Phiên ngoại 5: Samoyed, người giúp việt mới
Bảo bảo đầy tháng, các nàng thống nhất đứa đầu tiên sẽ theo họ Phác, Phác Thái Anh nhìn hài tử xinh xắn rõ ràng ngũ quan, âu yếm vuốt má phúng phính:
"Nàng sẽ gọi Niệm Trân, Phác Niệm Trân." (niệm: nghĩa là nhớ, nhớ nhung)
Kim Trân Ni mặt mày mềm mại, tâm tình kinh hỷ không nói nên lời, nàng hiểu cái tên của bảo bảo ám chỉ điều gì. Bảo bảo nghe, đột nhiên bật cười khanh khách, ô ô nha nha khoa tay múa chân, tựa hồ rất thích cái tên mà Phác Thái Anh đặt.
"Tử Du, Tiểu Trân hảo khả ái, suốt buổi đều không khóc không nháo. Em thật muốn hài tử của chúng ta sau này cũng nhu thuận như vậy." Sa Hạ ước ao hướng Chu Tử Du nói.
"Ân, hài tử của chúng ta cũng sẽ khả ái như Tiểu Trân." Chu Tử Du cẩn thận bế bảo bảo trong ngực, quả thực cùng Kim Trân Ni thập phần tương tự ngũ quan. Sau này lớn lên không biết mê hoặc biết bao người a.
"Ô..." Bảo bảo giãy dụa chỉ tay về trái cherry đặt trên bàn tiệc. Kim Trân Ni lấy một quả đưa tới tay con, bảo bảo cười híp mắt vươn đầu lưỡi hiếu kỳ liếm.
"Niệm Niệm, đây là cherry." Phác Thái Anh ôn nhu giải thích, bảo bảo mờ mịt giương đôi mắt tròn xoe nhìn cô, một giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ uỷ khuất. "Ai nha, bây giờ con không thể ăn."
Bảo bảo lại nhìn về phía Kim Trân Ni, ánh mắt cầu khẩn: "Lớn chút nữa mẹ sẽ cho Niệm Niệm ăn thật nhiều cherry."
Bảo bảo thanh thuần tiếng cười vang lên, đút trái cherry vào miệng Phác Thái Anh.
"Tiểu lanh lợi." Kim Trí Tú chọt chọt cánh tay nộn nộn của bảo bảo, khen thưởng.
"Trân Ni, bảo bảo muốn nói gì đó." Lạp Lệ Sa lên tiếng nhắc nhở.
"Ô..." Bảo bảo không chiếm được trái cherry lập tức giãy dụa đòi cái khác. Phác Thái Anh cắn môi, mỗi một lần nàng cho con bú sữa, bình dấm chua của cô lại chảy ra ngoài, tràn lan.
Rất nhanh Kim Trân Ni đã ôm bảo bảo trở ra.
Claire bắt đầu hồi tưởng: "Năm đó Rosie cũng giống Jenanne, đòi ăn một quả táo lớn. Ta và Mason không cho, Rosie bắt đầu khóc nháo ầm ĩ suốt buổi tiệc doạ cả hai chúng ta đều nhảy dựng. Hễ thứ gì không chiếm được, Rosie đều khóc thật to, đòi cho bằng được mới thôi."
Phác Nha Thạch đồng tình gật đầu.
"Mụ mụ..." Phác Thái Anh khịt mũi xấu hổ.
"Bất quá Rosie không có nhu thuận như Jenanne, ha ha." Mọi người nghe xong Phác Thái Anh đoản cố sự, phá lên cười. Kim Trân Ni bế trong lòng đoàn nho nhỏ, lẩm bẩm: "Con không thể phá phách như mommy con, có biết hay không." Bảo bảo đút ngón tay vào miệng ngậm, tỏ vẻ hiểu ý.
"Bảo bảo tính tình ngoan ngoãn vô cùng giống Tiểu Ni lúc nhỏ." Kim Ân phụ hoạ.
"Uy, có chuyện gì mà mọi người vui vẻ vậy, tôi đã bỏ lỡ gì sao?" Dương Minh Tề thời điểm này mới xuất hiện dẫn theo Giang Luật và Tiểu Anh Duẫn rụt rè đi tới.
"Tiểu tử này một đường ngượng ngùng, tôi và Luật Luật phải thuyết phục hắn mới chịu tới."
Tiểu Anh Duẫn uỷ khuất chu miệng, đối Dương Minh Tề phụng phịu.
"Lại xem một chút muội muội." Tiểu Anh Duẫn nhìn đoàn nho nhỏ trong lòng Phác Thái Anh. Chăm chú hồi lâu, kéo kéo cánh tay Dương Minh Tề nói nhỏ: "Ba, nàng thật đáng yêu, còn cười với con."
"Con có thể ôm muội muội sao?"
"Có thể." Kim Trân Ni chậm rãi nhét bảo bảo vào tay Tiểu Anh Duẫn. Hắn hoảng loạn cẩn thận ôm chặt đoàn nho nhỏ, bảo bảo có bạn, cười không ngớt. Tiểu Anh Duẫn hướng về phía Dương Minh Tề cười rạng rỡ.
Dương Minh Tề an tâm gật đầu, tiểu tử kia rốt cuộc hoà nhập cuộc sống mới.
Buổi tiệc đầy tháng bảo bảo kết thúc trong bầu không khí ấm áp. Bảo bảo an ổn ngủ say, Kim Trân Ni đung đưa chiếc nôi hồng nhạt, hát ru hồi lâu. Xong việc, Phác Thái Anh lập tức hôn nàng, cả hai yên lặng quấn quýt, nàng vỗ vỗ bả vai cô:
"Khẽ một chút..."
"Niệm Niệm ngủ say sẽ không nghe thấy. Ni, đêm nay em muốn ăn nãi!" Phác Thái Anh một tháng qua xác thực bị bỏ đói, hằng đêm đều khóc không ra nước mắt ngủ ngoài sofa. Nàng thời gian dành hết cho con, bận sức đầu mẻ trán. Lúc đương hoan hỉ, bảo bảo lại chen vào khóc nháo, khi thì tè dầm, khi thì đòi bú sữa.
Phác Thái Anh luôn là người thu dọn mớ hỗn độn của bảo bảo.
Lâu rồi các nàng vẫn chưa có dịp riêng tư như lúc này, con ngủ say, trong phòng tối mịt. Vô cùng thích hợp để làm một vài chuyện xấu xa.
Thoát áo nàng, nàng cái gì cũng không mặc, thuận tiện cô làm việc. Kim Trân Ni cắn môi, ngửa đầu kìm chế động tĩnh kinh hách bảo bảo.
"Ân...nhẹ một chút..."
Phác Thái Anh liếm dòng sữa thơm tuôn trào tại đỉnh anh đào, tà mị cười: "Ăn ngon."
"Hỗn đản mommy...dành cả phần của bé con..."
Phác Thái Anh không ngừng gặm nhắm viên anh đào cứng rắn, nắm tay nàng áp vào đũng quần trướng cực. Thân thể Kim Trân Ni vài tháng nữa mới hoàn toàn bình phục, cô cũng không dám xâm nhập địa phương gây nhớ nhung.
Nữ nhân trải qua sinh nở, lại thêm một phần ôn nhu tràn ngập mẫu tính. Nàng mê ly tuốt động cán thô dài, nhiệt độ nóng bỏng tay, khiến lòng nàng say.
Nàng cúi đầu, dùng sức hút cự vật chỉa thẳng lên trời: "Thái Anh có phải hay không nhịn lâu lắm?"
"Đói chết rồi!"
Nàng nắm cự vật áp sát gò má kiêu ngạo, nhãn thần mê hoặc nhân tâm: "Nhưng bác sĩ dặn vài tháng nữa mới được làm." Sau đó, nàng hôn liếm cự vật kiêu ngạo rất lâu rất lâu. Đến khi cô bắn luồng đậm tinh mới chịu ngừng lại.
"Muốn ngủ."
"Ân."
Hơn nửa đêm, bảo bảo cần thay tã. Đau lòng Kim Trân Ni cả ngày mệt nhọc, cô phụ trách luôn phần này. Đặt hai mẹ con nằm cạnh nhau, chậm rãi ôm một lớn một nhỏ vào lòng, hôn cái trán.
"Mommy yêu hai người, ngủ ngon."
Bảo bảo nhắm mắt quay đầu, bẹp một cái hôn lên gò má Phác Thái Anh.
Tiếp đến hai tháng, trong nhà xuất hiện Samoyed, một tay Kim Ân chăm sóc, nó thân hình cực kỳ béo ú. Bảo bảo đối Samoyed yêu thích không buông tay, suốt buổi ô ô nha nha, sờ nắm Samoyed lông xù.
Phác Thái Anh đặt bảo bảo dựa trong ngực, để bảo bảo cùng Samoyed chơi đùa, hướng Kim Trân Ni phiền muộn mở lời:
"Ngày mai em phải tới thành phố khác công tác một tháng, lão ba nói tình hình nơi đó trị an kém cần em quản giáo lại đám cán bộ."
Kim Trân Ni động tác xếp quần áo hơi ngừng một chút: "Gấp như vậy..."
"Lệnh này từ cấp trên ban xuống, em không thể chối từ."
"Thái Anh đi đi, một mình tôi trông chừng Niệm Niệm là được rồi."
Phác Thái Anh không nỡ để nàng một mình, huống chi trong nhà còn biết bao thứ loạn thất bát tao mỗi ngày phải giải quyết. Ngày hôm đó, rất nhanh Phác Thái Anh tìm được một thiếu nữ độ tuổi mười lăm đang tìm việc làm, nàng bề ngoài nhìn qua rất đáng tin cậy, thanh tú sáng lán. Phần việc của nàng chỉ là hoàn thành việc nhà sạch sẽ, tắm rửa cho Samoyed.
Thiếu nữ này tháo vác siêng năng được lòng cả hai người, khi Kim Trân Ni mệt thì nàng giúp trông chừng bảo bảo.
Bảo bảo vô cùng quý mến vị này mới xuất hiện xinh đẹp tỷ tỷ, híp đôi mắt tròn xoe nhạ Yên Tương nội tâm mềm mại. Bảo bảo có được hai vị mụ mụ khí chất lẫn dung mạo đều bất phàm khó trách bảo bảo ngũ quan cũng xinh xắn thanh thuần như vậy.
Phụ mẫu Yên Tương mất sớm, nàng bỏ lỡ chương trình học khi tuổi còn rất nhỏ, ra ngoài thế giới bươn chải mưu sinh. Trong lúc thất vọng vì không tìm được việc làm thêm kiếm tiền, may mắn gặp Phác Thái Anh.
Nàng lăn lộn bao nhiêu năm, lần đầu được gặp hai người chủ khí độ ôn hoà đối xử tốt với nàng, nàng thật biết ơn.
"Trân Trân, đây là trái táo, trái táo."
"Nha...nha..." Bảo bảo giơ hai tay nhỏ đòi Yên Tương ôm. Khi lọt vào lòng mỹ nữ, bảo bảo liền bật cười khúc khích. Bảo bảo có vẻ thích mỹ nữ tỷ tỷ hơn Samoyed tội nghiệp nằm một góc phơi bụng béo ú.
Yên Tương không hỏi nghề nghiệp hay vấn đề riêng tư của Kim Trân Ni và Phác Thái Anh. Nàng chỉ biết hai người luôn bề bộn nhiều việc, dường như thuộc loại tầng lớp nàng không tài nào với tới.
Phác Thái Anh lưu luyến nhìn căn phòng tràn ngập tiếng cười lần cuối. Kim Trân Ni bế bảo bảo, ra tận cửa tiễn đưa:
"Thái Anh ở nơi đó không có tôi nhớ ăn uống đầy đủ, buổi tối nếu không bận rộn gì nhớ ngủ sớm, sức khoẻ quan trọng." Phác Thái Anh ôn nhu hôn lên môi nàng: "Một tháng sau gặp, hằng ngày em đều phát video cho chị."
"Ân, một tháng sau gặp."
"Ô...nha...nha..." Phác Thái Anh cọ cọ phấn nộn cánh tay của con: "Niệm Niệm ở nhà ngoan ngoãn a, mommy đi đây."
Bảo bảo cả buổi không thấy bóng dáng Phác Thái Anh, uỷ khuất khóc lớn. Samoyed và Yên Tương hoảng loạn làm mặt quỷ chọc cười bảo bảo hồi lâu, bé con mới chịu ngừng khóc. Nhưng khuôn mặt mếu máo vẫn còn sụt sùi khiến Kim Trân Ni đau lòng không thôi.
"Niệm Niệm ngoan, không khóc, mommy rất nhanh sẽ về nhà nha, sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho Niệm Niệm." Kim Trân Ni vỗ vỗ lưng con trấn an, ôn nhu hống.
"Nha...nha..." Bảo bảo uống sữa xong liền buồn ngủ. Kim Trân Ni nhìn đoàn nho nhỏ say sưa, tâm một trận đau nhức. Người kia vừa đi chưa lâu, nàng đã bắt đầu nhớ nhung rồi.
Nửa tháng sau, Phác Thái Anh mới rảnh rỗi phát video cho Kim Trân Ni.
"Niệm Niệm đâu rồi, sao không thấy nàng a."
Kim Trân Ni chuyển màn hình về phía bảo bảo được Yên Tương nâng đứng, Samoyed lăn vài vòng trên sàn, bảo bảo hơi cúi người xoa nắn bụng nó.
"Chơi cùng Yên Tương và Samoyed."
"Ha ha, dường như Niệm Niệm lớn hơn chút, thật nhớ hai mẹ con, xin lỗi vì em bận quá không gọi về được."
"Thời gian đầu Thái Anh vắng nhà, con ngày nào cũng khóc."
"Vậy sao..." Phác Thái Anh vô lực thở dài.
"Nơi đó có ổn không?"
"Sắp đi vào quỹ đạo rồi, em đã tống khứ một đám tham ô ăn hối lộ vào ngục, nơi này thật khiến người ta đau đầu."
"Mệt mỏi đừng tìm rượu giải sầu, có hại cho sức khoẻ hơn nữa làm việc kém hiệu quả."
"Em sẽ không, Ni, vào góc tối đi, em muốn chị xem cái này..."
"Hả...?" Một giây sau, Kim Trân Ni gò má bỗng nổi lên rặng mây đỏ. Cự vật tráng kiện dựng đứng cứng rắn chiếm toàn bộ khung hình. Cách màn hình điện thoại, nàng có thể cảm nhận được nơi đó nóng hổi nóng hổi.
Người kia dùng tay, thống khổ tự an ủi, lẩm bẩm gọi tên Kim Trân Ni, một giây sau lỗ nhỏ phun trào lượng lớn tinh dịch tung toé văng trúng camera.
Trái tim thình thịch khiêu, đập gia tốc nơi ngực trái, nàng hạ thân nhịn không được ướt át lầy lội.
"Thái Anh..."
"Em về, Ni phải hảo hảo bù đắp cho em!"
"Ân..." Cự vật sau khi bắn tinh, vẫn còn thô tráng đứng thẳng, đại biểu nó đã nhẫn nhịn lâu cỡ nào. Đêm nay nàng xem ra khó ngủ rồi...
Tuyết rơi trắng xoá một trời. Hôm nay là giáng sinh, Phác Thái Anh vẫn không chút tin tức. Nàng ngồi bên lò sưởi, nhãn thần sâu kín buồn bã. Bảo bảo giương đôi mắt long lanh nhìn Yên Tương, tỏ vẻ hiếu kỳ.
"Trân Trân, mẹ em đang nhớ mommy của em." Yên Tương hôn bảo bảo cái trán, nhỏ giọng giải thích.
"Ô...Sa...mo...Yên...Sa...mo..."
"Trân Trân, em vừa nói, em vừa nói!!!" Yên Tương kích động ra sức ôm bảo bảo, Samoyed vểnh lỗ tai, chạy tới dụi dụi đầu to lớn vào người bảo bảo.
Một màn khiến Kim Trân Ni vui vẻ không ít. Khí trời vô cùng lạnh lẽo, bảo bảo bọc trong chăn ấm, được Yên Tương ru ngủ. Cửa nhà có người gõ, Kim Trân Ni mở cửa, nhất thời, xúc động muốn khóc.
Người kia mặt mày nồng đậm ý cười, cao ngất thân thể phủ một chiếc áo bành tô trắng dày dặn. Chiếc khăn choàng nâu nhạt mà nàng tự tay đan quấn quanh cần cổ thon dài. Tay trái ôm nhiều phần quà lớn nhỏ.
Giữa trời tuyết rơi, phi thường tuấn mỹ.
"Lão bà, em đã về."
"Về rồi, về rồi..."
Bông tuyết tung bay theo gió, các nàng đứng trước cửa nhà, ôm chặt nhau. Dưới chân là Samoyed quấn quýt vui mừng không ngừng vẫy đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro