ONESHOT
Warning: Có thể OOC. Màn dạo đầu rất dài, tất cả là để cho bầu không khí thôi hehe.
NGÔN TỪ THÔ TỤC.
NGÔN TỪ THÔ TỤC.
NGÔN TỪ THÔ TỤC.
Điều quan trọng nhắc ba lần. Nhưng bản thân tôi thấy không tục lắm.
<~~~>
Vein đẩy mạnh một cái, khiến người kia ngã sõng soài trên đệm xe rộng rãi. Đối diện với đôi mắt đang ngập tràn dục vọng, nhưng lại có nét ngơ ngác, mông lung, bụng dưới hắn lập tức căng cứng. Đôi đồng tử đỏ rực lóe lên tia nguy hiểm, ánh lên sự hưng phấn tột độ.
“Món nợ ân tình này sẽ được trả bằng thân phận ‘người tình’, chiều nay tôi đã nói rồi. Thời gian từ giờ cho đến sáng mai, giao hết cho tôi đi.”
Tầm nhìn mơ hồ của Hạ Phỉ bị nửa phần tóc mái rối bời che khuất. Cậu không thể nhìn rõ vẻ mặt của Vein. Chiếc nút thắt Trung Quốc xinh đẹp kia rủ xuống bên tai cậu, thiếu niên vô thức nắm lấy chùm tua rua màu đỏ, khiến bím tóc tết của người đàn ông cũng vướng vào áo khoác của cậu.
Hình như có thứ gì đó đã đứt gãy. Mình mới học năm hai, làm vậy có ổn không?
Thiếu niên miên man suy nghĩ một hồi, nhưng rồi lại chủ động vòng tay ôm lấy cổ người phía trước. Chiếc áo khoác màu xanh đậm trượt khỏi vai, cậu không còn để tâm được nhiều nữa. Người bị hạ thuốc là vô tội, Hạ Phỉ tự cổ vũ bản thân, ngẩng đầu lên muốn hôn. Dẫu sao thì yêu cái đẹp là bản tính của con người, mỹ nam hay mỹ nữ đều như nhau. Cậu chưa bao giờ cố chấp về giới tính, chỉ là trước mặt người ngoài, cậu luôn phải giữ khoảng cách với người đang bị đồn thổi mà thôi.
Cồn và dược chất cuồn cuộn chảy trong máu, Tiêu Vị Ảnh không thể phớt lờ ánh mắt đê mê và nóng bỏng trong đôi mắt của cậu mẫu ảnh nhỏ bé mới quen được nửa buổi chiều này. Hơi thở của cậu nóng rực, mang theo mùi rượu nồng đậm. Đôi tay vô thức ôm lấy vòng eo săn chắc của thiếu niên, kéo cậu áp sát vào người mình.
Má Hạ Phỉ đỏ ửng, đôi mắt ngập nước chớp động. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng tiếp xúc với lớp vải áo lạnh lẽo của người đàn ông, cậu khẽ rụt lại hai cái rồi lại hoàn toàn dựa sát vào. Đôi môi khẽ hé mở, vừa như đang trách cứ, lại vừa như đang mời gọi.
Ánh mắt Tiêu Vị Ảnh trầm xuống, mái tóc đỏ được chải ngược về sau rủ xuống. Hắn đột ngột nghiêng người về phía trước, ấn mạnh lên đôi môi hồng nhuận của người dưới thân, mang theo vài phần bá đạo và vội vã.
Trong lúc răng khẽ chạm nhau, một mùi máu tanh nhàn nhạt lan tỏa. Vein dường như không bao giờ bỏ được bản tính khát máu và tàn sát, ngay cả khi hôn cũng không hề lưu tình. Hắn cắn xé một cách phóng túng lên đôi môi sưng đỏ của thiếu niên. Nếu được nếm trọn, mùi vị chắc chắn sẽ rất tuyệt. Mùi sắt gỉ ngày càng nặng, nhưng nhanh chóng bị men say che lấp.
Hạ Phỉ nức nở một tiếng, lý trí bị cơn đau kích thích quay trở lại trong chốc lát, nhưng ý nghĩ phản kháng vô thức lại bị dục vọng cuồng nhiệt nhanh chóng dập tắt. Bàn tay thiếu niên cào lên gáy người đàn ông, để lại ba vệt đỏ, rồi lại nắm chặt bím tóc tết xinh đẹp, các đầu ngón tay trắng bệch. Cuối cùng, cậu vẫn tuân theo bản năng mà đáp trả nồng nhiệt, mặc cho khóe môi đã nhuốm màu máu đỏ.
Nụ hôn này triền miên và hỗn loạn, nước bọt giao hòa, không phân biệt được hơi thở của ai nồng đậm hơn. Trong bầu không khí mê hoặc này, Hạ Phỉ như bị thế công của Vein nuốt chửng, chìm đắm trong cơn lốc cảm xúc mất kiểm soát, thật lâu không muốn rời xa, mặc cho đam mê cháy bỏng giữa môi răng.
Cậu gần như không thể thở nổi. Đây là lần đầu tiên Hạ Phỉ hôn. Dục vọng bao trùm khiến cậu không nhớ được nhiều chi tiết, chỉ nhớ mình thở ra nhiều hơn hít vào. Trong lúc nụ hôn tạm ngưng, cậu khẽ đẩy người đang nóng bỏng cả trong lẫn ngoài trên người mình ra. Hơi thở của cậu làm trắng cả không khí xung quanh, cảm giác thiếu oxy quá mức thật khó chịu. Trên khuôn mặt trắng trẻo là một màu đỏ bất thường, đôi mắt cam cũng mờ đi, dấy lên những gợn sóng nước. Thiếu niên hoàn toàn say gục trong đại dương tình ái như sóng trào này.
Hạ Phỉ nhìn "mỹ nhân" tóc đỏ đang kề sát mũi mình, tần suất tim đập trong lồng ngực ngày càng nhanh. Cậu ngơ ngác ôm lấy khuôn mặt hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của mình, đôi mày mắt xinh đẹp cong cong, giọng nói trong trẻo mềm mại đi rất nhiều:
“Tuy anh hôn người hơi đau, nhưng anh rất đẹp nên có thể tha thứ. Hoa tai của anh… ừm…”
Phong cách Trung Quốc, chắc chắn anh ấy sẽ thích những lời khen ngợi mang hơi hướng cổ phong.
Tiêu Vị Ảnh đè nén ngọn lửa đang cháy điên cuồng trong lòng, im lặng chờ đợi lời tiếp theo của thiếu niên. Đường kẻ mắt màu đỏ đậm của hắn bị Hạ Phỉ khẽ lướt qua bằng đầu ngón tay, dần dần trượt xuống chiếc nút thắt Trung Quốc ở dái tai. Bên tai văng vẳng tiếng tim đập như trống dồn của cả hai người. Đôi mắt cam xinh đẹp khó khăn chớp chớp, khóe mắt ửng hồng, đôi môi hơi sưng nói năng có vẻ không được lưu loát, bộ dạng như vừa bị ai đó bắt nạt tàn nhẫn.
Vẻ ngoài tuyệt sắc này khiến Vein phải nuốt khan, muốn cúi xuống hôn thêm lần nữa. Đôi mắt thiếu niên chợt lóe lên tia sáng tinh ranh, mỉm cười:
“Tôi biết rồi…! ‘Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị…’ (Chàng đẹp đẽ phi thường, trên đời không ai sánh bằng…)”
“Lời khen này có hay không? Nếu hay thì hôn thêm một cái đi, tôi hơi nóng, hình như không thể rời xa anh… ưm…”
Tên này say rượu lại càng không giống một chút nào với đóa hoa cao lãnh, thanh tú lạnh lùng thường ngày, cứ như một đứa trẻ chưa thành niên ngây ngô vậy. Tiêu Vị Ảnh không muốn nghe thêm những lời khiến mình bật cười nữa. Khi nhận thấy đôi chân thiếu niên đã vô thức quấn lên eo mình, hắn hài lòng tháo dây lưng của người ta ra. Cặp đùi trắng nõn xinh đẹp phủ một lớp mồ hôi mỏng, trong không gian xe được bao bọc bởi điều hòa lạnh lại càng thêm dễ chịu.
“Ưm… vẫn còn nóng quá…”
“Hạ Phỉ, em còn nhớ tôi tên gì không?”
Thiếu niên ngừng lại vài giây. Bộ não hỗn loạn phải mất một lúc lâu mới nhớ ra người đàn ông tóc đỏ rất đẹp trước mặt này là ông chủ kiêm ân nhân cứu mạng của mình. Hình như cậu đã dính dáng đến cấp trên mới quen được nửa ngày. Hạ Phỉ nhíu mày bĩu môi, rồi lại nhăn mũi một cách không tự nhiên. Cảm giác xấu hổ đến muộn khiến cậu vùi đầu vào cổ Tiêu Vị Ảnh. Mùi rượu lạnh lẽo quấn quanh giữa mái tóc đỏ.
“Vein… ông chủ của em…”
“Ừ, tối nay quả thật là của em.”
“Được… vậy Tiểu Hạ hoan nghênh quang lâm, ông chủ–”
Tiêu Vị Ảnh lần mò xuống dưới vạt áo hoodie đen, bàn tay to lớn có chút thô ráp do thường xuyên cầm súng lướt qua ngực chàng trai. Dáng người Hạ Phỉ vẫn rất quyến rũ, tuy mảnh mai nhưng da thịt lại mềm mại.
Người đàn ông đương nhiên không biết nhẹ nhàng là gì. Trong mắt hắn, mọi sự chuẩn bị trước đó của Hạ Phỉ đều là để phục vụ cho khoảnh khắc hiện tại. Hắn cũng đoán không sai. Thiếu niên bị hạ thuốc đương nhiên sẽ thuận theo bản năng muốn giải quyết hết những thứ khiến mình khó chịu. Vein dùng ngón tay vuốt ve làn da trước ngực, dùng đầu ngón tay ma sát lên xuống. Cảm giác lạnh lẽo kích thích hai đầu vú non nớt từ từ dựng đứng.
Tiêu Vị Ảnh không ổn định lắm trong việc kiểm soát chuyện chăn gối. Hắn cũng từng qua lại với vài người, nhưng đều không thể khơi dậy hứng thú, không nằm trong phạm vi giá trị lợi dụng nên hắn nhanh chóng vứt bỏ. Người đàn ông cảm nhận được hơi thở của người dưới thân đang hỗn loạn. Hắn kẹp hai ngón tay vào đầu vú đỏ đang cương lên, nhẹ nhàng vê vặn, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh. Lực có vẻ hơi quá.
“Ưm… ông chủ, chờ một chút… anh làm tôi… xì– Đau…! Đau quá…”
Hóa ra bị người khác chạm vào là cảm giác này. Ngọn lửa đốt cháy cậu dường như càng thêm dữ dội. Hình như không hề sướng chút nào, ngược lại còn khó chịu hơn… Bàn tay Hạ Phỉ không tự nhiên nắm hờ lấy cánh tay người đàn ông hơi thô hơn mình, không đẩy ra, cứ thế nắm lấy, thậm chí còn đổ mồ hôi.
“Tiểu Hạ, đầu vú em còn bị lõm vào này.”
Lời nói đáng xấu hổ như vậy lại được Tiêu Vị Ảnh thốt ra bằng thái độ ngỗ nghịch như đang trình bày một sự thật. Đôi mắt đầy tính xâm lược của hắn nhìn chằm chằm vào cậu với sự hiện diện quá mạnh mẽ, còn dùng đầu ngón tay chọc vào vú rõ ràng. Đầu ti ngay lập tức sung huyết. Người đang bị giam cầm trong vòng tay hắn vô thức mềm nhũn cả chân, cặp đùi trắng nõn khẽ thả lỏng. Chú gấu Koala cứ thế trượt khỏi người hắn:
“Ưm… hay là thôi đi, em… em nghỉ làm nhé, hôm nay đóng cửa rồi…!”
Đến bước cuối cùng, Hạ Phỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu mới là sinh viên năm thứ hai, mới quen người này nửa ngày, có quá nhanh không nhỉ? Mặc dù dục vọng giày vò khiến cậu không thể không tiến lại gần thân thể lạnh lẽo trước mặt, mà ông chủ lại còn đẹp trai và tốt bụng nữa. Suy đi tính lại, cả khuôn mặt cậu đều ửng hồng. Ngực bị xoa bóp đến đỏ rực, do lâu ngày cấm dục và tác dụng của thuốc, phía dưới đã bị kích thích đến bán cương. Chưa kể đến cây gậy thịt như thanh sắt nung đang tựa vào bụng dưới, Hạ Phỉ mơ mơ màng màng nghĩ liệu mình có chết không nếu cứ thuận theo.
“Đây là ân tình, cũng là một cuộc giao dịch chắc chắn có lời. Cho dù là bổn phận hay tình cảm, em đều không có lý do gì để từ chối.”
“Nói cũng đúng… nhưng, hình như em thực sự không ổn… ưm…”
Người đàn ông rõ ràng không muốn nghe bất kỳ lời nào Hạ Phỉ nói lúc này nữa. Hắn trực tiếp lật người cậu lại, ấn vào đệm xe đen kịt. Áo khoác rơi xuống đất, áo hoodie chẳng biết từ lúc nào đã bị cắt rách. Lưng trắng nõn uốn lượn xuống là vòng eo thon gọn, vừa vặn một vòng tay ôm. Quả thật không sai, vai chàng trai vừa thẳng vừa rộng, nhưng eo lại thon hơn so với những người đồng giới khác. Chưa kể đến đôi chân dài mảnh khảnh, và cặp mông tròn trịa, săn chắc. Đúng là tố chất của một người mẫu.
Thật đáng xấu hổ… Tiểu mẫu ảnh cảm thấy mơ hồ, hiện tại, cậu và ông chủ của mình hoàn toàn là hai thái cực. Cậu trần truồng nằm úp sấp trên xe lạnh lẽo, bị người ta khống chế, trong khi người đàn ông vẫn khoác áo ngoài chỉnh tề, điềm nhiên như không có gì bất thường.
Có phải mình sắp bị chịch rồi không? Hạ Phỉ có chút hoảng sợ, vội vàng nửa bò dậy. Cặc cương cứng bị đệm xe da thật cọ xát càng thêm nhạy cảm, khiến cậu không khỏi run rẩy:
“Khoan đã, ông chủ… để em làm được không… Em đảm bảo sẽ không tệ đâu, anh tin Tiểu Hạ đi, Tiểu Hạ về khoản này… ưm, tuy không có kinh nghiệm thực chiến nhưng… ưm… buông… ưm ưm…!”
Không muốn nghe nữa. Hạ Phỉ say rượu thật là ồn ào và ngây ngô, cứ như đang chơi một đứa chưa thành niên vậy. Tâm trí cậu ta không trưởng thành đến thế sao? Hay chỉ là không trưởng thành trước mặt mình, cố ý?
Tiêu Vị Ảnh cuối cùng đã hết kiên nhẫn xem kịch hay. Lửa dục đã âm thầm bùng lên từ lúc nhìn thấy cơ thể xinh đẹp này. Hắn đẩy người cậu trở lại ghế xe, hai ngón tay khuấy động trong khoang miệng. Người được mệnh danh là “khéo ăn khéo nói” cuối cùng cũng im lặng.
Hắn cụp mắt nhìn vẻ lạnh lùng trước ống kính của chàng trai bị dục vọng xâm chiếm. Đôi môi không thể khép lại đỏ tươi xinh đẹp, nước bọt chảy dài từ khóe môi, long lanh trông rất đẹp. Khi hàng mi dày rung động, nó che đi vẻ mờ mịt nơi khóe mắt. Trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ kinh hoàng, đẫm nước, vừa yếu ớt vừa đáng thương, như một chú mèo con run rẩy thân mình, bị buộc phải phơi bày bụng dưới mềm mại. Đúng là một bộ dạng dễ làm người ta đau lòng.
Hai chiếc chân dài, thẳng tắp cuối cùng bị buộc phải tách ra, lơ lửng bên hông người đàn ông cường tráng, mạnh mẽ. Cặc xinh trông trắng trẻo, sạch sẽ, thẳng tắp y như chủ nhân của nó, kích thước cũng là chiều dài bình thường của một người đàn ông.
Tiêu Vị Ảnh không nhịn được rút tay ra, xoa xoa trên đó hai cái, liền nghe thấy hơi thở bị kìm nén của thiếu niên đột nhiên trở nên hỗn loạn, tiếng thở dốc khiến hắn càng thêm cương cứng. Khó mà chậm rãi trêu ghẹo thêm được nữa, cứ như thể người trúng xuân dược mạnh không phải là cậu mẫu ảnh ngây ngô dưới thân, mà là hắn. Ánh mắt tuấn tú của Tiêu Vị Ảnh lộ rõ dục vọng xâm lược điên cuồng, đồng tử hoàn toàn tối sầm.
Người đàn ông bẻ cặp đùi dài của cậu ra, ngón tay cọ xát vào huyệt chưa từng được chạm đến. Hắn tìm ra một chai dầu bôi trơn chưa mở, không chút do dự xé bao bì. Lòng bàn tay thon dài dùng sức bẻ rộng bắp đùi căng cứng của chàng trai trẻ, dốc hết cả chai gel trong suốt lên lỗ nhỏ xinh đẹp, hồng hào và đang khép chặt.
Cảm giác lạnh lẽo và kỳ lạ kích thích bắp đùi Hạ Phỉ run rẩy. Cậu cảm thấy ngọn lửa dục vọng dưới bụng dần nhấn chìm mình. Đầu óc cậu chỉ nghĩ đến việc đi tắm nước lạnh, chứ không muốn bị đụ chút nào. Thiếu niên tủi thân nghiến răng, nhấc eo lên muốn trốn thoát, nhưng lại bị người đàn ông kéo chân trở lại dưới thân.
Tiêu Vị Ảnh bực bội vì bị dục vọng giày vò, nhưng lại không muốn quá thô bạo. Hắn muốn Hạ Phỉ hợp tác tốt, nên lật tay rút ra một khẩu súng đen sì, dí vào eo chàng trai:
“Nếu còn giãy giụa, tôi sẽ dùng nó để nới rộng cho em.”
Thiếu niên lập tức im bặt, run rẩy nắm lấy cánh tay cầm súng của người đàn ông, lắc lư qua lại. Hơi thở Tiêu Vị Ảnh nặng nề hơn, đôi mắt sâu thẳm hơi trầm xuống. Hắn thăm dò đưa nửa ngón tay vào, nơi chưa từng được sử dụng đặc biệt chật chội và khô khốc.
Cảm nhận được vật thể lạ xâm nhập, chàng trai phản ứng như bị sốc, eo đột ngột bật lên. Cảm giác hơi chua xót khiến nỗi sợ hãi trong lòng cậu dâng trào. Hạ Phỉ căng thẳng ngừng lại hai giây, rồi lại tiếp tục lắc lư ống tay áo Tiêu Vị Ảnh. Trong đôi mắt nhòa lệ đầy vẻ cầu xin:
“Vậy ông chủ… anh nhẹ nhàng thôi nhé, em sợ đau…”
Người đàn ông cúi xuống ngậm lấy màu đỏ tươi vừa chơi đùa đã lâu, đầu lưỡi xoay tròn trên quầng vú, đôi khi dùng răng nhẹ nhàng nghiền nát, khiến bộ ngực vốn đã mềm mại càng thêm cương cứng. Hạ Phỉ bị kích thích lùi về phía sau, bản năng đàn ông khiến cậu muốn phản kháng, nhưng tay nắm trong không trung vài cái, cuối cùng vẫn từ từ buông xuống.
Cậu không muốn chết, nhưng cảm thấy Vein sẽ không đối xử như vậy với mình, và cũng không định phản kháng nữa.
Hạ Phỉ say sưa tự nhủ với bản thân đã hiểu rõ, rồi chủ động cọ xát vào cổ người đàn ông, ngón tay vuốt ve gáy hắn, muốn kéo ra, kéo được nửa chừng lại khiến ngực mình đau lên nên buông tay. Cậu khẽ rên rỉ, không biết đang trách cứ điều gì, rồi lại chuyển sang nắm lấy hoa tai của Tiêu Vị Ảnh. Muốn thể hiện sự đồng thuận, nhưng lại tự gây rắc rối cho chính mình.
“Đừng tự mua vui nữa.”
Mới tiếp xúc có nửa buổi chiều, cậu mẫu ảnh trông có vẻ “kiềm chế và cao lãnh” này lại thật đáng yêu.
Môi Tiêu Vị Ảnh rời khỏi núm vú đỏ mọng xinh đẹp, cắn lên xương quai xanh của cậu. Lỗ nhỏ cuối cùng cũng nuốt trọn hai ngón tay dưới kỹ thuật điêu luyện của người đàn ông. Sau khi xác nhận chàng trai xinh đẹp đang mơ màng trên xe không có vấn đề gì, người đàn ông mới bắt đầu từ từ rút ra đưa vào.
Hạ Phỉ phát ra tiếng rên rỉ tương tự như loài động vật nhỏ, đầu óc như một bãi hồ nhão, nhưng lại chủ động đưa mình đến. Không thể để mình chịu thua, cậu áp sát lên đôi môi đã bị cắn đến đỏ của người đàn ông. Tiêu Vị Ảnh cúi đầu ngậm lấy cái miệng đang rên rỉ kia:
“Vừa nãy hôn lâu như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Đủ… nhưng em cảm thấy… không thoải mái, ông chủ có phải cũng không rành lắm như em không…?”
Cậu mơ hồ nhìn người đàn ông, như thể người vừa buông lời khiêu khích không phải là mình. Đôi mắt xinh đẹp ướt át, những giọt nước mắt chực trào lăn quanh trong mắt. Tay Tiêu Vị Ảnh đặt lên bụng dưới cậu, ngón tay chọc vào bên trong cơ thể cậu, cho đến khi chạm vào điểm nhô lên kia:
“Ư… ừm…!”
Cậu run rẩy thân mình. Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong đại não chàng trai xinh đẹp. Cậu thở dốc, thân thể hơi cong lên, trông đặc biệt yếu ớt và thiếu cảm giác an toàn. Tiêu Vị Ảnh đưa tay sờ lên cây gậy thịt thẳng tắp phía trước cậu mới biết hóa ra là cậu đã lên đỉnh.
Nhanh như vậy, thuốc này cũng mạnh thật. Vậy tiếp theo sẽ là dục vọng chỉ còn cồn làm môi giới, không còn thuốc nữa.
“Khó chịu… hay là để em làm đi, đảm bảo sẽ khiến ông chủ thoải mái…”
Tiêu Vị Ảnh hôn lên má cậu, lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống, mang theo chút tính dựa dẫm như một loài mèo lớn. Hắn không hiểu người mẫu mà hắn đã quan sát bấy lâu nay, rõ ràng khi đối mặt với những lời khiêu khích và quấy rối lại bình tĩnh, thông minh đến vậy, tuy cũng có thể thấy rõ sự ngây thơ, nhưng lúc này cậu… rõ ràng chỉ là một đứa trẻ đáng yêu. Tâm lý đã vượt quá mười lăm tuổi chưa?
“Em thật là buồn cười.”
Lỗ thịt ấm áp bao bọc vật cứng rắn của người đàn ông. Hắn đỡ eo Hạ Phỉ, từ từ tiến vào cơ thể cậu. Thiếu niên ngay lập tức mở to mắt. Đôi mắt cáo vốn đã xinh đẹp càng mở lớn hơn, trong đôi mắt cam ánh lên sự kinh ngạc, vẻ ngây ngô quá rõ ràng:
“Đau quá, ô-ông chủ, anh nhẹ nhàng thôi…!”
Thiếu niên tủi thân ôm lấy Tiêu Vị Ảnh, vùi mặt vào lồng ngực săn chắc của hắn, nhưng trán lại bị hoa văn nút thắt Trung Quốc trên áo làm hằn lên vài vết. Cơ thể thiếu niên không ngừng run rẩy. Người đàn ông kẹp eo cậu, từng chút một tiến vào cơ thể hơi gầy gò này. Bên trong vừa chật hẹp lại vừa ấm áp. Vein bị cậu kẹp chặt đến mức suýt chút nữa là xuất tinh rồi.
“Chát!” Một cái tát vang lên trên mông cậu. Chóp mông trắng nõn ửng hồng. Cậu có chút xấu hổ ôm chặt lấy mình hơn, nhưng Tiêu Vị Ảnh lại cười một cách tồi tệ, cắn vào dái tai cậu. Hơi thở ấm nóng phả vào tai cậu, nơi đó đỏ lên rõ rệt. Cậu quay đầu đi, dũng khí lẩm bẩm trong miệng cũng giảm đi vài phần. Cậu đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra:
“Đừng kẹp chặt như vậy.”
Tiêu Vị Ảnh vừa nói vừa tát thêm một cái vào mông cậu. Hạ Phỉ phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, lần đầu tiên dùng đôi mắt đẫm nước nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng lại thấy vẻ mặt đầy tình ái của người đàn ông. Ông chủ thật đẹp, ngay cả khi đang làm tình với mình cũng đẹp.
Cây thịt nóng bỏng gần như tàn nhẫn từng chút một phá vỡ và xâm nhập vào lỗ trai tân non nớt, khép kín của chàng trai. Hạ Phỉ chỉ cảm thấy như thể bên dưới bị một thanh củi cháy nóng rẫy từng chút một đóng vào. Cảm giác đau đớn dữ dội, bị xâm phạm khiến đồng tử cậu run rẩy. Trong chốc lát, cậu không thể kiềm chế được, vừa khóc vừa thở dốc.
Đóa hoa cao lãnh thường ngày không thể khinh nhờn, giờ phút này lại giống như những lời đồn đại, dường như dựa vào sắc đẹp mà leo lên xe ông chủ. Lỗ hậu non nớt, ngây ngô bị buộc phải nuốt vào một con cặc thô dài. Nước mắt làm ướt khuôn mặt bên sườn mờ mịt. Thật là một cảnh tượng đáng thương.
Người đàn ông đang ngập trong tình dục cuối cùng không còn tâm trí thương hoa tiếc ngọc nữa, chỉ biết rằng cơ thể xinh đẹp dưới thân có một cái lỗ vừa ẩm ướt, vừa mềm mại, rất dễ làm. Vừa mới đưa quy đầu vào, hắn đã bị lỗ ghịt chật hẹp, nóng hổi hút mút đến tê dại cả sống lưng, sướng đến mức khẽ rít lên. Hắn dùng hai tay nắm chặt cặp mông trắng mềm, non nớt của chàng trai, dùng sức tách ra, căng thẳng thắt lưng, dùng lực thúc mạnh. Thanh thịt thô nặng ngay lập tức lút hết vào khoang lỗ ẩm ướt, mềm mại, hoàn toàn khai bao cửa lỗ non nờt của cậu mẫu ảnh nhỏ.
Hạ Phỉ bị cú thúc này làm cho vòng eo thon nhỏ đột ngột bật lên khỏi xe. Bàn tay xinh đẹp siết chặt đến mức các khớp ngón tay gần như trắng bệch. Nước mắt lập tức tuôn rơi theo khóe mắt ướt đẫm, đỏ hoe, nhưng cậu chỉ có thể đáng thương mở to môi thở dốc, nghẹn ngào, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào như thể bị bóp cổ.
“… Chật quá, ngôi sao lớn tương lai, đây là lần đầu sao?”
Lỗ sau vừa bị xâm phạm vẫn chưa quen với việc bị lấp đầy bởi vật hung hãn này, nó co bóp, siết chặt, cố gắng đẩy nó ra khỏi khoang thịt bị căng đến trắng bệch. Tuy nhiên, nó lại càng khiến cây thịt của người đàn ông được bao bọc chặt hơn, thoải mái hơn. Từng lớp thịt chồng chất như mấy cái miệng nhỏ biết hút biết mút, bám chặt lấy cây thịt thô nóng, ngay cả gân xanh trên thân cũng khít khao ăn nhập vào lỗ thịt, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Câu hỏi không được trả lời. Tiêu Vị Ảnh đương nhiên biết đây là lần đầu của cậu. Quan sát lâu như vậy, ngay cả kinh nghiệm trước khi ra nước ngoài cũng đã nắm rõ, tự nhiên hắn thấy yên tâm và hài lòng.
Nỗi đau khổ khi bị cưỡng chế khai phá lỗ sau đã khiến chàng trai mê man, khuôn mặt bên sườn kẹt giữa đệm xe da lạnh lẽo đỏ bừng, tuyệt đẹp. Đôi đồng tử màu cam nhạt như tan chảy, chứa đầy hơi nước ẩm ướt.
“Đừng… đừng động… đau quá, em đau quá…”
Đợi thiếu niên bình tĩnh lại một chút, Tiêu Vị Ảnh mới tiếp tục kẹp eo cậu, tấn công vào nơi yếu ớt nhất của cậu. Điểm mẫn cảm của thiếu niên không sâu, đến mức mỗi lần đưa vào đều có thể đè lên chỗ đó.
Hạ Phỉ vô thức ấn đầu người đàn ông vào ngực mình. Cùng với sự lên xuống của cậu, bím tóc tết màu đỏ gần như bị cậu tháo tung. Đôi chân thon dài, mảnh khảnh kẹp hờ lấy eo Vein, đầu hơi ngẩng lên, tóc mái lòa xòa để lộ nửa vầng trán xinh đẹp. Chiếc cổ yếu ớt ngẩng cao, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.
“Ông chủ…, em sắp chết rồi, haa…! Em sắp chết rồi… nhẹ, nhẹ nhàng thôi…”
Mồ hôi lạnh từ từ nổi lên trên làn da trần trụi của chàng trai, ánh nước tràn ra trông đặc biệt quyến rũ. Cơn đau dữ dội gần như nhấn chìm ý thức cậu. Phần dưới cơ thể đau đớn như bị xé toạc, nước mắt sinh lý không ngừng rơi. Lúc này cậu mới biết hóa ra có những thứ còn đau hơn cả bị lưỡi dao trong quần áo cứa qua.
Tiêu Vị Ảnh cụp đôi mắt mỏng xuống, nhìn cậu mẫu ảnh nhỏ bé với làn da trắng lạnh bị hắn đâm đến ửng hồng. Lòng hắn nóng rực. Hắn rút cây thịt thô to đang chôn sâu trong lỗ thịt chật hẹp ra chỉ còn lại một chút ở đầu, sau đó lại thúc mạnh, lút hết vào cái lỗ mềm mại đang co bóp, nhấp nháy.
Hắn vuốt ve vầng trán sắc sảo của thiếu niên, lại càng muốn xăm hình lên lông mày cho cậu.
Túi tinh va chạm vào chóp mông trắng nõn, phát ra tiếng “chát”. Hắn thỏa mãn nheo mắt lại, lắng nghe tiếng rên rỉ đáng thương lẫn tiếng nức nở của chàng trai, thản nhiên nghĩ:
Bị hắn dụ lên giường, em ấy chính là của hắn rồi. Sau này chỉ có thể phục vụ cho hắn, sẽ không còn khả năng đứng ở phía đối lập, để hắn phải tự tay giết chết nữa.
Người đàn ông lắc lư eo, nắm chặt hai bên đùi Hạ Phỉ, thúc mạnh và dâm đãng ra vào nhanh và hung bạo trong lỗ thịt ẩm ướt của chàng trai. Cậu mẫu ảnh nhỏ trông có vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng khoang thịt lại vừa ấm áp, vừa mềm mại và ẩm ướt. Thế mà mới bị nắc mạnh một lúc, nó đã tiết ra dịch dâm trơn trượt một cách thiên phú, khiến cây thịt liên tục ra vào, khuấy đảo khoang thịt càng thêm trơn tru. Thậm chí, nó bị đâm đến mức vừa ẩm ướt vừa trơn tuột, dần dần phát ra tiếng nước dâm đãng rõ rệt.
Rõ ràng ban đầu khi rút cây thịt ra, vẫn có thể thấy tơ máu đỏ tươi dính trên đó. Nhưng sau vài lần thúc, vết máu nhỏ đó đã bị nước dâm làm loãng, dần dần biến mất, rồi lại bị cây thịt thô to cuồng loạn thúc đẩy, đánh tan thành bọt trắng dâm đãng, dính đầy cửa lỗ mềm mại bị con cặc thô to chống đỡ mở rộng, cọ xát đến đỏ bừng, hơi sưng.
“Không… ưm, chậm, chậm một chút… Sắp hỏng rồi, ơ ừm…”
Lúc đầu, Hạ Phỉ còn có thể cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng thở dốc đáng xấu hổ. Nhưng với những cú nắc ngày càng hung dữ, mất kiểm soát của người đàn ông, cậu chỉ cảm thấy ống dẫn trong khoang lỗ của mình đã nhũn ra thành một vũng thịt mềm mại, mặc cho đối phương dâm đãng khuấy đảo, làm cạn.
Cơn đau dần dần biến mất, nhưng cảm giác tê dại sảng khoái kéo dài từ sâu trong khoang bụng lại càng khiến cậu khó chịu đựng. Đi kèm với mỗi lần cây thịt nắc mạnh qua khoang lỗ mẫn cảm, khuấy đảo khiến dịch chảy tung tóe, khiến đầu óc cậu trống rỗng, khó mà tự chủ được.
Tiêu Vị Ảnh vuốt qua đôi mày mắt tuấn tú của thiếu niên, ngậm lấy yết hầu nhô ra của cậu, hôn lên bụng dưới mềm mại, bằng phẳng:
“Tiểu Hạ… Hạ Phỉ, mở mắt ra nhìn xem.”
Thiếu niên hồi phục nửa ngày, đôi môi đỏ mọng bị răng cắn đến trắng bệch, mới len lén liếc nhìn bằng khóe mắt. Cậu nhìn thấy bụng dưới mình bị thúc lên thành một đường cong tinh tế, vẻ mặt mơ hồ. Tầm nhìn hỗn loạn như bị thiêu đốt, cậu nhanh chóng quay đầu đi. Nước bọt còn chưa kịp nuốt xuống chảy dọc theo cằm, xuống sâu hơn vào cổ:
“Ha… không, không thấy, em, ơ ừm… quên mang kính áp tròng rồi, anh… ưm ưm…!”
Ánh mắt tuấn tú của người đàn ông thỏa mãn giãn ra, toát lên vẻ gợi cảm chìm đắm trong tình dục. Bàn tay hắn nắm lấy con cặc trắng hồng đang cương cứng áp sát vào bụng dưới của Hạ Phỉ, giọng nói trầm khàn cảm thán. Sau đó, hắn siết chặt sống lưng, cây thịt mạnh mẽ cọ xát vào nơi mẫn cảm nhất bên trong cơ thể đối phương.
Trước mắt chợt lóe lên một tia sáng trắng. Hạ Phỉ bị cú thúc này làm cho đôi mắt cam trợn ngược, bụng dưới căng cứng. Cậu thở dốc gấp gáp như đang khóc, phát ra một tiếng “a” có âm cuối vểnh lên. Bị người đàn ông nắc vào lỗ sau lấm lem, cậu xuất tinh đầy tay hắn.
“Lên đỉnh rồi à, có sướng không… xì, đừng kẹp chặt quá!”
Cảm giác sảng khoái khi xuất tinh khiến lỗ thịt vốn đã chật hẹp càng siết chặt hơn, co giật bao lấy cây thịt thô dài. Vein cũng bị lỗ hậu non nớt mới lên đỉnh này hút mút đến tê dại thắt lưng, không thể kìm nén được dục vọng xuất tinh nữa. Hắn thu lại đôi mắt sâu thẳm, nắm chặt vòng eo săn chắc, ướt đẫm của chàng trai, hung hăng tăng tốc nắc vào khoang ruột dâm đãng, mềm mại và đỏ au.
“Ông chủ… Vein, em… em thực sự không chịu nổi nữa…”
Hạ Phỉ lắc đầu bất lực, cả người như muốn ngất đi. Nhưng Tiêu Vị Ảnh lại kẹp eo cậu, rút ra hoàn toàn rồi lại đâm vào lỗ sau bị chơi đến thành một cái lỗ tròn dâm đãng.
Tiếng động đáng xấu hổ vang lên trong xe. Lỗ nhỏ xinh đẹp của chàng trai thực sự không lớn. Chỉ một cây thịt đã làm cho các nếp gấp bị kéo căng ra, khoang lỗ trắng bệch. Thịt mềm đỏ tươi bị kéo ra rồi co lại theo tần suất nửa rút nửa đẩy của Tiêu Vị Ảnh.
Tiếng da thịt va đập đặc biệt lớn. Vein kẹp eo cậu, thúc mạnh hết lần này đến lần khác vào tuyến tiền liệt. Túi tinh đập vào cặp mông tròn trịa, trắng nõn đến mức tạo ra vết đỏ. Người đàn ông cố chấp thúc sâu vào. Ban đầu ý thức của Hạ Phỉ cũng đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cậu vứt bỏ lý trí nặng nề, cố gắng cùng nhau theo đuổi khoái cảm tột đỉnh. Hôm nay chơi rất vui, cậu có hơi mệt, cảm giác buồn ngủ sau khi lên đỉnh lan ra không thể cưỡng lại.
Vì vậy, khi Vein có thể thúc vào cửa kết tràng của chàng trai xinh đẹp, một luồng nhiệt nóng chảy lên đỉnh vật của hắn. Cảm giác bị cưỡng bức mở toang cửa kết tràng là quá sức chịu đựng. Cơn đau như lửa đốt truyền đến từ phía dưới. Ban đầu Hạ Phỉ gần như đã ngủ thiếp đi trong sự thoải mái, ai ngờ còn có chuyện này.
Chàng trai xinh đẹp đau đớn kêu lên. Đôi mắt cáo xinh đẹp của cậu nhắm nghiền, nước mắt rơi xuống lã chã từ khóe mắt, tuyệt đẹp và động lòng người trong lúc mồ hôi lạnh chảy dài:
“Ư, fuck… đau, đau quá…!”
Tiêu Vị Ảnh nghe thấy tiếng "soạt" một cái, nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh. Áo khoác của hắn bị cậu kéo rách một chút, dây buộc tóc cũng rơi xuống. Vein nhìn thiếu niên ngây ngô đã hoàn toàn tỉnh táo và đang cùng mình mây mưa, hài lòng nhếch môi, treo hoa tai lên dái tai cậu:
“Tiểu Hạ… tuần sau tôi đưa em đi xăm hình lên lông mày nhé.”
Cây thịt đã lút sâu vào một độ sâu chưa từng có. Hạ Phỉ run rẩy sờ lên bụng dưới của mình, nơi đó bị thúc đến nhô lên. Cảm giác kỳ lạ dâng lên. Cậu không thể tin được mà mở mắt ra lần nữa, ánh mắt oán trách vô cùng đáng yêu.
Tiêu Vị Ảnh nắm lấy tay cậu, đan vào tay cậu. Hắn ưỡn eo, tiếp tục tấn công. Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra cái lưỡi mềm mại. Người đàn ông bẻ mặt cậu lại, hôn cậu. Đôi môi ướt át được nước bọt làm ẩm, đỏ mọng. Không biết từ lúc nào chàng trai trẻ mới chịu buông tha cho đôi môi bị cắn đến đầy vết răng nhưng lại càng thêm gợi cảm kia.
“Hạ Phỉ… sau này hãy làm nhân viên tốt của anh nhé, anh rất thích em.”
Tiêu Vị Ảnh nắc đến mức lên cơn, hắn cúi xuống ngậm lấy yết hầu tinh tế, đầy mồ hôi mỏng của mỹ nhân, mút và ngậm chặt, để lại một vết răng rõ rệt. Đồng thời, cây thịt dưới thân đột nhiên dùng lực đâm mạnh. Hạ Phỉ ngay lập tức nhận ra điều bất thường:
“Không, … ông chủ, không được bắn vào… ơ ừm…!”
Giọng chàng trai trẻ ngây ngô vang lên cao vút, vừa khóc vừa thở dốc từ chối, hoảng sợ lắc lư eo muốn thoát khỏi sự xuất tinh khủng khiếp này. Tuy nhiên, tất cả đều vô ích. Cậu chỉ có thể bị Vein bắt lấy cặp mông đang lắc lư, dùng sức tách ra. Cây thịt đâm chặt vào miệng lỗ mềm mại bị đâm đến đỏ bừng, dâm đãng. Từ lỗ tinh đã lỏng ra ở đầu, một vài luồng tinh dịch nhầy nhụa, đục ngầu bắn ra dữ dội, đánh vào sâu bên trong thành ruột dâm đãng.
“… Ư ha, nóng quá… nóng quá…!”
Cột tinh nóng bỏng, mạnh mẽ bắn vào thành ruột non mềm. Hạ Phỉ bị lần bắn trong này làm cho hoàn toàn suy sụp, mất đi ý thức. Hai chiếc chân dài trắng lạnh lơ lửng bên eo người đàn ông run rẩy co giật hai cái. Bụng dưới vốn bằng phẳng đã bị tinh dịch bơm đầy, tạo thành một đường viền hơi nhô ra dâm đãng.
Tiêu Vị Ảnh cấm dục đã lâu, phải mất bốn năm phút mới thở hổn hển đứng thẳng người lên, rút con cặc khỏi miệng lỗ sưng đỏ, dâm đãng bị hắn chơi cho mở rộng của chàng trai dưới thân.
Cây thịt rời khỏi lỗ sau chín muồi, phát ra tiếng “bóc” nhẹ. Nó dính một lớp tinh dịch trơn trượt, trông dữ tợn và bóng loáng. Ngay sau đó, chất lỏng trắng đục, đặc quánh vừa được hắn bắn vào bụng thiếu niên đã mất đi vật cản, từ từ chảy ra dọc theo khoang lỗ mềm mại, ấm áp. Nó chảy đầy cả bắp đùi trắng nõn bị nhéo đến đỏ hồng, từ mắt lỗ ẩm ướt, mềm mại bị làm cho chín đỏ, hơi mở ra, khó khép lại.
Cảm giác xung kích mạnh mẽ đập vào điểm mẫn cảm của cậu. Hạ Phỉ bị nóng đến mức mở to hai mắt, con cặc nửa cương rỉ ra từng giọt tinh dịch trắng đục. Từng đợt khoái cảm như một màn pháo hoa nổ ra ở đầu dây thần kinh mà chàng trai xinh đẹp cố gắng níu giữ.
Cậu lại bị bắn trong đến bắn tinh khô.
Tiêu Vị Ảnh bình ổn hơi thở, nhìn cơ thể Hạ Phỉ vẫn còn đang run rẩy từng hồi trong cơn cực khoái. Khuôn mặt xinh đẹp vốn lạnh lùng bị mồ hôi làm ướt, tóc vàng vụn dính sát vào thái dương. Đôi mắt hẹp dài vẫn còn mơ màng, hàng mi dài được làm ướt bởi nước mắt thành từng lọn. Ngay cả đôi môi mềm mại cũng bị cắn đầy vết răng.
Một vẻ ngoài vừa đáng thương vừa dâm đãng, như thể vừa bị yêu thương tàn nhẫn.
Hắn không khỏi nuốt nước bọt. Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt giữa mày mắt đối phương, lắng nghe tiếng nức nở vô thức phát ra từ cổ họng Hạ Phỉ, khóe môi từ từ cong lên.
Đợi đến tuần sau xăm hình lên lông mày, cậu sẽ hoàn toàn là nhân viên tốt vĩnh viễn của hắn.
… Chỉ là chiếc xe này có thể thay luôn rồi.
Hạ Phỉ tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Ký túc xá của thiếu niên hắn biết, nhưng để tiện, Vein trực tiếp đưa cậu đến căn hộ gần nhất của mình. Trong ánh sáng ban mai lờ mờ, cậu mẫu ảnh nhỏ mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên đầu và người đàn ông tóc đỏ vẫn đang ôm mình phía sau, cậu gần như hóa đá.
Cơn đau ở bụng dưới và một nơi không thể nói thành lời khiến cậu toàn thân rã rời, yếu ớt. Trải nghiệm đầu tiên của lần đầu tiên là đau, nhưng cũng hơi sướng. Ông chủ coi như cũng lịch sự, dọn dẹp cho cậu khá sạch sẽ, nhưng thể chất có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi sốt.
Hạ Phỉ mơ màng nghĩ, mình thực sự giống như những gì người ta đồn đại, đã câu được ông chủ, chỉ là mới câu được vào chiều hôm qua. Hình như cũng không lỗ lắm. Vein đẹp trai như vậy, cậu hoàn toàn không bận tâm, chỉ là tình một đêm kiểu fast-food này… hình như ở nước ngoài cũng bình thường…
Nhiều ngày sau đó, Hạ Phỉ đã xin phép nghỉ học và nghỉ làm với trường và công ty do Tiêu Vị Ảnh trực tiếp sắp xếp. Chàng trai xinh đẹp suy sụp suốt ba ngày, sốt cao rồi sốt nhẹ mới hoàn toàn lui. Cậu cân nhắc kéo kéo người cấp trên đang chỉ huy người giúp việc cắt bít tết cho họ. Vein ngay lập tức hiểu ý, bảo những người khác tạm thời rời khỏi phòng ăn, rồi nghe chàng trai nói:
“Ông chủ, em cảm thấy mình không hợp làm người nằm dưới. Hay là lần sau anh thử xem, em đảm bảo… ưm ưm…”
Ban đầu Vein định từ chối, nhưng đôi mắt đỏ rực đảo một vòng rồi thay đổi ý định. Hắn dùng nĩa tự tay xiên một miếng quýt được cắt đôi, nhét cả miếng vào miệng chàng trai đang nói, cười tồi tệ:
“Một là ăn nhanh lên, hai là lần sau gọi anh, anh sẽ để em ở trên.”
Mắt Hạ Phỉ sáng lên. Mặc dù mình thực sự vô duyên vô cớ nhận ông chủ làm anh trai, nhưng công việc, tình cảm, học vấn và tiền bạc đều không bị bỏ lỡ, cậu quá hời! Thiếu niên mừng rỡ nhảy khỏi ghế:
“Anh! Anh trai~ Anh Vị Ảnh hahaha!! Vậy là nói rồi nhé, em thực sự nhận anh làm đại ca đấy!”
Điều này lại khiến người ta không thể không nhắc đến một đêm nào đó, người ngồi trên, lắc lư qua lại muốn ngã xuống, nhưng bị người đàn ông cưỡng chế đỡ eo, khóc đến mức đứt hơi.
Còn về mối quan hệ của hai người… Họ đã đề cập đến trên đường đi xăm hình lên lông mày. Hạ Phỉ cứ “ông chủ” bên trái, “ông chủ” bên phải. Cuối cùng, Vein tháo bím tóc tết của cậu ra rồi tết lại:
“Ông chủ… chúng ta bây giờ, có được coi là mối quan hệ bao nuôi không? Dự án và chỗ dựa của em hiện tại đều được coi là tốt nhất trong ngành rồi.”
Thực ra, Hạ Phỉ vốn không muốn nói như vậy. Chỉ là cậu không nghĩ mình là loại người gì trong mắt Tiêu Vị Ảnh. Dường như giá trị của cậu không chỉ nằm ở vẻ ngoài và tình yêu. Đôi mắt cam của cậu lấp lánh, rồi cậu đổi từ người yêu thành bao nuôi với ý nghĩa thấp kém hơn.
Cậu nói rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng rất ngây thơ.
Tiêu Vị Ảnh phanh xe gấp. Cậu mẫu ảnh nhỏ từ ghế sau đâm thẳng vào tựa lưng ghế trước. Sống mũi cao thẳng đỏ lên một vệt, trong mắt lại ngập nước. Hạ Phỉ khá dễ khóc, thậm chí khi uống rượu cảm thán về nỗi khổ đi làm thêm cũng có thể rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
“Fuck, ông chủ! Anh chú ý nhìn đường đi, nếu cả hai cùng chết thì hơi tiếc đấy.”
“Hạ Phỉ, em nghĩ là tôi đang bao nuôi em sao?”
Vein không quay đầu lại, nhưng giọng điệu lại mang theo một áp lực rõ ràng. Hai tay thiếu niên nắm chặt ghế sau xe, mở miệng nhưng không nói nên lời. Đại ca của cậu và cậu, một người là ông trùm thương mại, cực kỳ giỏi đánh nhau, còn có thể cầm súng. Còn mình chỉ là một sinh viên du học, có lẽ còn có chút… khả năng đặc biệt, nhưng cũng không đến mức này.
Sau đó ông chủ không nói gì, dường như chính hắn cũng không biết phải giải thích thế nào. Hạ Phỉ chỉ biết lần đầu tiên xăm hình lên lông mày, rất đau, nhưng Tiêu Vị Ảnh cũng không lên tiếng nữa, mặc cho nước mắt sinh lý chảy đầy mặt cậu. Bình thường, sau khi hai người cùng nhau hoạt động, họ đều tự lo việc của mình, bận tối mắt tối mũi. Nhưng lần này, trên đường chuẩn bị quay về, Vein lần đầu tiên gọi cậu lại:
“Hạ Phỉ, dự án có thể là vốn liếng, vậy em hiểu chỗ dựa là gì, và đặt vị trí của mình ở đâu, tất cả đều tùy thuộc vào em.”
Tiêu Vị Ảnh nhếch mép cười một cách tồi tệ, kẹp cổ người ta, ấn vào bức tường trắng trong con hẻm chật hẹp:
“Em gọi tôi là đại ca, ông chủ, Vein, tôi đều đáp ứng. Gọi tôi là bạn trai, người yêu, chồng… tôi cũng sẽ đáp ứng. Nếu em thích danh xưng kim chủ, cũng được. Tôi thậm chí có thể tuyên bố rầm rộ vì em, để cả Luân Đôn này đều biết kim chủ của Hạ Phỉ là tôi.”
Lần đầu tiên thiếu niên nghiêm túc nhìn vào đôi đồng tử đỏ sâu thẳm của Tiêu Vị Ảnh, bình lặng nhưng lại như cơn bão sắp đến. Cậu thấy chính mình cũng nở một nụ cười hoàn toàn khác với vẻ mặt tự tin, thoải mái trước ống kính:
“Vậy em gọi anh là bạn trai, có thể tuyên bố không?”
“Đương nhiên.”
Chỉ là thân phận mà thôi. Luân Đôn đầy rẫy sóng gió, chưa bao giờ tồn tại cái gọi là tình sâu nghĩa nặng. Việc hắn kéo Hạ Phỉ vào cuộc ngay từ đầu đã có nghĩa là không quan tâm đến sống chết, không quan tâm đến của mình và cũng không quan tâm đến của cậu.
Vì vậy, bạn trai, đương nhiên có thể. Nếu chết, thì coi như bấy nhiêu ngày đó thôi. Nếu còn sống, thì một đời cũng chẳng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro