CHƯƠNG 1: KHỞI ĐẦU CHO NĂM HỌC ,CUỘC GẶP GỠ


Trời ơi ! Cuối cùng cũng thi xong tuyển sinh lớp 10

Giờ phải ngủ cho thoải mái mới được !

Khi nằm trên giường, Dương không thể ngừng nghĩ về những trải nghiệm mới sắp đến tại ngôi trường mới. Cảm giác hồi hộp xen lẫn với sự háo hức khi chuẩn bị bước vào một chương mới trong cuộc đời của mình khiến cô không thể ngủ được. Trong đầu Dương hiện lên hình ảnh của những bạn mới, những khuôn mặt xa lạ nhưng sẽ sớm trở thành bạn bè thân thiết. Dương cảm thấy mình may mắn khi được trải nghiệm cuộc sống ở một ngôi trường danh tiếng, nơi mà tri thức và tình bạn sẽ được tôn trọng và phát triển.

Dường như mọi thứ đang hướng tới một điểm bắt đầu mới đầy hứa hẹn. Cô không khỏi tưởng tượng về việc tham gia vào các hoạt động ngoại khóa, gặp gỡ các giáo viên xuất sắc, và học hỏi từ những người bạn mới. Dường như giấc mơ về ngày khai giảng đã làm cho Dương quên đi mệt mỏi sau những ngày ôn thi căng thẳng. Cô tự tin rằng, dù có khó khăn gì xảy ra, cô cũng sẽ vượt qua và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ trong năm học sắp tới. Với lòng quyết tâm và hi vọng, Dương đặt niềm tin vào bước khởi đầu mới sắp tới và sẵn sàng chào đón mọi thách thức đang chờ đợi cô ở phía trước.

Hết kì nghĩ hè...

Dương giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng nhìn quanh xung quanh. Cô nhận ra mình đã ngủ quên và giờ đã muộn rồi. Không còn thời gian để lăn lộn trong giấc mộng nữa, cô nhanh chóng vận động cơ thể, với bộ đồng phục đã sẵn sàng trên giường và cặp sách nặng trên vai. Cô vội vã bước ra khỏi nhà, chỉ muốn đến trường càng nhanh càng tốt.

Trong lúc vội vàng luồn lách di chuyển qua các con phố, Dương không để ý đến mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất là đến trường kịp giờ. Trong bối cảnh hối hả đó, cô không thể tránh khỏi một va chạm với ai đó.

"Ôi, xin lỗi, tôi... tôi ngủ quên rồi", Dương lắng nghe tiếng chàng trai đứng trước mặt mình nói. Cô nhìn lên và nhận ra đó chính là Xuân Bình, một học sinh nổi tiếng trong trường với điểm số thi đầu vào cực kì cao

Xuân Bình cười nhẹ và giúp Dương đứng vững. "Bạn có sao không"

Dương không chú ý gì đến hành động của Xuân Bình, thậm chí cô còn không muốn nhìn vào mắt anh ta .Chỉ xin lỗi rồi lại chạy thật nhanh đến trường

Xuân bình thấy thế nói " Cái con nhỏ này đã đỡ tôi dậy nhưng còn không cảm ơn mình , đến lúc xin lỗi cũng không nhìn thẳng mặt" Xuân Bình tức giận nói với chính mình. Anh ấy chạy thiệt nhanh để dí kịp Dương để nói cho ra lẽ

Dương cảm thấy một cơn gió mạnh từ phía sau, khiến cho tóc cô rối bời. Cô nhìn qua vai và thấy một hình bóng đang tiến tới với tốc độ nhanh chóng. Cảm giác hối hận càng trở nên nặng nề khi Dương nhận ra rằng đã làm ai đó lo lắng về việc mình có thể muộn giờ

Đã tới cổng trường

"NÀY CON NHỎ KIA !" một giọng phát ra từ phía sau

Dương quay đầu lại và thấy một anh chàng với ánh mắt tức giận đang chạy tới.

Xuân Bình tức giận nói "Này nhỏ kia đã đụng chúng người ta đã không xin lỗi đàng hoàng thì ít nhất cũng phải cảm ơn chứ "

Dương cảm nhận được sự tức giận từ lời nói của Xuân Bình. Cô nhìn thẳng vào anh ta với ánh mắt chân thành và dừng lại để đối mặt với tình huống.

"Anh có hoàn toàn đúng," Dương nói, giọng điềm đạm nhưng quyết định. "Tôi xin lỗi về sự gây phiền toái và đã không cảm ơn anh trước. Đó là thiếu sót của tôi và tôi xin lỗi về điều đó."

Xuân Bình nhìn Dương một cách ngạc nhiên, và sau đó, sự tức giận trên khuôn mặt anh ta dần dần tan biến. "Được rồi, đừng để nó xảy ra lần sau," anh ta nói, một chút nhẹ nhàng hơn.

Cùng lúc đó tiếng trống trường cũng đã vang lên báo hiệu cho mọi người đi nhận lớp

"Không nên để lỡ giờ đầu tiên của năm học ,thôi vào lớp rồi tôi cũng không tính toán gì với cô nữa" Xuân Bình giọng điềm đạm nhưng có chút hài hước


Dương im lặng không nói gì chỉ lườm cho một cái

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro