1.
-Venice-
Tôi phân hoá thành Alpha khi tôi sắp 18 tuổi.
Một kết quả không nằm ngoài dự đoán, dù gì ba tôi cũng là Alpha. Mẹ tôi trước đây là Alpha nhưng ở lần thứ hai phân hoá lại trở thành Omega.
Sau khi phân hoá tôi cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là trong giờ tự học hình như bản thân hơi phát sốt. Thật may, chủ nhiệm lớp chúng tôi là một người có kinh nghiệm, trực tiếp mang tôi đến phòng cách ly, tiêm cho tôi một mũi thuốc ức chế. Toàn bộ quá trình đều không có rắc rối gì xảy ra. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong, tôi thậm chí còn kịp giờ đến lớp Tiếng Anh vào buổi chiều.
Nhưng bác Porsche của tôi lại rất lo lắng: "18 tuổi liệu có phải là quá sớm rồi không?", ông ấy nói.
"Không sớm đâu" tôi trả lời, "Người hiện đại bây giờ dinh dưỡng tốt lắm, bạn học của con 16 - 17 tuổi đã phân hoá rồi."
Bác Porsche không nói nữa, đầu lông mày cau chặt lại. Tôi biết ông ấy không muốn cùng tôi tranh luận vấn đề về tuổi trưởng thành của thanh thiếu niên.
Thấy tình hình không ổn, bác Kinn liền ngắt lời và chuyển đề tài: "Vậy con muốn quà gì vào sinh nhật 18 tuổi?"
Bác Tankul của tôi ngồi bên cạnh phàn nàn: "Càng lớn càng cứng nhắc. Con muốn cái gì cứ trực tiếp nói với mọi người."
"Con sẵn sàng nhận mọi thứ." tôi nhún vai, "Đắt tiền là được, càng nhiều càng tốt."
Mọi người đều cười, cười xong bầu không khí tiếp tục rơi vào im lặng.
Bầu không khí này lại bắt đầu trở nên kì lạ, bác Porsche cuối cùng cũng không chịu được, ông ngập ngừng nói: "Thư của năm nay... không ở chỗ của bác."
"Nó đang ở chỗ bác Chan."
"Con biết rồi." tôi nói, "Mấy hôm trước con có hỏi ông ấy, tới lúc đó ông ấy sẽ mang đến cho con."
Là thư mà mẹ tôi gửi cho tôi.
Từ lúc sinh nhật 2 tuổi của tôi, mỗi năm đều có một bức thư được gửi đến. Thật ra, tôi thực sự rất tò mò, ông ấy làm thế nào mà có thể dứt ra khỏi lịch trình bận rộn để viết thư cho tôi.
Đương nhiên là không ai có thể giải đáp thắc mắc này của tôi.
Lúc mẹ tôi rời đi, tôi chỉ mới hơn 1 tuổi. Cái lứa tuổi mà tôi mới biết đặt câu với từ "Pete".
Đó là vào một ngày đầu xuân. Trời rất mát mẻ cũng rất trong xanh, mẹ tôi mặc cho tôi chiếc áo len mà bà cố đã đan. Tôi chạy khắp sân chỉ vì tôi không muốn ăn cà rốt, vừa chạy vừa hét: "Con không ăn cà rốt. Pete ăn cà rốt đi. Pete là quỷ tham ăn."
Mẹ bị tôi chọc cười, ông ấy mặc kệ tôi, bắt đầu ăn bữa trưa một mình. Tôi chỉ chạy hai vòng sân đã mệt rồi. Liền trở về bên cạnh mẹ nhìn chằm chằm món cà ri mà ông ấy đang ăn.
"Venice có muốn ăn thử cà ri không?"
Tôi gật đầu, mẹ tôi liền lấy cái muỗng múc một ít đút cho tôi.
Tôi đã nôn ra ngay.
"Cà rốt!!" tôi hét lên, sau đó tôi bật khóc bởi vì chiếc áo len của tôi đã bị dính bẩn.
Đây là một trong số ít những kỉ niệm về thời gian tôi ở cạnh mẹ.
Thật không may, khuôn mặt của mẹ đang mờ dần trong tâm trí tôi. Tất cả những gì tôi nhớ được chỉ là mái tóc vàng trong ánh nắng buổi chiều và những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi cà ri dính trên mặt tôi. Còn về "má lúm đồng tiền" và "đôi mắt cười lên như trăng lưỡi liềm" hầu hết đều do bác Porsche của tôi kể lại.
Điều này khiến cho tôi lúc nhỏ ở trường mẫu giáo rất khó để hoàn thành bài tập vẽ ba mẹ của em mà cô giáo giao về nhà.
Tối hôm đó, tôi chỉ mất 10 phút để vẽ xong ba của tôi, sau đó tốn mất một buổi tối để vẽ mẹ của tôi, một bên nghe bác Tankul kể chuyện một bên vẽ tranh.
Ngày hôm sau khi đến trường, cô giáo chỉ vào người đàn ông có mái tóc vàng cùng với đôi mắt to, hỏi tôi: " Đây là Venice sao?"
"Không phải ạ." tôi nói, "Đây là Pete."
"À, vậy đây là mẹ của Venice sao. Mẹ tại sao lại cao bằng Venice vậy nhỉ?"
Tôi không trả lời.
Cô giáo lại chỉ vào những hình vẽ bên cạnh: "Đây là chim nhỏ và hoa của mẹ Venice nuôi có phải không?"
"Không phải ạ. Chim nhỏ là Pete, hoa cũng là Pete. Mặt trời nhỏ ở đây, cũng là Pete."
Tôi không hề nói bừa, tôi đã vẽ nó vô cùng nghiêm túc sau khi nghe chú Arm và chú Pol nói. Chỉ là lúc đó tôi không biết vẽ thiên thần, nếu không sẽ còn có thêm một thiên thần trong bức tranh.
Điều quan trọng nhất là mẹ tôi cũng có nói, có thể xem chim và hoa hồng ở trong sân là mẹ.
"Venice gần đây có ăn món ngon nào mới không? Có phải là rất nhớ mẹ phải không?
Mẹ khi nhỏ, lúc lớn hơn một chút so với Venice bây giờ, cũng sẽ rất nhớ rất nhớ mẹ. Nhưng mà mẹ của mẹ không có cách nào trở về, nên mẹ đã học được một mẹo nhỏ: Xem cái cây to trong sân như là mẹ của con. Hãy nói những gì mà con muốn với cô ấy. Mẹ thì thường nói với cô ấy là hôm nay mẹ đấm bốc rất mệt, nhưng ngày mai mẹ sẽ được đến nhà bà ngoại và được ăn trứng rán rất ngon.
Nếu Venice nhớ mẹ, con cũng có thể làm như thế. Con có thể trò chuyện với những chú chim nhỏ và những bông hoa hồng mà ba đã trồng trong sân. Con biết không, thật ra mẹ có thể nghe được đó, bởi vì mẹ dường như không có ở bên cạnh con, nhưng thật ra mẹ đang ngồi trên lưng chú chim hoặc trong những bông hoa, lúc nào cũng ở bên Venice."
Thời điểm đó tôi không biết hết chữ, thư là bác Porsche đọc cho tôi nghe, tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Mẹ tôi gửi hết mười sáu bức thư cho bác Porsche của tôi, vì ông ấy nghĩ rằng chỉ có bác Porsche mới có thể cưỡng lại việc tò mò mở phong bì ra xem khi nhìn thấy dòng chữ "For my sweetheart, Venice". Sự thật chính là như vậy.
Mãi cho đến khi tôi không còn hỏi: "Vì sao con không nhìn thấy Pete ở trong những bông hoa?" và tôi thật sự đã làm theo những gì mà mẹ tôi nói, bác Porsche mới trịnh trọng giúp tôi gập lá thư lại, bỏ nó vào hộp socola yêu thích của tôi.
Tôi nhìn chiếc hộp, sau đó ngẩng đầu lên hỏi bác Porsche: "Có phải Pete đã đến một nơi rất xa rồi phải không ạ? Lúc con hỏi cô giáo, cô ấy đã nói như thế."
Ông ấy khó khăn mở miệng: "Đúng vậy."
"Thật kì lạ, cô giáo của con không quen biết Pete, cô ấy làm sao biết được Pete đi đến một nơi xa."
Bác Porsche im lặng không trả lời, tôi tiếp tục nói: "Cô ấy còn nói, con có thể rất lâu rất lâu nữa mới có thể gặp lại Pete. Rất lâu rất lâu là bao lâu, ngày mai hay là ngày mốt? Khi nào Vegas trở về, Pete cũng sẽ trở về đúng không?"
Bác Porsche vẫn im lặng, ông ấy chỉ hơi run, ngồi xổm xuống và ôm tôi vào lòng.
Nhiều ngày sau, mẹ tôi vẫn không trở về. Lúc ba tôi quay lại, mẹ tôi cũng không trở về cùng.
Tôi đã đọc đi đọc lại bức thư mà mẹ gửi cho tôi, tôi ở trong sân nói chuyện với chim nhỏ và hoa hơn 600 ngày, mẹ tôi vẫn không trở về.
Bỗng đến một ngày tôi đột nhiên hiểu ra, rất lâu rất lâu có nghĩa là mẹ tôi sẽ không trở về nữa.
Bởi vì, một tháng sau cái ngày tôi ăn xong bữa trưa là cà ri thì ông ấy đã chết rồi, bị một người không rõ là người Ý hay người Nhật bắn chết.
Một tuần sau ngày ông ấy mất, bác Porsche đã giật lại xác của mẹ đang dần thối rữa từ tay ba tôi, mặc quần áo sạch sẽ cho ông ấy để che đi vết đạn bắn ở trên ngực. Sau đó an táng ông ấy ở Chumphon.
Ngoại trừ gửi cho tôi 17 lá thư và nhắn nhủ với ba tôi một câu, mẹ tôi dường như không để lại thêm bất cứ thứ gì nữa.
Lúc đó tôi không biết, cũng không quan tâm mẹ tôi để lại lời gì cho ba tôi, tôi chỉ quan tâm những lá thư của mình.
Năm 4 tuổi, bác Porsche dẫn tôi đến Chumphon. Nhưng tôi không muốn đến mộ của mẹ, tôi ngồi trước cửa nhà của bà cố khóc lóc om sòm: "Con muốn thư của Pete! Con muốn thư của Pete!"
"Nhưng mấy ngày trước con vừa mở bức thư thứ ba mà. Chúng ta đã nói rõ, mỗi năm một bức."
"Con muốn thư của Pete!"
"Venice, bác biết con nhớ mẹ, hiện tại chúng ta không phải là đi gặp mẹ sao, con có lời gì muốn nói đều có thể nói cho mẹ nghe."
"Con muốn! thư ! của Pete!"
Bác Porsche không hiểu tôi, nói chuyện với phiến đá có khắc tên mẹ thì có ích gì chứ, cũng giống như nói chuyện với chim nhỏ và hoa trong vườn, mãi mãi sẽ không nhận được hồi âm.
Nhưng ông ấy không hổ là người mẹ tôi tin tưởng, ông ấy chỉ đứng đấy, nhìn tôi khóc ngất đi cũng không chịu lấy ra bức thư thứ tư. Thậm chí đêm hôm đó lúc tôi sốt cao ông ấy cũng không đồng ý cho tôi xem. Ông ấy chỉ đọc đi đọc lại ba bức thư mà mẹ đã gửi cho tôi, để tôi ổn định trở lại sau khi nghe chuyện xưa của mẹ.
Sau này khi tôi nghĩ lại, thật sự lúc đó không tính là khó giải quyết, chỉ cần để tôi khóc náo vài lần là ổn thôi.
Người cần lo lắng, vẫn nên là ba tôi.
Mọi người đều nghĩ ngày thứ hai sau khi tìm thấy thi thể của mẹ tôi, ba tôi đã đi cùng với mẹ luôn rồi. Nhưng ông ấy không làm vậy. Ông ấy đã tự nhốt mình trong phòng với mẹ, nghe đi nghe lại giọng nói của mẹ trong đoạn ghi âm mà mẹ đã gửi cho ông ấy trước khi mất.
Khi bác Kinn và chú Macau phá cửa xông vào, họ đã chuẩn bị sẵn sàng rằng có thể sẽ bị bắn, nhưng một lần nữa ông ấy lại khiến mọi người bất ngờ. Ba tôi sau khi nghe bác Tankul hét lên: "Mày muốn nó đời đời kiếp kiếp đều không được an nghỉ sao?" liền buông tay, gọi người đến mang thi thể mẹ tôi đi.
Tất cả các nghi lễ trong đám tang của mẹ tôi kéo dài bảy ngày. Ba của tôi đến ngày thứ ba đã rơi vào hôn mê bởi vì ông không ăn không ngủ trong nhiều ngày liền.
Sau khi ba tôi tỉnh dậy, bác Porsche đến và chỉ nói với ông ấy một câu: "Hoặc là làm theo lời Pete nói, hoặc là tao sẽ giết mày ngay lập tức."
Tôi không biết lúc đó ông ấy có phản ứng ra sao. Sau khi ông ấy xuất viện và đưa quan tài của mẹ tôi về Chumphon thì liền trở nên bận rộn. Ông ấy không bận việc ở công ty, thì cũng bận giết đám người Ý và người Nhật.
Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi mẹ tôi mất, số lần về nhà của ông ấy cũng không ít đi.
Tuy rằng tôi không khi nào nhìn thấy ông ấy, nhưng khi nửa đêm lúc mơ mơ hồ hồ, sẽ nghe được tiếng nói chuyện của ba và chú Macau. Tôi sẽ lầm bầm nói một tiếng: "Vegas?", sau đó tôi chưa đợi được câu trả lời đã ngủ mất, sáng sớm thức dậy mới nghe chú út tôi bảo ba tôi tối qua có trở về, nhưng đã ra ngoài từ rất sớm rồi.
Tôi thường "Oh" một tiếng cho qua chuyện. Không sao, tôi được dì bảo mẫu chăm lo từ chế độ ăn uống cho đến sinh hoạt hằng ngày. Ngoài ra, có bác Kinn và bác Porsche sẽ đưa tôi ra ngoài chơi, tối đến tôi sẽ ngủ cùng chú út, cho nên ba tôi có nhà hay không cũng không có vấn đề gì.
Một vài ngày trước khi đến ngày sinh nhật của tôi, mọi việc có thay đổi một chút.
Tôi nghe bác Porsche nói, ba ngày sau sinh nhật 2 tuổi của tôi, ông ấy mở cửa ra ngoài vào lúc sáng sớm đã thấy ba tôi ngồi xổm trước cửa, trên người vẫn còn dính vết máu, ông ấy lên tiếng: "Porsche phải không, tao biết Pete đã đưa hết số thư em ấy muốn gửi đến Venice cho mày giữ an toàn, vậy... có thể để tao đọc bức thư đầu tiên được không?"
Bác Porsche giận dữ nói rằng đã đưa bức thư ấy cho tôi và bảo ông ấy trước hết phải chỉnh đốn lại bản thân mình.
Cho nên ngày hôm đó sau khi tôi tỉnh giấc đã thấy cánh tay của ba tôi quấn băng gạc trông rất buồn cười, ông ấy đang ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm tôi. Do đó, tôi phải đưa hộp socola đựng thư của Pete mà tôi đã nhét dưới gối cho ông ấy, đồng thời đe dọa ông ấy phải trả lại cho tôi ngay khi đọc xong, bởi vì ban đêm tôi sẽ không thể ngủ nếu thiếu nó.
Bức thư chỉ dài một trang nhưng ba tôi đã đọc cả một ngày, đến tối tôi đã chuẩn bị đi mách với chú út thì ba tôi mới trả lại thư cho tôi.
Ông ấy nhìn thấy tôi ôm chiếc hộp vào lòng, ngập ngừng hỏi: "Venice... tối hôm nay con có muốn ngủ cùng ba không?"
Tôi mở to mắt, lắc đầu, nhưng nghĩ một hồi, lại cảm thấy cũng được.
Mắt của chú út còn mở to hơn mắt của tôi.
Thật ra tôi ngủ với ba cũng không khác với ngủ với chú út là mấy, nhưng bác Tankul sau khi biết chuyện liền thở dài, lẩm bẩm nói: "Macau gan thật, không sợ Vegas nhân lúc nửa đêm mà bóp cổ con mình rồi sau đó tự sát hay sao."
Lúc đó tôi không cách nào hiểu được tại sao bác Tankul lại nói như thế. Mặc dù tôi không giống với các bạn nhỏ khác được cưỡi ngựa trên lưng ba, nhưng tôi cũng chưa từng bị ba đánh mắng cho nên tôi không sợ ba.
Vegas chỉ có chút kỳ lạ, tôi nghĩ vậy. Ba tôi chỉ là có chút kỳ lạ thôi.
----
Mọi thứ thay đổi khi tôi sắp vào tiểu học.
Tối hôm đó tôi xem phim cùng bác Tankul và mọi người. Xem được một lúc, tôi đột nhiên phát hiện, chỉ còn một mình tôi ở trong phòng. Tôi vặn nhỏ âm lượng tivi, nghe được tiếng ồn ào ở dưới lầu. Đi xuống dưới lầu, tôi thấy có rất nhiều người đang ở trong phòng khách.
Ba tôi đang đứng trên tấm thảm ở giữa phòng, ông ấy dùng một tay kéo tóc một người đàn ông, tay còn lại cầm súng chĩa vào thái dương của hắn.
Theo bối phận tôi phải gọi một tiếng ông, nhưng ba tôi không bao giờ để tôi gọi bằng ông, ông ấy chỉ bảo tôi gọi là "ngài Korn".
Tôi chưa bao giờ thấy ngài Korn nhếch nhác như thế, khuôn mặt đầy vết bầm tím bị đè xuống đất.
Ông ấy hét lên cái gì mà: "Tao không biết đám người Ý đó sẽ thật sự nổ súng. Pete nó..."
Mắt ba tôi đỏ hoe, sau đó ông ấy vung tay đấm ngài Korn một đấm: "Ông không biết sao, chỉ là do ông không để tâm đến. Đừng cố vùng vẫy, tôi chưa từng nghĩ người như ông cũng biết sợ hãi."
Korn nhổ máu trong miệng ra, bất giác bật cười: "Đúng vậy, mày có biết hay không thì dù sao nó cũng chỉ là một con chó không còn trung thành, muốn chạy trốn. Chẳng qua nó chết rồi, đúng là có chút đáng tiếc, dù gì cũng nuôi nó lâu như vậy rồi. Tao cũng không ngờ rằng nó lại thông minh như vậy, lúc đoán ra được tao đã định dùng nó để uy hiếp mày. Nhưng đoán được thì phải làm sao, ngay cả khi nó chết cũng có thể khiến mày quay lại, giúp tao xử lý đám người đó."
Xung quanh đó, có bác Tankul, bác Kinn và bác Kim đang đứng, bọn họ đều không lên tiếng ngăn cản ba tôi.
Korn càng cười lớn: "Hiện tại, Vegas, mày có thể giết tao rồi, mày thắng rồi. Mày đã thắng nhưng như thế thì sao?"
Tôi nhìn ba, ông ấy lại nhìn tôi đang đứng ở chân cầu thang.
Khi ba tôi bóp còi, bác Kim đã kịp lấy hai tay bịt chặt tai tôi và đứng trước mặt tôi để che đi cảnh đó.
Tôi ngẩng đầu lên, trong im lặng tôi nhìn thấy nước mắt chảy dài trên mặt ông ấy.
Ngày hôm đó, ba tôi đã đưa tôi trở về nhà, tôi đứng trong phòng tắm nhìn ông ấy từ từ lau đi vết máu dính trên mặt, sau đó ông ấy kéo tôi lại rửa tay cho tôi.
"Con có muốn ăn mì không?" - ba hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, lại gật đầu. Vậy là ba tôi vẫn nấu hai bát mì. Tôi ăn một nửa bát, ông ấy ăn một bát rưỡi.
Lúc nhỏ, buổi tối đầu tiên tôi bị mất ngủ, trong đầu tôi lúc thì hiện lên câu nói của bác Tankul "Bóp cổ chết con mình", lúc thì loé lên rất nhiều khuôn mặt.
Ba tôi đã giết chết bác cả của ông ấy, tôi nghĩ, vậy thì bác Tankul, bác Kinn và bác Kim có lẽ sẽ không gọi tôi đến nhà của họ chơi nữa.
Nhưng ba tôi không đến bóp cổ tôi, dù sao trước khi tôi rơi vào giấc ngủ ông ấy cũng không có đặt tay lên cổ tôi. Ông ấy nằm quay lưng về phía tôi, một lúc sau ông ấy lần mò lấy thứ gì đó trong túi quần pijama ra.
Ông ấy lại nghe ghi âm giọng nói của mẹ tôi đã để lại, tôi biết hết.
Tôi cũng rất muốn lấy mấy bức thư ở dưới gối nằm của tôi lên đọc, nhưng đèn đã tắt rồi. May mắn là, tôi nhớ nội dung của từng bức thư, vậy nên tôi đã ép buộc bản thân không được nghĩ về bất cứ điều gì khác, bắt đầu hồi tưởng lại những gì mà mẹ đã viết cho tôi.
"....
Mẹ đang tập chạy xe trên cát. Nhưng không phải là loại xe có bánh xe nhỏ được đặc biệt thiết kế dành cho trẻ em, mà là loại xe có bánh lớn. Lúc đầu mẹ thường xuyên bị ngã, nhưng cát mềm nên có ngã cũng không đau, chỉ là có thể những chú cua bên cạnh đang cười nhạo mẹ. Vậy nên mẹ đã chạy sang bên cạnh, dùng một tấm lá chuối thật to xếp thành cái hộp, sau đó bắt hết mấy con cua đó bỏ vào hộp.
Để coi nó làm sao cười được mẹ, phải không. Nhưng mà, haiz, đợi mẹ chạy xong một vòng quay lại, mấy con cua đó đã tẩu thoát hết rồi. Không còn cách nào, mẹ chỉ đành lấy ít lá chuối đó mang về giúp bà ngoại làm bánh nếp hoa vàng.
..."
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy, ba tôi vẫn còn đang ngủ.
Từ tối hôm đó ba tôi trở nên nhàn rỗi hơn, nhưng với tôi mà nói thì chẳng có vấn đề gì.
Trong cái nhà này, mối quan hệ cha con thật kì quái. Giống như việc hai tuần sau cái chết của ngài Korn, tôi lại có thể thoải mái ra vào nhà bác tôi và cùng xem phim với ông ấy.
Bình thường ba tôi trừ những lúc phải đưa đón tôi đến trường ra ông ấy đều ngủ. Dù ngủ không được ông ấy cũng nằm trên giường nhắm mắt lại.
Tôi biết ông ấy đang nhớ mẹ tôi. Đợi tới khi tôi tan học, ông ấy nhất quyết bắt tôi phải ở cùng phòng với ông ấy. Cũng không thành vấn đề, tôi làm bài tập, ông ấy ngủ, chúng tôi từ trước tới nay không hề tâm sự hay trò chuyện với nhau. Nhưng sau đó có lẽ do ngủ quá nhiều nên ông ấy bị đau đầu, ba tôi nằm nghiêng trái nghiêng phải một lúc, rồi ngồi dậy tìm thuốc giảm đau.
Tôi nghe được động tĩnh lớn của ông ấy phía sau, liền nói: "Ba, ba có thể nhỏ tiếng một chút được không?"
Ông ấy không để ý đến tôi, tìm thấy thuốc, rót nước, uống thuốc xong lại bắt đầu ồn ào, tôi không biết ông tìm được quyển sách xem chỉ tay ở chỗ nào, nhất quyết phải xem cho tôi.
Tay tôi lúc đó vẫn chưa to bằng một nửa bây giờ, chịu không nổi vì bị ông ấy làm phiền nên tôi đã đưa tay trái cho ông ấy, tay phải tiếp tục làm bài tập. Ba nắm lấy tay tôi, thích thú lật tới lật lui cuốn sách, lớn tiếng phân tích chỗ này chỗ kia, tương lai của tôi sẽ thế này thế kia, tôi à à xem như trả lời, nhưng một câu cũng không nghe lọt tai.
Cuối cùng, ông ấy vỗ một cái vào lòng bàn tay tôi và hét lên: "Chao ôi Venice, con sẽ đại phú đại quý, sống rất thọ." Lời này nghe qua không khác gì một lang băm, mà ba tôi còn mặc một chiếc quần pijama xắn tới đầu gối, râu tóc xuềnh xoàng, lại còn ngồi nói trong phòng ngủ trông càng không có tính thuyết phục.
Tôi nghĩ, nếu tôi không phát hiện ra vỏ thuốc trong thùng rác, ba tôi nhất định sẽ còn làm phiền tôi rất lâu nữa.
Chú út tôi đã đưa ông ấy đến bệnh viện để rửa dạ dày, bác sĩ đề nghị ở lại viện để theo dõi thêm. Vẫn là bác Tankul đứng ra nói, không cần ở lại bệnh viện, đưa nó đến Chumphon đi.
Khi đến Chumphon, chú út không dám đem theo bất cứ loại thuốc gì, thậm chí ba tôi bị côn trùng cắn cũng chỉ có thể dùng cách trị dân gian của bà cố.
Không có thuốc để uống, ba tôi lại ám ảnh với việc lặn biển.
Có thể là do bà cố nói việc hối tiếc nhất của mẹ tôi trước rời nhà đi đến Bangkok là chưa kịp học cách lặn. Từ đó, ba tôi bắt đầu bị mắc kẹt trong trong không gian giữa sự sống cái chết, không có trọng lượng, không có âm thanh, không có cách nào tự thoát ra được.
Lúc mới đầu vẫn còn tốt, ông ấy ở trong nước hai ba tiếng mới lên bờ. Nhưng có một hôm ông ấy vẫn chưa về nhà dù trời đã sập tối, chú út tôi lo lắng không yên, nhưng chú ấy không biết bơi, cuối cùng vẫn là nhờ ông cố cứu ba tôi lên, lúc đó ông ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê rồi.
Bà cố niệm kinh tới nửa đêm, ba tôi mới tỉnh. Bà cố kiểm tra cho ba, không nói gì với ông ấy, chỉ là bản thân không tiếp tục niệm và nói "Tỉnh là tốt rồi, sống là tốt rồi."
Bà đi vào phòng bếp làm cơm, tôi lê chân bước tới ngồi cạnh giường nhìn ba, tôi hỏi: "Ba, ba muốn chết sao?"
"Ba ở dưới nước...gặp được Pete."
Tôi lắc đầu, ba thật kỳ quặc, khi tôi 3 tuổi tôi đã hiểu rõ mẹ sẽ không có ở trong những bông hoa, mà ba tôi sắp 30 tuổi rồi vẫn không hiểu rõ điều đó.
Tôi không hiểu, càng không lý giải nổi. Ông ấy không mở nổi miệng khi đối mặt với đôi mắt ngấn lệ của ông cố, bà cố và chú út, chỉ có thể vừa ăn cà ri vừa không ngừng nói "Xin lỗi", tôi cũng không rõ là đang xin lỗi ông cố đã lớn tuổi mà phải xuống nước cứu ông ấy, hay là xin lỗi bà cố đã lớn tuổi vẫn phải xuống bếp làm đồ ăn cho ông ấy vào lúc nửa đêm.
Một khoảng thời gian sau lần hôn mê vì bị đuối nước, ông ấy không còn sống như người mất hồn nữa. Lúc đó tôi nghĩ ba tôi đã ổn hơn nhiều rồi, ít nhất ông ấy cũng không nằm trên giường cả ngày.
Ban đầu ông ấy không nguyện ý để tôi trở về Bangkok, không ngừng nói với tôi là lúc nhỏ mẹ tôi đã ao ước được lớn lên ở Chumphon ra sao.
Từ lúc tôi còn mơ mồ khi thức dậy vào buổi sáng đã bắt đầu được nghe, tôi phải nghe ông ấy nói đến tận khi mặt trăng đã treo trên những ngọn cây. Ban đầu tôi rất vui vì được nghe những điều đó, nhưng sau đó tôi phát hiện ông ấy chỉ nói đi nói lại những điều mẹ tôi đã viết trong thư cho tôi, tôi liền hỏi ông: "Ba không có chuyện nào khác về Pete sao?"
Ba tôi sững sờ, ông ấy đứng ngây ra đó do dự không biết nên nói gì.
Tôi cảm thấy buồn chán nên muốn rời đi, ba tôi liền nói: "Đừng, đừng đi. Có mà có mà! Mẹ của con lúc mang thai con, rất kén ăn. Em ấy trước giờ chỉ cần có cơm, có thịt, sau khi ăn cơm có đồ ăn vặt là đủ rồi. Nhưng từ lúc biết mình mang thai con thì bắt đầu bỏ cơm."
"Vậy ông ấy ăn cái gì?"
"Em ấy có lúc muốn ăn mì, có lúc muốn ăn bánh gạo."
Ba tôi chìm dần vào hồi ức, nét mặt của ông vừa an bình vừa dịu dàng: "Vào một buổi sáng, ba phát hiện Pete thức sớm hơn ba, ba liền hỏi Pete làm sao vậy. Mẹ con lúc đó ngại ngùng nói với ba là muốn ăn hạt dẻ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ba liền nói với Pete, sau này có muốn ăn cái gì cứ trực tiếp gọi ba dậy. Ba liền ra ngoài tìm hạt dẻ. Nhưng lúc đó đang là mùa hè, làm gì có hạt dẻ, nên ba..."
Tôi bị cuốn vào câu chuyện của ba.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nói với ba tôi, tôi phải trở về Bangkok, hoặc là phải đi học ở Chumphon. Dù sao tôi vẫn phải đi học, vì mẹ tôi có nói trong thư, hy vọng tôi có thể kết bạn nhiều hơn ở trường.
Ba tôi nghĩ rồi lại nghĩ, ngày hôm sau ông ấy vẫn để tôi trở về Bangkok.
Bản thân ông ấy ở lại Chumphon rất lâu, suốt thời gian đó ông ấy ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi, đợi đến sinh nhật của tôi ông ấy mới xuất hiện.
Từ khi tôi biết chữ, mỗi năm sinh nhật tôi đều như thế, bác Porsche sẽ đưa thư cho tôi. Tôi trước hết sẽ mở ra đọc đi đọc lại mấy lần, sau đó sẽ đưa cho ba xem. Tiếp đó chúng tôi sẽ đọc cho nhau nghe. Chỉ cần ba tôi thấy tôi không đang làm bài tập, hoặc là đang xem tivi, ông ấy sẽ tới ngồi xuống cạnh tôi, mang cả hộp socola đến, lấy bức thư ra đọc thêm lần nữa.
Mấy ngày đó có lẽ là khoảng thời gian mà tôi và ba trò chuyện với nhau nhiều nhất, dù chỉ là lặp đi lặp lại những câu nói trong bức thư.
Lên cấp hai, tôi bắt đầu tham gia những tiết học về sinh lí, tôi mới biết được rằng Alpha và Omega sau khi mất đi bạn đời, kí hiệu đánh dấu của họ sẽ biến mất, do đó mà ba tôi vẫn phải tiếp tục trải qua kỳ phát tình.
Nhưng sau khi mẹ tôi mất, ba tôi chưa từng tiếp xúc, qua lại với bất kỳ Alpha hay Omega nào khác. Ông ấy cũng không sử dụng thuốc ức chế, mỗi lần phát tình ông ấy đều tự nhốt mình trong phòng.
Lúc đó tôi vẫn chưa phân hoá, nên không ngửi thấy mùi rượu vang nồng nặc đang lan khắp nhà. Nhưng tốt xấu gì tôi vẫn là con của ba, nên tôi ít nhiều gì cũng cảm nhận được. Đôi lúc tôi sẽ áp tai lên cửa phòng của ba, nghe thấy tiếng ông ấy đang khóc ở bên kia tấm ván cửa.
"Cho nên trước hay sau lần phân hoá thứ hai, mẹ con đều có tin tức tố vị cam phải không?" tôi hỏi bác Porsche.
Ông ấy ngạc nhiên trả lời: "Đúng vậy, tin tức tố không bị thay đổi. Là Vegas nói với con sao?"
Tôi lắc đầu. Ba tôi không bao giờ nói mấy chuyện này cho tôi biết, tôi chỉ là thấy ông ấy mỗi lần phát tình ba hoặc năm ngày ông ấy đều không ăn cơm, chỉ ăn mấy hộp cam đã để trong phòng từ trước.
Có thể thấy rằng ba tôi thật sự có bệnh nhưng bệnh không nặng lắm, đáng tiếc loại thuốc có thể chữa khỏi cho ông ấy từ mười năm trước đã bắt đầu thối rữa dưới lòng đất rồi.
Sau tiết học sinh lí tôi đã chặn thầy giáo lại, hỏi ông những việc liên quan đến việc phân hoá lần hai.
"Việc phân hoá lần hai... có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng hầu hết trong các trường hợp, là do một số tổn thương về mặt thể chất và tinh thần. Tất nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ, những người bẩm sinh đã có thể phân hoá lần hai cũng có."
Thầy không nói rõ, nhưng tôi cũng không tiếp tục hỏi. Thực ra trong lòng tôi cũng có linh cảm mơ hồ, ba mẹ tôi lúc đó có một món nợ khó đòi.
Mấy chuyện đó ba tôi sẽ không bao giờ kể cho tôi nghe. Bác Tankul và bác Porsche cũng không bằng lòng nói cho tôi nghe, đương nhiên những gì họ biết cũng không nhiều. Tôi hỏi rất nhiều lần mới được biết thì ra sau khi mẹ tôi hay tin mình mang thai, đã bỏ trốn khỏi ba tôi, mang theo một thân đầy vết thương trở về nhà bác Tankul.
"Thật ra ông ấy không cần con phải không?" Tôi nhét miếng cà rốt trộn vào miệng, rồi nói với bác Porsche.
"Không phải vậy đâu, Venice, không phải đâu. Mẹ con rất yêu con, cũng rất yêu ba con. Con xem, cậu ấy đến cuối cùng vẫn chọn ba con. Đó là quyết định của bản thân cậu ấy, không có ai uy hiếp bắt cậu ấy chọn cả."
Nhưng ông ấy chọn Vegas, cũng thể hiện việc ông ấy sẽ chọn tôi sao? Hay bởi vì có tôi, nên ông ấy mới phải chọn ba tôi?
Tôi không cách nào hiểu được.
Trong tiết học sinh lí tôi đã xem qua một vài bức ảnh Omega đang mang thai, bụng giống như một quả bóng bị thổi căng phồng, khiến tay chân gầy tong càng trở nên nổi bật.
Tôi biết lúc Pete mang thai tôi không thích ăn mà cứ nôn mãi, biết rõ ông ấy nửa đêm bởi vì đột ngột lên cơn đau mà không cách nào ngủ được, biết rõ lúc đó ông ấy bởi vì mặt và chân bị phù nề mà khóc suốt mấy tuần liền, cuối cùng vẫn là ba tôi vì mẹ mà trồng cả một vườn hoa và chấp nhận hoãn lại đám cưới thì mới dỗ được ông ấy.
Thế nhưng, tôi vĩnh viễn không thể nào giống như các bạn đồng trang lứa khác được sờ vào vết sẹo trên bụng của ông ấy và hỏi rằng mẹ có đau không, sau nó hỏi ông ấy, mẹ có thấy vui khi sinh con ra không.
Tôi chỉ có thể đọc lại những bức thư của mẹ tôi, sau đó lại tự nhủ với mình là phải tin lời của bác Porsche.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro