t h r e e
Gần đây cuộc sống của Pete giống như là một đường thẳng hai điểm gồm có nhà và bệnh viện. Bởi vì đây là bệnh viện tư thuộc quyền quản lý của Chính gia, có thể phục vụ mọi yêu cầu của bệnh nhân cho nên Pete liền yêu cầu đưa Venice đến chung phòng bệnh với Vegas. Phòng bệnh vip thường có thêm một phòng nghỉ nhỏ cho người nhà ở bên trong, giường trẻ em của Venice liền được đặt trong phòng nhỏ đó.
"Pete, sao lại muốn đem nó vào phòng chứ, khóc ồn chết đi được!" Vegas oán giận, dường như chỉ cần mỗi lần Venice vừa khóc là Pete liền chạy đến bên cạnh dỗ bé. Điều này làm cho Vegas không lấy gì làm vui vẻ.
"Em phải cùng một lúc chăm cả hai người đó, nếu cứ để Venice ở phòng khác chạy qua chạy lại rất phiền phức." Pete vừa cho Venice uống nước vừa trả lời Vegas.
"Vậy cứ đem nhóc con sang khoa Nhi cho y tá cùng hộ lý chăm là được mà, lúc nào cũng có sẵn người chăm thằng bé mà."
"Không được, bé con khỏe mạnh như thế, không cần phải nằm trong phòng bệnh, em muốn tự mình chăm sóc bé." Pete từ chối ngay lập tức.
"Vậy em định mặc kệ anh sao?"
"Anh sắp bình phục hoàn toàn rồi còn gì, cố gắng thêm vài ngày nữa, bác sĩ Top nói cuối tuần này là anh có thể xuất viện rồi." Pete đem Venice thả lại trên giường, vỗ nhẹ nhàng ru bé ngủ.
"Nhất định phải đưa nhóc con về nhà chúng ta sao?" Ngoài mặt Vegas đã đồng ý đề nghị nuôi dưỡng Venice của Pete, nhưng trong lòng hắn cũng không thể nhanh chóng nhận đứa nhỏ vốn phải gọi mình là anh trai này thành con trai, huống cho nó còn là do ả đàn bà kia sinh ra.
"Đúng thế! Em đã nhờ Arm tìm người sửa lại phòng trong nhà, sẽ sửa lại một gian làm phòng trẻ em." Venice rất ngoan, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ, Pete khẽ kéo Vegas ra khỏi phòng.
"Em còn muốn sửa phòng vì nỏ hả! Đó là nhà của chúng ta đó." Vegas nói.
"Nếu anh không muốn thì thằng bé chỉ có thể ngủ trong phòng chúng ta thôi." Pete khoát tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ, dù sao chắc chắn Vegas cũng sẽ đồng ý thôi.
"Thế thì không được, vẫn là cho nó ở phòng riêng đi." Nếu như Venice ngủ phòng riêng thì hai người mới có thời gian và không gian riêng tư.
Nhưng giây tiếp theo, Arm gọi điện tới, mặt Vegas liền nhăn nhúm như mảnh giấy bị vò.
"Alo, Arm, sao thế?" Pete ra hiệu cho Vegas đừng có lên tiếng.
"Bây giờ mày rảnh không?"
Pete suy nghĩ một chút, Venice vừa mới ngủ, chắc phải một lúc lâu nữa mới dậy, mà cho dù có dậy, thì Vegas cũng có thể miễn cưỡng trông chừng bé một lúc, thế thì mình cũng sẽ có thời gian.
"Rảnh, có việc gì?" Pete trả lời.
"Vậy lát nữa tao qua bệnh viện đón mày chúng ta đi chọn vài thứ mà mày muốn đặt trong phòng trẻ em." Arm nói trong lúc đang lái xe, chẳng qua bên chỗ cậu ta đang có chút kẹt xe.
"Ừ, thế mất khoảng bao lâu nữa thì mày tới?"
"Chắc là mười phút nữa là tao tới nơi rồi."
"Được, vậy tạm biệt, chốc nữa gặp lại." Pete cúp điện thoại, đi đến tủ quần áo, thay một bộ quần áo khác.
"Pete, em phải ra ngoài sao?" Vegas đi theo phía sau em, hỏi.
"Ừm, em đi với Arm ra ngoài mua chút đồ cho phòng của Venice, thằng bé mới ngủ, anh ở đây để ý nhé, nếu con tỉnh thì anh bế nó một chút, dỗ nó, nếu mà không được thì gọi điện thoại cho em."
"What?! Anh phải bế nó á? Anh làm kiểu gì được? Anh không muốn!!" Cả người Vegas đều viết hai chữ không được.
"Vegas, đừng trẻ con như thế, em còn nhiều việc, đi một chút rồi sẽ về với anh." Pete thay quần áo xong, liền chuẩn bị xuống lầu.
Vegas như bị rút hết sinh lực bần thần ngồi xuống sofa, mới có vài ngày ngắn ngủi, trung tâm của sự chú ý của mọi người đều chuyển đến đứa nhỏ mấy ngày tuổi kia sao?
Pete quay đầu nhìn Vegas một cái, em chạy lại hôn lên cả má trái và má phải của Vegas.
"Em sẽ về sớm thôi, em tin anh có thể xử lý được mà." Nói xong em liền mở cửa đi ra ngoài.
Vegas thở dài một hơi "Làm sao mà anh có thể chứ? Làm sao mà anh có thể chăm một đứa trẻ con bây giờ?"
Pete xuống lầu đợi chưa đầy hai phút thì Arm đến.
"Hey, Pete, bên này." Arm hạ kính xe xuống, ngoắc ngoắc tay gọi, Pete chạy qua chỗ cậu ta.
"Hôm nay khun nủ ở nhà làm gì thế?" Pete hỏi, Arm được ra ngoài thế này, hẳn là đã báo với Tankhun rồi.
"Cùng với Pol xem phim rồi, bởi vì tối qua cậu ấy ngủ quên không xem được tập mới nên giờ đang điên đầu xem bù." Arm nói, vì cậu ta báo rằng phải đi giúp Pete nên mới tránh được một kiếp nạn xem mấy bộ drama cẩu huyết cùng với Tankhun.
"Khun Vegas đâu, sao mà cậu ấy cho mày ra ngoài vậy?" Arm trêu chọc.
"Anh ấy giờ làm gì có quyền, Venice đang ngủ nên tao bắt phải trông thằng bé, chúng ta đi nhanh một chút còn về." Pete nói.
"Ừ biết rồi, bạn thân ơi, giờ trông mày ra dáng đương gia chủ mẫu rồi đấy." Arm đưa một tay khỏi tay lái, hướng tặng Pete một dấu like.
"Cái gì mà đương gia chủ mẫu vậy thằng khùng, Arm, đừng có mà nói lung tung." Pete vỗ vỗ Arm mấy cái.
"Ha ha ha ha, chẳng lẽ tao nói không đúng sao? Mày xem mày đi, mỗi ngày đều phải chăm cả chồng lẫn con, tao nhìn thôi cũng thấy thương thay cho mày đó."
"Được rồi, đừng có nói tao, rồi có ngày mày cũng y như tao thôi." Pete nhàm chán nhìn về phía cửa sổ.
Arm quay đầu nhìn qua sườn mặt Pete, có lẽ hiện tại Pete thực sự hạnh phúc hơn trước kia rất nhiều, đương nhiên khi tất cả những gì em trân quý nhất đều ở bên em thì cậu ta cũng có có thể dễ dàng cảm nhận được vầng ánh sáng hạnh phúc, vui vẻ bao quanh Pete.
"Pete."
"Hả?" Pete quay đầu, nhìn về phía Arm.
"Mày có vừa lòng với cuộc sống hiện tại không?" Arm cùng em đối mắt một chút, đây là vấn đề mà cậu ta luôn muốn hỏi, đứng ở góc độ người ngoài, hết thảy mọi thứ đều giống với sở thích của Pete nhưng mà Arm thật sự muốn nghe câu trả lời của chính em thôi.
"Đương nhiên là vừa lòng, hiện tại mỗi ngày tao đều vô cùng vui vẻ, trừ lần đầu tiên chăm bảo bối còn chưa có thuần thục thôi." Pete cười nói. Mỗi lần Pete cười, trên mặt em đều luôn lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, mang đến cho người khác năng lượng cùng sự ấm áp. Nụ cười này giờ đây đã trở lại, lựa chọn của em hẳn là đã chính xác rồi.
"Ừm, vậy thì tốt rồi, Pete, tao sẽ luôn luôn ở đây, nếu có cần giúp gì hoặc có chuyện gì không vui thì cứ nói tao nghe." Arm nói, mấy chuyện tâm sự kiểu này trước đây giữa hai người thường là không có, bởi vì cả hai đều cùng làm việc ở Chính gia, hiện tại có chút xa cách, Arm cho rằng mình phải cho Pete biết, phía sau em luôn luôn có bạn bè.
"Tao biết rồi, Arm, cảm ơn mày nhiều lắm, bạn tốt." Pete nở nụ cười thật tươi nhìn Arm, em vô cùng biết ơn sự quan tâm cũng như ủng hộ của bạn mình.
Ý tưởng trang trí phòng trẻ em của Pete rất đơn giản, trong phòng đã có sẵn một cái bàn dài cùng một cái giường đơn rồi, giờ chỉ cần mua thêm một cái nôi cho bé là được, đồ đạc trong nhà thì cũng sẵn có. Cho nên hai người đi chưa đến hai tiếng đồng hồ liền mua xong hết thảy, chỉ cần chờ giao hàng tới là được.
Pete đi chưa được một tiếng, tiếng khóc của Venice đã truyền đến từ phòng nhỏ. Vegas đang ở trên giường đọc sách, hắn vốn là định mặc kệ, có lẽ nhóc con khóc một hồi thì thôi nhưng mà thanh âm càng lúc càng lớn, hắn đành phải buông sách xuống, đi tới phòng bé con.
Venice ở trên giường khoa tay múa chân, khóc lớn một hồi, Vegas đi qua đứng bên cạnh bé.
"Nhóc con sao thế?" Vegas bình tĩnh hỏi nhưng đương nhiên là hắn sẽ không nhận được câu trả lời rồi.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Pete.
"Vegas, sao thế? Là Venice tỉnh rồi sao?"
"Đúng thế, em nghe xem, khóc lớn đến như vậy."
"Khóc kiểu này, anh xem có phải là con tè rồi không, thay tã khác cho nó là được, tã mới ở bàn bên cạnh ấy. Anh thay cho con cái khác đi."
"Không! Anh không có biết làm đâu Pete."
"Không sao hết, không khó đâu, chỉ cần xé chỗ dán ra là được, anh thay cho Venice nhé, khoảng nửa tiếng nữa thì em về, anh giúp em chút nha." Pete nói, em hơi hối hận rằng không dạy Vegas làm mấy chuyện này sớm một chút.
"Không, anh không muốn... Pete. Hay là tìm người khác làm nhé, chắc chắn bên ngoài có hộ lý."
"Không đâu, Vegas, anh phải tự làm, dù sao em mong khi em về đến nơi sẽ không còn thấy Venice khóc nữa. Bây giờ con còn nhỏ, khóc nhiều không tốt." Pete vô cùng kiên quyết dặn dò Vegas, còn lại khoảng nửa tiếng, có lẽ là thời gian để kiểm tra Vegas.
Vegas bấm chuông gọi hộ lý, một hộ lý bước vào, hỗ trợ hắn thay tã cho Venice, thay xong hộ lý bế Venice lên, đung đưa qua lại một chút thì bé ngừng khóc.
"Ngài có muốn bế bé không, khun Vegas?" Hộ lý hỏi.
"Không đâu, cứ đem nó đặt vào phòng đi." Vegas chỉ chỉ vào chiếc giường cho trẻ em.
"Nhưng mà bé vừa ngủ dậy, nếu nằm một mình thì sẽ không có cảm giác an toàn, cần có người lớn ôm bế bé một chút." Dường như Vegas không thể từ chối thêm nữa rồi.
"Cái kia... Tôi phải bế thế nào?" Hắn thử nhận lấy Venice, đây cũng là lần đầu tiên hắn ôm trẻ con.
"Lấy tay đỡ, đúng rồi, cứ như vậy, không cần dùng sức, nhẹ nhàng vỗ vỗ bé là được rồi." Hộ lý đem đứa nhỏ đặt vào trong lòng Vegas, Vegas lúc đầu ôm còn cứng ngắc nhưng mà cũng tạm chấp nhận được.
"Tôi còn có việc xin phép ra ngoài trước, khun Vegas, có việc gì cần thì hãy báo cho tôi."
"Được rồi, cảm ơn."
Trong phòng đột nhiên chỉ còn một lớn một nhỏ, mắt to nhìn mắt nhỏ, Vegas cúi đầu nhìn Venice, Venice hướng phía hắn cười một cái.
"Sao nhóc con lại cười? Không sợ ba hả?" Vegas hỏi bé, nhưng Venice chỉ ngây ngô cười mà thôi, có thể là do huyết thống đi.
Vegas vừa mới đem Venice đặt lại trên giường liền nghe thấy tiếng mở cửa.
"Vegas, em về rồi đây." Là tiếng của Pete.
Vegas đi ra ngoài, đưa tay ra, đi về phía Pete.
"Anh bế con lâu ơi là lâu, tay đau hết rồi đây này." Vegas đột nhiên bày trò làm nũng.
Pete xoa xoa cánh tay Vegas "Vất vả cho anh rồi, Venice chắc chắn là sẽ nhớ rõ ba lớn chăm nó tốt như thế nào đây."
Vegas bĩu môi "Ai cần nhóc con nhớ chứ."
Pete nhìn Vegas cười, em nhìn ra Vegas chỉ đang mạnh miệng thôi, nếu thật sự không thích, có lẽ Vegas đã sớm đem Venice gửi sang khoa Nhi rồi.
"Được rồi, anh giỏi lắm, để em đi xem Venice một chút, rồi chúng ta cùng ăn cơm nhé." Pete nói.
"Mau lên chút, anh đói được một lúc rồi." Vegas ngồi phịch xuống sofa, chăm trẻ con quả nhiên là mệt mỏi.
"Biết rồi biết rồi" Pete nhẹ nhàng đi tới phòng nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro