Chương 27
Thấm thoáng mà 1 tháng nữa trôi qua. Nghệ Trác ở dưới quê ngót nghén cũng hơn hai tháng. Giờ con người ta khác rồi, ngoan hiền hơn biết nấu cơm, nấu nước giặt giũ còn mấy cái chuyện đồng áng có chị Lợi lo rồi. Chi Lợi có cho Nghệ Trác rớ tới cộng cỏ hay ra miếng nắng nào đâu.
Nghệ Trác giờ chỉ ở vòng vòng nhà cơm nước quét dọn nhà cửa phụ má cô, rảnh thì đi chơi mấy đứa nít trong xóm.
- Chị~~ cho em đi dới.
- Thôi em ở nhà đi, ra ngoải chi cho nắng noi xót ngứa dữ lắm. Ở nhà chơi với mấy đứa nhỏ đi chiều chiều chị dề.
Chi Lợi trên người là bộ đồ đi ruộng với cái nón tai bèo quen thuộc. Nghệ Trác cầm lấy tay Lợi lung lây qua lại nũng nịu. Nay là ngày cắt lúa, ở ngoài đồng dui lắm, người ta đi chụp chuột coi cắt lúa ì xèo. Nghệ Trác cũng muốn ra coi thử cho biết mà xin mãi Chi Lợi hông cho cô đi, sợ Nghệ Trác bị rơm rạ làm xót, bị nắng ăn.
Nói rồi Chi Lợi xoa đầu em hôn vào môi một cái, ôm hai ba sấp bao xuống vỏ lải chở lên đồng trên.
Nghệ Trác mặt buồn thui nhìn theo bóng dáng Chi Lợi rồi ngồi xuống ghế, giờ này ngoài đường nắng muốn tét đầu bởi Lợi hông cho Nghệ Trác đi là đúng.
- Chị đừng có buồn, hồi đi chơi với mấy em nè. Lúa chừng nào cắt xong xe kéo chở về để ngay trước nhà mình ngoài dãy bằng đằng dưới mé sông đó đó. Nữa cân lúa là chị Lợi cho ra ngoải coi à, ở ngoải mát lắm.
Thấy Nghệ Trác buồn con bé chạy đến rít giọng an ủi. Quýt nó cũng có được chị hai cho lên đồng đâu, nhưng đến lúc ghe đến mua lúa là chị hai cho ra coi à lo dì.
Nghệ Trác gật gù cười gượng. Biết là Chi Lợi thương nên hông cho đi, nhưng mà để Lợi ở ngoải làm mổ mình cô cũng hông nỡ.
....
Ngoài đồng hai ba cái máy cắt chạy một lúc. Giờ có máy khỏe hơn thời xưa nhiều rồi, cực cái là sâu bệnh mình thuốc men thôi. Chi Lợi đứng trong cái chòi nheo mắt nhìn ra.
Mấy trăm công ruộng của cô một mớ cho người ta mướn, một mớ thì mướn người ta làm. Tới vụ mình chịu cắt chịu cân rồi gửi lại tiền bình thường. Cắt hết xong thì chở về nhà để đó lái nó xuống cân rồi tính tiền.
- Nhìn lúa năm nay trúng hông chú tám?
- Lúa bây trúng chứ lúa tao chắc đủ bù lỗ thôi, chuột ăn quá ăn.
Chú tám đứng cạnh nốc hết ca nước đá mới đáp. Năm nay lúa có giá nhưng mà lúa Lợi ít chuột ăn nên có kí hơn.
Hai chú cháu đứng đó vừa nói vừa nhìn lúa. Lúa thì mướn người ta cắt chở hết rồi mình chỉ đứng xem thôi chứ có đụng tay đụng chân gì đến đâu.
Nhìn vậy thôi chứ cắt xong ruộng này là đến tối khuya chứ ít ỏi gì, có khi còn xót sáng mai phải làm dạo lại quận nữa mới hết.
....
Lay quay tối mấy hồi. Nghệ Trác đứng trước cửa ngóng ngó phía ngoài đường tối thui, mấy tiếng máy kéo chạy ồn ào nảy giờ làm cô tưởng Chi Lợi về. Giờ muốn 8 giờ rồi mà Chi Lợi chưa dề nữa, dì và con bé Quýt cô đã kêu vào ngủ hết rồi.
Lúa chở về chất đầy trước đường nhưng mãi mà hông thấy Chi Lợi về. Nghệ Trác gục lên gục xuống trên bàn thì một ánh đèn rọi phớt qua nhà làm em giật mình tỉnh dậy.
Chi Lợi trên đầu là cái đèn pin tay thì cầm sắp bao đi lai rai từ trước vào nhà. Vừa vào đến Nghệ Trác đã chạy đến ôm chặt lấy cô dụi mặt vào cái áo đi đồng đầy mồ hôi.
- Chị dề trễ quá, làm em lo gần chết.
- Người chị bụi không à xót lắm, để chị đi tắm cái. Em vào phòng ngủ đi hai con mắt mở hết nổi rồi kia.
Chi Lợi không dám ôm em vì sợ em xót. Cô tắt cái đèn pin trên đầu để lên bàn rồi đi ra sau. Nghệ Trác không thèm đi vào phòng mà chạy lúc khúc theo sau chị.
Thấy Chi Lợi bước vào nhà tắm Nghệ Trác ngồi xuống bực thềm chờ đợi. Giờ mà ra ngoải thì cô hông dám, chỉ biết ngồi ở cái bực trong nhà đang được bật sáng đèn chờ. Nghệ Trác tựa nhẹ đầu vào cây cột mắt cứ nhắm rồi lại mở
- Chèn ơi, kêu dô ngủ mà hông chịu dô ngồi đây đợi xong ngủ gục luôn.
Chi Lợi bước vào từ phía sau nhà thì bất ngờ gặp Nghệ Trác ngồi ở bực thềm đầu tựa vào cột ngủ ngon lành. Cô lắc đầu cười cười ẫm em lên rồi đi vào phòng. Buồn ngủ rịu rã hết trơn mà còn bày đặt đợi chờ nữa chứ.
Vào đến phòng Chi Lợi để em nằm ngay ngắn dăng mùng tấn lại đàng hoàng tránh muỗi bay vào. Xong xui hết Chi Lợi nằm xuống nghiêng qua lại cho đã cái lưng rồi kéo Nghệ Trác vào lòng ôm ngủ. Sáng giờ nhớ muốn chết. Chi Lợi vỗ nhè nhẹ lưng em khi thấy Nghệ Trác lâu lâu cứ cự quậy một cái.
.....
Nghệ Trác giật mình tỉnh dậy sau khi nghe được tiếng máy ghe khá lớn phát ra dưới mé sông còn mấy tiếng đàn ông nói chuyện rất lớn nữa. Em mò mẫm qua khoảng không bên cạnh nhưng chả thấy thứ gì ngoài cái gối trống lỏng còn vương chút hơi ấm, chắc hẳn đi chưa lâu.
Nghệ Trác bật sáng màn hình điện thoại thì bây giờ mới có 4 giờ sáng. Em chống tay ngồi dậy dụi dụi mắt dở vách mùng chui ra ngoài.
- Chị...
Chi Lợi đang đứng lục đồ ở xào nghe được tiếng Nghệ Trác liền quay lại đáp:
- Sao đó? Thức chi sớm dậy dô ngủ chút nữa đi em.
Nghệ Trác nũng nịu đi lót tót đến lòng tay qua ôm cứng ngắt người cô giọng mè nheo:
- Hông có chị em ngủ hông được.
- Ghiền hơi chị đến dậy sao?
Chi Lợi cúi xuống hôn chụt lên đỉnh đầu em một cách yêu chìu, còn vuốt vuốt lưng em. Mắt mở hông lên mà bày đặt xạo sự.
- Mà chị thức chi sớm dạ, chị định thay đồ đi đâu.
Đang ôm siết Nghệ Trác đột nhiên ngẩn mặt hỏi.
- Chị đi cân lúa trước nhà nè chứ có đi đâu xa đâu.
- Cho em đi nữa~~
- Giờ này ở ngoải tối thui à ra chơi dì, em nằm trong phòng chơi điện thoại đi.
Chi Lợi nhéo mũi em một cái rồi từ chối khéo. Giờ nói sáng cũng hông sáng mà tối cũng hông tối, với lại chỉ là cân lúa thôi có gì đâu mà chơi. Bị từ chối Nghệ Trác bĩu môi làm ra bộ mặt dỗi hờn.
- À mà nay cha em xuống đấy.
- Thiệt hả?
- Ừm, năm nào chú Bảo cũng cho ghe xuống mua lúa mà. Chú mới điện chị hôm qua, năm nay có em nên chú xuống theo ghe lúa sẵn tiện thăm em luôn.
Nghe đến cha xuống Nghệ Trác hai mắt sáng hực. Nhưng được một thoáng lại xụ mặt không nói, Chi Lợi thấy chứ nhưng lại muốn ghẹo em một chút.
- Chắc chú rước em về Sài Gòn luôn quá, qua tết cả tháng rồi mà.
- Hông!!
Nghệ Trác đáp một tiếng lớn dứt khoát còn phồng hai cái má tròn ụ lên. Chi Lợi cười nghiêng đầu hỏi em:
- Sao hông? Lúc trước không phải ngày nào em cũng ngồi điếm xem bao nhiêu ngày nữa trở về Sài Gòn sao? Giờ có cơ hội về sao lại hông về?
- Hông dề đâu, ở đây dui hơn. Dề Sài Gòn hông có chị sao em ngủ được, sao em chịu nổi.
Hai má Lợi độn cao cười híp cả mắt. Nghệ Trác hồi đó nằng nặc đòi cha rước về, giờ cha xuống đón thì lại không chịu về.
- Lỡ cha bắt em về thì sao?
Nghe Chi Lợi hỏi Nghệ Trác dõng dạc tuyên bố:
- Thì nói dới cha là em gả cho chị rồi, mà con gái gả đi rồi thì ai mà về nhà cha mẹ đẻ nữa.
- Em nói dậy chú Bảo cắt cổ chị đó.
- Có em ở đây cha em hông dám làm dì chị đâu.
Chi Lợi rút cổ sợ hãi, nói vậy chắc chú Bảo giết cô luôn quá. Có được đứa con gái duy nhất mà giờ bị cô làm thịt hông hỏi hông thưa gì hết sao mà chịu được.
- Mà lỡ cha em hông chịu chị rồi sao?
- Làm dì có chuyện đó, chị hông biết đâu. Lúc mà em chưa xuống đây cha em ngày nào cũng tẩm vào đâu em hàng tá cái tánh tốt của chị, còn đòi gả em cho chị nữa chứ.
- Rồi em nói sao?
- Thì lúc đó em từ chối quyết liệt chứ sao, trong tưởng tượng của em chị là một bà chị già đen thui như cục than cọc cằn khó tánh.
- Còn bây giờ? Sao em lại đổi ý?
Được chớn Chi Lợi hỏi sấn tới, Nghệ Trác cắn nhẹ môi vuốt từ khe ngực đến lưng quần của Chi Lợi, mấy ngón tay lên xuống phần cơ bụng. Nghệ Trác bước đến nói khẽ vào tai cô:
- Tại chị ngon!!
Nói xong Nghệ Trác cười hí hí rồi đi ra sau hè rửa mặt, qua lại nảy giờ muốn hơn mười lăm phút Chi Lợi lấy cái áo đi đồng thay rồi ra trước xem cán lúa. Năm nay trúng mùa rước Nghệ Trác về nhà luôn.
Chi Lợi bước ra trước thì gặp chú tám đang đứng coi cân lúa. Lúa chú tám cân trước, mà hình như cân cũng gần xong rồi.
- Chú tám.
- Ừm, năm tay dừa đủ bù tiền phần thuốc, dư chút ít chứ hông có dư nhiều.
Chú tám nhìn vào cuốn sổ ghi trên tay thở hắt, làm nông là dậy đó được đợt trúng mùa thì nhờ.
- Năm nay hông được mình làm năm sau, chú cháu mình giúp nhau chứ có gì đâu.
Lợi vỗ vai chú động viên vài câu. Lúc nhỏ còn chưa biết gì là chú tám dạy bảo cô chứ ai đâu xa xôi. Còn tầm hơn chục bao nữa là hết lúa của chú tám, Chi Lợi cầm cuốn xổ trên tay chuẩn bị ghi lúa.
Mấy ông đàn ông con trai dác từng bao đổ xuống cái ghe hơn neo cập mé sông. Lúa cô đến mấy trăm công cân đến tầm trưa hay chiều mới có rồi quá.
Nắng bắt đầu dậy lên lúa thì mới bớt được lớp trên. Có tầm hơn chục người khiên mà còn dị chắc mùa này Chi Lợi làm đám cưới quách nhất xóm quá.
- Chị...
Nghe gọi Chi Lợi quay lại chỉ thấy Nghệ Trác với một nụ cười ngọt ngào trên người là cái áo bà ba quen thuộc của con gái miền tây. Trên eo còn bê thêm cái thao đồ xuống cây cầu cập mé sông.
Chi Lợi cười đáp rồi bước theo Nghệ Trác xuống cầu. Mấy ông đàn ông khi thấy Nghệ Trác bước ra cứ nhìn lom lom cô quài, bộ bà ba vừa vặn tôn lên ba vòng đầy đặn. Giờ mấy ổng đang nghỉ tay nên tha hồ mà ngắm gái, dưới quê thì gái đẹp nhiều lắm.
- Em ra đây chi dậy nắng noi, để đó nào chị cân lúa xong chị giặt cho. Mấy cái áo đi đồng sình sịn không à giặt đau tay lắm.
Chi Lợi ngồi xuống cạnh em trách móc, mấy bộ đồ đi đồng bộ nào bộ náy dơ thôi rồi, giặt lần nào cũng muốn xệ nách làm sao Nghệ Trác giặt nổi.
Em chỉ cười nhẹ đáp, còn tỏ ra vui sướng chẳng chút mệt mỏi nào hết.
- Có sao đâu, em giờ không còn là Ninh Nghệ Trác đỏng đảnh nữa, mà là một Ninh Nghệ Trác siêu siêng năng siêu đảm đan.
Thấy dáng vẻ tự tin đó Chi Lợi không nỡ dập tắt chỉ biết cười nương theo rồi xoa đầu em. Mấy ông đàn ông trên bờ nhìn thì nhìn chứ làm gì biết hai người đang yêu nhau. Một thằng dọt miệng chọc ghẹo.
- Hỡi cô em gái bên cồn chẳng hay em đã có chồng hay chưa?
Nghe được giọng đàn ông cả hai liền ngoái lại nhìn, chỉ thấy một cậu trai chắc còn trẻ măng cất giọng. Xung quanh còn là mấy anh trai vỗ vai cười khoái.
Nghệ Trác nhìn sang sắc mặt tối xầm của Chi Lợi thì biết cô ghen, nhưng vẫn muốn ghẹo. Nghệ Trác cười e thẹn đáp:
- Dạ chồng thì em chưa có.
Cậu trai nghe xong thì vỗ tay cười khoái, mở lời tiếp:
- Anh cũng chưa vợ, hay là em gái lấy anh đi. Nhà anh thì hông giàu có nhưng mà anh hứa sẽ chí thú làm ăn để cho lo em.
- Thôi....nói xuông thì ai mà nói hông được.
Chi Lợi ngồi đó nhìn Nghệ Trác nói chuyện vui vẻ với người đàn ông đó thì máu ghen dồn lên tới não nhưng không nói. Cứ lầm lầm lì lì đi lên bờ.
Người ta nghỉ ngơi xong rồi thì lên coi cân lúa chứ sao. Mặt Chi Lợi hầm hầm liếc cái thằng nhóc loi choi cứ nhìn Nghệ Trác miết, dác lúa thì lo dác lúa đi, nhìn gái hồi té sông nọc đâm mày chết luôn.
- Em gái tên dì ạ?
- Dạ em tên Nghệ Trác.
- Tên đẹp mà người cũng đẹp nữa.
Vừa khiên bao lúa trên vai miệng cứ chót chét qua hỏi. Nghệ Trác cười hiền đáp, tay vẫn dò dò cái áo sơ mi của Lợi hay đi ruộng. Nụ cười e ấp đó làm cậu trai kia khoái nên cứ cười khoái quài.
Chi Lợi bên này nghiến răng kèn kẹt, tay siết chặt cây viết đến sắp gãy. Chú tám nhìn cái mặt nhăn nhó khó coi của Chi Lợi liền bước nhóm tới mấy bước nhắc khéo thằng nhóc ác đó:
- Dợ của chủ lúa đó, bây chọc quài đi, chọc một hồi là khỏi có một ngàn khiên lúa nghe con.
Cậu trai đó tắt hẳn nụ cười nhìn sang Chi Lợi đứng trên bờ. Chủ lúa là Chi Lợi chứ ai, mà đàn bà với đàn mà vợ chồng cái dì. Thấy chú tám nói nó cũng im tiếp tục dác lúa, lâu lâu lại đá mắt với Nghệ Trác.
Nghệ Trác dắt hết nước trong cái áo cuối cùng bỏ lại vào thao rồi cập vào hông đi lên bờ. Em hông vội vào nhà mà bước đến gần Chi Lợi đang đứng đó ghi lúa hôn chụt vào môi cô một cái cười ngại căn dặn:
- Cân xong lúa thì dô ăn cơm, em với má đợi.
Nguyên đám đàn ông đứng đó há hốc mồm nhất là cái thằng nhóc loi choi hồi nảy. Cả đám đứng nhìn hai đứa con gái hôn nhau sao? Chi Lợi có hơi bất ngờ nhưng vẫn hôn đáp em còn xoa đầu em một cách yêu chìu.
Nghệ Trác xốc cái thao lên bê nó vào nhà, cô nhìn theo bóng lưng em một lát rồi mới quay lại. Cô nhìn cái thẳng nhóc lúc nảy cười nhếch môi, cái mép môi muốn dảnh đến mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro