Tương phùng
Trời mưa xối xả, những con hẻm tối ẩm ướt như nuốt chửng bước chân người. Hạ Phỉ vốn chỉ định đi ngang qua, nhưng trong làn mưa mịt mờ ấy, một dáng hình quen thuộc thoáng qua khiến tim cậu thắt lại lại. Mái tóc đỏ rực kia, dù có lẫn vào trăm ngàn bóng người, cậu cũng sẽ không bao giờ nhận nhầm.
“Ông chủ…?” – Hạ Phỉ bất giác gọi khẽ, rồi lao theo bóng lưng kia.
Người đàn ông ấy khựng lại, rồi chậm rãi quay đầu. Quả thật là Vein. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Hạ Phỉ đập loạn lên, bao dồn nén, bao tìm kiếm mỏi mòn bỗng dâng trào thành vui mừng và xúc động.
“Ông chủ...Anh… anh thực sự còn sống…” – giọng Hạ Phỉ run run, pha lẫn vui mừng đến nghẹn ngào. “Tôi biết mà lão bản! Tôi biết anh sẽ không sao. Tôi đã tìm anh mãi…”
Vein đứng trong mưa, chiếc ô nghiêng che nửa gương mặt. Hắn im lặng nhìn cậu thật lâu. Trong đáy mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên lẫn phức tạp – bởi từ sau khi hắn giả chết, hắn vẫn luôn lặng lẽ theo dõi tin tức về Hạ Phỉ. Nhưng rồi, chỉ vài tháng sau, cậu cũng như biến mất. Phòng trọ đã trả, bảo lưu kết quả học một năm, tài khoản cũng không cập nhật mới. Một người cứ như thế biến mất khỏi tầm mắt hắn, khiến lòng hắn rối bời, hắn cũng không ngờ bản thân lại có cảm giác này. Giờ phút này nhìn thấy Hạ Phỉ, hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu vẫn an toàn, nhưng hắn cũng không thể tiếp tục dây dưa với người làm ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn nữa.
Vein lạnh lùng đứng dưới chiếc ô đen. Ánh mắt hắn tĩnh lặng như chưa từng rung động, giọng nói hờ hững:
“Tại sao thế? Tìm tôi làm gì?”
Nỗi vui mừng trong lòng Hạ Phỉ như bị dập tắt bởi gáo nước lạnh. Cậu cứng người, môi run rẩy:
“Tôi… tại sao anh không liên lạc với tôi… Anh biết tôi—”
“Cậu nên biết giới hạn của mình, Felix” – Vein ngắt lời, ánh mắt xa xăm, đôi lời như lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào ngực cậu.
Trái tim Hạ Phỉ chết lặng. Cậu đứng trong mưa, không còn cảm giác cả cơ thể run rẩy vì lạnh hay vì đau.
Vein quay người, cầm ô rời đi, bóng lưng lạnh lùng khuất dần vào màn mưa.
Nhưng chưa đi được bao xa, hắn nghe tiếng động nặng nề phía sau. Quay lại, Vein sững người.
Hạ Phỉ khuỵu xuống, tay ôm chặt bụng. Áo mưa rộng mở, để lộ ra vòng bụng căng tròn mà hắn chưa từng ngờ đến. Gương mặt cậu tái nhợt, mồ hôi lẫn nước mưa tuôn xuống.
“Felix!” – Vein lao vội đến, ôm lấy thân thể run rẩy sắp ngã gục kia. Trái tim hắn vốn băng giá, giờ đập loạn trong lồng ngực như sắp vỡ tung, giọng hắn run lên lần đầu tiên sau bao năm. “Cậu đang mang thai?”
Hạ Phỉ mím môi, mồ hôi và nước mưa hòa lẫn, nghiến răng: “Là… con của anh…”
Không còn kịp suy nghĩ, Vein bế thốc Hạ Phỉ lên, chạy vội qua làn mưa, nhét cậu vào trong xe.
Trong không gian chật hẹp, Hạ Phỉ mở rộng hai chân ra, bụng dưới co rút dữ dội, cả thân hình gầy yếu run lẩy bẩy. Cậu mím môi đến bật máu, cắn chặt mảnh vải trong miệng, mồ hôi túa ra như tắm, hai tay bấu chặt vào ghế đến trắng bệch.
Vein ngồi phía dưới, toàn thân căng cứng. Hắn đã thấy đủ loại máu, đủ cảnh chết chóc, nhưng khoảnh khắc này, máu trên tay hắn lại khiến lòng bàn tay run rẩy chưa từng có.
Tóc máu của đứa bé lộ ra… rồi lại thụt vào.
“Không… sao lại…” – Vein nghẹn giọng, hai tay giữ lấy, lúng túng chưa từng có.
Hạ Phỉ gần như phát điên. Cơn đau cứ như có bàn tay vô hình đang xé rách cơ thể từ bên trong. Cậu cố rặn, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên trên thái dương, nhưng mỗi lần vừa nhích ra một chút, đầu đứa bé lại rút ngược vào, khiến toàn bộ nỗ lực trở nên vô vọng.
Một cơn co bóp khác lại dội xuống, mạnh đến mức khiến cậu cong cả người. Hạ Phỉ hét nghẹn, rặn thật mạnh, toàn thân run lên dữ dội. Đầu đứa bé lại trồi ra một chút… rồi chững lại, mắc kẹt nơi đó.
Vein cảm thấy tim mình sắp vỡ tung. Mỗi giây phút trôi qua, hắn đều thấy mình bất lực hơn bao giờ hết.
“Được rồi, nghe tôi!” – Vein ôm chặt vai cậu, giọng gấp gáp mà khàn đặc – “Cậu hít sâu… rồi dùng sức. Một...hai...ba!”
Hạ Phỉ gồng mình, sống lưng cong lên, bụng dưới căng siết như bị xé toạc. Cơn đau buốt tận tim phổi khiến cậu hét nghẹn, gương mặt tái nhợt vặn vẹo.
“Giỏi lắm! Thêm chút nữa, đừng dừng lại!” – Vein đếm nhịp, bàn tay to lớn siết lấy bàn tay lạnh ngắt của Hạ Phỉ, truyền cho cậu một chút sức lực.
Lần thứ hai, thứ ba, mỗi nhịp Vein đếm, Hạ Phỉ lại cắn răng rặn, máu đỏ loang khắp ghế, hơi thở đứt quãng như sắp tắt.
Trong cơn đau tưởng như chết đi sống lại, Hạ Phỉ bất ngờ bật ra một câu, giọng run rẩy, vỡ vụn:
“Ông chủ… trong lúc anh biến mất… anh có từng nghĩ đến tôi không…?”
Vein khựng lại, ngực thắt chặt, tim như bị ai bóp nghẹt. Nhưng chưa kịp trả lời, Hạ Phỉ đã rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào hòa lẫn tiếng thở dốc:
“Tôi… thật sự đã tìm anh… rất lâu… Tôi không tin anh đã chết… mỗi ngày, tôi đều…”
Câu nói ngắt quãng, bị nuốt chửng bởi một cơn đau dữ dội nữa. Cậu lại hét lên, thân hình cong cứng, bụng dưới co rút đến tận cùng.
“Đủ rồi! Felix, đừng nói nữa, giữ sức lại! Rặn đi, tôi đang ở đây!” – Vein siết tay cậu, gần như gầm lên, giọng vỡ ra. “Một… hai… ba—dùng sức!!”
Hạ Phỉ vừa khóc vừa rặn, tiếng nức nghẹn hòa lẫn tiếng đếm của Vein. Đỉnh đầu ướt nhẹp của đứa bé dần lộ ra thêm, từng chút một, trong khi cậu lại rơi vào cơn đau buốt tận xương tủy, nước mắt không ngừng rơi.
Khoang xe nhỏ hẹp nồng mùi máu. Ghế ngồi đã ướt đẫm, từng vệt đỏ loang ra dưới thân Hạ Phỉ.
Cậu run rẩy, đôi chân mở rộng, ngón chân co quắp vì đau. Đầu đứa bé đã lộ rõ, mái tóc ướt nhẹp lấp ló ngoài cửa mình, nhưng vai và thân vẫn mắc lại. Cơn đau xé rách dữ dội khiến toàn thân Hạ Phỉ co giật, lưng gập cong, cổ họng bật ra tiếng kêu nghẹn nghẹt dưới mảnh vải bị cắn chặt.
“Không được… không ra được…” – giọng cậu khàn đặc, run rẩy như sợi chỉ mỏng sắp đứt.
“Nghe tôi! Hít sâu… rồi rặn tiếp!” – Vein gần như gào lên, bàn tay hắn siết chặt lấy tay cậu, giọng vỡ hẳn. “Một… hai… ba—rặn!”
Hạ Phỉ gồng mình, sống lưng cong cứng, đôi mắt đỏ hoe, máu và nước mắt hòa lẫn trên gương mặt tái nhợt. Nhưng lực quá yếu, đứa bé chỉ nhích thêm chút ít rồi lại kẹt cứng.
Một dòng máu nữa ứa ra, mùi tanh nồng nặc khiến Vein chết lặng. Hắn nhìn Hạ Phỉ đang run lẩy bẩy, hơi thở dồn dập, da thịt lạnh ngắt dần đi, cả người như muốn ngất lịm.
“Đừng nhắm mắt! Nghe tôi, Felix!” – Vein hoảng loạn lay mạnh vai cậu, giọng khàn đục, run rẩy như kẻ mất trí.
Hạ Phỉ mở mắt trong mơ màng, đôi đồng tử nhòe nước nhìn thẳng vào hắn. Nước mắt trào ra, giọng cậu nghẹn lại, yếu ớt đến đau lòng:
“Ông chủ… tôi thật sự không chịu nổi nữa…”
Cơn đau khác lại ập đến, mạnh mẽ như muốn cướp hết sinh lực còn sót lại. Hạ Phỉ gào lên nghẹn ngào, toàn thân cong cứng, gân xanh nổi hằn. Bàn tay cậu bấu chặt lấy Vein, móng tay hằn sâu vào da thịt hắn, run rẩy rặn từng chút.
“Giỏi lắm… tiếp tục! Một… hai… ba—!” – Vein nghiến răng, cổ họng nghẹn lại, ánh mắt đỏ rực vì tuyệt vọng và lo sợ.
Nhưng máu không ngừng tuôn ra. Hạ Phỉ thở hổn hển, mắt tối sầm, thân thể rã rời. Đứa bé vẫn kẹt lại, nửa trong nửa ngoài, như một cực hình kéo dài vô tận.
Cậu nấc nghẹn, tiếng khóc bật ra cùng nước mắt:
“Đau quá…ông chủ… tôi sắp chết mất…”
“Nghe tôi, còn một chút nữa thôi! Một chút nữa thôi!” – Vein gần như khản giọng, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt lấy tay cậu, siết đến run rẩy.
Hạ Phỉ nghiến răng, đôi chân mở rộng đến cực hạn, toàn thân cong cứng lại, gồng từng giọt sức lực cuối cùng. Máu và mồ hôi hòa lẫn, trán cậu nhễ nhại, gương mặt trắng bệch méo mó vì đau đớn.
Đứa bé nhích ra thêm chút nữa.
Cậu hét thảm, âm thanh vỡ vụn như dao cứa. “A…”
Cơn đau cuối cùng ập đến. Hạ Phỉ cong người, cả cơ thể run bần bật, cắn mạnh vào mảnh vải trong miệng đến bật máu, nước mắt giàn giụa. Cậu rặn từng chút một, từng chút một…
Rồi trong tiếng xé toạc nghẹn ngào, đứa bé cuối cùng cũng tuột ra khỏi cơ thể cậu, trơn ướt, đỏ hỏn, tiếng khóc yếu ớt vang lên trong không gian chật hẹp.
Hạ Phỉ ngửa đầu ra sau, toàn thân mềm nhũn, hơi thở đứt đoạn, đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi. Nước mắt vẫn còn chảy dài nơi khóe mắt, nhưng trên gương mặt đau đớn ấy lại thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.
“Ra rồi… con của chúng ta…” – giọng cậu lạc đi, yếu ớt như hơi gió.
Vein run tay ôm lấy sinh linh bé bỏng, hắn nhìn Hạ Phỉ đang từ từ khép mắt, mấp máy miệng:
“Tôi cũng… đã tìm em… rất lâu…”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro