Chapter 1: We are complicated, we are simple

Anh không nhớ rằng mình đã đến đây như thế nào, ở trên nóc một tòa nhà cũ, ngồi trên sàn lạnh lẽo và bẩn thỉu. Eddie chắc chắn rằng mình đã lên giường và đắp chăn. Đúng, anh chỉ nhớ những điều đó. Ngoài ra, anh còn nhớ mình đã cãi nhau với người "cộng sự" khi hắn ăn hết đống đồ ăn đã mua cho cả tháng chỉ trong vòng một ngày, sau đó đánh răng, uống một cốc nước và đi thẳng lên giường, nhưng... Ngay bây giờ anh lại ở đây, được bao quanh bởi một đống lông màu xám. Chúng nhìn giống như lông chim bồ câu.

"Venom... Hãy nói với ta rằng những điều này không phải do chúng ta gây ra". Eddie nhìn xung quanh, ở trước mặt họ chỉ có một vài chuồng chim bồ câu với nửa cánh cửa đã bị phá gãy treo lủng lẳng.

" ... " Im lặng là câu trả lời anh nhận được từ vị "cộng sự" của mình.

"Chết tiệt." Đứng dậy khỏi sàn. Hiện tại, Eddie không đi giày và chỉ mặc một chiếc quần bó sát, những cơn gió thổi qua làm người của anh run rẩy. "Thật kinh khủng..."

Anh nghĩ rằng họ đã tìm đến toà nhà cũ này để tấn công chim bồ câu và nuốt chửng những con chim tội nghiệp đó. Điều đó thật sự khiến anh bực mình, Mùi vị kinh khủng của máu ngập tràn trong khoang miệng. Cảm giác đầy bụng được thay thế bằng cơn buồn nôn buộc Eddie phải chạy đến góc của sân thượng và nôn ra tất cả đồ ăn đang có trong dạ dày.

"Eddie ... chúng ta cần thức ăn".

Eddie tiếp tục công việc làm trống dạ dày của mình và giơ ngón tay giữa lên đối với Symbiote. Sau một vài lần móc họng mọi thứ có vẻ đã ổn hơn, lấy tay của mình lau miệng, tuy máu trong miệng đã bớt nhưng mùi vị của nó vẫn còn đọng lại.

"Chết tiệt, Venom. Ta không muốn làm điều này", đưa tay lên mặt xoa mạnh và đi lại chỗ anh vừa thức dậy ở toà nhà kỳ lạ này. "Ngươi không thể cái gì cũng ăn trong khi ta đang ngủ!"

"Eddie, chúng ta, ba chúng ta ... thức ăn ... chúng ta cần thức ăn."

"Thức ăn... ăn. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh chúng ta nuốt chửng những con bồ câu sống, ta đã cảm thấy thật kinh tởm..." Hít vào một hơi thật sâu. Anh hình như vừa không kiểm soát được cơn nóng giận của mình và nói gì đó quá đáng. "Thân ái, ta biết ngươi làm điều này vì chúng ta, nhưng nó thật kinh khủng và tàn nhẫn."

Anh hít một hơi thật sâu, vô thức đưa tay xuống bụng. Eddie vẫn không thể tin rằng có một đứa bé ở trong bụng của mình và Venom, nó đang lớn lên và đòi hỏi sự chăm sóc của anh ta một cách tuyệt đối, điều này khiến nhu cầu của anh tăng gấp nhiều lần so với người bình thường, bao gồm cả lượng thức ăn mỗi ngày. Điều này còn tệ hơn cả tâm trạng của Venom nếu không được ăn sôcôla và khoai tây chiên.

"Eddie, điều này rất bình thường. đứa bé cần thức ăn để phát triển."

"Mới mang thai được hai tháng mà ta cảm thấy lượng đồ ăn mình đã ăn đủ cho cả một năm," Eddie đi vòng tròn trên nóc tòa nhà. Lúc này, tâm trạng chỉ có buồn chán và thất vọng. Sẽ điên mất nếu mấy cái cảm xúc tiêu cực không biến mất mà cứ bám lấy anh. Tất cả những điều này làm cho anh cảm thấy căng thẳng: Cuộc sống, Venom và em bé. Mọi thứ như muốn đè chết anh vậy.

"Ta đã nói với ngươi là điều này sẽ không hề dễ dàng. " Có vẻ cảm nhận được tâm trạng xấu của Eddie, Venom trượt ra một vài cái xúc tu đen và vuốt nhè nhẹ lên cánh tay anh tựa như đang an ủi, hoặc là do Eddie nghĩ như thế. " Nhưng không lâu quá đâu, Eddie. Bọn họ sẽ phát triển rất nhanh."

"Ta không biết nữa. không phải ngươi nói rằng nó sẽ phụ thuộc tùy vào vật chủ mà ngươi ký sinh sao. Con người mất đến chín tháng để có thể sinh ra một đứa bé."

" Chín tháng là rất lâu. Con người đúng là chậm chạp ở mọi mặt," giọng nói đầy cay độc phát ra trong tâm trí của Eddie.

"Đây là điều hiển nhiên. Chúng tôi không phải là loại sinh vật vô dạng. giống loài Symbiote của ngươi có thể biến thành bất cứ thứ gì ngươi muốn, nhưng cơ thể con người là..."

"Ngọt, mềm, nhiều các dây thần kinh, nội tạng, hóa chất ..." Venom bắt đầu trượt xuống cơ thể vật chủ của mình, vuốt nhè nhẹ xương sống và nói ra những thứ hắn thích ở trên cơ thể con người. "Bây giờ nhìn ngươi giống như một ly cocktail ngon tuyệt với topping là hóa chất và hormone, Eddie."

"Không, Venom." Xương sống của anh cảm giác thật lạ. Đúng vậy, anh biết hành động này của Venom là hắn muốn gì. "Không phải ở đây chứ."

"Không ai ở đây cả, tình yêu ... Chúng ta đang ở một mình và ta muốn nó."

"Những gì ta muốn bây giờ là thoát khỏi tòa nhà ngu ngốc này và đi tắm. Người ta đang bốc mùi động vật và máu."

"Nếu chúng ta trở về nhà thì có thể chứ?" Sử dụng sự xỏa quyệt của mình, Venom lướt chiếc lưỡi dài qua má Eddie, làm cho anh ta không thể từ chối.

"Ta bắt đầu tin rằng ngươi bị nghiện làm tình." Eddie rùng mình khi Venom liếm phần xương hàm và phần xương quai xanh của anh, cố gắng hiểu những lời nói của hắn.

"Ta không biết gì về sinh sản của con người, nhưng dù sao thật tốt khi chọn ngươi. Ta cảm thấy rất vui. Ta thích nó. "

"Ta không thể từ chối được ngươi, Venom" Eddie phàn nàn, Kéo cái lưỡi đang liếm hăng say ra khỏi cổ của mình. "Nếu ngươi muốn làm điều đó thì hãy đưa ta về nhà và cư xử cho thật tốt."

"Được rồi, chúng ta về nhà thôi," chất lỏng màu đen dần dần bao bọc lấy người của Eddie, bảo vệ anh ta khỏi mọi thứ bên ngoài, "nhưng chúng ta cần phải ăn thứ gì đó. Ngươi đã nôn ra gần như mọi thứ trước khi chúng ta có thể hấp thụ các chất dinh dưỡng."

"Chúng ta sẽ ăn gì đó ở nhà. Ta đã quá mệt mỏi rồi, thân ái. Đừng làm mọi thứ rắc rối hơn nữa," anh thì thầm với Venom với giọng cầu xin .

Họ đã phải đối phó với quá nhiều thứ khác nhau và có nhiều điều mà cả hai chưa biết được hết. Trên đường về nhà, không ai nói câu nào. Eddie thậm chí không kêu ca về sự cố chim bồ câu, Venom cũng không tùy tiện kiểm soát cơ thể mà không có sự cho phép của anh và hắn không nhắc gì về việc thiếu thức ăn. Cả hai đều hiểu rằng sự việc lần này đã vượt quá giới hạn của họ và Venom không muốn nói với Eddie rằng hắn bị ép phải ra ngoài và tìm kiếm thức ăn. Đây là một mệnh lệnh, một yêu cầu từ đứa bé, là một symbiote hắn chỉ việc hiểu và thực hiện yêu cầu này. Đứa bé của họ yêu cầu một lượng lớn thức ăn để chúng có thể phát triển và quen với môi trường mới. Để giải thích với Eddie rằng đứa bé có thể kiểm soát bọn họ qua một thứ ngôn ngữ "hóa học" có hơi rắc rối trong trường hợp đó. Thân ái của hắn có vẻ mệt mỏi sau khi dọn dẹp mớ hỗn độn ở trên sân thượng. Hắn sẽ giữ bí mật này cho đến khi đứa bé lớn lên, và Eddie trở lại là con người cũ của anh.

Họ vào căn hộ bằng thang thoát hiểm ở bên cạnh, và đi vào phòng ngủ qua cửa sổ mà họ đã thoát ra. Eddie không dám đi qua cửa chính khi bây giờ anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bó sát. Venom trở lại bên trong người của Eddie để cho anh có thể đi tắm và đánh răng lại một lần nữa, sau khi làm xong mọi thứ cẩn thận họ mở tủ lạnh và xem có gì có thể ăn được hay không .

"Kem sôcôla." Một cảm giác thèm ăn đánh mạnh vào tâm trí Eddie làm anh phải lấy tay và lau đi vệt nước miếng đang chảy trên miệng mình.

Anh lấy ra ba viên kem từ trong hộp kèm theo một ít vụn sôcôla để nó ở trên đảo bếp và đi tìm một cái bát còn trống để phục vụ cho bữa ăn đêm của mình. Nhưng Venom đã dùng xúc tu của mình và lấy cả hộp kem có trong tủ lạnh.

"Tất cả, Eddie, Hãy ăn tất cả chúng đi." Hắn nhanh chóng mở nắp và để nó vào trong tay Eddie.

"Thứ này có lẽ tốt hơn so với việc ăn chim bồ câu."

Không nói thêm một câu nào, Eddie đi ra phòng khách nằm dài trên chiếc ghế Sofa với hộp kem kẹp ở chân, xung quanh chỉ có ánh sáng và tiếng ồn phát ra từ TV. Không một lời nói, thật khác với sự ồn ào mọi khi của anh và Venom. Chưa đến nửa tiếng, hộp kem đã hoàn toàn trống rỗng, Eddie hoàn toàn tỉnh táo sau khi ăn quá nhiều đường. Ăn kem lúc ba giờ sáng có lẽ là một ý kiến ​​hay.

"Eddie hạnh phúc. Ta cũng hạnh phúc." Venom chầm chậm bò ra khỏi người của Eddie và cười với anh.

"Nhiều kem quá. Ta chưa bao giờ ăn nhiều đến như vậy, " Nhìn xuống cái hộp trống rỗng, anh cảm thấy một chút có lỗi. "Chúng ta sẽ không thể ngủ được mất."

"Có, chúng ta có thể. Để ta giúp."

Eddie cho Venom quyền kiểm soát, anh biết hắn định làm gì. Họ không thể đọc suy nghĩ của nhau nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc và biểu cảm khuôn mặt, đặc biệt là từ khi anh bắt đầu mang thai. Anh có thể cảm nhận được nhiều cảm xúc của Venom hơn, cảm giác của hắn về  mọi thứ xung quanh. Eddie phân loại các cảm xúc dựa vào cột sống. Đó là nơi có thể xác định chính xác các cảm giác: đói, giận, vui sướng, và bây giờ thứ tràn ngập trong tâm trí Venom là ham muốn tình dục.

Thật kỳ lạ khi phải nói rằng, sự xuất hiện đột ngột của Venom đã đóng một phần quan trọng trong cuộc sống tình dục của Eddie. Sau tất cả, anh thậm chí không thích làm tình. Symbiote từng nói với anh rằng loài của hắn sinh sản vô tính. Không có niềm vui với tình dục, không yêu thích thứ gì, cô đơn và nhanh chóng. Nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ . Nếu vật chủ cho phép chúng tiến hóa về mặt thể chất, symbiote có thể có được khả năng sinh dục bằng cách học từ các loài mà chúng ký sinh, với một phần DNA của chúng và một trong những "thụ thể". Đó là cách mà chúng sinh ra các symbiote mới để thích nghi với chúng môi trường xung quanh, như trường hợp của Venom và Eddie hiện tại.

Eddie dần mất ý thức khi Venom chạm vào cơ thể anh, xúc tu nhè nhẹ vuốt phần đùi non rồi trượt vào áo, siết chặt da, chạm vào phần cơ bắp, xoa bóp mọi nơi nó chạm vào. Hắn sờ vào chỗ nhạy cảm của Eddie, đầu tiên xoa bóp tinh hoàn nhẹ nhàng, dùng chúng để làm cơn khoái cảm của anh trỗi dậy. Điều này làm cho Eddie thoải mái và rên rỉ nhưng phải cố kìm nén các âm thanh lại để tránh làm phiền đến hàng xóm. Họ đã rất xấu hổ khi nhận được một vài lời phàn nàn về những tiếng động lớn; Nhưng kể cả bạn có nói vậy thì điều này cũng không thể làm cho Venom cảm thấy buồn và từ bỏ việc làm tình của hắn được, bạn không thể kiềm chế cảm giác nứng tình của bạn nhất là khi có một symbiote biết hết tất cả các điểm nhạy cảm trong cơ thể và luôn trêu đùa chúng.

"Hôm nay chúng ta sẽ không làm đến bước cuối, thân ái." Anh cảm thấy các xúc tu đang siết chặt đùi mình hơn, Venom nhấc anh ra khỏi sofa và cởi chiếc quần cuối cùng.

"Ta sẽ làm nhẹ nhàng"

"Ngươi đã nói như thế nhiều lần rồi, đồ dối trá."

"Ta thích nhìn ngươi lúc lên đỉnh Eddie, biểu cảm của ngươi lúc đó rất dễ thương." hắn đưa thêm một xúc tu mát xa dương vật của Eddie, mạnh mẽ xoa bóp nó, như cố chứng minh cho lời nói của mình.  "Như thế này"

"kh ... không." anh thở hổn hển, mọi sự đụng chạm của hắn đều nhằm vào điểm nhạy cảm trên cơ thể của Eddie. Chết tiệt, Venom đã đúng. Anh thích cảm giác này, làm tình khiến anh sung sướng và tê dại, không muốn dừng lại muốn thêm nữa, thêm nữa, anh cảm thấy mình có một chút khổ dâm.

Các mạch máu chảy nhanh, tim đập mạnh hơn, da ướt đẫm mồ hôi và tiết ra mùi pheromone, tất cả những thứ này làm cho symbiote trở nên phấn khích, hắn vuốt ve cơ thể từ mọi phía, chạm qua những nơi nhạy cảm. Venom đã học được cách làm tình khiến Eddie sung sướng và rên rỉ không ngừng. Hắn chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy đối với một vật chủ. Họ là một cặp hoàn hảo, một kẻ thua cuộc rung động với một kẻ thua cuộc, điều này đã liên kết và tạo cho họ có cùng một cảm giác tội lỗi, khoái cảm, trả thù và sợ hãi, họ có chung tất cả các cảm giác đó. Và nó cũng là lý do mà Venom quyết định chọn Eddie làm vật chủ, hắn muốn cho anh những gì anh khao khát, làm cho anh hài lòng về mọi thứ.

"Eddie, chúng ta là một," hắn thì thầm vào tai anh, liếm khóe miệng nhấm nháp phần kem sôcôla còn sót lại ở ở đó.

"Đúng vậy, thân ái, chúng ta là một." Eddie thở hổn hển khi Venom hôn anh. Venom dùng xúc tu của mình trượt xuống nơi nhảy cảm, nhẹ nhàng tiếp cận nó, rồi từ từ tiến vào. Người Eddie căng cứng, hơi thở dồn dập điều này nói lên sự phấn khích của anh.

Anh có thể cảm nhận được nó đang di chuyển, đặc biệt ở phần sâu nhất bên trong cơ thể, khi anh quay người, Venom đâm mạnh vào rồi rút ra, nhưng vẫn còn một cái khác ở bên trong, ai mà biết được có bao nhiêu xúc tu đang ở bên trong chứ. Không ai chú ý điều đó khi ở thời điểm này. Anh không còn đủ sức để nói chuyện, chỉ thở hổn hển và mặc kệ cơ thể mình cho symbiote âu yếm, xúc tu cuối cùng di chuyển mạnh mẽ trong cơ thể anh, xuyên qua vòng mông căng tròn, mạnh mẽ nhấp vào và rút ra, hình dạng của nó được thay đổi để phù hợp với mục tiêu duy nhất: chạm vào từng ngóc ngách bên trong Eddie .

Lúc này, cơ thể anh đang bị Venom quấn lấy. Lưng anh đặt ở trên ghế sofa, nhưng hông thì lại được nâng lên, khoảng liên kết của cả hai gắn chặt với nhau. Venom quyết định làm cho xong việc làm tình của mình. Hắn thích nhìn biểu cảm của Eddie khi hắn cho vào. Hay là Eddie thích nhìn hắn khi làm điều đó? Mà thôi kệ đi nó cũng không quan trọng. Họ cảm thấy hài lòng với khoái cảm bây giờ. Hắn dùng lưỡi liếm cổ của Eddie, làm ướt từng vùng da, chạm vào các điểm khoái cảm, hắn có thể cảm nhận được người bên dưới đang thấy sung sướng, thở hổn hển và siết chặt cánh tay hắn; Eddie biết rằng dù anh có siết chặt như thế nào, thì Venom cũng không cảm thấy đau. Ngược lại, Venom biết rằng cơ thể của Eddie rất mong manh. Anh có thể bị thương nếu hắn không kiểm soát được bản thân mình.

Cường độ nhanh hơn các xúc tu sờ đến đầu ngực và vân vê nó, quấn quanh phần eo và đùi, tạo sự khoái cảm đánh thẳng vào tâm trí.  Venom cho thêm vài xúc tu vào vùng kín, chạm vào điểm G bên trong anh, cọ xát nó. Eddie không kiềm được mà phát ra tiếng rên, cố siết chặt hàm, tay và đùi co lại, anh sắp không kìm chế được trước sự hoạt động của các xúc tu, điều chỉnh tư thế để thỏa mãn cơn khát dục của mình. Hông anh tự di chuyển. Những tiếng rên rỉ, nhưng lần này lưỡi của symbiote bắt lấy đầu lưỡi rồi chui vào miệng anh, hai người hôn nhau một cách điên cuồng, nhấn chìm âm thanh sắp phát ra. Hắn tiếp tục thâm nhập vào Eddie rồi luân động. Cuối cùng, anh không chịu được mà bắn ra.

"Chúa ơi ... chúng ta sẽ bị phàn nàn về những tiếng ồn." Eddie mỉm cười, anh đã kiệt sức và thả cả người mình lên ghế.

" Ngươi biết đấy ... nếu chúng nói quá nhiều và gây phiền phức, chúng ta có thể ăn chúng." Venom từ từ thu người lại vào cơ thể của Eddie, chỉ thò ra phần đầu.

"Chúng ta không nên nói thêm về đồ ăn vào hôm nay nữa. Đi ngủ thôi, thân ái." anh nói và hôn nhẹ lên trán của Venom.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro