Tôi hiểu rằng em sẽ chẳng bao giờ thuộc về tôi, không sao cả...
Những ký ức đen tối tựa hồ như cơn lũ dữ bao trùm lấy tâm trí của em, mỗi lần em nhìn vào người đàn ông này, người phải chịu trách nhiệm cho những đêm dài mất của ngủ trong em. Những đêm đen giờ đây ngập tràn những cơn ác mộng, những sự ám ảnh liên hồi. Mỗi lần em nhắm đôi mắt mình lại, em lại thấy mình đang ở trong căn phòng tối tăm trong ngôi nhà ấy, với những sự tra tấn dã man mà em phải chịu đựng. Em một lần nữa nhìn xuống thân ảnh đầy máu của Vegas, đôi mắt hắn cụp xuống, lảng tránh ánh nhìn của em. Và sự tức giận bắt đầu ngập tràn trong đôi mắt đầy hy vọng của em, khi một lần nữa em phải đối mặt với người đàn ông đã khiến mọi cảm xúc trong cơ thể em thay thế bằng nỗi đau.
Sau khi Pete thoát khỏi xiềng xích giam cầm em với Vegas, em đã từ chối mở miệng với bất kỳ ai về những gì đã xảy ra với em khi em bị bắt cóc. Không chỉ vì những tủi nhục mà em phải mang, nhưng cũng là vì em biết rất rõ, địa ngục là nơi duy nhất Vegas phải đến, nếu cậu Kinn biết được chuyện gì đã xảy ra. Pete từ chối vì em, vì một tên vệ sĩ thấp kém như em lại châm ngòi cho cuộc chiến giữa hai gia tộc. Dẫu cho cả Kinn và Porsche đã cố gắng dụ dỗ, cạy miệng em nhiều lần, nhưng lần nào Pete cũng từ chối tiết lộ cho họ. Câu trả lời mà em luôn nói, đó là, Vegas đã giam em lại, nhưng với mục đích làm cho Kinn sốt ruột thôi, và em từ chối đề cập tới bất kỳ sự tra tấn nào đã xảy ra đối với em.
Một đêm nọ, sau khi Pete đã nốc hết một chai rượu mạnh để cố gắng đưa tâm trí mình vào trạng thái yên tĩnh, em đã đập vỡ những bức tường nặng trĩu đã xây nên để bảo vệ em. Em đã vô tình cho Porsche biết về nguồn gốc những vết sẹo trên cơ thể và những vết sẹo trong trái tim em, là vết thương đau đớn nhất, đau đớn hơn cả bất kỳ vết sẹo in hằn trên thể xác của em. Porsche, đã bị nhấn chìm trong sự tức giận và ghê tởm, thông báo cho Kinn về những lời của Pete. Ngay lập tức, Kinn gọi người của mình đến, ý định trả thù Vegas, đồng thời kéo cơ thể đầy những vết bầm tím và bị che phủ bởi máu tươi của hắn ta đến nhà kho. Sau khi trút bỏ toàn bộ sự phẫn nộ của mình lên người Vegas, đến khi hắn ta dần lịm đi, Kinn quyết định rằng Pete phải là người kết thúc tên khốn này. Và làm sao Pete có thể không vâng lời cậu chủ của mình được đây?
Pete như ngừng thở, em đã không thể cảm nhận được phổi của mình hoạt động bình thường được nữa, tựa như thế giới đang sụp xuống dưới chân và em không tài nào chạy thoát. Tất cả những cảm xúc mà em đã kìm nén bấy lâu, giờ đây đã trỗi dậy, theo từng giọt nước măt mà long lanh chực trào trong đôi mắt thủy tinh của em. Hơi thở Pete dường như ngừng lại khi em cảm nhận sự mát lạnh của một vật thể kim loại khẽ chạm vào ngón tay mình. Em từ từ quay lại, Kinn đang đưa cho em khẩu súng của mình, khẩu súng mà Kinn đã từng dùng để bảo vệ những người mà Kinn yêu thương, giờ đã trở thành vũ khí để thực hiện những cuộc trả thù. Tay Pete run lên khi em cầm nó trong tay, sức nặng của khẩu súng trở nên quá sức đối với em.
"Đừng sợ, Pete," em dường như nghe thấy tiếng cậu Kinn nói, với những từ ngữ nhảy loạn xạ trong đầu khi em nhìn chằm chằm vào cái vật thể kim loại màu đen ấy. "Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu nếu cậu làm điều này, tôi hứa với cậu. Tôi sẽ đảm bảo rằng Gia tộc Chính sẽ biết chính xác những điều mà tên khốn này đã làm gì với cậu," Kinn chắc nịch đảm bảo với Pete khi em đang từ từ ngước lên nhìn cậu chủ của mình. Đôi mắt Kinn chứa đầy sự giận dữ, đôi mắt mà lẽ ra em mới là người nên có nó.
Pete từ từ quay lại về phía của Vegas, trái tim em như muốn vỡ ra thành từng mảnh, tan nát rơi trên sàn nhà khi Pete nhìn hắn ta một lần nữa. Điều khác biệt duy nhất lúc này đó là khi em quay lại, Vegas đang nhìn thẳng vào mắt em. Khi đôi mắt của cả hai chạm nhau, tất cả những ký ức về cái ngày em trốn thoát ùa về, xâm chiếm tâm trí em như một loại virus độc địa. Đôi mắt tràn ngập sự cầu xin, hối hận của Vegas nhìn chằm chằm vào em, cùng với nỗi đau hiện rõ trên nét mặt hắn. Pete chuyển sự chú ý của mình khỏi Vegas, không muốn cho hắn ta thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt của em.
"Pete..." em nghe thấy giọng nói khàn nhẹ tựa như cơn gió thổi qua khu rừng đêm, nhẹ đến mức, nếu không chú ý, thì sẽ không thể nhận ra được. Pete quay đầu nhìn Vegas sau khi nghe một tiếng tát mạnh trong không gian. Em nhìn thấy rõ dấu tay đỏ au hiện trên gương mặt của Vegas, và Kinn, vô cùng tức giận, đang đứng bên cạnh Vegas:
"Đồ khốn nạn," Kinn chế nhạo trước khi giáng cho Vegas thêm một cái tát nữa. "Sao mày dám nghĩ mình có cái quyển được nói chuyện với Pete?" Pete có thể thấy ánh mắt của Vegas nhanh chóng liếc về phía em trước khi hắn ta một lần nữa nhìn xuống sàn nhà đầy máu bên dưới. Một cảm giác khó tả trào dâng trong bao tử em.
"Ra tay đi, Pete," Kinn động viên em. "Tôi muốn nói rằng, hãy giúp tên khốn nạn này thoát khỏi cảnh khốn cùng của hắn, nơi hắn sắp phải đến sẽ tồi tệ hơn bất kỳ điều gì chúng ta có thể hạnh hạ hắn ở nơi đây."
Pete, với sự trung thành đã ăn sâu vào từng tế bào trên cơ thể của em, từ từ nâng khẩu súng nặng nề, hướng thẳng vào trán của Vegas. Em cảm thấy tay mình đang run rẩy và tiếng trái tim tim mình đập lùng bùng trong tai. Dường như hắn ta cũng có thể nghe thấy trái tim của Pete, gần như trái tim của Pete đã trở thành la bàn của Vegas, Vegas ngước nhìn em với đôi mắt van nài rằng, Pete đừng rời xa anh ấy, rằng hắn ta yêu em. Một phần trong Pete gào thét, muốn ném cái nhìn đó ra khỏi mặt hắn ta, muốn hét vào mặt hắn rằng Vegas không được phép thương hại cho những nỗi đau mà chính tay hắn đã gây ra. Một phần rất sâu khác trong Pete muốn nắm lấy bàn tay của hắn ta, lau đi mọi tổn thương hiện hữu trên khuôn mặt hắn. Điều mà em đã cố gắng giấu kín thật sâu thẳm trong lòng.
"ĐỒ KHỐN NẠN NHƯ MÀY," Pete hét thẳng vào Vegas, cơn tức giận bùng nổ đột ngột. "TAO GHÉT MÀY VEGAS, TAO GHÉT MÀY! MÀY CÓ BIẾT MÀY ĐÃ LÀM TỔN THƯƠNG TAO TỚI MỨC NÀO KHÔNG?" Pete gào to, giọng nói em căng thẳng ở từ cuối cùng. Sự bộc phát của em khiến người đàn ông trước mặt nao núng, khi nước mắt em rơi xuống đôi má đỏ bừng của Vegas. Vegas như muốn đưa tay mình ra với Pete, nhưng không thể do sợi dây còn đang trói chặt đôi tay của hắn. Đôi môi của Vegas hơi hé ra, những lời chưa nói ra còn đọng trên môi. Pete nhìn chằm chằm vào Vegas không biết bao lâu, toàn thân run rẩy.
"Cậu chủ có thể cho tôi nói chuyện với hắn ta một mình được không?" Pete nói với Kinn, nhưng sự chú ý của hắn ta dành cho Vegas không hề lay chuyển, khẩu súng vẫn chĩa thẳng vào trán hắn.
"Cái gì?! Không, bọn tao không thể để mày ở đây một mình với hắn ta!" Porsche lên tiếng.
"Làm ơn, tao sẽ ổn thôi," Pete cầu xin Porsche với giọng nói chắc nịch. Qua khóe mắt, Pete đã thấy sự do dự của Kinn và Porsche. Nhưng sau đó, Kinn đã ra lệnh cho tất cả mọi người cùng ra ngoài.
Sự im lặng sau đó dường như trở nên chói tay khi những lời cầu xin ấy được nói ra, lơ lửng trong không khí. Hai người vẫn giữ trạng thái chằm chằm vào nhao. Đã qua một đoạn thời gian, mà Pete một mình đối mặt với Vegas, nhưng lần này, em là người nắm quyền kiểm soát, là người có quyền lực, và Vegas là tù nhân của em. Tuy nhiên, em lại không cảm nhận được một chút niềm vui hay hả hê nào.
"Làm ơn..." Vegas thì thầm, giọng run run. "Em hãy cứ ra tay đi. Cuộc đời của anh đã không còn đáng sống nữa nếu như không có em ở đó. Anh xin lỗi vì tất cả, Pete." Pete cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má khi những lời nói của Vegas đánh thẳng vào nhận thức của em. Vegas đã sẳn sàng để chết, hắn ta đã sẵn sàng từ bỏ ánh sáng của mình, để trả lại ánh sáng của Pete, thắp sáng thêm cho em. Ngọn lửa từng rực cháy bên trong em giờ đây đã bị lu mờ đi bởi bàn tay lạnh giá của Vegas. Vegas cũng bị bỏng, vì hắn ta đã đùa giỡn với thứ lửa rực rỡ chưa từng xuất hiện trong đời hắn.
"Không... không, mày không có quyền nói điều đó...," Pete khóc lớn. "Mày không thể chỉ nói như thế và mong mọi chuyện sẽ ổn!" em gần như hét lên, cơn giận lại quay trở lại với em một lần nữa. "Vegas.. Mày đã phá hỏng tao mất rồi..."
"Anh...Anh biết..." Vegas thở dài. "Vì vậy em hãy kết thúc nỗi đau này ngay tại đây."
"KHÔNG!" Pete hét lên. "Mày nghĩ rằng giết mày đi sẽ giải quyết được mọi chuyện phải không? Mày nghĩ rằng tất cả nỗi đau của tao sẽ biến mất khi mày chết đi? Tao không giống mày, Vegas. Tao không đủ tàn nhẫn."
Những lời nói của Pete in sâu vào tâm trí Vegas. Nỗi sợ hãi lóe lên trong mắt Vegas khiến Pete chùn bước, nhớ lại đôi mắt đó đã nhìn chằm chằm vào hắn ta như thế nào khi Vegas hạ bức tường của mình xuống và mời Pete bước vào nỗi tuyệt vọng trong quá khứ của Vegas. Cũng giống như lần đó, điều ấy gần như khiến em mất cảnh giác.
"Anh không muốn trở thành một tên tồi tệ như thế nữa, Anh đã không còn là con người như thế nữa rồi," Vegas nói, như thể đang cố gắng thuyết phục bản thân hơn là Pete. "Anh sẽ không bao giờ có thể quay lại và thay đổi những gì mình đã làm, nhưng anh chỉ có thể hứa rằng, anh sẽ dành cả cuộc đời để sửa chữa nó. Anh hứa anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em chừng nào anh còn lại hơi thở."
Tay cầm súng của Pete chùng xuống, em cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại khi nghe thấy lời nói của Vegas. Khẩu súng tuột khỏi tay em, rơi xuống tạo nên một tiếng động lớn trên mặt đất lạnh buốt. Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm lấy cả hai khi Pete phải đấu tranh với lời nói của hắn, cảm xúc của em rối tựa tơ vò. Pete biết rằng những lời nói của hắn ta lẽ ra phải không có ảnh hưởng gì đến em, nhưng không. Khi Pete nhìn Vegas quỳ gối trước mặt mình, em không còn nhìn thấy một con người đầy thù hận, độc ác, không quan tâm đến ai. Thay vào đó, em nhìn thấy một chàng trai sợ hãi, sợ hãi vì cuối cùng cũng tìm được tình yêu trên thế giới này, nơi mà dã ném hết đau khổ này dến đau khổ khác, và làm cho hắn trở thành một kẻ tàn độc.
"Làm ơn đi Pete..." em nghe thấy tiếng Vegas thì thầm, nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng giữa họ. Pete từ từ lướt những ngón tay vừa cầm súng xuống trán Vegas, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông kia. "Anh rất xin lỗi vì mọi thứ. Anh biết điều đó sẽ không làm dịu đi nỗi đau của em, nhưng anh vô cùng xin lỗi. Anh không xứng đáng được em tha thứ, nhưng anh muốn em biết rằng anh đã thay đổi, anh không còn là con người tồi tệ đó nữa. Anh ước anh có thể nhận lấy nỗi đau của em và biến nó thành của Anh. Em đã trở thành sự bình yên hiếm hoi trong cuộc đời này của anh, Pete. Anh cũng chỉ muốn giúp em một chút thôi."
Pete quỳ xuống bên cạnh Vegas, cảm thấy toàn bộ sức lực rời bỏ cơ thể. Dường như trong lòng em đã dần buông bỏ một cuộc chiến mà chính em không nhận ra, đã và luôn chực chờ bùng nổ bên trong em. Em ngã quỵ và gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay run rẩy... Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài, làm bỏng rát đôi mắt thủy tinh của em một lần nữa. Anh cảm thấy Vegas đang cúi đầu xuống, đưa trán của hai người lại gần với nhau khi Pete cố gắng đưa hơi thở của em trở lại bình thường. Em không dám đáp lại cái nhìn của Vegas, thay vào đó chọn tập trung vào những giọt nước mắt hòa cùng máu của Vegas trên mặt đất.
"Pete, anh yêu em rất nhiều," Vegas nhẹ nhàng nói. Chỉ với lời nói này của Vegas, đã khiến cho những bức tường kiên cố Pete xây nên vỡ tan tành. Em nhìn Vegas, gương mặt cả hai chỉ cách nhau vài cm. Khoảnh khắc này, Pete đang cố gắng hết sức để chiến đấu lại những cảm xúc lạ kỳ lạ, những cảm giác thô sơ đã ám ảnh em kể từ ngày em rời xa Vegas. Em muốn trách cứ Vegas, muốn trách hắn ta về việc đã nhốt em và ép buộc em ở bên hắn, nhưng em thừa biết rằng, đó không phải lỗi của bất kỳ ai, ngoài chính em. Em đã bắt đầu quan tâm đến Vegas. Em đã tin rằng nếu không phải đến bên cạnh Vegas nữa, thì mọi cảm xúc đó trong em sẽ biến mất. Nhưng em đã lầm. Đứng trước Vegas và nghe lại những lời nói vang vọng trong tâm trí em một lần nữa, đã khiến cho tất cả những cảm xúc đó quay về một cách mạnh mẽ. Em biết rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể tha thứ hoặc thậm chí quên đi những điều Vegas đã làm, nhưng Vegas đã thay đổi. Trong thâm tâm Pete biết điều này, rốt cuộc em đã có thể buông tay. Có thể em sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng có lẽ vẫn còn cơ hội để họ vượt qua chuyện này. Một cơ hội để họ cùng nhau hàn gắn vết thương.
Không rời mắt với Vegas, Pete từ từ lấy con dao ra khỏi túi mà mọi vệ sĩ đều có, em vòng tay quanh Vegas. Nỗi sợ hãi nhanh chóng lóe lên trong mắt Vegas trước khi Pete cắt sợi dây đang trói tay hắn. Sau khi giải thoát cho hắn,em cảm thấy mình bị đưa vào vòng vây vững chắc của Vegas. Mùi máu và mồ hôi xâm chiếm các giác quan của em khi bàn tay của Vegas đã nắm lấy vạt áo trên lưng em như thể hắn ta đang chìm và Pete là mỏ neo của hắn. Cổ Pete trở nên ẩm ướt vì những giọt nước mắt trào ra từ Vegas. Em cuối cùng cũng đã không thể ngăn được những giọt nước mắt của chính mình tuôn rơi được Vegas ôm chặt vào lòng. Thời gian trôi qua khi họ chỉ ôm
Pete là người đầu tiên tách khỏi vòng tay hắn, em nhìn Vegas. "Anh đã làm tổn thương tôi rất nhiều Vegas, đó là điều tôi không thể tha thứ," Pete thì thầm. Vegas đưa mắt xuống, định nói điều gì thì Pete đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. "Nhưng tôi không thể từ chối những tình cảm mà tôi có dành cho anh. Tôi không hiểu, nhưng chúng thật sự ở đó, đã luôn ở đó... và tôi đã không còn là Pete của ngày ấy kể từ khi gặp anh. Tôi quan tâm đến anh, Vegas. Tôi chỉ thực sự hy vọng anh đã thay đổi."
"Tôi có, Pete, xin hãy tin tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương em nữa," Vegas trấn an.
"Bây giờ tôi không tin anh được," Pete nói. "Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không tin anh trong tương lai. Anh sẽ phải lấy lại niềm tin trong tôi về anh, Vegas. Nhưng... nhưng tôi sẵn sàng cho anh một cơ hội để chứng minh cho tôi thấy rằng những lời anh đang nói là thật lòng. Và hãy tin tôi, nếu anh làm tổn thương tôi một lần nữa, tôi sẽ không ngần ngại bóp cò và giết anh."
Một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi Vegas, bàn tay hắn từ từ đưa lên vuốt ve má Pete. "Cảm ơn em rất nhiều, Pete. Vì đã cho tôi một cơ hội khác. Em thật tuyệt vời, và tôi đã thay đổi vì em, chỉ riêng em thôi. Em đã khiến cho tôi trở thành một người tốt hơn. Anh biết mình không xứng đáng với điều này, nhưng anh sẽ cố gắng thật nhiều để em tin anh khi anh nói rằng anh yêu em bằng cả trái tim mình. Em là người duy nhất anh yêu." Vegas nói, với một thái độ vô cùng chắc nịch. Pete cảm nhận được một hình dáng nhỏ bé trên môi mình. "Tôi có thể hôn em được không?" Vegas xin phép.
Pete đưa mặt mình lại gần Vegas hơn, lặng lẽ cho phép hắn. Em tự mình cảm nhận được đôi môi của Vegas, một cái chạm nhẹ như Vegas sợ rằng nếu dùng thêm sức, Pete sẽ chạy đi và rút lại tất cả những lời em vừa nói với mình. Cảm thấy sức nặng của tất cả những cảm xúc mà Pete che giấu đang trào dâng ra ngoài, Pete hôn sâu hơn. Vegas ôm lấy khuôn mặt của Pete trong khi hai tay Pete chắp lại quanh cổ Vegas. Vegas hôn em với cường độ nóng bỏng hơn bất kỳ ngọn lửa nào, dồn hết tình yêu và niềm tin vào nụ hôn đó. Một lời hứa đã được thiết lập giữa hai người. Hy vọng lấp đầy tất cả những khoảng trống từng tồn tại trong cả Vegas và Pete, tình yêu họ chia sẻ giống như liều thuốc chữa lành mọi vết thương mà họ phải chịu đựng.
Pete là người kết thúc nụ hôn trước, em đặt nhẹ trán của mình lên trán Vegas. Em nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của Vegas và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt hắn ta. Em không khỏi cảm thấy mềm lòng khi nhìn chàng trai tan vỡ trước mắt em chỉ muốn tình yêu, người bị thế giới tàn khốc này xé nát. Pete mỉm cười đáp lại hắn. Em có thể không bao giờ quên quá khứ, nhưng khi nhìn chằm chằm vào Vegas, em tràn đầy hy vọng vào tương lai phía trước. Pete hy vọng rằng Vegas cuối cùng có thể thay thế những ký ức đau buồn đó bằng những ký ức hạnh phúc. Có thể sẽ trải qua một quãng thời gian dài nhưng em đã sẵn sàng trao trái tim mình mãi mãi cho người đàn ông trước mặt, miễn là Vegas sẵn sàng chứng minh cho Pete mỗi ngày rằng hắn ta đã thay đổi. Em biết rất rõ điều đó sẽ không dễ dàng, nhưng tình yêu của Vegas rất rõ ràng đối với Pete. Em đã nhìn thấy điều đó vào ngày Vegas quyết định để em ra đi, khi em thấy rằng hành động của Vegas không còn vì lợi ích của riêng hắn nữa. Nếu Vegas sẵn sàng thay đổi, Pete sẵn sàng cho hắn một cơ hội.
"Chúng ta sẽ khiến Kinn lên cơn đau tim mất, anh hy vọng em biết điều này," Vegas nói. Pete cười lần đầu tiên sau nhiều tháng trời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro