Chương 43. Cánh cửa khép lại
Trong ánh sáng lờ mờ, căn phòng chìm trong một bầu không khí ngột ngạt. Thái Anh nằm trơ trọi trên giường, chăn đệm xộc xệch, vạt áo lỏng lẻo, làn da nàng tái nhợt tựa như đã kiệt sức sau cơn mê loạn. Đầu óc còn váng vất, thân thể rã rời, nàng chỉ biết mở mắt, mông lung nhìn lên đỉnh màn mà chẳng dám cử động.
Lệ Sa đứng trong phòng, không biết đã bao lâu. Đôi mắt cô u tối như đáy vực sâu, chăm chăm nhìn xuống người con gái trên giường. Tình yêu chất chứa trong lòng giờ đây hóa thành một nỗi đau nghẹn lại nơi ngực, chậm rãi siết chặt tâm can. Đã rất lâu rồi, cô chưa từng đứng yên lặng như thế, lặng lẽ ngắm nhìn người mình yêu mà lòng quặn thắt đến thế này.
Mọi thứ trong phòng vẫn nguyên vẹn như đêm qua, chỉ có duy nhất một điều đã đổi thay—Thái Anh không còn thuộc về cô nữa. Cảnh tượng nàng nằm đó, bơ vơ và tàn tạ sau cơn mê lạc lối, tựa như một nhát dao cắm sâu vào tim Lệ Sa. Cô yêu Thái Anh đến vậy, nâng niu nàng như ngọc quý, vậy mà giờ đây, trước mắt cô, nàng lại chẳng khác gì một đóa hoa vừa bị vùi dập.
Cô đã nghĩ đến rất nhiều điều, từ giận dữ, đau đớn đến tuyệt vọng. Nhưng điều cuối cùng còn sót lại trong lòng chỉ là một nỗi xót xa. Yêu đến thế, mà cuối cùng vẫn chẳng thể giữ được nàng. Yêu đến thế, mà giờ đây lại phải đứng lặng lẽ trong chính căn phòng này, nhìn người thương hoang mang tỉnh dậy, đối diện với một sự thật nghiệt ngã.
Thái Anh khẽ động đậy, tấm chăn trượt xuống để lộ bờ vai trần tái nhợt. Một cơn đau ê ẩm lan khắp tứ chi, nhưng nàng không quan tâm, chỉ cảm thấy lòng mình trĩu nặng đến mức khó thở. Trong cơn mơ hồ, nàng thoáng thấy một bóng người đứng nơi góc phòng, đôi mắt sâu thẳm, thân hình cao gầy, như đã đứng đó rất lâu.
Lệ Sa.
Trái tim Thái Anh thắt lại, một nỗi sợ hãi và tủi nhục quét qua toàn thân. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ cố vươn người dậy, tấm áo xộc xệch rũ xuống như tố cáo tất cả những gì đã xảy ra.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn đắng, đầu óc vẫn còn váng vất. Trong giây phút ấy, một cơn tuyệt vọng lạnh lẽo tràn ngập trong tim. Nàng biết rõ ánh mắt Lệ Sa mang ý nghĩa gì, đó không chỉ là nỗi đau, mà còn là sự tổn thương sâu sắc nhất.
Nàng run rẩy, những ngón tay bấu chặt vào mép chăn. Lệ Sa không cất lời, không trách móc, không tức giận. Chính sự im lặng ấy lại khiến Thái Anh càng thêm hoảng loạn.
Nàng muốn giải thích, nhưng giải thích thế nào đây? Đêm qua, nàng cứ ngỡ đó là cô. Chính nàng đã dâng mình, chính nàng đã gọi tên cô trong cơn mê loạn. Nhưng cuối cùng, người ở bên nàng lại không phải là cô.
Một nỗi nhục nhã, đau đớn tràn ngập tâm can, khiến Thái Anh chỉ biết cúi đầu, cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe. Nàng không khóc, nhưng trong lòng đã vụn vỡ thành trăm mảnh.
Lệ Sa đứng yên, ánh mắt sâu thẳm như một mặt hồ lặng gió nhưng dưới đáy lại cuộn trào vô vàn tâm tư. Cô nhìn Thái Anh đang run rẩy vươn người dậy, dáng vẻ tiều tụy và bơ phờ đến đáng thương.
Lâu thật lâu, cô mới cất giọng, khàn khàn mà chậm rãi:
"Cô... có gọi tên tôi không?"
Lời nói ấy nhẹ như gió thoảng nhưng lại nặng tựa ngàn cân đè lên lòng Thái Anh. Nàng cứng đờ người, đôi môi run run như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Câu hỏi này... nàng hiểu ý nghĩa của nó.
Lệ Sa không hỏi nàng có bị ép không. Không hỏi vì sao nàng lại ra nông nỗi này. Cô chỉ muốn biết, trong khoảnh khắc lạc lối ấy, nàng có nghĩ đến cô không.
Thái Anh bấu chặt vào mép chăn, đầu óc trống rỗng. Nàng có gọi tên cô. Đã từng tha thiết gọi trong cơn mê dại, đã từng nghĩ rằng người âu yếm mình là cô. Nhưng điều đó có còn ý nghĩa gì không, khi sự thật trần trụi đến mức tàn nhẫn?
Nàng không biết nên gật hay lắc đầu, chỉ cảm thấy trước mặt mình, người phụ nữ ấy dường như đang chờ đợi một câu trả lời có thể cứu vãn điều gì đó, nhưng nàng lại không thể cho cô một lời chắc chắn.
Thái Anh hít sâu một hơi, cố đè nén cơn đau trong lồng ngực, giọng nàng trầm xuống, nhưng mỗi từ thốt ra đều mang theo một sự quyết liệt không thể lay chuyển:
"Cô đem con tôi đi đâu?"
Nàng không nhìn Lệ Sa, chỉ nhìn xuống đôi tay run run đang nắm chặt mép chăn, như thể hình dung ra đứa con gái bé bỏng của mình trong một góc nào đó, gào khóc đến khản giọng mà không ai dỗ dành.
Lệ Sa đứng yên, ánh mắt khó lường. Rất lâu sau, cô mới cất giọng, nhẹ bẫng mà lạnh như băng:
"Từ nay, cô và hai đứa trẻ không còn liên hệ, đừng hỏi đến nữa."
Một câu nói dập tắt hết thảy. Không phải câu trả lời Thái Anh muốn nghe, cũng chẳng cho nàng bất kỳ hy vọng nào.
Thái Anh chợt ngẩng phắt lên, ánh mắt xoáy vào cô, trong đó không còn sự yếu mềm hay tuyệt vọng nữa, mà là một ngọn lửa giận dữ đang âm ỉ bùng cháy.
Thái Anh ngồi đó, cả người như rơi vào khoảng không vô tận. Lời của Lệ Sa cứ văng vẳng bên tai, từng chữ như một lưỡi dao tước đi tất cả những gì nàng còn bấu víu.
Hai đứa nhỏ... không còn liên hệ?
Thái Anh chớp mắt, lòng ngực nàng như bị bóp nghẹt, từng hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Mọi thứ trong căn phòng bỗng chốc trở nên xa lạ, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nàng nhớ lại những buổi tối lặng lẽ ôm con, hơi ấm mềm mại của chúng rúc vào lòng nàng mà ngủ. Nhớ lại những ngón tay bé xíu nắm lấy tay mình, đôi mắt tròn xoe ngây thơ nhìn nàng mà gọi "mợ" bằng giọng bập bẹ. Nhớ cả những lần con khóc quấy đêm, nàng dỗ dành mãi mới chịu ngủ.
Tất cả những điều đó... giờ chẳng còn nữa.
Bàn tay Thái Anh vô thức siết chặt lấy chăn, móng tay bấm sâu đến mức đầu ngón tay cũng tái đi. Nhưng nàng không khóc. Dù lòng quặn thắt, dù hơi thở cũng run rẩy, nàng vẫn không khóc.
Nàng biết, có khóc cũng vô ích. Cầu xin cũng vô ích. Người trước mặt nàng xưa nay nói một là một, hai là hai. Nếu Lệ Sa đã tuyệt tình đến thế, có quỳ xuống cầu xin cũng chẳng thay đổi được gì.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén cơn đau nhức nhối đang gặm nhấm trong lồng ngực. Rồi bất chợt, nàng khẽ cười. Một nụ cười chua chát nhưng cũng đầy khiêu khích.
Nàng chậm rãi đưa tay đặt lên bụng mình, vuốt nhẹ một cách đầy trìu mến. Ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, khó đoán, nhưng trong đó lại ánh lên một tia khiêu khích lặng lẽ.
"Cô nói tôi với hai đứa nhỏ không còn liên hệ gì nữa..." Nàng cười khẽ, giọng nói mềm mại nhưng lại như một lưỡi dao sắc. "Vậy còn đứa này thì sao?"
Nàng cố ý nói thật chậm, thật rõ từng chữ.
Lệ Sa đứng yên, ánh mắt tối sầm.
Thái Anh thấy vậy thì càng cười nhạt, bàn tay trên bụng vẫn không rời đi, nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang bảo vệ một sinh linh bé nhỏ.
"Nó cũng là con của tôi, nhưng chắc cô không tính đến rồi ha?" Nàng nghiêng đầu, ánh mắt dửng dưng nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý. "Ai mà ngờ được, người như cô cũng có một ngày bị cắm cái sừng dài đến như vậy."
Nàng cười cười, bàn tay khẽ siết lấy lớp vải trên bụng đầy trêu chọc.
Lệ Sa đứng đó, im lặng đến mức đáng sợ. Nhưng ánh mắt cô lại tối sầm, sâu hun hút như đáy vực, còn bàn tay giấu trong tay áo thì siết chặt đến mức run nhẹ.
Cô nhìn bàn tay Thái Anh đang đặt trên bụng, vuốt ve một cách trìu mến như thể thực sự có một sinh linh bé nhỏ trong đó. Chỉ một động tác đơn giản, vậy mà trong lòng cô dấy lên một cơn sóng ngầm dữ dội.
Không phải con cô.
Không có chút liên hệ nào với cô.
Nghĩ đến đó, một cơn giận không tên ập đến, thiêu rụi hết lý trí.
Lệ Sa bật cười, nhưng giọng điệu lạnh lẽo đến gai người.
"Vậy à? Tưởng tôi lấy đi hai đứa kia thì cô chịu không nổi, ai ngờ cô còn có đứa này làm chỗ dựa. Là thành quả của cô và tên què quặt thấp kém kia sao?"
Cô bước tới một bước, đứng ngay trước mặt Thái Anh, cúi xuống nhìn nàng từ trên cao.
"Chắc cô vui lắm ha? Được làm mẹ một lần nữa rồi."
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ như một lưỡi dao cứa thẳng vào lòng người nghe.
Thái Anh không đáp, chỉ ngước lên nhìn cô, ánh mắt không hề né tránh.
Cô siết chặt nắm tay, hơi thở dồn dập, như thể chính mình cũng không kiểm soát nổi cơn ghen trong lòng. Một thứ cảm xúc vừa giận dữ, vừa đau đớn, vừa căm hận, lại vừa không cam lòng.
Dù đó chỉ là một lời nói dối, thì cũng đủ khiến cô muốn phát điên.
Lệ Sa nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen kịt không chút cảm xúc, rồi bất chợt bật ra một câu lạnh lẽo đến mức khiến cả người Thái Anh đông cứng lại.
"Cô vĩnh viễn đừng hòng gặp lại con gái của cô nữa."
Giọng nói như một nhát búa nện thẳng xuống, không chút do dự, không chút nhân nhượng.
Thái Anh chết lặng, từng lời của Lệ Sa như một lưỡi dao cứa thẳng vào lòng nàng.
Nàng như rơi xuống đáy vực.
Nàng có thể cứng rắn trước những lời cay độc, có thể nhẫn nhịn trước sự ghẻ lạnh, nhưng riêng chuyện này nàng không chịu nổi.
"Không... không được." Nàng lắc đầu, giọng nói khản đặc. "Cô không thể làm vậy. Con tôi còn nhỏ lắm..."
Lệ Sa cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt. "Cần cô? Cô nghĩ nó sẽ nhớ một người mẹ như cô sao?"
Trái tim Thái Anh thắt lại, từng nhịp đập như muốn vỡ tung.
"Cô tàn nhẫn lắm, Lệ Sa. Tôi có thể chịu hết, nhưng cô không thể chia cắt mẹ con tôi như vậy được!"
Nàng bước tới, đưa tay nắm lấy cổ tay Lệ Sa, ánh mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết.
"Con tôi đang ở đâu? Nó có khoẻ không? Cô nói cho tôi biết đi, làm ơn..."
Giọng nói run rẩy, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Nàng không quỵ lụy, nhưng đau đớn đến mức gần như nghẹt thở.
Lệ Sa nhìn xuống bàn tay đang níu lấy mình, đôi mắt lạnh như băng. Một lát sau, cô chậm rãi rút tay ra, giọng nói nhẹ bẫng nhưng tàn nhẫn vô cùng:
"Cô không cần phải biết."
Chỉ năm chữ, nhưng lại là đòn chí mạng giáng thẳng vào lòng Thái Anh.
Lệ Sa gạt mạnh tay Thái Anh ra, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói sắc lạnh đến gai người.
"Cút đi."
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng như một nhát roi quất thẳng Thái Anh.
"Cái thứ dơ bẩn như cô, tôi không muốn thấy thêm một khắc nào nữa."
Thái Anh như bị tạt một gáo nước lạnh, cả người run lên, nhưng nàng không thể lùi bước. Nàng vẫn chưa biết tin con mình.
Nàng lao tới, nắm lấy tay áo Lệ Sa, giọng nói gấp gáp như sắp nghẹt thở.
"Cô muốn đuổi tôi cũng được, nhưng trước đó phải nói cho tôi biết con bé đâu rồi! Nó ra sao rồi? Cô không thể tuyệt tình như vậy được!"
Lệ Sa nhếch môi cười nhạt, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào.
"Không thể?" Cô nghiêng đầu, nhìn nàng đầy khinh miệt. "Cô tưởng cô có quyền đòi hỏi à?"
Thái Anh cắn chặt môi, đầu óc quay cuồng, hơi thở rối loạn.
"Tôi chỉ muốn biết con bé thế nào! Nó còn nhỏ quá... Cô ác lắm, Lệ Sa! Đến cả con nít mà cô cũng không buông tha..."
Lệ Sa lạnh lùng giật tay áo lại, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một thứ đáng ghê tởm.
"Tôi không có nghĩa vụ phải nói gì với cô."
Rồi cô xoay người, phất tay áo, như thể ngay cả chút hơi thở chung bầu không khí với Thái Anh cũng khiến cô thấy chướng mắt.
"Đừng để tôi phải nhắc lại."
Lệ Sa đứng giữa phòng, bóng dáng cao ráo tỏa ra một thứ áp lực vô hình, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn xuống Thái Anh như nhìn một kẻ xa lạ. Hơi thở cô đều đặn, nhưng từng lời nói ra lại như búa tạ giáng xuống người đối diện, nặng nề và tàn nhẫn.
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng. Cút khỏi đây ngay trong đêm nay."
Thái Anh siết chặt vạt áo, từng đốt ngón tay lạnh buốt. Tim nàng như bị ai bóp nghẹt, cả lồng ngực thắt lại, một cảm giác đau đớn đến không thở nổi lan tràn khắp cơ thể.
"Lệ Sa... cô thực sự muốn đuổi tôi đi sao?" Giọng nàng run run, không phải vì sợ, mà vì nỗi tuyệt vọng dâng lên từng cơn như sóng dữ.
Lệ Sa vẫn bình thản, khoanh tay trước ngực, ánh mắt không gợn chút dao động.
"Cô nghĩ tôi còn muốn giữ cô lại?" Cô cười nhạt, giọng nói đầy châm chọc. "Sau tất cả những gì cô đã làm?"
Móng tay Thái Anh bấu chặt vào lòng bàn tay, hơi thở nặng nề. Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Lệ Sa nhìn nàng một lát, rồi chậm rãi nói tiếp, giọng điệu càng thêm sắc lạnh:
"Cô không được phép mang theo bất cứ thứ gì cả, ngoài bộ đồ nhơ nhớp trên người."
Thái Anh lùi lại một bước, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Toàn thân nàng run lên, không biết là vì giận dữ, vì đau đớn hay vì nỗi nhục nhã quá lớn đang cuộn trào trong lồng ngực.
"Cô hận tôi... đến thế sao?"
Nàng bật ra câu hỏi, giọng khản đặc, cứ như chỉ cần nói thêm một chữ nữa thôi là nước mắt sẽ trào ra.
Lệ Sa chỉ cười nhạt, đôi mắt không chút cảm xúc.
"Cô còn mong tôi đối xử với cô thế nào nữa? Tôi đã quá nhân nhượng rồi. Đi đi, trước khi tôi thay đổi ý định."
Cơn đau đớn trong lòng Thái Anh bỗng chốc biến thành lạnh giá. Nàng chậm rãi hít một hơi thật sâu, cố gắng không để lộ vẻ yếu đuối trước mặt cô.
Không xin xỏ. Không cầu xin.
Nhưng nàng không thể đi. Không thể đi mà chưa biết tin con gái.
Hai bàn tay run rẩy siết chặt vạt áo, Thái Anh mím môi, gắng giữ bình tĩnh.
"Tui còn chưa biết con bé ở đâu."
Nàng ngước mắt nhìn Lệ Sa, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết. Giọng nói yếu ớt nhưng từng chữ đều mang theo sự tuyệt vọng cùng cực.
"Dù cô có đuổi tôi thế nào cũng được, nhưng ít nhất... ít nhất hãy nói cho tui biết con tôi ra sao."
Nàng đứng đó, không lùi bước, cũng không thỏa hiệp. Giữa ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, dáng vẻ của nàng gầy gò, mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã quỵ. Nhưng đôi mắt ấy, đôi mắt của một người mẹ vẫn bướng bỉnh, vẫn không cam lòng.
Thái Anh quỵ xuống, cả người run rẩy như ngọn cỏ yếu ớt giữa cơn giông. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ còn lại tiếng ong ong vang vọng. Sự tuyệt vọng bủa vây, bóp nghẹt lồng ngực, khiến nàng gần như nghẹt thở.
Nàng vươn tay bám lấy mép giường, cố chống đỡ thân mình, nhưng đầu gối vừa nhấc lên liền mềm nhũn, cả người chao đảo, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đổ gục.
Nước mắt không kìm được mà lăn dài, chảy xuống cằm, rơi xuống nền đất lạnh ngắt. Đôi môi nàng hé mở, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng khô rát như bị đốt cháy, chỉ có thể phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào.
Nàng ôm lấy lồng ngực, trái tim đập dồn dập, vừa đau vừa tức, vừa uất ức vừa phẫn nộ. Một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng.
Nàng muốn cầu xin. Thật sự muốn cầu xin. Nhưng rồi ngay khoảnh khắc ánh mắt nàng dừng lại trên người Lệ Sa, tất cả mềm yếu liền hóa thành tro tàn.
Cô ấy đứng đó, quay lưng lại, vẫn là dáng vẻ cao ngạo mà nàng đã quá quen thuộc. Một chút xót thương cũng không có.
Bỗng nhiên, nàng bật cười. Tiếng cười khô khốc, đầy chua xót.
Lệ Sa chưa bao giờ mềm lòng vì nàng. Chưa bao giờ.
Sự đau đớn tích tụ bấy lâu như ngọn lửa bị đè nén quá lâu cuối cùng cũng bùng lên dữ dội.
Ánh mắt nàng tối sầm lại, nước mắt rơi càng nhiều, nhưng giọng nói lại sắc bén như lưỡi dao.
"Lệ Sa, cô có từng coi tôi là người không? Cô nói xem, tôi là gì trong mắt cô?"
Nàng bật cười, mà tiếng cười ấy đầy cay nghiệt.
"Là một con búp bê mặc sức cô điều khiển? Là một kẻ thế thân mà cô có thể nâng niu lúc vui, rồi vứt đi lúc chán? Hay là một con chim bị nhốt trong lồng, sống chết thế nào cũng không quan trọng?"
Nàng chống tay xuống sàn, gắng gượng đứng dậy. Đôi mắt long lanh nước giờ đây tràn đầy bi phẫn.
"Cô độc ác lắm, Lệ Sa! Cô cướp đi tất cả của tôi rồi! Cô có biết không, nếu không có cô, tôi đã có một cuộc đời bình thường! Được làm một người vợ, một người mẹ, được sống một cách đàng hoàng! Nhưng cô thì sao? Cô kéo tôi vào cái địa ngục này, biến tôi thành một kẻ chẳng ra gì!"
Từng lời của nàng như dao cứa vào da thịt, nức nở mà vẫn sắc bén.
"Cô không thương tôi, cô chỉ thương chính mình! Cô chỉ muốn chiếm đoạt tôi, chỉ muốn ép tôi phải nằm dưới chân cô! Nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ xem tôi có cam tâm hay không! Cô nhẫn tâm như vậy, mà vẫn dám nói yêu tôi ư?"
Nàng nấc lên một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Cô muốn đuổi tôi đi? Được, tôi đi! Nhưng cô nhớ cho kỹ, nợ máu có thể trả bằng máu, nhưng nợ tình... cả đời này, cô đừng hòng trả được!"
Lệ Sa không nhìn lại. Cô xoay người, từng bước rời đi, tà áo khẽ lay động theo nhịp bước chân, xa dần, xa dần... Đến khi chỉ còn lại bóng lưng cao ngạo khuất dần sau cánh cửa, rồi biến mất.
Cánh cửa khép lại.
Trong phòng, ngọn đèn dầu leo lét hắt thứ ánh sáng vàng vọt lên bóng dáng gầy gò của Thái Anh. Nàng vẫn quỳ đó, bàn tay bấu chặt xuống sàn nhà lạnh ngắt, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía cửa, như thể không tin rằng Lệ Sa thực sự đã đi mất.
Gió đêm luồn qua khe cửa, mang theo hơi lạnh len lỏi vào da thịt. Toàn thân nàng run rẩy. Không phải vì lạnh, mà là vì trống rỗng.
Lệ Sa đi rồi.
Cô đã thực sự đi rồi.
Lời nói tuyệt tình vẫn còn vang vọng bên tai, như một lưỡi dao cứa vào tâm khảm nàng từng nhát một.
"Từ nay về sau, ngươi không còn liên quan đến con gái ta nữa."
"Cút đi."
Thái Anh khẽ giật mình. Nàng giơ tay lên, chạm vào gương mặt mình. Nóng hổi. Thì ra, nàng đang khóc.
Tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng, rồi vỡ òa.
Nàng cúi gập người xuống, ôm lấy bản thân, run rẩy như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.
Nỗi đau như một cơn sóng trào dâng, cuốn nàng chìm nghỉm.
Bị ruồng bỏ.
Bị xua đuổi.
Bị tước đoạt đi những gì quý giá nhất.
Nàng muốn hét lên, muốn gào khóc, muốn níu kéo, nhưng không thể. Nàng biết, có cầu xin cũng chẳng thay đổi được gì.
Bàn tay nàng siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt đến bật máu. Nàng cắn chặt môi, kìm nén cơn đau đang xé toạc lòng ngực.
Đêm nay, nàng mất tất cả.
Mất đi nơi dung thân.
Mất đi người nàng từng yêu, từng hận, từng dốc lòng phụng sự.
Mất đi cả hai đứa con ruột thịt mà nàng chưa kịp ôm vào lòng thêm một lần nào nữa.
Ngoài kia, tiếng gió rít qua hàng hiên, từng hồi như tiếng khóc ai oán vọng về từ cõi xa.
Bên trong, chỉ còn lại nàng, nằm gục xuống nền đất lạnh, đơn độc giữa căn phòng tối tăm.
Thái Anh vẫn ngồi yên lặng, thời gian như ngưng đọng lại trong căn phòng u tối. Gió đêm lùa qua khe cửa, lay động ngọn đèn dầu leo lét, khiến bóng nàng in trên tường chập chờn như một bóng ma lẻ loi.
Nàng không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Chỉ biết rằng khi Lệ Sa rời đi, nàng đã không còn sức để đứng dậy nữa. Toàn thân rã rời, tay chân lạnh cóng, như thể toàn bộ máu trong người đã bị rút sạch. Nàng ngồi thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống nền gạch cũ kỹ.
Trái tim nàng vẫn đập, nhưng nó đập vì điều gì đây?
Nỗi hận dâng lên trong lòng như sóng trào, đè nặng lên lồng ngực, khiến từng hơi thở đều trở nên khó nhọc.
Nàng không cam tâm.
Không cam tâm vì bị xua đuổi như một kẻ nhơ nhớp.
Không cam tâm vì đứa con ruột thịt bị tước đoạt mà nàng không thể làm gì hơn ngoài van xin trong vô vọng.
Không cam tâm vì cả cuộc đời này, nàng đã sai lầm ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào ngôi nhà này, để rồi đánh mất tất cả.
Nhưng hận thì thế nào? Đau thì thế nào?
Lệ Sa đã quay lưng, tuyệt tình như thế, còn gì để mong đợi?
Nàng chậm rãi nhấc bàn tay lên, chạm vào cổ mình. Nơi đó, vết siết hằn sâu vẫn còn, bỏng rát.
Nàng bật cười. Một tiếng cười khô khốc, yếu ớt đến đáng thương.
Nụ cười ấy vẫn còn trên môi khi cánh cửa khẽ mở ra.
My đứng lặng, nước mắt rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Nó nhìn mợ mình, mà trong lòng như có ai bóp nghẹt.
Người đàn bà đang ngồi co ro nơi góc phòng này, tóc tai rối bời, thân thể tiều tụy, chính là người mà ba năm trước đã từng khiến nó lóa mắt vì xinh đẹp đến mê người.
Nó vẫn còn nhớ như in cái ngày Thái Anh lần đầu đặt chân vào ngôi nhà này. Khi ấy, nàng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, dáng người gầy gầy, làn da rám nắng của con gái nhà quê. Nhưng nàng có một đôi mắt rất đẹp, sáng như nước hồ thu, có thể nhìn thấu lòng người.
Lệ Sa đã nâng niu nàng như bảo vật, đem nàng khoác lên gấm vóc lụa là, đeo lên tay những món trang sức quý giá. Dưới sự chăm bẵm của cô, Thái Anh từ một cô gái quê mùa bỗng trở nên lộng lẫy. Mái tóc dài đen nhánh luôn được chải mượt, búi cao hay thả xuống cũng đều duyên dáng. Da thịt nàng trắng ra, gương mặt bừng sáng như hoa mới nở.
Lúc đó, cả nhà trên đều xôn xao bàn tán về nàng. Ai cũng nói Lệ Sa sủng ái nàng đến mức nào, ai cũng phải công nhận rằng nàng đẹp.
Thế mà giờ đây...
Chưa đến ba năm, nàng đã bị vùi dập thành ra thế này.
Làn da trắng mịn ngày xưa giờ xanh xao, tái nhợt. Đôi mắt long lanh từng khiến bao kẻ say mê giờ lại vô hồn, chẳng còn ánh sáng. Mái tóc đen mượt từng tỏa hương thơm giờ rối bù, xơ xác. Trên cổ nàng, trên tay nàng, nơi nào cũng có vết thương.
My mím chặt môi, lòng quặn thắt.
Là ai đã đẩy nàng đến nông nỗi này?
Là ai đã biến một đóa hoa kiều diễm thành một cành cây khô héo, chỉ chực chờ bị gió cuốn đi?
My không dám hỏi, không dám nói lời an ủi. Nó chỉ quỳ xuống trước mặt nàng, bàn tay run rẩy vươn ra, muốn giúp nàng chỉnh trang lại.
"Mợ... để con chải tóc cho mợ..."
Nó nói, giọng khàn đặc.
Thái Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nó. Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ gật đầu.
My quỳ xuống trước mặt Thái Anh, đôi tay khẽ run lên khi chạm vào những lớp vải nhàu nát trên người nàng.
Bộ quần áo lụa vốn sang trọng, mềm mại giờ đã trở nên nhăn nhúm, vương đầy bụi bẩn. Chiếc áo trên người nàng lệch sang một bên, vạt áo xộc xệch, chẳng che hết bờ vai gầy gò. Nơi cổ áo, những dấu hằn đỏ vẫn còn đó, như một lời tố cáo câm lặng về những gì nàng đã trải qua.
Lần đầu tiên, My thấy mợ mình trong dáng vẻ thảm hại đến thế.
Nó mím môi, cẩn thận cài lại từng nút áo. Ngón tay lướt qua làn da nàng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Nàng gầy đi nhiều quá, chỉ còn lại một thân xác mỏng manh tưởng chừng như một cơn gió cũng có thể cuốn đi.
My cúi đầu, giúp nàng chỉnh lại vạt áo, vuốt thẳng những nếp nhăn nhàu nhĩ.
Nó không dám khóc, cũng không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ cần một chút động tĩnh thôi, nàng sẽ tan vỡ như thủy tinh.
Thái Anh vẫn ngồi yên, để mặc My sửa sang lại cho mình. Nàng không nói gì, cũng không phản kháng.
Chỉnh trang xong quần áo, My mới cẩn thận nhặt lấy cây lược gỗ đặt trên bàn, quỳ xuống trước mặt nàng.
"Mợ để con chải tóc cho mợ nhé."
Nó thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
My nâng mái tóc dài của nàng lên, dùng tay vuốt nhẹ. Tóc nàng vẫn đen, nhưng đã không còn mượt mà như trước. Chỉ mới ba năm trước thôi, mái tóc này lúc nào cũng bóng mượt, thơm mùi dầu dừa, mỗi lần nàng vấn tóc lên, chỉ cần lướt tay qua cũng mềm mại như nước.
Vậy mà bây giờ, tóc nàng rối tung, khô xác, xen lẫn cả những sợi rụng rời.
My siết chặt lược, cẩn thận chải xuống. Mỗi đường chải, lòng nó lại như thắt lại.
Khi chải xong, nó lặng lẽ quấn tóc nàng lại gọn gàng, cài lên một cây trâm nhỏ đơn giản.
Cuối cùng, My lùi lại một chút, ngẩng lên nhìn mợ mình.
Dẫu đã chỉnh trang lại, nhưng nàng vẫn gầy gò xanh xao. Gương mặt từng xinh đẹp động lòng người giờ chỉ còn nét tiêu điều. Đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng như không còn hy vọng.
Nhìn nàng bây giờ, My bỗng thấy xót xa hơn cả lúc nàng chưa chỉnh trang. Vì dù có sửa sang đến đâu, cũng không thể che giấu được dáng vẻ tiều tụy của nàng. Không còn là mợ Tư kiều diễm ngày xưa, mà chỉ còn một người phụ nữ bị vùi dập đến tàn úa.
My quỳ xuống bên cạnh chiếc rương gỗ nhỏ, tay run run lật tìm trong đống quần áo cũ kỹ. Tận sâu bên dưới, nó lôi ra một túi vải sờn góc, buộc chặt bằng một sợi dây nhỏ đã cũ. Trong túi là toàn bộ số bạc ít ỏi mà nó dành dụm được từ mấy năm nay.
Từ trước đến nay, My chưa từng tiêu xài phung phí. Nó vốn nghèo, thân phận tớ gái thấp kém, bạc kiếm được mỗi tháng chỉ đủ chật vật sống qua ngày. Số bạc này, lẽ ra nó định để dành phòng thân, nhưng lúc này, nó không nghĩ ngợi được gì khác.
Nó đứng lên, bước đến trước mặt Thái Anh, hai tay nâng túi bạc, giọng nghèn nghẹn:
"Mợ... Mợ cầm lấy đi."
Thái Anh ngẩng lên nhìn My. Đôi mắt nàng lúc này như mặt nước sau cơn mưa lớn, vừa hoang mang, vừa trống rỗng, vừa không biết đâu là lối ra.
My cắn môi, đặt túi bạc vào tay nàng, cảm giác đôi bàn tay ấy gầy gò nhưng lạnh lẽo lạ thường.
Mợ tư của nó, ngày trước từng là một cô gái quê xinh đẹp, được Lệ Sa sủng ái mà khoác lên mình gấm vóc lụa là, sống trong vinh hoa, được ăn ngon mặc đẹp. Nhưng giờ đây, chỉ sau một đêm, tất cả những gì nàng có chỉ còn lại bộ đồ nhơ nhuốc trên người và chút bạc lẻ mà một đứa hầu như nó dành dụm.
My thấy mũi mình cay xè. Nó biết, một người phụ nữ như Thái Anh, bị đuổi đi thế này, cuộc đời phía trước còn khổ sở hơn gấp vạn lần.
Là nữ nhi, đã khó tự mình kiếm sống. Huống hồ nàng lại là một người đẹp.
Mà người càng đẹp, khi bị vứt bỏ lại càng khó sống hơn.
Ra đến ngoài kia, người ta sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì? Là thương hại, là khinh khi, hay là tò mò rẻ rúng? Họ sẽ chỉ trỏ, xì xầm sau lưng, nói rằng nàng là một kẻ thất sủng bị ruồng bỏ, rằng nàng từng là mợ tư cao sang nhưng giờ đây chẳng khác gì một kẻ lang thang. Những ánh mắt dòm ngó, những lời đàm tiếu độc địa sẽ bủa vây nàng. Nếu có kẻ lòng dạ xấu xa, còn có thể giở trò lợi dụng.
My không dám nghĩ tiếp.
"Mợ..." Nó mấp máy môi, đôi mắt long lanh nhìn nàng, giọng nhỏ đến mức gần như là van nài. "Mợ định đi đâu?"
Thái Anh vẫn không đáp.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ cười.
Nụ cười nhợt nhạt ấy như một cơn gió thoảng qua, không mang chút hơi ấm nào, nhưng lại làm lòng My đau đến thắt lại.
Thái Anh nhìn túi bạc trong tay, ánh sáng lờ mờ hắt lên những đồng bạc sáng lạnh. Trong một thoáng, nàng ngỡ như nhìn thấy chính mình phản chiếu trên bề mặt bạc, một bóng hình đơn độc, lẻ loi đến đáng thương.
Nàng chậm rãi đưa tay, nhét lại túi bạc vào lòng My, giọng khẽ khàng nhưng dứt khoát:
"Em giữ lại đi. Em còn phải sống."
My sững người, vội vàng nắm lấy tay nàng, giọng nghẹn lại:
"Mợ... ra ngoài rồi biết lấy gì mà sống? Chút bạc này đâu đáng bao nhiêu, nhưng ít ra cũng giúp mợ được mấy ngày đầu..."
Thái Anh lắc đầu, bàn tay gầy guộc nhưng vẫn cố chấp siết lại tay My. Một cái nắm tay không quá chặt, nhưng lại chất đầy sự kiên quyết.
"Em giữ lại mà lo cho mình. Chị đi rồi, em còn có chỗ nào để dựa không? Bạc này, lỡ mai sau em gặp chuyện, còn có cái mà phòng thân."
My cắn môi, hai mắt hoe đỏ.
Thái Anh nhìn sâu vào mắt My, rồi nhẹ nhàng gỡ tay nó ra, giọng nói lặng lẽ như rơi vào hư không:
"Chị có còn gì để giữ đâu. Có bạc, thì cũng có ích gì?"
Nàng cười, nhưng nụ cười nhợt nhạt đến đáng sợ. Một người đàn bà bị ruồng bỏ, tay trắng rời khỏi nơi từng là nhà, giờ đây còn biết đi đâu, còn biết bấu víu vào đâu?
Làm gì có con đường nào cho một người như nàng?
Làm gì có chốn dung thân cho một kẻ đã bị vứt bỏ?
Thái Anh lùi lại một bước, tựa như muốn cắt đứt tất cả những gì níu kéo mình lại.
Rồi nàng ngước lên, ánh mắt trống rỗng, giọng nói nhẹ tênh như gió thoảng:
"Chị sẽ đi thật xa... không còn gặp lại ai nữa."
My mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời. Nó chỉ biết đứng đó, nhìn bóng dáng mảnh mai của Thái Anh chìm dần vào bóng tối, như một cánh hoa rơi rụng giữa dòng đời vô định.
My nhìn Thái Anh với ánh mắt đầy lo lắng, hỏi khẽ:
"Vậy còn Thế Bảo? Cậu ấy thì sao? Chị không muốn gặp lại con sao?"
Thái Anh không thể trả lời ngay, câu hỏi của My như một mũi dao đâm vào trái tim nàng. Nàng đứng đó, lặng lẽ, như thể không còn sức để cất lời. Đôi tay nàng siết chặt lấy tà áo, cảm giác trống rỗng trong lòng càng lúc càng nặng nề.
Nước mắt bắt đầu rơi xuống, nhưng nàng không hề động đậy. Những giọt lệ mặn chát chảy dọc theo gương mặt, như một lời than vãn cho một nỗi đau không thể tả nổi. Câu hỏi của My khiến nàng nhớ lại Thế Bảo, đứa con mà nàng đã phải xa rời, đứa con mà nàng đã cưu mang trong suốt những tháng ngày ấy.
Giọng Thái Anh khàn đặc, nghẹn ngào:
"Con... con không còn là của chị nữa..." Nàng ngừng một lúc, giọng run lên như cố kìm nén cảm xúc. "Cả khi ở gần, chị cũng không chắc gì có thể ôm được con nữa."
Câu nói như một cú sốc đối với chính nàng. Nàng đau đớn nhận ra rằng, dù có ở gần Thế Bảo, nhưng nàng không còn quyền gặp đứa trẻ ấy. Cảm giác mất mát, sự bất lực ấy làm nàng càng thêm khổ sở.
My nhìn Thái Anh, ánh mắt cô lặng đi, không dám nói thêm lời nào. Tất cả chỉ có thể đứng lặng, không gian vây quanh là sự tĩnh lặng đáng sợ, nặng nề. Thái Anh nhìn xuống, không dám đối diện với My, cũng không dám đối diện với bản thân mình.
Nàng tự hỏi, có lẽ, từ nay, con của nàng sẽ là một người xa lạ, một hình ảnh mờ nhạt mà nàng không thể với tới.
Hai người đứng lặng lẽ, nước mắt rơi xuống đất, không một ai có thể thốt lên lời. Thái Anh, một người con gái chưa từng dám có về một cuộc sống sung túc, giờ đây lại đang rời xa tất cả những gì mình từng có. Nàng đứng đó, ngập trong cảm xúc, đầu cúi xuống, để cho những giọt lệ không dám nói ra tất cả những lời đang kìm nén trong lòng. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng không phải vì tiếc nuối, mà là vì sự mâu thuẫn trong lòng nàng.
Nàng nhớ lại ngày đầu tiên bước vào ngôi nhà này, lúc đó nàng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, từ một vùng quê nghèo, tay chân chai sạn vì lao động. Ngôi nhà này, với những bức tường cao, những đồ nội thất sang trọng, ánh đèn lung linh, là một thế giới xa hoa mà nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng. Mỗi bước chân vào đây, nàng như lạc vào một giấc mơ mà không bao giờ tin là có thể chạm tay vào. Tất cả đều quá đẹp, quá hoàn hảo, như một thế giới không có chỗ cho những người như nàng.
Lệ Sa, dù chỉ là một người vợ lẽ, nhưng đã đối xử với nàng như một tiểu thư. Những lời âu yếm, những món quà sang trọng, sự chăm sóc chu đáo khiến Thái Anh cảm thấy mình là một người đặc biệt, được yêu thương. Nàng đã mơ ước được sống trong thế giới này, mơ ước về sự giàu có và những điều đẹp đẽ, cho đến khi chính nàng cũng bị cuốn vào vòng xoáy của nó.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Ngôi nhà sang trọng này, nơi nàng từng nghĩ sẽ là chốn bình yên, giờ chỉ còn lại một cảm giác lạnh lẽo và giam cầm. Nàng không còn cảm thấy tự do, không còn cảm giác hạnh phúc khi sống trong những bức tường cao kia. Dù vật chất có đầy đủ, dù cuộc sống có giàu sang, nhưng cảm giác bị kiểm soát, bị nhìn nhận chỉ như một món đồ quý trong tay Lệ Sa khiến nàng thấy ngột ngạt.
Cảm giác giam cầm, dù được yêu thương, dù được cưng chiều, nàng vẫn không thể thoát ra khỏi. Nhưng có lẽ chính tình yêu ấy đã khiến nàng không thể rời đi ngay lúc này. Dù thế giới này đầy rẫy những đau khổ và sự áp chế, nhưng tình yêu của Lệ Sa, dù mù quáng và đau đớn, lại là thứ duy nhất nàng không thể bỏ lại, dù cho mọi thứ còn lại đã trở nên tầm thường.
Nàng quay lại nhìn ngôi nhà lần cuối. Những bức tường cao, những chiếc rèm lụa, những món đồ nội thất tinh xảo, tất cả giờ đây chỉ là những kỷ niệm không thể xóa nhòa. Thái Anh biết mình không thể ở lại đây thêm nữa. Không phải vì nàng không muốn giàu có, mà vì nàng không thể sống mãi trong cảm giác bị giam cầm, bị trói buộc. Nhưng dù gì, nàng vẫn cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối những gì mình đã có, những gì mình có thể đã trở thành, nếu không có những ràng buộc tình cảm.
"Ngày đầu vào đây, chị chỉ nghĩ mình sẽ sống cả đời trong này..." Giọng Thái Anh nghẹn ngào, nhỏ như gió thoảng qua, nhưng đầy cảm xúc. Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng mình không còn thuộc về nơi này nữa, dù ngôi nhà này vẫn đầy đủ những thứ nàng đã từng khao khát.
Nhưng điều khiến nàng do dự không phải là những vật chất, mà là tình yêu mà Lệ Sa dành cho nàng. Chính tình yêu đó đã khiến nàng không thể dễ dàng từ bỏ, dù biết rằng đó là một tình yêu khiến nàng cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một chiếc lồng vàng.
Thái Anh cúi đầu, tiếng thở dài nghẹn ngào như một gánh nặng đè nặng trên lồng ngực. Nàng nắm lấy tay My, ánh mắt lo lắng, dường như muốn nói hết tất cả những lời còn lại trong lòng trước khi rời đi.
"Em... em phải giúp chị nghe ngóng tin tức về con bé." giọng nàng run rẩy. "Chị không thể ở lại, nhưng con gái chị... con bé còn quá nhỏ. Em biết không, chỉ cần biết nó sống ra sao, có khỏe mạnh không, có ai chăm sóc nó tốt không..."
Thái Anh ngừng một chút, hít thở sâu để nén lại những cảm xúc đang trào dâng trong lòng, rồi tiếp tục: "Chị không cần biết nhiều, chỉ cần em giúp chị nghe ngóng tin tức, dù chỉ là một chút thôi cũng được. Cả khi biết con có hạnh phúc không, chị cũng muốn biết. Đừng để nó phải chịu thiệt thòi, My à."
Nàng nhìn thẳng vào mắt My, ánh mắt như mang cả niềm hy vọng lẫn nỗi lo sợ, như thể chỉ có người bạn này mới có thể giúp nàng thực hiện điều cuối cùng trước khi bước ra khỏi ngôi nhà này. "Em phải giúp chị, em hiểu không?"
Thái Anh siết chặt tay My, không thể nào che giấu cảm giác bấp bênh. "Còn Thế Bảo... em phải bảo vệ nó. Chị không thể chăm sóc nó nữa, nhưng em phải làm thay chị. Nhà này có quá nhiều người... không ai tốt cả."
Giọng Thái Anh trở nên khẩn thiết hơn, đôi mắt nàng đỏ hoe, một phần vì đau đớn, phần còn lại là vì lo sợ cho đứa con của mình. "Em nhớ phải bảo vệ bản thân nữa. Chị không muốn em rơi vào hoàn cảnh như chị. Nhà này không ai thật lòng cả, em phải tự bảo vệ mình, đừng để ai lợi dụng. Em nghe chưa?"
Thái Anh thả tay My ra, không dám nhìn vào đôi mắt của cô thêm nữa, như thể không dám nhìn thấy sự đồng cảm mà My dành cho mình. "Chị phải đi rồi, nhưng đừng để chị ra đi mà không có lời hứa này. Em giúp chị, bảo vệ Thế Bảo và con gái chị nhé."
Nàng quay người, đôi mắt mờ đi, một nỗi lo sợ khắc khoải trong lòng khi nghĩ đến những ngày tháng con gái nàng sẽ phải sống mà không có sự chăm sóc của mẹ.
Thái Anh bước đi trong đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại bộ đồ nhàu nát trên người, cơn lạnh thấu xương càng khiến nàng cảm thấy trần trụi và hiu quạnh. Những vết bẩn trên vải, những vết nhăn chẳng thể che giấu sự mệt mỏi và tủi nhục. Mái tóc xõa dài rối bời, gương mặt lấm lem, chẳng còn chút vẻ thanh thoát như xưa. Mỗi bước đi của nàng như những bước lạc lõng, không điểm tựa, như một bóng ma lặng lẽ trong bóng đêm, với mỗi cơn gió lạnh xoa dịu nỗi cô đơn thấm thía.
Tương lai của Thái Anh giờ như một cơn mưa giông, không biết đâu là điểm dừng. Nàng không còn đường về, không biết sẽ đi đâu, làm gì. Mất tất cả, mất gia đình, mất tình yêu, giờ chỉ còn lại mình nàng, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn, không ai quan tâm, không ai chờ đợi. Mỗi bước đi đều nặng trĩu, đầy bất định và cô đơn.
•
Ánh đèn trong phòng lặng lẽ chiếu sáng, tạo thành những bóng đổ dài trên sàn nhà lạnh lẽo. Một người phụ nữ đứng gần cửa sổ lớn, ánh mắt lướt qua màn đêm bên ngoài, đôi tay đặt nhẹ lên mép khung cửa. Nàng như hòa vào bóng tối, sự cao sang trong từng cử chỉ không cần phải nói ra. Từng sợi tóc buông lơi bên gương mặt, đôi môi hơi nhếch lên, như một nụ cười thầm lặng của kẻ chiến thắng.
Một tiếng trẻ con cười vang lên từ xa, nhẹ nhàng nhưng lại như gợi lại bao nhiêu ký ức đọng lại trong lòng. Tiếng cười ấy như một âm thanh vô tội, trong sáng, nhưng lại tạo thành một sự tương phản với vẻ lạnh lùng, xa cách của người phụ nữ đứng đó. Bóng dáng của nàng mờ ảo trong ánh sáng, không ai có thể đoán được tâm trạng của nàng lúc này, phải chăng là sự thỏa mãn hay sự lạnh lùng của một người đã đạt được mục đích?
Đột nhiên, tiếng cười ấy lại vang lên gần hơn, kéo theo một vài tiếng động nhỏ, như thể một đứa trẻ đang đùa giỡn với những món đồ chơi của mình. Một bàn tay nhỏ bé vươn lên, sờ soạng những món đồ lấp lánh, tiếng lục cục nhẹ nhàng như những viên đá nhỏ lăn trên mặt đất. Người phụ nữ hơi quay lại, ánh mắt dừng lại trên đứa trẻ. Một đứa trẻ rất quen thuộc, nhưng không phải con của nàng. Không phải con nàng, nhưng lại là của nàng.
Người phụ nữ bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh đứa trẻ. Ánh mắt nàng rơi trên từng cử động nhỏ bé của cậu bé, những món đồ chơi xung quanh như một thế giới riêng của cậu, nơi không có những toan tính, không có nỗi lo. Nhưng trong đôi mắt người phụ nữ, lại là một kế hoạch rõ ràng. Cô cười nhẹ, miệng mấp máy: "Con chơi vui không, Thế Bảo?"
Tên cậu bé vang lên, không hẳn là một câu hỏi mà là sự khẳng định về sự chiếm hữu, về quyền lực của nàng. Thế Bảo, đứa con của Thái Anh, nay đã trở thành con nuôi của nàng. Cậu bé vẫn ngây thơ, không biết hết những gì đang diễn ra xung quanh, chỉ biết rằng đây là nhà của mình, nơi có sự chăm sóc, yêu thương từ người mẹ nuôi, người sẽ mang đến cho cậu tất cả những gì cậu cần, tất cả những gì cậu xứng đáng.
"Vui lắm mẹ ơi." Thế Bảo đáp lại, cười ngây thơ, vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của những lời nói ấy.
Người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt không hẳn là dành cho cậu bé, mà là dành cho chính mình. "Mẹ sẽ luôn ở đây, không để con thiếu thốn gì." Lời nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sức mạnh lớn lao. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy như mình đã chiếm lĩnh tất cả, không còn gì phải lo lắng nữa.
Nàng nhớ về Thái Anh, nhớ về những gì nàng ta đã có, đã được, nhưng giờ đây tất cả đều đã thuộc về người khác. Và Thế Bảo, thằng bé này sẽ là tất cả, sẽ là cái chỗ dựa vững chắc cho nàng, trong ngôi nhà này, trong cuộc sống này.
Nàng nhìn cậu bé thêm một lần nữa, và mỉm cười, nụ cười không phải cho Thế Bảo, mà là cho chính nàng, vì nàng biết, dù Thái Anh đã ra đi, nhưng Thế Bảo sẽ mãi là đứa con mà nàng có thể yêu thương và bảo vệ, một phần thưởng cho những tính toán đã được thực hiện hoàn hảo.
—————
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro