắt Arstly. Mọi thứ bắt đầu mơ hồ và u ám, giống như tâm trạng của cậu lúc này.

Nhưng cậu không thể cứ thế ngồi đây mãi. Cảm giác bị mắc kẹt trong nỗi thất bại chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi. Cậu hít thở thật sâu, cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực.

"Mẹ đã nói không được bỏ cuộc"

cậu tự nhắc nhở bản thân. Nhưng liệu cậu có đủ sức mạnh để đứng lên tiếp tục, hay sẽ lại gục ngã như trước?

Thở dài, cậu chống tay lên bàn, để ánh mắt mình mờ mịt giữa những trang giấy. Cảm giác thất bại chưa bao giờ nặng nề đến thế. Có lẽ... nó thực sự chỉ là một phép thuật vô nghĩa.

Ngón tay cậu lướt qua bìa sách, định khép lại—nhưng rồi, ngay lúc đó, ánh mắt cậu sượt qua một dòng chữ nhỏ ở mép trang giấy.

"Nếu ý chí không đủ mạnh, phép thuật sẽ vỡ vụn."

Arstly đột ngột dừng lại.

Một thứ gì đó

Một cái gì đó

Cái gì đó cậu đã bỏ lỡ

Trái tim cậu bỗng chốc đập mạnh. Một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Là nó

Là thứ cậu đã bỏ lỡ.

Không phải ở câu chữ, mà là ở chính cấu trúc của thần chú được ghi lại.

Arstly nheo mắt, di ngón tay theo những ký hiệu trên trang giấy. Chúng không tuân theo những nguyên tắc thông thường. Không giống bất kỳ hệ thống ma thuật nào mà cậu từng biết. Một thứ gì đó... bị thiếu.

Cậu lật ngược vấn đề trong đầu, từng chút một. Nếu giả sử rằng người viết sai, thì sai ở đâu? Nếu không phải sai, thì họ đã bỏ sót điều gì?

Những bài giảng của Hlyn vang vọng trong trí óc cậu—các quy luật của pháp thuật, cách năng lượng vận hành, những yếu tố tạo nên một thần chú hoàn chỉnh.

"Ma thuật không chỉ là việc ghép các ký tự lại với nhau."

"Nó là dòng chảy, là sự cân bằng giữa ý chí và nguyên tố."

Arstly im lặng thật lâu. Rồi cậu nhận ra.

Arstly: Sai lầm của tác giả không nằm ở bản thân câu thần chú. Sai lầm nằm ở cách họ nhìn nhận nó.

Arstly: Một thứ gì đó bị bỏ quên trong chính tư duy của người viết. Họ đã cố gắng ép nó theo một khuôn mẫu quen thuộc, mà không nhận ra rằng nó vốn dĩ không thuộc về khuôn mẫu đó.

Một cánh cửa mới vừa hé mở trong tâm trí Arstly.

Cậu khẽ siết lấy quyển sách, ánh mắt dần đổi khác. Không phải thương hại. Không phải ngưỡng mộ.

Mà là sự tò mò thuần túy.

Và cậu biết mình sẽ không thể rời đi nếu chưa tìm ra câu trả lời.

Cậu nhớ lại—những lần thất bại, tất cả đều xảy ra ngay khoảnh khắc cậu do dự, ngay khoảnh khắc cậu đánh mất niềm tin vào chính mình.

Bàn tay cậu siết chặt lại.

Lần này, cậu không chần chừ nữa.

Không còn nửa vời, không còn nghi ngờ.

Cậu vươn tay, vẽ vòng ma thuật lần nữa.

Arstly đặt quyển sách sang một bên, hít một hơi sâu và giơ tay lên. Cậu bắt đầu vẽ lại vòng tròn ma thuật bằng những dòng năng lượng mờ ảo một lần nữa, đồng thời niệm chú theo những gì đã đọc được. Ánh sáng nhàn nhạt hiện ra từ lòng bàn tay cậu, xoay tròn như một dòng chảy chậm rãi. Nhưng rồi... nó vụt tắt.

Cậu cau mày. Có gì đó chưa đúng.

Arstly nhớ lại những bài học trước đây của Hlyn—pháp thuật không chỉ là đọc đúng câu chú, mà còn phải hiểu được bản chất của nó. Cậu nhìn lại công thức, cố gắng hình dung dòng chảy của năng lượng khi thực hiện thần chú này.

Một lần nữa, cậu giơ tay lên, thay đổi cách niệm chú theo suy luận của mình. Lần này, ánh sáng xuất hiện, không còn mờ nhạt như trước mà sáng rực hơn, xoay tròn theo một quỹ đạo rõ ràng. Một cảm giác kỳ lạ chạy qua cơ thể cậu—không giống với bất kỳ loại phép thuật nào cậu từng sử dụng trước đây.

Arstly nín thở quan sát. Đây không còn là một phép thuật vô dụng như mọi người nghĩ nữa.

Từng nét bút dứt khoát, từng ký tự hiện lên rõ ràng trên không trung, không còn run rẩy như trước. Ánh sáng từ đường vẽ lập tức rực lên mạnh mẽ, một sức mạnh dâng trào từ tận sâu trong lồng ngực cậu.

Cậu đã tạo ra một điều gì đó hoàn toàn mới.

Bầu không khí trong phòng như lặng đi. Gió ngừng thổi.

Ánh sáng bùng lên, chói lòa.

Lần đầu tiên, phép thuật không vỡ vụn.

Lần đầu tiên, nó thực sự tồn tại.

Hlyn nheo mắt, nhìn luồng ma lực xoáy mạnh trong không gian.

Hlyn: Cậu đã làm gì?

Arstly hạ tay xuống, chậm rãi mở mắt.

Cậu khẽ cười.

Arstly: Tôi đã hoàn thiện nó.

Con cú sà xuống bên cạnh Arstly, đôi mắt sắc bén phản chiếu ánh sáng từ phép thuật mới.

Hlyn hỏi, giọng không che giấu sự tò mò.

Hlyn: Rốt cuộc làm sao cậu làm được

Arstly giải thích cách cậu làm lại pháp thuật

Arstly thở dài một hơi, đôi mắt vẫn còn lấp lánh với niềm tự hào. Cậu nhìn Hlyn, rồi lại nhìn vào ánh sáng còn vương vấn trong không gian, như thể vẫn đang cảm nhận được sự chuyển động mạnh mẽ của phép thuật.

Arstly:

Ký tự ma thuật – Các ký tự hoặc biểu tượng không chỉ đơn thuần là một dạng ngôn ngữ, mà còn có vai trò kết nối và định hình dòng chảy năng lượng.Dòng chảy năng lượng – Ma thuật không phải là những mảnh ghép rời rạc, mà là một sự vận hành liên tục, có quy luật giống như dòng chảy của nước hoặc sự luân chuyển của không khí.Cân bằng giữa ý chí và nguyên tố – Ý chí của người sử dụng ma thuật đóng vai trò quan trọng trong việc điều khiển sức mạnh, nhưng nó không thể tách rời khỏi yếu tố thiên nhiên (như lửa, nước, gió, đất...).Hệ thống sức mạnh dựa trên những nguyên tắc này

Cấu trúc của thần chú

Thần chú có ba phần: Ký tự - Ý chí - Nguyên tố.Ký tự đóng vai trò như một bộ khung, giúp ổn định phép thuật.Ý chí của người dùng quyết định cường độ và hiệu quả của ma thuật.Nguyên tố là thành phần cần có để thần chú thực sự kích hoạt.

Dòng chảy năng lượng

Mỗi thần chú đều có một luồng năng lượng riêng biệt, giống như mạch nước ngầm hay dòng khí luân chuyển.Nếu người dùng không điều chỉnh dòng chảy đúng cách, ma thuật có thể thất bại hoặc gây phản ứng ngoài ý muốn.

Sự mất cân bằng

Nếu ký tự không đúng, thần chú sẽ bị méo mó hoặc mất tác dụng.Nếu ý chí không đủ mạnh, phép thuật có thể yếu hoặc không kích hoạt.Nếu nguyên tố bị sai lệch, phép thuật có thể trở nên nguy hiểm hoặc biến đổi ngoài ý muốn.


Arstly có thể nhận ra rằng phép thuật trong cuốn sách bị xem là vô dụng thực ra chỉ sai ở cách kích hoạt dòng chảy năng lượng. Người viết đã cố áp dụng nó vào hệ thống ma thuật truyền thống mà không hiểu rằng nó thuộc về một quy luật khác. Nếu Arstly thay đổi cách truyền năng lượng hoặc tìm ra nguyên tố phù hợp, cậu có thể làm cho thần chú này hoạt động—và thậm chí biến nó thành một loại ma thuật hoàn toàn mới.

Arstly thở dài một hơi, đôi mắt vẫn còn lấp lánh với niềm tự hào. Cậu nhìn Hlyn, rồi lại nhìn vào ánh sáng còn vương vấn trong không gian, như thể vẫn đang cảm nhận được sự chuyển động mạnh mẽ của phép thuật.

Arstly: Hãy nghĩ về ma thuật như một dòng chảy... nhưng không phải tất cả các dòng chảy đều có thể được kiểm soát theo cùng một cách. Tôi đã nhận ra điều đó khi nhìn vào những ký tự trong thần chú—chúng không phải là một tập hợp các thành phần đơn giản để ghép lại, mà là những yếu tố cần phải hòa hợp với nhau, như một phần của một cơ thể sống.

Cậu tiếp tục, không vội vã mà nói như thể đang chia sẻ một phát hiện quan trọng.

Arstly: Phép thuật này không chỉ yêu cầu sự chính xác trong từng ký tự hay cấu trúc. Nó yêu cầu sự hiểu biết về bản chất của năng lượng... không phải chỉ đọc thuộc lòng các câu chú mà là cảm nhận được dòng chảy của năng lượng, hiểu được nơi nó cần đi và tại sao nó cần đi theo cách đó.

Cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt đắm chìm trong những ký tự phức tạp hiện ra trước mặt.

Arstly: Khi tôi thay đổi cách tiếp cận và không chỉ nhìn vào những ký tự, mà là cách chúng tương tác với nhau—tôi đã nhận ra rằng mỗi chữ cái, mỗi nét vẽ trong vòng tròn đều không chỉ là một ký hiệu, mà là một biểu hiện của một yếu tố, một năng lượng mà chúng đại diện. Việc tạo ra một ma thuật không phải là việc ghép lại những miếng ghép, mà là việc khiến chúng hòa nhập vào nhau, thành một thể thống nhất.

Cậu hít một hơi sâu, cảm nhận sự rung động trong không khí.

Arstly: Điều quan trọng là việc thấu hiểu... khi tôi tập trung vào bản chất của từng phần tử, nhận ra những chỗ trống mà các quy luật thông thường không thể giải thích, tôi đã có thể tìm ra cách để điều chỉnh chúng, để chúng không còn bị giới hạn trong một khuôn mẫu cố định.

Hlyn im lặng, ánh mắt sắc bén như thường lệ, nhưng có lẽ trong sâu thẳm, cũng đang ngầm hiểu một điều gì đó. Cậu ấy không ngờ rằng Arstly, người mà lúc trước còn do dự và nghi ngờ bản thân, giờ lại có thể khám phá ra một khía cạnh hoàn toàn mới của ma thuật.

Hlyn: Cậu đã thực sự vượt qua giới hạn của chính mình. Nhưng... điều này sẽ thay đổi mọi thứ.

Arstly gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi vòng ma thuật đang sáng bừng trong không gian.

Arstly: Không phải chỉ về phép thuật... mà là cách chúng ta nhìn nhận mọi thứ. Phép thuật, giống như tất cả những gì khác, không chỉ cần sức mạnh. Nó cần một niềm tin—và một cái nhìn đúng đắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro